Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài
Chương 30
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG 30
“Tới đưa em ra nhà ga”. Tần Sâm nhìn người trước mặt, ngữ khí bất giác lại dịu dàng hơn một chút.
Người ta cũng đã tới nơi, Hướng Vãn không thể nói không cần tiễn cô nên chỉ có thể mỉm cười rồi nói cảm ơn và sau đó lên xe cùng với anh.
Từ nơi này đến ga xe lửa mất khoảng nửa tiếng. Sau khi lên xe, hai người cũng không thể ngồi yên. Hướng Vãn để ba lô bên người gọn gàng xong, quay đầu nhìn anh: “Hôm nay anh không bận gì sao?”
Sau lần trước anh đến nhà ăn cơm, Hướng Vãn đã xem anh như bạn bè của mình nên lúc này thái độ của cô cũng tự nhiên hơn một chút. Trong lúc hỏi chuyện, cô cũng đánh giá một vòng bố trí bên trong xe.
Siêu xe chính là siêu xe, từng chi tiết bố trí bên trong xe cũng có thể nhìn ra được cấp bậc. Thứ duy nhất không hài hòa có lẽ là lọ kẹo bằng thủy tinh.
“Không bận!”. Tần Sâm trả lời xong, thấy tầm mắt của cô đang dừng ở lọ kẹo thì bỗng nhiên cầm lấy một hộp quà tinh xảo bên cạnh đưa qua.
“Hở?”
Hướng Vãn không nhận, mà nhìn anh đầy nghi hoặc.
Tần Sâm chỉ vào lọ kẹo, trả lời một cách bình tĩnh: “Quà đáp lễ.”
Trông vẻ mặt của anh đang bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang không hiểu vì sao lại rất khẩn trương, nếu không thì nơi xương quai hàm của anh cũng sẽ không căng chặt.
“Một lọ kẹo thôi mà…”. Hướng vãn còn chưa nói xong đã thấy ánh mắt của anh ảm đạm đi vài phần. Cô vốn không muốn nhận nhưng đột nhiên lời nói chuyển thành: “Cảm ơn, khi nào tôi từ quê trở lại sẽ mang theo đặc sản cho anh.”
Cô không muốn nhận là vì trông chiếc hộp này thì chắc chắn đồ bên trong nhất định không rẻ. Nhưng nghĩ lại thì nếu món quá thật sự quá đắt, tốn nhiều thời gian một chút để tìm một món quà đáp lễ tương đương cũng được. Đây có lẽ là sự tự tin mà mấy tháng qua kiếm được không ít tiền mang lại.
Thấy cô đã chịu nhận quà, Tần Sâm đột nhiên cười rộ lên. Bình thường anh không thích cười, cho dù thỉnh thoảng cũng cười nhưng ý cười còn chưa kịp lộ ra nơi đáy mắt. Lúc này nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen giống như hồ nước sâu bị ai đó phá vỡ mặt băng mà lộ ra chút ít nước lóng lánh.
Lần đầu tiên gặp mặt, Hướng vãn đã bị ngoại hình của anh làm cho kinh ngạc. Bây giờ nhìn thấy anh cười, cô thậm chí còn sửng sốt hết mấy giây.
Thấy anh quà còn vui vẻ hơn bản thân nhận được quà, trên mặt Hướng Vãn cũng lộ ra tươi cười, sau đó thuận tay mở hộp quà ra. Bên trong là một sợi dây chuyền, tất nhiên kiểu dáng không thể chê vào đâu được. Khiến cho Hướng Vãn cảm thấy bất ngờ chính là sợi dây chuyền này thật sự rất tương xứng với chiếc lắc tay trên cổ tay cô. Lắc tay trên tay cô hiển nhiên là chiếc lắc tay tình bạn mà lần trước cô mua cùng với Dương Điềm, cũng là chiếc lắc tay là dạo này cô thường đeo.
Hướng Vãn không chắc có phải là trùng hợp hay không, nhưng cô rất thích nó: “Thật đẹp, cảm ơn!”
Thấy cô để hộp quà sang một bên, trong lòng Tần Sâm có chút nuối tiếc.
Sau khi cất sợi dây chuyền xong, Hướng Vãn thuận miệng tìm đề tài trò chuyện: “Anh cơm nước gì chưa?”
Cũng đã giờ nào rồi, cô vốn chỉ thuận miệng hỏi để sau đó trò chuyện giữa trưa ăn gì bla bla, nào ngờ Tần Sâm lại trả lời: “Vẫn chưa!”
Hướng Vãn ‘ôi’ một tiếng, hỏi với giọng điệu quan tâm: “Sao bây giờ anh còn chưa ăn cơm?”
“Quên rồi!”. Tần Sâm nói.
Hướng Vãn – người luôn ăn ba bữa cơm đúng giờ, không thể hiểu được vì sao đến ăn cơm anh cũng có thể quên. Cô vừa mở chiếc túi trong lồng ngực ra, vừa nói: “Sao đến ăn cơm mà cũng có thể quên? Sớm biết như vậy tôi đã không để anh tiễn tôi rồi, anh nên đi ăn cơm trước. Trong túi của tôi chỉ có bánh a giao thôi, anh ăn tạm một miếng lót dạ đi.”
Trước khi đưa cho anh, cô còn cẩn thận mở gói bánh ra. Điều này khiến cho Tần Sâm không khỏi nhớ tới lần thứ hai bọn họ gặp mặt. Anh không đưa tay ra nhận mà đột nhiên cúi đầu xuống, trực tiếp cắn miếng bánh a giao từ trong bao bì.
Tần Sâm đột ngột tiến lại gần làm cho nhịp tim của Hướng Vãn bỗng đập chậm lại một nhịp, cô còn ngửi được mùi thơm lạnh lẽo của gỗ trên người anh.
Cho đến khi bánh trên tay đã không còn, anh ngồi thẳng người trở lại thì tim Hướng Vãn lúc này mới khôi phục lại bình thường. Thấy anh ăn liền tù tì hai miếng bánh a giao, cô cho rằng anh rất đói bụng nên nhịn không được mà càm ràm: “Cơm thì phải ăn đúng giờ, để bụng đói sẽ dễ xảy ra chuyện.”
“Vì không thấy đói bụng nên dễ quên”. Tần Sâm nuốt xuống miếng bánh a giao thơm ngọt kỳ lại rồi nói.
Từ trong lời nói có thể nghe ra được ý tứ anh thường xuyên quên ăn cơm, Hướng Vãn không khỏi nói nhiều thêm vài câu: “Không đói cũng phải ăn cơm đúng bữa…”
Nói xong, cô lộn ngược chiếc túi lấy ra một túi thịt lợn khô nhỏ và một quả quýt đưa cho anh. Tần Sâm nhận lấy, xé gói thịt lợn khô nhỏ ra ăn, còn quả quýt thì giữ trong tay chứ không lột.
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy đến ga xe lửa. Khi Hướng Vãn xuống xe, vốn dĩ muốn nhắn anh nhanh chạy đi ăn cơm nhưng không ngờ anh lại theo cô xuống xe.
“Anh muốn ăn chút gì ở đây sao?”. Ga xe lửa có tiệm cơm, Hương Vãn chỉ cho rằng anh đói bụng và muốn ăn cơm ở đây.
Tần Sâm không phủ nhận. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ soát vé, Hướng Vãn thấy vậy nên dứt khoát đi ăn cơm cùng anh. Ở ga xe lửa không có nhiều lựa chọn, hai người trực tiếp đến một cửa hàng mì sợi Nhật Bản thoạt nhìn không tệ lắm.
Ban đầu Tần Sâm cũng không phải muốn ăn cơm, mà muốn đợi xe lửa với Hướng Vãn nên anh chỉ tùy tiện gọi một món mì sợi. Sau khi anh ăn xong, cũng sắp đến lúc Hướng Vãn phải soát vé vào ga.
Tần Sâm đưa cô đến tận cổng soát vé, hiếm khi thấy anh nói nhiều hơn mấy câu: “Lên xe lửa nhớ đi chậm một chút, ở trên xe không cần để ý hay đáp lại người lạ…”
Hướng Vãn cảm thấy mấy lời này khá quen tai, cô nhớ lại căn bản chính là những gì sáng nay mẹ Hướng gọi tới nhắc nhở. Suýt nữa thì Hướng Vãn nhịn không được mà bật cười, sau đó cô thầm nghĩ thoạt nhìn anh không phải là người dễ tiếp cận lắm, nhưng sau khi quen thuộc rồi thì quả nhiên tính tình thật sự rất tốt.
“Biết rồi, anh về cẩn thận nha, lần sau đừng quên ăn cơm nữa”. Hướng Vãn nói xong thì vẫy tay chào anh trước khi bước vào cổng soát vé.
Tần Sâm vẫn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa anh mới lưu luyến rời khỏi. Người xung quanh thấy cảnh này, chỉ cho rằng đây là một đôi tình nhân nhỏ đang tạm thời xa cách nhau. Bởi vì dung mạo của cả hai người đều rất nổi bật, bọn họ nhịn không được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.
Mặc dù bây giờ sức khỏe của Hướng Vãn ổn hơn trước kia rất nhiều, nhưng khi tiến vào không gian kín mít và nhiều người như phòng đợi cô vẫn đeo thêm một cái khẩu trang nữa. Thu đông chính là mùa của cảm cúm, khả năng miễn dịch của cô không tốt nên không dám đùa giỡn với sức khỏe vừa được khôi phục gần đây của mình. .
Sau khi lên xe lửa, Hướng Vãn ngồi cạnh một nữ sinh. Cô ấy vừa ngồi xuống đã đeo tai nghe vào nghe nhạc, còn Hướng Vãn thì dứt khoát tựa lưng vào ghế ngồi rồi nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay cô không ngủ trưa, nên lúc này cô quyết định chợp mắt một lúc. Khi tỉnh dậy thì đã chuẩn bị xuống nhà ga.
Tết đến xuân về là mùa cao điểm, người ra vào nhà ga rất đông. Hướng Vãn cảm thấy thật may mắn vì đã không mang quá nhiều đồ đạc, lúc này mới có thể thuận lợi thoát khỏi đám đông.
“Chị! Chị! Em ở đây!”
Hướng Vãn vừa mới ra khỏi ga, đang nghĩ xem có nên gọi điện cho người nhà hay không. Đột nhiên nghe được tiếng gọi kích động của em trai, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một thiếu niên đã cao gần bằng mình đang chạy về phía cô.
“Tiểu Dật!”. Hướng Vãn nhìn thấy em trai cũng rất vui vẻ.
Hướng Dật vừa đến trước mặt cô thì nhận lấy chiếc ba lô trong tay cô trước, sau đó còn muốn nói gì đó thì đã bị mẹ Hướng đuổi kịp đẩy qua một bên: “Bé ngoan! Sao lại gây đi rồi? Đi đi đi, về nhà kêu ba con làm món ngon cho con ăn.”
“Ba ở nhà đã nấu món canh sườn mà con thích nhất rồi, chờ về tới nhà là có thể uống liền”. Ba Hướng cũng tiếp lời.
Nhìn thấy ba mẹ vừa tới liền đoạt mất vị trí của mình, Hướng Dật không vui mà bĩu môi. Nhưng nghĩ đến chuyện cuối cùng chị gái cũng về nhà, cậu lại vui vẻ.
Hướng Vãn gặp lại người thân, trong lòng cũng tràn ngập niềm vui, nhất thời cũng không khăng khăng giải thích với mẹ Hướng rằng cô không có ốm đi. Sống một mình thì có sự tự do của việc sống một mình, về nhà thì có sự ấm áp của về nhà.
–Editor: Autumnnolove–
Sau khi Hướng Vãn về nhà, nhắn một câu thông báo với nhóm Dương Điềm. Cô suy nghĩ một lúc, lại tiện tay nhắn cho Tần Sâm một tin.
Buổi tối, ba Hướng trổ tài nội trợ nấu một bàn tiệc lớn toàn đồ ăn ngon gồm có cá vược hấp (1), tôm luộc, canh sườn heo rong biển (2), trứng hấp thịt băm (3), bông cải xanh,…còn còn cả bức ảnh gia đình. Tất cả đều là những món mà Hướng Vãn thích ăn.
(1) : Cá vược hấp
(2) : Canh sườn heo rong biển
(3) : Trứng hấp thịt băm
“Chỉ có cơm ba nấu là ngon nhất.”
Được Hướng Vãn khen một câu, trên mặt ba Hướng lập tức nở một nụ cười tươi như hoa. Mẹ Hướng thì liên tục gắp thức ăn vào chén cô, còn múc cho cô một chén canh.
Sau bữa tối, cả nhà ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa trò chuyện với nhau. Nói là xem tivi nhưng thật ra chẳng có ai đặt tâm tư vào tivi cả, chỉ mở nghe tiếng cho vui. Hướng Vãn ngồi trên sô pha nghe ba mẹ và em trai thay phiên nhau nói về những chuyện xảy ra trong nhà gần đây, nụ cười luôn nở trên môi. Cho đến khi mọi người đều nói xong, cô mới lấy một tấm thẻ ngân hàng ra và nói: “Ba mẹ, cái này tặng cho ba mẹ. Một nửa số tiền con kiếm được gần đây đều ở trong này.”
“Không cần đâu, tiền con kiếm được thì cứ tự mình giữ”. Mẹ Hướng nói thẳng.
Ba Hướng cũng gật đầu: “Ba con còn trẻ, vẫn có khả năng nuôi sống gia đình. Con tự tiêu tiền của mình đi.”
“Ba mẹ không hỏi xem bên trong có bao nhiêu tiền sao?”. Hướng Vãn thấy cả nhà đều không cần, cười hỏi.
Nói đến chuyện này thì mẹ Hướng thật sự có chút tò mò, hỏi theo lời cô: “Bao nhiêu?”
Hướng Vãn không trả lời mà xòe bảy ngón tay ra.
“Bảy chục ngàn?”. Hướng Dật đoán mò.
Hướng Vãn lắc đầu.
Thấy vậy, ba Hướng và mẹ Hướng trăm miệng một lời: “Bảy trăm ngàn?”
Hướng Vãn lại lắc đầu lần nữa, sau đó nói huỵch toẹt ra: “Là bảy chữ số.”
Cô vừa dứt lời, Hướng Dật liền xòe mấy đầu ngón tay ra đếm: “Đơn vị, chục, trăm…trăm ngàn, triệu, ù á! Chị, chị giỏi quá đi!”
“Nhiêu đó mà còn phải đếm ngón tay, không có tiền đồ”. Ba Hướng trợn mắt nhìn con trai, nhưng đáy mắt lại lộ ra vài phần kích động.
Làm cha làm mẹ thì có ai không mong mỏi con cái mình có tương lai tươi sáng. Tuy rằng chuyện duy nhất là ba Hướng kỳ vọng ở con gái chính là khỏe mạnh, nhưng con gái có bản lĩnh như vậy ông vẫn cảm thấy rất tự hào.
“Con gái cưng của tôi phải vậy chứ, còn chưa tốt nghiệp đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Cả nhà khen tới nỗi lỗ mũi của Hướng Vãn cũng sắp nở hoa. Nhưng khi Hướng Vãn đưa thẻ ngân hàng ra lần nữa, ba Hướng và mẹ Hướng vẫn không chịu nhận.
“Ba mẹ, con biết ba mẹ rất thương con, nhưng con cũng muốn đối đãi với ba mẹ. Trong tay con vẫn còn tiền, tiền này để cho ba mẹ làm vốn mở chi nhánh”. Hướng Vãn vẫn luôn nhớ rõ trong lòng, khi còn nhỏ nhà hàng của gia đình bọn họ có vài chi nhánh. Nếu không phải vì cô, cũng sẽ không liên tiếp đóng cửa.
Nghe thấy cô nhắc đến nhà hàng của gia đình, ba Hướng và mẹ Hướng liếc mắt nhìn nhau. Hướng Vãn nhận thấy vẻ mặt của hai người thay đổi, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Có chuyện gì sao?”
Ba Hướng chần chừ một lúc, cảm thấy hình như cũng không cần phải giấu giếm con gái: “Nhà hàng của chúng ta chắc là không thể kinh doanh được nữa.”
Ba Hướng nói xong câu này cũng dứt khoát kể hết mọi chuyện với cô một cách rõ ràng. Nhà hàng của nhà họ Hướng là một nhà hàng Trung Quốc giá cả bình dân, trước kia việc kinh doanh cũng rất tốt, nhưng cũng với sự phát triển của thời đại, việc kinh doanh của nhà hàng Hướng gia không có gì đặc biệt để có thể cạnh tranh với thị trường nên đang dần sa sút.
Mặc dù tài nấu nướng của ba Hướng cũng không tệ lắm, nhưng vẫn chưa tính là hàng đầu. Nếu xét về hương vị, khách hàng có nhiều lựa chọn khác tốt hơn. Nếu xét về giá cả, cũng có những lựa chọn rẻ hơn. Cho nên dù có những khách quen thỉnh thoảng đến ủng hộ một chút, tình hình trong nhà hàng cũng chưa tới mức thu không đủ chi, nhưng tiền kiếm được càng ngày càng ít, ít đến mức không đáng để bọn họ tiếp tục hao tâm tổn sức mà duy trì nhà hàng.
“Không thành vấn đề, bây giờ chúng ta có tiền. Chúng ta có thể trang hoàng lại nhà hàng đàng hoàng, rồi mời thêm mấy đầu bếp có tay nghề tốt”. Hướng Vãn cảm thấy đây là tâm huyết của ba mẹ, làm sao có thể để nó đóng cửa thế này được.
Đoán được suy nghĩ trong đầu con gái, mẹ Hướng nắm tay cô và nói: “Con bé ngốc nghếch này, thật ra mẹ và ba con đã không muốn kinh doanh nhà hàng nữa từ lâu rồi. Không những mệt, mà còn kiếm không được bao nhiêu tiền lời. Nói thật, ba mẹ còn phải cảm ơn con. Nếu không phải là con có bản lĩnh, chúng ta còn chưa thể hạ quyết tâm đóng cửa nhà hàng đâu. Bây giờ thì tốt rồi, ba mẹ sẽ đóng cửa nhà hàng, mặt tiền có thể cho thuê, chúng ta cũng có thể tìm công việc nhẹ nhàng mà làm.”
Hướng Vãn nghe mẹ nói vậy, nghĩ lại trước kia ba mẹ thường xuyên đi sớm về muộn để mở nhà hàng vì muốn kiếm thêm nhiều tiền, quả là rất mệt. Đặc biệt là trong nhà hàng rất nhiều việc lặt vặt, mẹ Hướng không yên tâm giao cho người khác làm nên chuyện gì cũng đích thân lo lắng.
Nghĩ đến việc ba mẹ làm lụng vất vả như vậy phần lớn đều là vì mình, Hướng Vãn nhịn không được mà duỗi tay ôm lấy mẹ Hướng: “Ba mẹ không muốn kinh doanh nữa thì không kinh doanh nữa. Bây giờ con có thể kiếm tiền, ba mẹ cứ ở nhà hưởng phúc là được.”
Trong lòng mẹ Hướng rất thỏa mãn, lại lo lắng sẽ liên lụy đến con gái: “Con có lòng như vậy là được rồi. Mẹ với ba con còn trẻ, còn làm được. Người mà nhàn rỗi quá cũng dễ dàng sinh tật lắm.”
Mở nhà hàng thì mệt, nhưng làm việc dưới quyền người khác cũng không thoải mái gì. Thấy ba mẹ đã hạ quyết tâm chuẩn bị tiếp tục tìm việc, trong lòng Hướng Vãn bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Do đặc thù của bánh mặc ngọc nên Hướng Vãn chuẩn bị mở một cửa hàng nhỏ chuyên bán bánh mặc ngọc ở thành phố H, còn có thể phục vụ kèm trà lá sen. Vì hoàn thành nhiệm vụ, cô còn đang nghĩ đến chuyện sau năm mới có thể sẽ ngừng bán bánh a giao và trà lá sen một thời gian, mở cửa hàng bán bánh mặc ngọc để hoàn thành nhiệm vụ trước. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên có một ý tưởng mới. Cô cảm thấy có lẽ ba mẹ có thể qua đó giúp cô mở cửa hàng. Cô đã từng cân nhắc nói chuyện có được hệ thống cho người trong nhà biết, nhưng mới vừa có ý định này thì hệ thống cho biết nó hy vọng cô không làm lộ về sự tồn tại của nó. Kể từ đó, Hướng Vãn chỉ có thể bảo vệ bí mật này. Nhưng dù không nói với người nhà về chuyện của hệ thống, mời bọn họ đến giúp đỡ mở cửa hàng bán bánh mặc ngọc vẫn không thành vấn đề. Cửa hàng này chỉ bán bánh mặc ngọc, cùng lắm là bán thêm trà lá sen. Chắc chắn sẽ không mệt như mở tiệm cơm, mà còn có thể kiếm được tiền. Hướng Vãn càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này hay.
Vì vậy, cô trực tiếp nói ra ý tưởng này với ba mẹ. Ba Hướng mẹ Hướng tất nhiên rất sẵn lòng phụ trách cửa hàng giúp con gái, có điều bọn họ thương con gái nhưng cũng không thể hoàn toàn không màng đến con trai.
“Trước đó con đã từng nghĩ tới chuyện này, đến lúc đó để cho Tiểu Dật đến thành phố H học trung học phổ thông đi”. Hướng Vãn nói.
Có thể đến thành phố H học tập, chắc chắn sẽ có lợi cho tương lai của con trai hơn.
“Được, vậy để ba con qua đó trước hỗ trợ con. Nửa năm nữa em trai con tốt nghiệp trung học cơ sở, mẹ sẽ đưa nó qua đó luôn”. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mẹ Hướng do dự một lúc rồi cuối cùng quyết định chờ sau khi con trai tốt nghiệp bà sẽ qua đó tiếp tục chăm sóc con gái.
“Không cần đâu, mẹ cứ đi theo chiếu cố chị con đi. Con đến nhà bà nội ở nửa năm không phải là được rồi sao”. Ở độ tuổi này, Hướng Dật thật là không thích bị người khác quản thúc nên chủ động nói.
Thật ra mẹ Hướng muốn đi cùng con gái nhiều hơn, nhưng cảm thấy không thể quá bất công nên mới nói sẽ ở lại. Lúc này thấy con trai một lòng mong bà đi, liếc nhìn nó một cái rồi nói: “Cũng được, dù sao mẹ cũng không quản nổi con. Để cho con tự do nửa năm, chờ sau khi con tốt nghiệp thì tới phiên chị con quản thúc con!”
“Con rất vui khi có chị quản thúc con”. Hướng Dật nói xong còn cố ý dính sát bên cạnh Hướng Vãn, thể hiện sự thân thiết với cô.
Hướng Vãn duỗi tay xoa đầu em trai, nói: “Thôi mẹ cứ ở lại với em đi.”
“Ba không ở đây, mẹ đâu có biết nấu cơm. Ở lại cũng chỉ càm ràm em thôi, còn không bằng em qua nhà bà nội bên kia, ít ra bà ngoại nấu ăn ngon”. Hướng Dật nhỏ giọng nói với cô.
“Hướng Dật, con ngứa da rồi!”. Mẹ Hướng lờ mờ nghe ra lập tức tức giận.
Hướng Dật thấy đã chọc tới mẹ Hướng, vội đứng dậy nhanh chân chạy về phòng. Nhìn thấy con trai đã chạy mất, mẹ Hướng chỉ có thể mắng một cầu “thằng nhóc thối” rồi bắt đầu bàn với con gái về chuyện đi thành phố H mở cửa hàng.
Người hướng tới chỗ cao, nước chọn nơi thấp mà chảy. Cho dù không vì hai đứa nhỏ, ba Hướng mẹ Hướng cũng sẵn lòng đi ra ngoài thử sức một phen. Không muốn tiếp tục kinh doanh nhà hàng là vì không nhìn thấy tương lai nữa. Lúc này nghe thấy con gái nói, mở cửa hàng bán thức ăn ở thành phố H sẽ không kém cạnh bánh a giao và trà lá sen, bọn họ đều có chút kích động.
Bánh a giao và trà lá sen mà con gái bán có hiệu quả đến nhường nào, nổi tiếng đến nhường nào bọn họ cũng biết rồi. Sản phẩm mới không kém cạnh hai mặt hàng này, vậy việc buôn bán chắc chắn sẽ không kém được, đặc biệt là con gái còn nói sẽ bán thêm trà lá sen trong tiệm.
“Cũng không biết là ai nhiều chuyện như vậy, nói với mọi người rằng bánh a giao và trà lá sen đang nổi tiếng trên mạng là do con bán. Rất nhiều người đều đến đây tìm mẹ nhờ mua, bạn bè thân thích thì thôi đi, mấy người không quen biết mẹ cũng mặc kệ luôn…Vừa mở cửa hàng vừa bán trà lá sen theo ly, việc buôn bán chắc chắn sẽ không kém được”. Mẹ Hướng vỗ đùi nói.
–Wattpad: Autumnnolove–
Chuyện đi thành phố H mở cửa hàng đã xong, cả nhà đều rất cao hứng. Từ sau khi Hướng Vãn về nhà, người nhà họ Hướng vẫn luôn cười nói vui vẻ không dứt. Hướng Dật không còn hay cãi lại ba mẹ nữa, mà ba Hướng mẹ Hướng cũng không còn thời gian nhìn chằm chằm dạy dỗ con trai mình suốt ngày.
Những ngày Hướng Vãn ở nhà, hoàn toàn có thể dùng cách nói ‘duỗi tay ra là có người mặc quần áo cho, há mồm ra là có người đút cơm cho’ để hình dung. Thậm chí khi cô muốn mua thứ gì đó, em trai cũng chủ động làm chân sai vặt giúp cô.
Trong nhóm chat, mọi người chia sẻ với nhau những chuyện sau khi về nhà. Dương Điềm thật sự hâm mộ cô muốn chết.
[ kekeaiai: Ngày đầu tiên mình về đến nhà, mẹ mình còn xem mình như bảo bối. Bây giờ mới tới ngày thứ ba, bà ấy bắt đầu chê mình ngủ muộn hoặc chê mình dậy muộn, còn chê mình chẳng biết làm gì cả…Sớm biết vậy mình đã không trở về sớm rồi. ]
[ Thanh Thanh: Ai cũng vậy mà! ]
[ Mộc Tử: Vãn Vãn không giống vậy nha. Chuyện khác thì mình không hâm mộ, nhưng mình rất hâm mộ cậu ấy có em trai như vậy. Không giống như em trai mình, một lời khó mà nói hết. ]
Hướng Vãn an ủi các bạn trong nhóm chat mấy câu, em trai Hướng Dật lại chạy tới tìm cô: “Chị, chơi game khôn? Em kéo chị!”
Hướng Vãn rất ít khi chơi game, nhưng thấy em trai đang hứng thú bừng bừng cô cũng sẽ không làm em trai mất hứng: “Được thôi!”
Đám học sinh thường thích chơi mấy game trên điện thoại đơn giản. Hướng Dật thấy cô đồng ý, giúp cô tải mấy trò chơi xong rồi rủ cô chơi Vương giả vinh diệu.
“Chị, chị cứ yên tâm mà chơi! Em sẽ chọn tướng support* để bảo vệ chị.”
(*) : tướng đỡ đòn/trợ thủ thường mở giao tranh, kiểm tra bản đồ và bảo vệ sát thương chính của đội trong game.
Nói chung là vì sức khỏe của Hướng Vãn không tốt, nên mặc dù Hướng Dật là em trai lại luôn muốn chăm sóc và bảo vệ cô. Vì vậy, khi chơi game với cô, ngay cả vị trí xạ thủ và đấu sĩ yêu thích nhất cũng không chơi mà chọn ngay một tướng hỗ trợ đi theo bên cạnh cô.
Nhưng mà bởi vì cậu ấy đã chơi quen tướng xạ thủ và đấu sĩ, hoàn toàn không phải là một người chơi hỗ trợ. Lần nào cũng đang làm support đột nhiên lao lên đuổi theo kẻ địch, bỏ lại Hướng Vẫn đang chơi pháp sư bị người ta bắt hết lần này đến lần khác.
Thật ra Hướng Vãn không quan trọng thắng thua, dù thua cô cũng cảm thấy rất thú vị. Đặc biệt là khi nhìn thấy em trai lần nào cũng nói “Lần này em nhất định sẽ liều chết để bảo vệ chị”, sau đó lại chủ động mở giao tranh, một lúc nữa thì đuổi theo kẻ địch.
Lại thua thêm một trận nữa, Hướng Dật cúi đầu nói: “Xin lỗi chị! Em lại không bảo vệ chị tốt.”
“Không sao, chỉ là trò chơi thôi mà! Hay là em cứ chơi tướng mà em giỏi đi?”
“Em không tin là em không chơi hỗ trợ được. Chị chờ em đi luyện một chút trước, chờ em luyện xong rồi sẽ đến chơi với chị tiếp!”. Hướng Dật nói xong liền chạy về phòng ‘bế quan’.
Hướng Vãn nhìn thấy em trai chạy trốn thì mỉm cười. Cũng sắp đến trưa rồi, cô thuận tay gửi tin nhắn nhắc nhở Tần Sâm nhớ ăn cơm.
Sau khi về nhà, Hướng Vãn tương đối rảnh rỗi. Mỗi ngày sẽ trò chuyện với Tần Sâm vài câu, bởi vì đã có hai lần qua giờ cơm mà anh vẫn chưa ăn cơm nên mỗi khi rảnh Hướng Vãn đều tiện tay nhắc nhở anh một câu.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Thời gian nhàn nhã luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đêm giao thừa. Hôm nay, cả nhà Hướng Vãn đều phải đến nhà bà nội để ăn bữa cơm đoàn viên.
Trong nhà, ba Hướng là người em thứ hai. Trên ông vẫn còn một người anh trai, dưới ông có một em trai và một em gái. Những đứa trẻ đồng trang lứa với Hướng Vãn, cũng chỉ có một mình cô là bé gái. Vì vậy dù là ở nhà hay ở nhà bà nội, cô luôn rất được mọi người thương chiều.
“Bà nội, chúc mừng năm mới!”
Bà nội Hướng vừa thấy cháu gái bảo bối đến, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi rói như hoa: “Ai ui, cháu gái ngoan của bà lại cao lên rồi”. Điều làm cho bà nội càng cao hứng chính là khí sắc của cháu gái thoạt nhìn khá hơn trước kia nhiều, không còn mang bộ dạng ốm yếu nữa.
Sau khi Hướng Vãn làm xong đạo hiếu trước mặt bà nội, lại bị cô dì kéo đến bên cạnh: “Bây giờ nhìn khí sắc của Tiểu Vãn khá hơn nhiều rồi, cũng nhờ ăn bánh a giao cả sao?”
Hướng Vãn khẽ gật đầu, đồng thời nói rằng cô có chuẩn bị bánh a giao và trà lá sen cho các bà. Ngày mai, khi đến chúc tết cô sẽ mang theo. Nhóm cô dì nghe vậy không nhịn được mà vui vẻ, quyết định phải cho cô một cái bao lì xì thật to, không thể chiếm lợi của con cháu trong nhà được.
Ngày thường, người nhà họ Hướng vẫn có những mâu thuẫn nhỏ. Nhưng trên cơ bản thì quan hệ không tệ, hơn nữa đang ăn Tết nên bầu không khí rất hài hòa.
Hướng Vãn là bé gái duy nhất trong nhà, vừa đến đây là bị người này kéo đi một chút người kia lôi đi một chút.Mãi đến khi bữa cơm tất niên được dọn lên bàn, cô mới có thể yên ổn ngồi xuống. Bắt kịp thời đại, bây giờ cơm tất niên của mỗi nhà đều rất phong phú. Gà vịt thịt cá thì không nói làm gì, ngay cả hải sản hay dê bò này nọ cũng không thiếu. Bà nội Hướng nhìn thấy cơm tất niên năm sau lại càng sung túc hơn năm trước, nghĩ đến những năm trước kia, trong lòng bà không khỏi cảm động. Nhưng hôm nay là ngày lành, bà sẽ không nói ra những lời khiến mọi người mất vui. Ngày nay, hầu hết mọi người đều không thiếu một nồi thịt kho. Cơm tất niên tất nhiên là phải ăn trong bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.
Hướng Vãn ăn ít uống ít, mọi người trên bàn đều thích gắp thức ăn cho cô. Chẳng hạn như đùi gà, tôm đã bóc vỏ, xương sườn…vừa nhìn liền biết ngay cô sẽ ăn không hết. Cũng may là cô đã có kinh nghiệm với những tình huống thế này, lại có em trai chủ động phối hợp nên một lúc sau mọi thứ đều được chuyển tới chén của cậu ấy.
Trong bữa cơm tất nhiên, tất nhiên mọi người sẽ không chỉ ăn cơm mà cũng tán gẫu một chút về tình hình của mọi người gần đây. Trò chuyện rôm rả một hồi lại nói đến Hướng Vãn, nhắc tới bánh giao và trà lá sen mà cô bán thì mọi người lại khen ngợi cô một tràng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!