Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài
Chương 25
–Dịch : Autumnnolove–
🍮🍮🍮
CHƯƠNG 25
Đài truyền hình thành phố H,
Bánh a giao và trà lá sen nhà Hướng Vãn càng ngày càng phủ sóng khắp mạng xã hội, không ít người làm việc ở đài truyền hình cũng trở thành fan mỹ thực nhà cô.
Sau khi biết được Hướng Vãn từng thực tập ở đài truyền hình của bọn họ nhưng vì sức khỏe kém mà bỏ lỡ nửa chừng, không ít người đoạt không được bánh a giao và trà lá sen trên mạng đều nhịn không được mà dò la tin tức.
Sau đó lại nghe ngóng được có một vị thực tập sinh đang thực tập ở đài là bạn cùng lớp của cô, nhiều người còn có suy nghĩ muốn nhờ vào quan hệ để mua được trà lá sen và bánh a giao.
Ban đầu khi nhận được thái độ khá tích cực từ các nhân viên lão làng ở công ty, Sử Lị Lệ còn cho rằng biểu hiện của cô trong thời gian này đã đả động được bọn họ, có hy vọng trở thành nhân viên chính thức. Các cô học chuyên ngành này thì sau khi tốt nghiệp hoặc là đi thi công chức, hoặc là làm văn phòng, hoặc là làm giáo viên. So với những công việc đó, phần công tác ở đài truyền hình thực sự không tệ.
Tuy nhiên Sử Lị Lệ còn chưa vui mừng được quá hai phút, sắc mặt lập tức không vui vẻ gì khi các nhân viên lão làng nhắc đến mục đích chính bọn họ. Nhưng đầu óc cô nhanh chóng linh hoạt trở lại, mặc dù cô không ưa gì Hướng Vãn, nhưng nếu có thể lợi dụng cô ta để mình được nhận vào làm chính thức vẫn là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Sử Lị Lệ bèn mỉm cười, nói có thể giúp các cô ấy mua. Đáng tiếc, cô đã quá xem thường những con người lõi đời trải qua nhiều thăng trầm biến động mới có thể đi đến được ngày hôm nay. Trong khoảnh khắc cô không quản lý tốt biểu tình trên mặt, nhóm nhân viên lão làng lập tức đoán ra được tuy rằng cô là bạn học của Hướng Vãn, nhưng quan hệ cũng chẳng ra gì. Nhưng mà nhờ thì cũng đã nhờ rồi, cứ để cho cô ta thử xem. Tốt xấu gì cũng là bạn học, biết đâu người ta sẽ nể mặt cô ta thì sao?
-Dịch: Autumnnolove-
Đều đã đáp ứng các đồng nghiệp rồi, cho dù trong lòng Sử Lị Lệ không muốn nhưng vẫn phải tìm đến Hướng Vãn. Phải nói rằng cô gái này cũng rất kỳ lạ, rõ ràng cô muốn người ta giúp đỡ cô lại còn làm ra vẻ như bị xúc phạm, nhất là sau khi cô không thể thêm được wechat của Hướng Vãn.
Tức giận một hồi, cô chỉ có thể lên nhóm chat của lớp để hỏi xem có ai biết số điện thoại của Hướng Vãn không.
[ lily: Tất cả các cậu có ai biết số điện thoại của Hướng Vãn không? Gửi cho mình gấp ]
Cô ta cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, thật ra chỉ có những nam sinh trong lớp vô tâm thôi, còn lại ai mà không biết cô ta không thích Hướng Vãn. Thấy cô ta đột nhiên muốn xin số di động của Hướng Vãn, không ít bạn học nữa trong lớp đều đoán được có lẽ là muốn tìm Hướng Vãn để mua bánh giao hoặc trà lá sen, trong lòng các cô ấy nhịn không được mà thầm mắng cô ta mặt dày.
Thành thật mà nói, các nữ sinh trong lớp có ai mà không nghĩ đến chuyện mua hai thứ này. Nhưng có người thì tiếc tiền; có người thì cảm thấy quan hệ giữa bọn họ và Hướng Vãn cũng không thân thiết lắm; còn có một vài người lúc còn đi học cũng hỏi han Hướng Vãn vào câu, nhưng người ta ngại làm phiền cô, chấp nhận lên mạng tranh hàng.
Thấy Sử Lị Lệ ngày thường luôn thích nói xấu ở sau lưng người ta bây giờ còn không biết xấu hổ mà đi tìm Hướng Vãn, rất nhiều người cảm thấy thật khó coi, mặc dù có số điện thoại của Hướng Vãn cũng không thèm nhắn cho cô ta.
[ Dọn gạch hộ chuyên nghiệp*: Cậu xin số điện thoại có Hướng Vãn để làm gì? ]
(*) : dịch tới giờ mình sơ ý quên tra nickname của các bạn học, “dọn gạch” là cách người trẻ TQ ám chỉ việc đi làm mệt nhọc mà không kiếm được bao nhiêu tiền hoặc chỉ những người nghèo khó ở tầng lớp thấp. Nên mình xin phép sửa nickname của bạn này thành “Hộ nghèo vượt khó” từ chương này để sau tiện beta lại.
[ lily: Có việc, cậu biết không? ]
[ Hộ nghèo vượt khó: Không biết! ]
Không biết mà cậu còn ở đó nói nhảm gì vậy!
Sử Lị Kệ nhìn di động với biểu tình không khá khẩm lên chút nào, thấy nửa ngày trời cũng không có ai cho cô số điện thoại thì trong lòng đột nhiên nghĩ đến lớp trưởng.
Chắc chắn cậu ấy sẽ có, nhưng…Sử Lị Lệ không muốn nhắc đến cái tên Hướng Vãn trước mặt cậu ấy.
Cuối cùng, Sử Lị Lệ vẫn thành công lấy được số điện thoại của Hướng Vãn từ chỗ của thầy hướng dẫn.
Hướng Vãn vừa mới được Dương Điềm báo tin, nói không biết sao tự nhiên Sử Lị Lệ lại lên nhóm chat của lớp xin số điện thoại cô. Không lâu sau đó cô liền nhận được điện thoại của cô ta.
“A lô, Hướng Vãn phải không?”
Hướng Vãn nhàn nhạt nói: “Là tôi.”
“À thì, tôi là Sử Lị Lệ, có chút chuyện muốn làm phiền đến cô.”
“Chuyện gì?”
“Tôi…”. Sử Lị lệ vừa mới nhấp nhả một chữ, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước Hướng Vãn không thể hoàn thành kỳ thực tập ở đài truyền hình, sợ rằng cô ta sẽ ghen tị với cô. Nếu nói là người của đài truyền hình muốn mua cô ta lại cố tình không bán thì không hay, vì vậy sửa lời: “Người nhà của tôi nghe nói chúng ta là bạn học, nhờ tôi tìm đến cô mua ít bánh a giao và trà lá sen, cũng không nhiều lắm đâu, mỗi loại chỉ cần hai mươi hộp thôi.”
“Được, tôi lập tức gửi link của cửa hàng trực tuyến qua cho cô.”
Sử Lị Lệ vừa nghe cô nói “được” còn chưa kịp vui vẻ, lại nghe đến phần sau của câu nói, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Nhưng mà trên cửa hàng trực tuyến cơ bản là không mua được, hay là cô muốn gửi cho tôi một đường link riêng?”. Sử Lị Lệ cố kìm nén cơn giận dữ nói.
“Vậy cô có thể đoạt nhiều lần. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây”. Hướng Vãn nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Sử Lị Lệ siết chặt điện thoại di động mà màn hình đã tối đen, mãi một lúc mới chửi ầm lên.
Kêu cô tiếp tục gọi cho Hướng Vãn tất nhiên là không có khả năng. Vì vậy ngày đi làm kế tiếp, cô chỉ có thể ngượng ngùng nói với những đồng nghiệp đó là sản phẩm nhà Hướng Vãn quá cháy hàng, không có hàng tồn.
Trong số những nhân viên lão làng đó có vài người là trưởng nhóm nhỏ ở các bộ phận khác nhau, nếu không phải có chuyện muốn nhờ thì ai lại đi chú ý một thực tập sinh. Lúc này nghe cô ta nói như vậy, thái độ của bọn họ cũng trở nên hờ hững hơn.
Sau đó, bọn họ biết được có một nữ nhân viên họ Hồ làm việc ở bộ phận mà Hướng Vãn từng thực tập trước kia có quan hệ rất tốt với cô, chị ta còn mua được bánh a giao và trà lá sen rồi, nên mọi người lập tức đi tìm chị ta.
Lúc Hướng Vãn mới bắt đầu buôn bán trên wechat, chị Hồ chỉ đơn giản cảm thấy tính tình của cô gái nhỏ này rất tốt, không khỏi cảm thấy đáng tiếc vì cô không thể tiếp tục thực tập, cho nên mới mua bánh a giao để ủng hộ cô. Chị ta cũng không ngờ trong lúc có lòng ủng hộ người ta, cuối cùng chính bản thân mình cũng được lợi.
Các đồng nghiệp không ngừng năn nỉ giúp đỡ, bởi vì gần đây trong nhà xảy ra vài chuyện nên chị Hồ đang muốn chuyển phòng ban biết đây chính là cơ hội của chị. Nhưng mà chị cũng không dám đảm bảo, chỉ nói sẽ hỏi thăm giúp các cô ấy. Mọi người đều biết bánh a giao và trà lá sen khó mua cỡ nào, cho nên cũng tỏ vẻ rất thông cảm.
Lúc Hướng Vãn nhận được điện thoại của chị Hồ thì có chút kinh ngạc, sau khi nghe chị ta trình bày mục đích gọi đến thì cô không chút do dự mà đồng ý với đối phương.
–Wattpad: autumnnolove–
Thời gian cô làm việc ở đài truyền hình không dài, nhưng chị Hồ rất chiếu cố cô. Chị ta không hề giấu nghề mà chỉ dẫn cô rất nhiều thứ, hơn nữa chị Hồ cũng được xem là một trong những khách hàng đầu tiên ủng hộ cô, dù sao đi nữa Hướng Vãn cũng phải nể mặt chị ta.
Nhưng mà hàng tích trữ mỗi ngày đều phải đăng lên cửa hàng trực tuyến, cô cũng không dám tùy tiện giảm bớt nữa, nếu không đám khách hàng đó lại chạy đến bên dưới weibo của cô la lối khóc lóc ăn vạ. Vì vậy cô chỉ có thể bán cho chị ta tối đa ba hộp mỗi loại.
Hướng Vãn có thể đồng ý bán là chị Hồ đã rất cảm kích rồi, cho dù bán cho chị một hộp chị cũng hết sức biết ơn cô chứ đừng nói là ba hộp.
“Chị cũng nói thật, mặt dày gọi đến đây bắt em bán đồ cho chị cũng rất xấu hổ. Nhưng gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện, chị thật sự muốn đổi sang một dự án khác nhẹ nhàng hơn…Tiểu Vãn à, lần này rất cảm ơn em, chờ khi nào rảnh chị mời em ăn cơm.”
“Chị Hồ, chị đừng nói vậy, lúc trước ở đài truyền hình may mà có chị thường xuyên chiếu cố em, nếu không em cũng không biết mình có thể kiên trì quá một tuần không. Đúng rồi, chị muốn đến đây lấy hàng hay em nhờ người đưa qua?”. Hướng Vãn hỏi.
Chị Hồ lập tức chuyển khoản cho cô rồi nói: “Làm phiền em nhờ người mang thẳng đến đài truyền hình giúp chị với.”
“Dạ! Ôi, chị Hồ…sao chị lại chuyển nhiều tiền như vậy?”. Hướng Vãn nghe được tiếng báo có chuyển khoản, cô theo bản năng liếc mắt nhìn thì chợt phát hiện ra không đúng.
“Phí chuyển phát nhanh rất đắt, làm phiền em như vậy là quá lắm rồi, không thể bắt em phải chi ra khoản tiền giao hàng nữa. Chị còn có việc, cúp máy trước nha.”
Sau khi ngắt điện thoại, Hướng Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn nhận chuyển khoản rồi liên hệ với một shipper đến cửa lấy hàng.
Tốc độ của shipper rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chuyển kiện hàng đến trước cửa đài truyền hình.
Bên đài truyền hình, chị Hồ vừa mới xuống lầu nhận hàng thì những đồng nghiệp nhờ chị mua hàng trước đó đã bắt được tin tức mà tìm tới.
“Chị Hồ, em nghe nói có người đưa bánh a giao và trà lá sen tới phải không?”
“Tiểu Hồ, làm việc quá hiệu suất rồi đó!”
Mọi người biết tin sớm như vậy là vì có người tình cờ nhìn thấy chị Hồ nhận hàng, nhịn không được mà kêu gào ghen tị và hâm mộ trong nhóm chat.
Chị Hồ bị mười mấy người vây quanh thì tỏ ra bất lực, nhưng vẫn phải giải quyết chuyện này, chỉ có thể nói: “Hàng thì mua được rồi, nhưng mà mỗi loại chỉ có ba hộp thôi, không đủ chia cho tất cả mọi người đâu.”
Ở đây không chỉ có trưởng phòng, người dẫn chương trình mà còn có không ít nhân viên có thâm niên trong đài. Đưa cho ai không đưa cho ai đều không ổn, chị Hồ thật sự rất khó xử.
“Không thể nói cô ấy bán nhiều hơn sao?”. Có người nhịn không được cất tiếng hỏi.
Chị Hồ lắc đầu, nói: “Là do tôi ngại không dám đòi hỏi thêm”. Dù sao làm người thì phải biết điều một chút.
Bầu không khí im lặng một lúc, một nhân viên cao cấp đề nghị: “Thôi thì chúng ta cùng nhau chia tiền, sau đó chia luôn đồ. Mấy thứ như trà uống tiết kiệm một chút, một túi nhỏ cũng đủ uống được một thời gian ngắn.”
“Tôi thấy cũng được đó, đúng rồi…bên trong một hộp trà lá sen có bao nhiêu túi nhỏ vậy?”
“Tôi biết nè, một hộp trà lá sen có 30 túi nhỏ, bánh a giao một hộp 15 miếng!”
“Vậy đi, bánh a giao thì ít một chút cũng được, còn trà lá sen chia ra mỗi người chúng ta cũng được bốn đến năm túi.”
Thấy các cô ấy đã quyết định như vậy, chị Hồ cũng bớt lo trong lòng. Sau khi giải quyết xong vấn đề tiền bạc và chia chác, tâm tình của mọi người đều rất vui vẻ mà cảm ơn chị Hồ.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
“Sử Lị Lệ, rõ ràng là bạn học của cô mà, cuối cùng chị ấy mới là người tận dụng được quan hệ, cô không tức giận sao?”. Nhìn thấy cảnh tượng nói cười vui vẻ bên kia, một thực tập sinh nào đó luôn đối chọi với Sử Lị Lệ cười hỏi.
Sao Sử Lị Lệ có thể không tức giận chứ, cô ta giận muốn chết luôn rồi. Tức giận vì Hướng Vãn không để ý đến tình nghĩa bạn bè, càng tức giận vì chị Hồ không biết xấu hổ, ỷ vào bản thân dẫn dắt Hướng Vãn được mấy ngày mà đã muốn đồ của cô ta rồi.
Mặc dù trong lòng cô đang tức giận muốn nổ tung, nhưng cô cũng không muốn biểu hiện ra ngoài để người khác chê cười.
“Có gì tốt đâu mà phải tức giận.”
Thực tập sinh nọ ‘chậc chậc’ hai tiếng, lại nói: “Thật sự không tức giận sao? Những người có mặt ở đó, chỉ cần một người thuận miệng nói tốt một câu, nói không chừng có thể đưa chúng ta lên hàng ngũ nhân viên chính thức đó. Nếu mà là tôi thì sợ là đã tức sắp chết lâu rồi!”
Trong bụng Sử Lị Lệ vốn đã bừng bừng lửa giận, lại bị thực tập sinh nọ đổ thêm dầu vào lửa. Sau khi tan ca, liền nổi giận đùng đùng trực tiếp gọi hồn Hướng Vãn trong nhóm chat.
[ lily: @w Hướng Vãn, cô có ý gì? Tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, cô đi giúp người xa lạ cũng không giúp tôi? ]
Nhóm chat của lớp vốn dĩ rất yên bình, tin nhắn của cô ta vừa đến, đám bạn đang lặn mất tâm cũng nổi lên tâm tư hóng hớt. Có người an tĩnh hóng chuyện, có người nhịn không được mà nhắn tin hỏi lại.
[ Tiểu bảo bối: Xảy ra chuyện gì vậy? ]
[ Là dương không phải dương: Làm sao vậy? Có phải là có hiểu lầm gì hay không? ]
Lúc này Hướng Vãn vẫn còn ở phòng bếp vô khuẩn chưa ra. Nhưng Dương Điềm – người thích đi spam tin nhắn trong nhóm chat cũng đã tan làm, cô ấy là người đầu tiên chú ý đến động tĩnh trong nhóm chat, lập tức xuất hiện để bênh vực người mình.
[ kekeaiai: Có mấy người cho rằng mặt mũi mình lớn tới vậy, loại lời nói không biết xấu hổ này mà cũng hỏi ra được sao? ]
[ lily: Mắc mớ gì tới cô? Cô tên là Hướng Vãn sao? ]
[ kekeaiai: Chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi, sao nào? ]
[ lily: Ha ha! Cô ta kiếm nhiều tiền như vậy có chia cho cô không? Cô ta chính là loại người tán tận lương tâm, cô đối xử với cô ta tốt thì cô được lợi ích gì… ]
[ kekeaiai: Cô bị điên phải không? Có bệnh thì nhân lúc còn sớm đi mua thuốc uống đi! Nói tóm lại là cô chơi bạn bè là vì tiền của người ta hay gì? Chà chà! Còn nữa, nói cậu ấy tán tận lương tâm, nói giống như cậu ấy phụ bạc gì cô vậy. Nói cho rõ ràng, cô…một người trong mắt không bao giờ nhìn thấy ai tốt cả, thứ trà xanh suốt ngày nói xấu sau lưng cậu ấy. Cho dù cậu ấy có giáp mặt tát cô cái cũng không quá đáng chút nào đâu! ]
[ lily: Dương Điềm, cô bớt nói hươu nói vượn đi! Tôi không với cô, cô câm miệng đi! ]
[ lily: @w Hướng Vãn, cô có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện ba mặt một lời với tôi, không xuất hiện chứng tỏ cô đang chột dạ ]
–Wattpad: autumnnolove–
Sau đó, dù Dương Điềm có nói kiểu gì cô ta cũng không đáp lại, chỉ không ngừng @ Hướng Vãn. Khí thế cây ngay không sợ chết đứng, người không biết nhìn vào đúng là sẽ dễ dàng hiểu lầm Hướng Vãn như những gì cô ta nói.
Sau khi Dương Điềm tức giận mắng cô ta một câu liền gọi điện thoại cho Hướng Vãn. Hướng Vãn nhận được điện thoại cũng có chút cạn lời, sau đó nói sơ qua mọi chuyện cho cô ấy nghe.
Dương Điềm nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhịn không được mà chửi bậy: “Má nó, thứ ngu đần này có bệnh sao!”
Cô ấy còn đang định trở lại nhóm chat mắng Sử Lị Lệ thay Hướng Vãn, nhưng Hướng Vãn nói cô muốn tự mình giải quyết. Sau khi cúp máy, Hướng Vãn trực tiếp gửi tin nhắn vào nhóm chat.
[ w: @lily Trước tiên, chị Hồ không phải ai xa lạ mà là một người chị đã dẫn dắt tôi trong thời gian thực tập. Tuy rằng thời gian học tập bên cạnh chị ấy không dài, nhưng chị ấy vẫn luôn rất chiếu cố tôi. Hơn nữa, lúc tôi mới bán hàng trên wechat, chị ấy cũng là một trong những người đầu tiên mua hàng ủng hộ tôi. Cho nên bây giờ chị ấy có chuyện nhờ tôi giúp, mấy hộp trà lá sen và bánh a giao này tôi nhất định phải nể mặt chị ấy. Còn cô vừa mở miệng là yêu cầu hơn hai mươi hộp trà lá sen và bánh a giao, nếu tôi bán cho cô số lượng lớn như vậy thì sẽ không đủ đưa hàng lên cửa hàng trực tuyến cùng ngày. Nhóm khách hàng của tôi nhất định sẽ ầm ĩ cả lên, cho nên tôi chỉ có thể mời cô qua cửa hàng trực tuyến tự mua thôi. Mà cô chỉ muốn mua cho người trong nhà thôi, lại không gấp, tôi không rõ có vấn đề gì ở đây? Vì sao tôi phải chột dạ? ]
Người trong nhóm xem xong tin nhắn của Hướng Vãn đều có chút bó tay, cảm thấy Sử Lị Lệ cũng thật quá đáng. Sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà mở miệng đòi hơn hai mươi hộp, trong khi quan hệ giữa cô ta và Hướng Vãn còn không được bình thường cho lắm.
Thậm chí, nói huỵch toẹt ra là có ai không nhìn ra cô ta đang đơn phương gây sự với Hướng Vãn đâu. Như vậy bị người ta cự tuyệt chẳng phải là điều đương nhiên sao? Cô ta sao còn không biết xấu hổ mà lên nhóm chat ầm ĩ như vậy chứ?
[ lily: Cô giúp người ngoài mà không giúp bạn học của mình cô không cảm thấy có vấn đề gì sao? Giáo viên tiểu học từng dạy bốn chữ “tương trợ lẫn nhau”, chẳng lẽ cô chưa từng được dạy qua? ]
Cô ta đơn giản là đang gây sự bằng lý lẽ cùn, suy nghĩ của người trong nhóm chat đối với cô ta lúc này đã xấu đi rất nhiều, còn có nhiều người thấy cô ta thật quá quắt trực tiếp nói lại.
[ Wuwuwuwu: Trong chuyện này tôi cảm thấy Hướng Vãn không có vấn đề gì cả. Sử Lị Lệ, nếu như cậu thật sự muốn mua trà lá sen và bánh a giao thì từ từ đoạt cũng được mà ]
[ Là dương không phải dương: Đúng vậy, thật ra cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, đâu cần thiết phải như vậy ]
Hai bạn học này nói chuyện còn rất khách khí, mang theo ý tứ hòa giải. Nhưng có người lại rất chướng mắt Sử Lị Lệ.
[ Huyên Huyên: Có mấy người thật sự quá hề hước, giống như người trong xã hội này đều là cha là mẹ của họ vậy. Chuyện gì cũng phải chiều theo ý của họ, không vừa ý thì là lỗi của người ta. Hôm nay xem như mình được mở mang tầm mắt rồi ]
[ lily: Các cậu có ý gì? Đều theo phe cô ta cả có đúng không? Ah, tôi biết rồi, các cậu đều muốn trà lá sen và bánh a giao chứ gì, hèn gì muốn lấy lòng cô ta! ]
[ lily: Được thôi, tôi nhận sai là được rồi đúng không! Tôi là người xấu, cả đám các cậu đều là người tốt! ]
Thấy cô ta bắt đầu nói chuyện không có đầu óc, Hướng Vãn lười lãng phí thời gian với cô ta, những gì cần nói cũng đã nói cả rồi.
Cô không chú ý đến tin nhắn trong nhóm chat nữa, nhưng Dương Điềm và một vài bạn học bị cô a chế giễu trước họng súng thì không thể để yên như vậy.
[ kekeaiai: Xóa chứ “nhận” đi, thì đúng là cô sai rồi mà ]
[ Huyên Huyên: Được rồi, được rồi. Tôi nghe ra từng câu từng chữ của cậu đều là hâm mộ và ghen tị, đừng có hú hét nữa ]
Một mình Sử Lị Lệ làm sao có thể cãi lại nhiều người như vậy, cuối cùng cũng phải nén cơn giận ném điện thoại đi.
–Dịch: Autumnnolove–
Chuyện đến đây cũng chưa kết thúc. Ngày hôm sau, Sử Lị Lệ ôm cơn giận đi làm lại nghe người xung quanh đều đang bàn tán về trà lá sen và bánh a giao. Lửa giận trong lòng cô ta lại bị khơi mào lần nữa.
Có đồng nghiệp hôm qua được chia trà lá sen lấy một túi trà nhỏ ra khoe, trước vẻ mặt hâm mộ của mọi người mà pha trà. Hương trà trong phòng khiến cho mọi người đều lộ ra biểu tình hưởng thụ, chỉ có Sử Lị Lệ, người ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, lộ ra vẻ mặt chán ghét.
“Không hổ là trà lá sen dẫn đầu xu hướng trên mạng, mùi hương này không thể chê vào đâu được.”
“Đâu chỉ có vậy, lá trà với nước trà cũng xinh xẻo nữa.”
“Hâm mộ quá, chị Vương, chị có thể chuyển nhượng lại một túi cho em không?”
“Không được rồi, trong tay chị cũng chỉ còn có một túi này thôi.”
“Chị bán cho người khác rồi hả?”
“Đâu có, là ông cụ nhà chị…Hôm qua chị về nhà liền pha trà, ông cụ bắt gặp, chị khuyên mãi mới lấy lại được một túi trà từ trong tay ông cụ đó.”
“Thơm quá trời quá đất, tốt xấu gì cũng rót cho tôi một miếng với.”
“Được rồi, được rồi! Các cô lấy ly tới đây, ly này chia cho các cô, đừng có nói là tôi keo kiệt đó.”
“Chị Vương thật rộng rãi!”
Mọi người nịnh bợ chị ta vài câu liền xoay người lấy ly dùng một lần đến.
Ở nơi làm việc, hòa đồng với tập thể cũng rất quan trọng. Thực tập sinh nọ thấy Sử Lị Lệ vẫn đứng yên bất động nên muốn kéo cô ta cùng qua đó.
Thực tập sinh nọ và Sử Lị Lệ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, nhìn thấy biểu tình trên mặt cô ta mới cố tình kéo cô ta đến. Vốn là muốn khiến cho cô ta bị nhưng nhân viên lâu năm ghét bỏ, không nghĩ đến đột nhiên cô ta như bị điên, dùng một tay gạt ly trà trên bàn của chị Vương rơi xuống mặt đất.
Choang…
Thanh âm thanh thúy vang lên, mọi người mới hoàn hồn, đồng loạt dùng ánh mắt “cô điên rồi” nhìn Sử Lị Lệ.
Sử Lị Lệ nhận thấy ánh mắt của mọi người, lúc này giống như bị ai đó tạt xô nước lạnh vào người, nháy mắt tỉnh táo lại, sắc mặt cô ta trắng bệch: “Xin…xin lỗi…em không cố ý…”
Ai cũng có mắt, cô ta có cố ý hay không vẫn nhìn ra được. Nhưng khi thấy cô ta nói chưa dứt lời đã rơi nước mắt, giống như bị mọi người hùa nhau ăn hiếp cô ta vậy. Trong lòng mọi người đều rất khó chịu, nhưng không ai nói gì.
Cuối cùng, chị Vương cũng chỉ có thể lạnh mặt nói: “Không sao, em dọn sạch nước trên sàn đi.”
Sử Lị Kệ sẽ không bởi vì chuyện này mà bị hủy bỏ tư cách thực tập sinh, nhưng cô ta muốn trở thành nhân viên chính thức thì 80% là không có khả năng. Kể cả những ngày thực tập tiếp theo đều sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng mà tất cả đều do cô ta tự tìm, không liên quan gì tới Hướng Vãn.
–Wattpad: autumnnolove–
Gần đến Tết nguyên đán, Hướng Vãn đang tính đến chuyện tổ chức rút thăm trúng thưởng lần nữa. Thứ nhất là vì chào mừng ngày lễ lớn, thứ hai là vì sắp đến kỳ nghỉ đông trước Tết nguyên đán. Những ngày nghỉ đông cô không có ý định tiếp tục làm bánh a giao và trà lá sen, nên hoạt đồng này xem như để trấn an nhóm khách hàng.
Trong khoảng thời gian này cô đã kiếm được không ít tiền, cho nên lần này định bụng sẽ hào phóng một chút. Chọn 110 người, mỗi người 6 túi trà lá sen, 8 miếng bánh a giao, thời gian mở thưởng cũng chính là Tết nguyên đán.
Weibo của Hướng Vãn vừa thông báo rút thăm trúng thưởng, cư dân mạng vẫn chưa từng cướp được bánh a giao và trà lá sen lập tức kích động.
[ Ahhhhh! Thật tốt quá, cuối cùng cũng chờ được cơ hội rút thăm trúng thưởng rồi, lần này tôi nhất định phải được chọn! ]
[ Lần này tốn tận mười mấy vạn tệ đúng không? Bà chủ thật hào sảng! ]
[ Con tình nguyện hi sinh nửa vận đào hoa của đám bạn cùng phòng, chỉ mong ông trời phù hộ có thể chọn trúng con! ]
[ Má! Lầu trên cũng thiếu đạo đức quá đó, tôi thay bạn cùng phòng của cậu thắp một nén hương ]
….
[ Tuy rằng tôi biết tôi xuất hiện ở đây cho có thôi, nhưng vẫn nhìn không được mà chia sẻ rồi_(:з” ∠)_ ]
[ Đừng bi quan như vậy, lần này nhiều thêm mười suất kìa, tỷ lệ trúng thưởng chắc chắn cao hơn lần trước ]
[ Lầu trên, bây giờ anh đi xem số like và số share rồi quay lại đây nói tiếp ]
Trước tiên là lợi dụng lý do phải chuẩn bị phần thưởng, mấy ngày kế tiếp, Hương Vãn rất hợp tình hợp lý giảm bớt lượng hàng hóa đăng bán trên mạng.
Kể từ đó, cuối cùng cô cũng có thể lười biếng, dành ra một hai tiếng mỗi ngày để đi dạo công viên.
Không biết có phải do cô lười biếng nên bị trừng phạt hay không mà tối hôm nay cửa hàng online của cô nhận được một bình luận kém đầu tiên.
[ Tiểu ***6: Sản phẩm được trên mạng đồn thổi quá nhiên toàn là rác rưởi. Mới uống có nửa ly mà đau bụng tới mức phải nhập viện. Tất cả những khen ngợi đều là lừa đảo. Chân thành khuyên những người sau tuyệt đối đừng nên mua sản phẩm của nhà này [hình ảnh] [hình ảnh] ]
Ngay sau đó, lập tức có những khách hàng khác phản bác lại bên dưới.
[ Anh cố ý nói như vậy để giảm bớt người đoạt sản phẩm với anh đúng không? ]
[ Làm vậy là thiếu đạo đức lắm nha. Sao có thể vì mục đích này mà đánh giá kém bừa bãi như vậy ]
[ Cậu nghiêm túc hay nói giỡn vậy? Tôi là fan của Liễu tỷ, chị ấy uống trà lá sen nhà này một thời gian dài rồi mà cũng chưa thấy xuất hiện tình huống như cậu nói ]
[ Hay là cậu ăn phải thứ gì bậy bạ? ]
[ Thiệt hay giả? Nói như vậy tôi cũng không dám mua, dù sao giá cũng đắt như vậy, không thể tiêu tiền mà còn chịu khổ ]
Đa phần các khách hàng vẫn tin tưởng vào cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, nhưng còn một nhóm khách hàng vẫn chưa mua được sản phẩm khi nhìn thấy bình luận liên quan đến bệnh viện thì không khỏi có chút dao động.
[ Hệ thống, trà lá sen có thể làm cho người ta bị đau bụng không? ]
Hướng Vãn xem xong thì nhịn không được mà hỏi hệ thống.
[ Không ]
[ Vậy có khả năng là do thể chất của khách hàng nên mới dẫn tới đau bụng hay không? ]
[ Xin ký chủ yên tâm, sản phẩm mỹ thực dưỡng sinh sẽ không vì những nguyên nhân này mà dẫn tới việc người dùng xuất hiện các triệu chứng không khỏe ]
Hướng Vãn nhận được câu trả lời, nghĩ lại bản thân mình cũng là loại thể chất không thể hấp thụ quá nhiều chất bổ, ăn bánh a giao và trà lá sen một thời gian dài mà không có viện gì nên cũng yên lòng.
Xác định chuyện không liên quan đến trà lá sen xong, cô định liên hệ với khách hàng để nói rõ ràng, nhưng cho dù là dãy số mà phía trên cung cấp hay số điện thoại lúc nhận hàng vẫn không liên hệ được với vị khách này.
Không còn cách nào khác, cô đành phải trực tiếp trả lời ngay bên dưới đánh giá xấu kia.
[ Chủ tiệm trả lời: Xin chào, trà lá sen nhà tôi sẽ không xuất hiện tình huống uống vào đau bụng. Nếu quý khách đã ở bệnh viện thì có thể tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng, nếu kết quả kiểm tra cho thấy là vấn đề từ trà lá sen nhà tôi, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nhân tiện, tôi muốn liên lạc với quý khách trước để biết được tình huống cụ thể, nhưng gọi mãi ngài vẫn không nghe máy. Hy vọng quý khách nhìn thấy tin này thì liên hệ lại với tôi, cảm ơn! ]
[ Vừa có trách nhiệm lại vừa lịch sự, bà chủ, bắn tim! ]
[ Bà chủ, tôi tin tưởng cô! ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!