TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI
Tác giả: Tô Hương Lan Sắc
Dịch : Autumnnolove
Chương 47
Sau khi tiễn cả nhà Viên Viên ra về, trong lòng Hướng Vãn bỗng nhiên nảy ra một vài ý tưởng. Hiện nay, cũng có rất nhiều người rụng tóc bởi vì mắc bệnh hoặc tai nạn giống như Viên Viên. Đối với vài người, rụng tóc không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đối với một số người khác, chắc chắn vẫn muốn có tóc trên đầu. Một hộp bột mặc ngọc có giá 1,666 tệ, tình huống của Viên Viên khá nghiêm trọng cho nên cần ăn liên tục ba hộp bột mặc ngọc trong vòng một tháng mới có dấu hiệu mọc tóc. Không phải tất cả các gia đình đều có tiền để mua bột mặc ngọc, Hướng Vãn cảm thấy có lẽ có thể tặng bột mặc ngọc miễn phí cho những người có nhu cầu nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn.
Có ý tưởng rồi, nhưng cụ thể phải tiến hành thế nào, nhất thời cô chưa nghĩ ra. Một người nghĩ không ra, hai người chưa chắc nghĩ không ra. Hướng Vãn quyết định nhân dịp Dương Điềm và hai cô bạn tới nhà mình chơi, nói lại ý tưởng này với họ.
“Ý tưởng này rất hay, nhưng làm sao biết được ai đó thật sự cần được giúp đỡ hay chuyện gì đó có phần phức tạp hơn?”, Lý Mộc Di nói. Không phải trong lòng cô ấy ác ý, mà với hiệu quả và độ khó mua của bột mặc ngọc, không chắc là sẽ không có loại người trong nhà không thiếu tiền chạy tới chung vui đâu.
Kỳ nghỉ Quốc tế lao động kết thúc, thời tiết càng ngày càng nóng. Ba cô bạn nhân dịp buổi chiều mát mẻ mới tới tìm Hướng Vãn chơi, lúc này đang ngồi bên cạnh bàn trà hóng gió điều hòa, thật sự thoải mái.
Dương Điềm gật đầu và nói: “Hoặc cũng có thể thành lập một quỹ từ thiện?”.
“Thế thì quy mô quá, giống như Vãn Vãn mới nói, mình thấy chỉ cần lập một tài khoản công khai để những người cần thì tự đăng ký là được rồi”. Hạ Thanh nói.
Hướng Vãn cảm thấy các cô ấy đều nói rất đúng, nhất là tài khoản phúc lợi cộng đồng mà Hạ Thanh nói không quá phức tạp, nhưng cần phải tốn chút tâm huyết để xét duyệt khả năng của những đơn đăng ký. Suy cho cùng, ý tưởng ban đầu của Hướng Vãn là muốn giúp đỡ những người thật sự cần, không muốn bị những người mưu đồ xấu xa đục nước béo cò.
Các cô gái vừa nhâm nhi đĩa trái cây được Hướng Vãn chuẩn bị trước đó, vừa thảo luận, Dương Điềm đột nhiên đề nghị: “Hay là cậu hỏi Tần Sâm nhà cậu thử xem, chắc chắn anh ấy biết phải làm gì”.
Sau lần tình cờ gặp mặt ở sân vận động, thỉnh thoảng Hướng Vãn sẽ nhắc tới Tần Sâm trong các cuộc nói chuyện phiếm hằng ngày của các cô ấy, cho nên bọn Dương Điềm cũng biết sơ về Tần Sâm. Lúc nghỉ lễ tới nông trại chơi, Hướng Vãn đã mời họ đi cùng, nhưng ai cũng có kế hoạch riêng cho nên không đi.
“Cậu đừng nói bậy”. Hướng Vãn thấy Dương Điềm lại trêu chọc mình, duỗi tay đánh nhẹ lên cánh tay cô ấy một cái.
“Cậu xem mình vừa nhắc tới anh ấy là cậu lập tức kích động rồi, còn nói mình nói bậy nữa”, Dương Điềm cười khanh khách và nói.
Hướng Vãn thấy Dương Điềm vẫn còn nói tiếp, giả bộ muốn túm lấy cô ấy. Dương Điềm lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, lại bị Lý Mộc Di bắt được: “Vãn Vãn, nhanh thu thập cậu ấy đi!”.
Dương Điềm giãy giụa hai ba cái vẫn không thoát được, quay đầu cầu cứu Hạ Thanh. Hạ Thanh chỉ mỉm cười mà không tham dự, cuối cùng cô ấy bị Hướng Vãn và Lý Mộc Di hợp tác cù cho một trận.
“Ỷ đông hϊếp yếu, các cậu đúng là không có tinh thần võ đức chút nào!”, Dương Điềm nằm liệt trên sô pha, cười nói.
Lý Mộc Di nghe vậy, ném cho cô ấy ánh mắt “thế thì sao nào”.
Sau khi chơi đùa xong, Dương Điềm vẫn nghiêm túc nói: “Làm từ thiện thì tốt, nhưng dù sao chúng ta cũng chưa có kinh nghiệm, cậu thật sự có thể đi hỏi Tần Sâm thử xem thế nào”.
Hướng Vãn gật đầu, chuyện này tạm thời bàn tới đây thôi.
Mọi người cùng nhau dọn dẹp đĩa trái cây trên bàn trà, Dương Điềm liếc nhìn điện thoại rồi nói: “Gần năm giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn tối nhỉ?”.
Không có ai phản đối cả, vì vậy cả đám chuẩn bị ra ngoài.
–Editor: Autumnnolove-
Quảng trường Hoa Hưng có nhiều cửa hàng ăn ngon, còn có thể tiện đường ghé qua Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh một cái, vì vậy các cô gái gọi taxi đi thẳng đến đó. Vừa mới xuống xe, từ xa đã thấy bên ngoài Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh có rất nhiều người đang đứng xếp hàng. Đến gần một chút, có thể ngửi được mùi thơm từ trong tiệm bay ra. Mẹ Hướng nhìn thấy con gái và bạn bè tới chơi, tất nhiên rất vui, nhưng sau khi hỏi han mấy câu thì thúc giục họ vào trung tâm thương mại chơi, không cần ở lại cửa hàng giúp đỡ.
Ra khỏi Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, Hướng Vãn và mấy cô bạn đi thang máy lên thẳng lầu ba. Tầng này có các món ăn từ khắp nơi như lẩu, cá nướng, thịt nướng, ẩm thực Tứ Xuyên và Hồ Nam, ẩm thực Quảng Đông,…món gì cũng có.
“Các cậu muốn ăn gì?”, Lý Mộc Di hỏi.
Hiện tại đang là giờ cơm chiều, lầu ba khá đông đúc, mỗi cửa hàng đều có người phát tờ rơi để chèo kéo khách hàng.
Hạ Thanh không để ý chuyện ăn món gì: “Mình sao cũng được”.
Hướng Vãn nhìn Dương Điềm hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”.
Dương Điềm đã nhận mấy tờ rơi trên tay rồi, nói: “Mình muốn ăn thịt nướng, cậu ăn được không?”.
Trước kia Dương Điềm không bao giờ đề xuất những món nhiều dầu mỡ như thịt nướng hay cá nướng trước mặt Hướng Vãn, chẳng qua bây giờ tình hình sức khỏe của cô đã tốt hơn nên Dương Điềm mới nói. Nhắc mới nhớ, Hướng Vãn lớn chừng này rồi mà chưa từng được ăn thịt nướng, cô nhìn những hình ảnh hấp dẫn trên tờ rơi trong tay mình, có chút háo hức: “Chắc là có thể”.
Hạ Thanh nghe giọng điệu của Hướng Vãn có chút không chắc, cô ấy muốn nói đổi một cửa hàng khác, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của Hướng Vãn rõ ràng là rất muốn ăn, lời nói tới cửa miệng chuyển thành: “Lát nữa cậu ăn ít thôi, nếm thử là được rồi”.
Quyết định xong, mọi người cùng nhau đi đến nhà hàng thịt nướng. Nhà hàng này mới khai trương, bày trí và thái độ phục vụ đều rất tốt. Nhà hàng có cung cấp dịch vụ nhân viên cửa hàng giúp nướng thịt, nhưng nhóm Dương Điềm muốn thoải mái một chút, cho nên không cần.
Chỉ cần là chuyện liên quan tới ăn uống, không có món nào mà Dương Điềm không biết. Sau khi thức ăn được dọn ra bàn, cô ấy lập tức bắt tay vào nướng. Cô ấy rưới một lớp dầu mỏng lên khay nướng, rồi gắp thịt ba chỉ đã ướp trải lên trên đó, chẳng mấy chốc mùi thơm đặc trưng của thịt nướng tỏa ra.
Hướng Vãn bưng chén súp ngân nhĩ mọi người gọi riêng cho cô, vừa uống vừa xuýt xoa: “Thơm quá!”.
“Thịt nướng đúng là rất thơm, nhưng ăn nhiều cũng ngán, mà một khoảng thời gian không ăn lại thèm tới phát điên lên được”, Lý Mộc Di gắp món ăn kém, vừa ăn vừa nói.
Hạ Thanh cũng rất tán thành, gật đầu và nói: “Trong túi xách của mình có trà lá sen, ăn xong có thể uống một tách cho đỡ ngấy nè”.
Dương Điềm là chuyên gia nướng thịt, cô ấy nhanh chóng gắp mẻ thịt ba chỉ heo đầu tiên ra đĩa, chọn một loại nước chấm hơi cay, rồi cuốn vào xà lách và đưa cho Hướng Vãn. Thịt ba chỉ heo nóng hổi chấm một lớp nước sốt đỏ au, đặt trong lá xà lách xanh ngắt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ngoạm cả cuốn vào miệng rồi. Hướng Vãn nói cảm ơn rồi nhận lấy, cô cắn một miếng, thịt ba chỉ tươi ngon và hơi cay, rau xà lách giòn giòn, hòa quyện vào nhau vô cùng ngon miệng. Thịt ba chỉ nướng cháy cạnh và béo ngậy, ăn riêng có vẻ hơi ngấy, nhưng sau khi phết nước chấm và cuốn rau, vừa vặn có thể trung hòa dầu mỡ của nó.
“Ngon không?”, Dương Điềm vừa nướng vừa hỏi.
Hướng Vãn gật đầu: “Tuyệt!”.
Lần đầu tiên được ăn thịt nước, đây là kỷ niệm quý giá của Hướng Vãn. Cô lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm và đăng lên wechat. Đến lúc Hướng Vãn ăn thịt nướng xong và về đến nhà, Tần Sâm mới nhìn thấy bài đăng wechat của cô. Đối với Tần Sâm, sau một ngày bộn bề công việc, được trò chuyện cùng Hướng Vãn chính là chuyện đáng giá nhất.
Hướng Vãn nhìn thấy tin nhắn của anh, lập tức trả lời.
[ w: Đúng vậy, đi với mấy cô bạn thôi. Nhà hàng này mới mở, hương vị rất ngon. ]
[ Tần: Nhìn hình thôi cũng thấy rất ngon rồi. ]
[ w: Lần sau có cơ hội sẽ mời anh đi ăn thử. ]
Hai người tán gẫu về chuyện thịt nướng, Hướng Vãn bỗng nhiên nhớ tới chuyện chiều nay đã nói với Dương Điềm. Chuyện muốn nói tiếp theo sẽ hơi nhiều, cô hỏi Tần Sâm có tiện nói chuyện điện thoại hay không. Tần Sâm bảo được, rồi chủ động gọi cho Hướng Vãn.
“A lô…”.
Chỉ cần nghe thấy giọng nói của Hướng Vãn, vẻ mặt Tần Sâm bất giác dịu đi. Nghe hết những chuyện khiến cô phiền não, anh không hề suy nghĩ mà nói: “Quỹ từ thiện cộng đồng của Tần Thị có những hoạt động từ thiện thích hợp, nếu em tin tôi, có thể cung cấp bột mặc ngọc trực tiếp cho chúng tôi, còn những vấn đề khác về người được tài trợ thì cứ giao cho quỹ từ thiện chịu trách nhiệm”.
Nói là nói như vậy, còn chuyện rốt cuộc có hoạt động từ thiện thích hợp hay không, chẳng qua chỉ cần Tần Sâm nói một câu thôi.
Hướng Vãn tất nhiên là tin Tần Sâm, nhưng: “Có làm phiền anh quá không?”.
“Đều là chuyện tốt, sao lại có thể phiền”, Tần Sâm nói.
Hướng Vãn bị anh thuyết phục, vì vậy bắt đầu bàn bạc nội dung cụ thể với anh: “Anh nói thử xem, mỗi tháng tôi cung cấp bao nhiêu hộp bột mặc ngọc thì hợp lý nhất?”.
“Cung cấp đủ cho mười người là được rồi”, Tần Sâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Hướng Vãn thầm tính trong lòng, hỏi lại: “Thế thì có ít quá không?”.
“Làm từ thiện vốn dĩ là phải làm lâu dài, huống hồ gì hàng tồn bột mặc ngọc chẳng phải là không có quá nhiều sao? Em có lòng thế này đã là rất tốt rồi”, Tần Sâm nói.
Hướng Vãn không ngờ, vốn dĩ là muốn học hỏi kinh nghiệm từ Tần Sâm thôi, cuối cùng chính cô thật sự trở thành bà chủ không cần phải làm gì cả, chỉ cần cung cấp bột mặc ngọc.
“Cảm ơn anh, khi nào rảnh rỗi tôi mời anh ăn cơm”.
“Ăn thịt nướng sao?”, Tần Sâm nửa đùa nửa thật nói.
Hướng Vãn khẽ cười, bảo rằng anh muốn ăn món gì cũng được.
–Wattpad: Autumnnolove-
Sau khi thảo luận tươm tất, Hướng Vãn nhanh chóng nhờ người chuyển bột mặc ngọc tháng này đến chỗ Tần Sâm. Tuy biết rằng có lẽ Hướng Vãn không cần, nhưng nhận được bột mặc ngọc rồi, Tần Sâm vẫn hỏi có cần tuyên truyền công khai cho cô một chút hay không. Tất nhiên Hướng Vãn khăng khăng từ chối.
Chuyện Tần Sâm đích thân giao cho, cấp dưới không dám qua loa có lệ, họ nhanh chóng tìm những người có điều kiện thích hợp để trao quà hỗ trợ. Trong số những người nhận quà đợt đầu, có một người đàn ông trung niên nọ, ông ấy cứu người trong một trận hỏa hoạn nên tóc bị cháy xém gần hết. Sau đó ông ấy cạo trọc đầu, nhưng tóc vẫn luôn không thể mọc lại. Mặc dù một người đàn ông bị hói chẳng phải là vấn đề gì quá lớn lao, nhưng vợ của ông ấy biết rằng ông ấy rất muốn mọc tóc trở lại.
Hơn nửa tháng trước, có một người bạn nói với bà ấy rằng trên mạng có một thứ gọi là bột mặc ngọc, ăn vào có thể mọc tóc. Bà ấy có tìm hiểu thử, rồi nhận ra hoàn cảnh gia đình của họ hoàn toàn mua không nổi thứ này. Vì vậy, người vợ đành phải tạm thời gác lại chuyện này trong lòng, chờ khi nào con cái học xong và bắt đầu đi làm, xem thử có thể dành dụm chút tiền và mua cho chồng ăn hay không. Nào ngờ cách đây không lâu, có người tự giới thiệu là người của quỹ từ thiện gì đó tìm tới, nói rằng chồng của bà ấy đủ tiêu chuẩn để nhận trợ cấp một phần bột mặc ngọc miễn phí. Cả nhà biết được chuyện này thì vô cùng vui mừng. Hai đứa con trong nhà lúc này mới biết, thì ra không phải ba mình không thèm quan tâm tới chuyện đầu tóc. Đứa con lớn đã học cấp ba, phát hiện từ khi ba mình bắt đầu ăn bột mặc ngọc thì thường xuyên tươi cười hơn, trong lòng cô bé vừa vui vẻ vừa cảm kích quỹ từ thiện cộng đồng và bà chủ cung cấp bột mặc ngọc.
Sau đó, cô bé nhịn không được mà đăng một bài liên quan trên diễn đàn mà cô bé thường xuyên truy cập.
[ Ba của bé là một anh hùng! ]
[ Hy vọng ba của bé có thể sớm ngày mọc tóc. ]
[ Tôi biết bột mặc ngọc này, trường chúng tôi có một ông thầy chủ nhiệm hói hết nửa đầu, nhưng nhờ ăn bột mặc ngọc mà mọc tóc lại, ba của bạn chắc chắn cũng có thể! ]
[ Anh hùng không đổ máu không rơi lệ, chúc ông ấy mau chóng mọc tóc. ]
[ Quào, thì ra bà chủ còn âm thầm làm chuyện tốt nữa, tôi phải like cho cô ấy! ]
[ Làm sao mới có thể nhận trợ cấp nhỉ? ]
[ Lầu trên, cái này dành cho những người thật sự cần nó, cậu vẫn nên để dành tiền rồi tự mình mua đi nè. ]
[ Anh hiểu lầm rồi, tôi có một người họ hàng, cô ấy bị bệnh, hóa trị trong một thời gian dài tóc rụng hết trơn. Để chạy chữa bệnh tình, tiền bạc trong nhà cũng tiêu tán gần hết, cho nên tôi muốn hỏi giúp cô ấy có thể được nhận trợ cấp giống như ba của chủ thớt hay không đó mà. ]
[ Còn đang trong quá trình trị liệu thì tốt nhất là đừng ăn uống linh tinh, bạn có thể mua một bộ tóc giả cho cô ấy. ]
–Wattpad: Bản dịch 0 đồng-
[ Ba của chủ thớt thật tuyệt, quỹ từ thiện và bà chủ cũng rất tuyệt! ]
[ Chủ thớt ơi, khi nào có thời gian bạn có thể review một chút được không? Tôi rất muốn nhìn thấy ba của bạn mọc tóc đó. ]
Bởi vì lòng biết ơn của người được nhận hỗ trợ, cho dù Hướng Vãn kín tiếng không muốn tuyên truyền, vẫn có rất nhiều người biết được cô làm từ thiện, đồng loạt chạy tới bên dưới weibo của cô để khen ngợi. Đối với Hướng Vãn, đây chẳng qua là chuyện nhỏ không tổn hại gì sau khi cô có khả năng mà thôi, không quá để ý những lời khen ngợi và like của mọi người trong lòng. Tất nhiên, cô vẫn vô cùng chú ý đến nhóm người nhận hỗ trợ đợt đầu này, nếu có việc cần, cô sẽ hỗ trợ thêm bột mặc ngọc.
May mắn thay, trong vòng một tháng, tất cả mười người được nhận hỗ trợ đều đã mọc tóc cả rồi, ngay cả người anh hùng cứu người kia cũng thế. Sau gáy ông ấy bị bỏng nghiêm trọng, vì vậy có một mảng tóc phía dưới vẫn chưa mọc, nhưng nếu cắt tỉa cẩn thận thì lại không thành vấn đề. Người đàn ông mọc lại tóc, thoạt nhìn cả người trẻ ra vài tuổi, trên mặt cũng rạng rỡ hơn. Những người nhìn thấy ông ấy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chúc mừng.
Lúc trước người đàn ông này lao vào đám cháy cứu người được đưa tin trên thời sự địa phương, nghe nói người anh hùng này mất một mảng tóc mà mọc tóc lại, các phương tiện truyền thông cảm thấy đây là nội dung tương đối tích cực, cho nên tới nhà đưa tin lần nữa.
Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh vốn rất nổi tiếng trên mạng, nhưng những người già cả trung niên không chú ý đến mạng Internet tất nhiên đều không biết đến cửa hàng. Mà thông qua bản tin thời sự địa phương, hầu hết khán giả có tuổi và trung niên cảm thấy vui mừng thay người anh hùng này, đồng thời cũng rất tò mò về bộ mặc ngọc. Không có ai quy định rằng lớn tuổi thì không được chú trọng bề ngoài, trong khoảng thời gian này, rất nhiều người già và trung niên gọi điện cho con trai con gái của mình, bảo bọn trẻ giúp họ mua bột mặc ngọc.
“Ba, ba được đấy, ngay cả bột mặc ngọc đang hot trên mạng mà ba cũng biết”.
“Cái gì mà hot với không hot, năm nay con không cần lo lắng chuyện sinh nhật của ba đâu, mua cho ba mấy hộp bột mặc ngọc là tạm được rồi”.
Mấy hộp? Tạm được? Con hiểu rồi, ba chính là Chaien đang làm khó con thì có!
Đầu dây bên kia, con gái âm thầm than thở.
“Ba, ba quá xem trọng con gái ba rồi, con đã nghĩ tới chuyện mua bột mặc ngọc trước đó, nhưng vấn đề là con không đoạt được. Nếu ba muốn thì chờ con đoạt được rồi tính tiếp nha”.
“Đoạt như thế nào? Con chỉ ba đi, ba tự đi đoạt!”.
Nghĩ rằng thêm một người thì thêm một cơ hội, cô con gái không chê ông ấy già cả khó dạy mà kiên nhẫn hướng dẫn ông ấy cách mua hàng trên mạng.
Sau đó, tại quảng trường đề tài liên quan đến Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh…
[ Ba tôi cũng biết đến bột mặc ngọc, còn bảo tôi mua giúp. Sau khi nghe nói tôi không mua được, còn lườm tôi đầy vẻ ghét bỏ, bây giờ chuẩn bị tự mình lên mạng giành mua… ]
[ Trùng hợp dị sao? Mẹ tôi cũng dị ó. ]
[ Tôi khổ quá mà, vốn dĩ đã rất khó đoạt rồi, tại sao bây giờ lại còn nhiều người tới tranh giành như vậy! ]
[ Nếu tôi có gây ra lỗi lầm gì, xin pháp luật hãy tới trừng trị tôi đi. Chứ cớ làm sao để cho tôi biết được có một thứ tốt giống như bột mặc ngọc đây, rồi lại không cho tôi mua được… ]
[ Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi! Tôi canh me nửa tháng cũng chưa cướp được, mẹ tôi mới me hai ngày đã mua được rồi mấy người có tin không? Quan trọng là mẹ tôi còn không chịu chia cho tôi một xíu nào luôn T^T ]
…..
[ A a a! Vì sao tôi không mua được bột mặc ngọc chứ, tôi có một đồng nghiệp, lúc trước tóc của cô ấy mỏng ơi là mỏng tới mức có thể nhìn thấy cả da đầu luôn. Bây giờ tóc con mọc ra, có thể che đi phần nào rồi, thoạt nhìn còn dày hơn cả tóc tôi hic hic… ]
[ Đúng là làm cho người ta ghen tị mà! Hồi đó tôi cũng có mái tóc dày, thường xuyên đi tiệm hớt tóc để người ta tỉa mỏng lại. Bây giờ chỉ có thể thở dài…thời trẻ không biết tóc quý giá cỡ nào, đến khi tóc rụng mới ngồi ngẩn ngơ! ]
[ Thì đó! [thở dài.jpg] ]
Lúc nhóm khách hàng còn đang than thở bột mặc ngọc càng ngày càng khó mua thì luận văn tốt nghiệp và buổi bảo vệ luận văn của Hướng Vãn đều đã được thông qua. Bây giờ có thể nói rằng không có gì phải lo lắng, chỉ chờ nhận bằng tốt nghiệp mà thôi.
Học kỳ này quá bận rộn, thời gian đến trường ít đến đáng thương. Lần này Hướng Vãn không vội ra về, mà ngồi chờ Dương Điềm và hai cô bạn khác, sẵn dịp đi dạo một vòng trong trường.
“Kia có phải là Hướng Vãn không vậy?”.
“Chủ của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh đúng không?”.
“Đúng, đúng”.
“Không phải sức khỏe của cậu ấy không tốt sao? Nhìn đâu có giống!”.
“Chắc là trị khỏi rồi đó. Cậu ấy thật sự khiến người ta phải hâm mộ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn chưa tốt nghiệp đã gây dựng sự nghiệp thành công. Khuyết điểm duy nhất chính là sức khỏe cũng chữa khỏi nốt, rõ ràng là một người đứng ở vạch đích”.
Một vài sinh viên năm cuối đứng xa xa nhìn Hướng Vãn, không khỏi bàn luận. Hướng Vãn không nghe thấy họ đang bán tán chuyện gì, cô nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp rồi, cô muốn lưu lại một vài kỷ niệm nên nghiêm túc thưởng thức khuôn viên sân trường.
“Vãn Vãn!”.
Lúc Hướng Vãn đi đến gần sân vận động, nhóm Dương Điềm cũng vừa đi đến. Sau đó cả bốn cô gái cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường, trên đường gặp được bạn học cùng lớp, họ sẽ chào nhau một tiếng.
“Mình còn nhớ lúc mới nhập học, vừa nhìn thấy cậu mình thật sự cho rằng nhìn thấy Lâm muội muội tái thế không đó. Có câu thơ gì mà đôi lông mày điểm màu khói lạc*, đôi mắt…”. Bởi vì hiện tại tình trạng sức khỏe của Hướng Vãn đã tốt hơn nhiều, Dương Điềm mới dám nói nhưng điều này.
(*Câu thơ nằm trong bài thơ “Khen Lâm Đại Ngọc” – hồi 3 Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Nguyên văn “Lưỡng loan tự xúc phi xúc quyến yên my”, nghĩa là: đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau.)
Hướng Vãn biết rằng sức khỏe của mình trước kia yếu đuối tới mức đi lên cầu thang cũng phải dừng lại thở một một lúc lâu, bị người khác đụng trúng là ngã, nhưng nghe Dương Điềm trêu ghẹo như vậy, vẫn không nhịn được mà véo cô ấy một cái.
Bốn người vừa đi vừa kể lại chuyện cũ, đến gần thư viện thì gặp Hạ Phong. Lớp trưởng Hạ Phong là người rất được, cũng rất có trách nhiệm quan hệ với các bạn trong lớp đều ổn. Nhìn thấy cậu ấy, nhóm Hướng Vãn không khỏi chào hỏi một câu.
Hạ Phong nhìn thấy họ, ánh mắt rõ ràng sáng hơn, hỏi thăm tình hình bảo vệ luận văn của họ. Tuy cậu ấy hỏi hết tất cả mọi người, nhưng ai cũng có thể nhận ra, cậu ấy chú ý Hướng Vẫn nhất. Nếu có thể, Hạ Phong rất muốn ở lâu thêm chút nữa, tiếc là cậu ấy còn có việc nên đành phải đi trước. Hạ Phong là một người rất ôn hòa, ngoại hình ổn áp, rất được các bạn học nữ ở trường yêu thích. Nhưng trong bốn năm đại học, cậu ấy chưa từng yêu đương với ai.
Dương Điềm nhìn theo bóng lưng của Hạ Phong, nhỏ giọng hỏi Hướng Vãn: “Cậu ấy có từng tỏ tình với cậu chưa?”.
Thực ra, mặc dù Hạ Phong đối đãi với các bạn cùng lớp rất tốt, nhưng nhiều người trong lớp vẫn có thể nhận ra cậu ấy vô cùng để ý Hướng Vãn. Sức khỏe Hướng Vãn không tốt, lớp trưởng Hạ Phong để ý Hướng Vãn nhiều hơn cũng có thể hiểu, nhưng Dương Điềm có trực giác rằng cậu ấy có tình cảm đặc biệt với Hướng Vãn.
Hướng Vãn mất một hồi mới hiểu ra Dương Điềm đang ám chỉ ai, không khỏi trừng mắt lườm lườm cô ấy, “Cậu lại nói bậy nữa rồi!”.
Vừa thấy thái độ này của Hướng Vãn, Dương Điềm lập tức hiểu ra câu trả lời, nhịn không được mà bĩu môi. Tuy cô ấy cảm thấy con người Hạ Phong rất tốt, nhưng ngay cả tỏ tình mà cậu ấy còn không dám nữa, thế thì họ chắc chắn không có dây mơ rễ má gì rồi!
Đang nghĩ như vậy, cánh tay còn đang khoát tay Hướng Vãn bị véo một cái, cô ấy vội vàng nói: “Gì chứ? Mình đang hỏi Hạ Thanh mà. Hạ Thanh, bạn nhỏ kia có tỏ tình với cậu chưa?”.
Hướng Vãn tò mò nhìn sang Hạ Thanh, thoáng thấy khuôn mặt Hạ Thanh đỏ lên, mới hùa theo hỏi: “Bạn nhỏ kia là ai thế?”.
Lý Mộc Di lập tức giơ tay lên và nói: “Mình biết nè, là đàn em năm hai, vừa non vừa ngoan vừa dính người, phi công trẻ tiêu chuẩn đấy”.
“Có đâu!”, Hạ Thanh phủ nhận.
“Còn nói không có? Nghe cậu ấy gọi một tiếng “chị ơi” thôi là muốn rụng tim rồi”. Dương Điềm nói toạc ra, còn bắt chước giọng điệu mỗi lần đàn em kia gọi Hạ Thanh là “chị”.
Hướng Vãn mới biết chuyện này không khỏi tò mò: “Có hình chụp không?”.
“Có, có, có”. Lý Mộc Di nói xong, lấy di động ra cho Hướng Vãn xem.
“Dáng dấp không tệ, thoạt nhìn cũng rất xứng đối với Thanh Thanh đó”, Hướng Vãn xem ảnh chụp xong và nói.
Tấm ảnh này là do Lý Mộc Di chụp lén, chụp được trong lúc đàn em trộm nhìn Hạ Thanh, trong mắt cậu ấy như có ánh sao, ngay cả Hướng Vãn cũng có thể nhìn thấu tâm tình của cậu ấy.
“Sao cậu cũng xấu giống các cậu ấy chứ!”. Hạ Thanh nghe cô nói xong, dậm chân và bước nhanh về phía trước. Ba người Hướng Vãn đang định đuổi theo, Hạ Thanh vừa đi vừa cúi đầu, đầu đâm vào lồng ngực của người phía trước.
“Chị ơi, chị không sao chứ?”.
Hạ Thanh đụng trúng người ta, chuẩn bị nói tiếng xin lỗi, bất chợt nghe được giọng nói quen thuộc, một luồng khí nóng từ cổ xông lên, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Đàn em đỡ cô ấy đứng vững, thấy cô ấy vẫn luôn cúi đầu, không khỏi lo lắng có phải va chạm đã làm Hạ Thanh bị đau ở đâu hay không, vì vậy cúi người cẩn thận kiểm tra.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Thanh đỏ bừng, đàn em lo lắng duỗi tay sờ trán cô ấy, “Chị ơi, chị bị sốt sao?”.
“Chúng ta đi thôi!”. Nhìn thấy tương tác giữa hai người họ, Dương Điềm cảm thấy ba người các cô trở nên dư thừa bèn nhỏ giọng nói.
“Có ổn không vậy?”. Hướng Vãn có chút do dự.
“Có gì đâu mà không ổn trời”.
Dương Điềm nói xong, kéo tay Hướng Vãn lùi lại, Lý Mộc Di tự biết đi theo. Đi được một đoạn, Dương Điềm mới nói bằng giọng bình thường: “Có vẻ như người đầu tiên thoát ế trong số chúng ta chính là Thanh Thanh”.
“Cậu muốn thoát ế còn không đơn giản sao? Dạo này Vương Tề thường xuyên tới tìm cậu mà”. Lý Mộc Di trêu ghẹo.
Nghe thấy cái tên này, Dương Điềm lập tức xù lông, “Đừng nhắc tới tên người này với mình, đầu óc cậu ta thật sự có vấn đề đó”.
“Được, được, không nhắc tới cậu ta nữa. Tới nhà mình đi, ba mình nói hôm nay sẽ đóng cửa sớm, làm cho bọn mình món ngon đó”. Nhìn thấy Dương Điềm tức giận, Hướng Vãn nhanh chóng trấn an cô ấy.
Nghe tới món ngon, lúc này Dương Điềm mới bình tĩnh lại: “Có món gì ngon?”.
Buổi tối, để chúc mừng con gái tốt nghiệp suôn sẻ, ba Hướng nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn. Có cá chua ngọt, chân giò om đậu nành, thịt kho Đông Pha*, canh sườn heo củ sen, tôm sốt tỏi bằm, gà nướng hạt dẻ, đậu hà lan trộn, súp lơ trắng xào,…
Cá chua ngọt với lớp da cháy cạnh chua chua ngọt ngọt vừa miệng, móng heo om với gia vị sau khi hầm sẽ càng mềm và thơm hơn, thịt kho Đông Pha béo nhưng không ngấy, canh sườn heo củ sen thơm ngon bổ dưỡng,…Ăn xong bữa cơm, nhóm Dương Điềm khen ngợi tay nghề nấu nướng của ba Hướng không ngớt. Nghe được lời khen, trên mặt ba Hướng tươi rói.
(*Thịt kho Đông Pha: là một món ăn Hàng Châu được chế biến bằng cách áp chảo rồi nấu chín thịt lợn ba chỉ. Thịt lợn được cắt dày khoảng 2 inch, và phải có cả mỡ và thịt nạc. Da còn nguyên. Cảm giác vừa miệng nhưng không béo ngậy và món ăn thơm mùi rượu.)