Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Chương 17: Chào Cậu, Bạn Cùng Bàn Mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng


Chương 17: Chào Cậu, Bạn Cùng Bàn Mới


Edit: Ry

“Cậu không đi à?” Hạ Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn về phía Dương Nhạc, mặt không cảm xúc.

Dương Nhạc giật mình, lập tức ôm cặp sách nhảy dựng lên: “Đi ngay đi ngay đây ạ!” Lớp trưởng thật bạc tình bạc nghĩa, ngồi chung bàn một năm rồi mà cứ thế đuổi mình đi, nhưng y không dám cãi lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.

Cố Vọng nhìn xuống bàn học, trong chốc lát không nói gì, cậu không rõ Hạ Thanh Hoàn có ý gì.

Được thôi, Hạ Thanh Hoàn không đi tìm giáo viên thì để cậu đi.

Nhấc chân định đến phòng giáo vụ, Hạ Thanh Hoàn bỗng ngước lên nhìn cậu, mỉm cười: “Chào cậu, bạn cùng bàn mới.”

Tống Chi Ngôn nhìn Cố Vọng mặt đen xì đúng kiểu thất bại tan tác trở về, hỏi xem sao rồi.

“Không sao.” Cố Vọng nói bằng giọng điệu cứng rắn, bắt đầu thu dọn đồ của mình, thở phì phì, hung dữ nhét sách vào trong cặp. Động tĩnh của cậu quá lớn khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn sang.

“Mày không đi tìm cô à?” Tống Chi Ngôn hỏi.

Cố Vọng rầu rĩ: “Cô sẽ không đồng ý.”

Lần trước Cố Vọng đã biểu lộ rõ ràng ra mặt là không muốn liên quan đến Hạ Thanh Hoàn, thế mà giờ vẫn trở thành bạn cùng bàn, nhất là Hạ Thanh Hoàn trông cũng không có vẻ gì là không chấp nhận, nếu chỉ có Cố Vọng phản kháng thì vô dụng thôi.

Có thể là sự tiến bộ của cậu khiến cho Lý Thư Nhã có kì vọng rất lớn, cho rằng nếu ngồi chung bàn với Hạ Thanh Hoàn thì sẽ càng giúp cậu học hành tốt hơn.

Cố Vọng tuyệt vọng mà cảm thấy hình như mình lại tới gần cái chết thêm một bước.

Tống Chi Ngôn giúp Cố Vọng thu dọn đồ đạc, cậu ta nói: “Vọng Vọng, mày đừng có dẫm phải vết xe đổ nữa nhé, tao thấy thằng Hạ Thanh Hoàn đó không đơn giản đâu.”

Cố Vọng hơi bất ngờ: “Sao mày biết?”

“Trực giác của đàn ông, tao cảm thấy thằng đó che giấu kĩ lắm.” Tống Chi Ngôn nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn, sau đó lại chậm rãi lật sách, cậu ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, không cần chuyển đồ.

Cố Vọng gật đầu, phụ họa: “Tao cũng thấy vậy.”

Trong cốt truyện, mặc dù Hạ Thanh Hoàn lúc nào cũng thản nhiên nhẹ nhàng như không, quan hệ của anh với tất cả mọi người đều không tệ, mà vì bối cảnh gia thế của anh nên những kẻ âm thầm muốn lấy lòng nhiều như cá diếc sang sông.

Nhưng thật ra Hạ Thanh Hoàn là một kẻ cực kì vô tình, nói thẳng ra là máu lạnh. Ở trong truyện, Cố Vọng chưa từng thấy ai có thể đi vào trái tim của Hạ Thanh Hoàn, cũng không thấy ai được người này đối xử đặc biệt.

Ngược lại, hễ là những kẻ trêu chọc đến anh, không một ai có được kết cục tốt, tất cả đều cực kì thảm, hoặc là chết không được tử tế, hoặc là nghèo rớt mùng tơi.

Nếu so với Hạ Thanh Hoàn thì Cố Vọng có thể nói là mình học hành vẫn được, xã giao cũng miễn cưỡng qua cửa, nhưng nếu so gia thế xuất thân thì đúng là gặp sư phụ rồi, Hạ Thanh Hoàn là kiểu sâu không lường được, không phải là người mà Cố Vọng có thể trêu chọc.

Chỗ ngồi của Dương Nhạc ở bên trong, Cố Vọng muốn đi vào thì Hạ Thanh Hoàn phải tránh ra một khoảng tạo lối đi, vì để giảm bớt cơ hội giao lưu với Hạ Thanh Hoàn, Cố Vọng đưa sách vở cho người ngồi bàn sau để họ bỏ lên bàn hộ.

Cố Vọng sắp xếp tất cả mọi thứ xong, hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hạ Thanh Hoàn, nói nhỏ: “Tôi muốn đi vào.”

Hạ Thanh Hoàn giương mắt, con ngươi lạnh lẽo xinh đẹp nhìn Cố Vọng mấy cái, sau đó anh duỗi chân ra, chừa lại một lối đi nhỏ cho Cố Vọng.

Cố Vọng phải đi sát vào người Hạ Thanh Hoàn mới vào trong được.

Quần áo mùa hè mỏng dính ma sát lẫn nhau, rõ ràng chỉ là vài giây thôi mà Cố Vọng lại cảm thấy như cả một năm dài, có trời mới biết liệu Hạ Thanh Hoàn có chặt chân cậu đi không.

Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng nhanh chóng lướt qua người mình, sau khi ngồi xuống còn nhích sang bên cạnh, bèn rũ đôi mắt không nhìn ra được cảm xúc.

Người ngồi phía sau Cố Vọng là con gái, tên là Tằng Hiểu, cô nàng vỗ vai Cố Vọng, cực kì hưng phấn nói: “Hello Cố Vọng!”

Nữ sinh để kiểu đầu nấm tiêu chuẩn, gương mặt tự nhiên hoàn toàn không có một chút ác ý với Cố Vọng, Cố Vọng chậm nửa nhịp mới chào lại.

Cậu không có ấn tượng với bạn nữ này, vốn cô ấy cũng không xuất hiện ở trong truyện, có lẽ là hiệu ứng cánh bướm, trong truyện cũng không có chi tiết Cố Vọng được ngồi chung bàn với Hạ Thanh Hoàn.

Nhận ra chi tiết này, Cố Vọng lập tức hóa đá tại chỗ. Tức là cậu giày vò lâu như vậy, không những không cắt đứt được liên hệ với Hạ Thanh Hoàn và Tưởng Trì, mà kết quả còn ngược lại.

Hạ Thanh Hoàn thấy Cố Vọng làm vẻ mặt cuộc đời này không có tình thương, hàng mi lại rũ xuống, che đi đôi mắt u ám.

Bởi vì phải chuẩn bị cho tiết mục hôm tiệc Quốc Khánh, Cố Vọng và Mạnh Âu phải gặp nhau nhiều hơn, Tống Chi Ngôn cũng dính được chút ánh sáng của Cố Vọng, cả ngày chạy theo sau hai người.

Mạnh Âu tập luyện với Cố Vọng, cậu ta và Thẩm Chiếu đứng ở ngoài hành lang lớp học cầm trà sữa, tay kia còn cầm một quyển sách giáo khoa môn Ngữ Văn, là bài tập mà Cố Vọng giao cho bọn họ.

Tiệc tối Quốc Khánh phải tổ chức ở hội trường lớn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy hoạt động lớn hàng năm như này đều là Hạ Thanh Hoàn làm chủ trì, nhưng người cộng tác với anh lại mỗi năm một khác.

Cố Vọng đang ở hậu trường hóa trang với thay trang phục, sau đó còn phải trở về lớp học, đi theo mọi người đến hội trường.

Cố Vọng nhăn nhó chịu đựng mấy đứa con gái bôi bôi trét trét lên mặt mình, lúc nhìn thấy Mạnh Âu cầm một thỏi son môi đến, lập tức lùi về sau: “Tại sao lại phải bôi son nữa?”

Mạnh Âu đã trang điểm cực kì xinh đẹp, mặc một chiếc váy lụa màu đỏ cúp ngực, cô nhướng mày, nói với mấy đứa con gái xung quanh: “Đè Vọng Vọng lại.”

Cố Vọng: “…”

Con gái trang điểm xong đương nhiên là sẽ rực rỡ xinh đẹp hơn nhiều, nếu như Cố Vọng cứ để mặt mộc thì sẽ trông hơi nhạt nhòa khi đứng cạnh, chưa kể khi ánh đèn sân khấu hắt lên mặt, lập tức sẽ tái nhợt thành đứa chết trôi.

“Bặm môi đi.” Mạnh Âu nói.

Cố Vọng giả vờ như không nghe thấy.

Mạnh Âu kéo tóc cậu: “Mau lên, bặm môi đi.”

Cố Vọng đành phải qua loa bặm bặm mấy cái.

Mạnh Âu nở nụ cười, vỗ vai Cố Vọng: “Được rồi, về lớp thôi.”

Cố Vọng đứng lên, Mạnh Âu lại bám chặt lấy cậu: “Đợi đã, bọn mình chụp chung một tấm đi, để làm kỷ niệm.”

Mạnh Âu ngả đầu lên vai Cố Vọng, nở nụ cười tiêu chuẩn, chụp mấy tấm xong lúc cúi đầu xem ảnh còn lầm bầm: “Sao cậu là con trai mà còn xinh hơn cả con gái thế, nhìn lông mi kìa, đã mi dài thì thôi da lại còn trắng, rõ ràng trang điểm nhạt lắm mà.”

Cố Vọng vén rèm lên đi ra ngoài, lúc Mạnh Âu đi xuống bậc thang, Cố Vọng còn đi theo phía sau hơi cúi người chỉnh váy cho cô, lúc ngẩng lên lại gặp phải Lý Thư Nhã ở phía đối diện.

Lúc đầu Lý Thư Nhã còn không nhận ra đó là ai, Cố Vọng mày dài mắt đẹp, dạo gần đây càng lúc càng ngoan, bây giờ lại mặc áo sơ mi màu trắng, cổ áo thoải mái phanh ra, tóc mái cũng được vuốt ra sau đầu.

Vì để cho cậu trông người lớn hơn, Mạnh Âu còn kẻ lại lông mày cho cậu, chân mi cũng được kẻ, sau khi kẻ mắt xong, mặt Cố Vọng có vẻ hơi sắc bén, nhưng nhìn tổng thể ngũ quan thì sự sắc bén lại bị giảm bớt, gương mặt của Cố Vọng lúc này chính là sự hòa trộn giữa thiếu niên và thanh niên, tuấn tú xinh đẹp vô cùng.

Sẽ không quá ngây ngô, lại không quá khôn khéo.

Lý Thư Nhã hơi sửng sốt, lập tức chọc ghẹo cậu: “Ôi cậu bạn đẹp trai nào đây?”

Cố Vọng ngượng ngùng cười.

Lý Thư Nhã thấy Cố Vọng xấu hổ thì phất tay: “Mau về lớp đi, đợi loa gọi thì cả lớp hẵng xuống.”

Cố Vọng và Mạnh Âu đi đi được hai bước, Lý Thư Nhã lại gọi cậu: “Cố Vọng, em nhớ dặn Hạ Thanh Hoàn đừng quên cầm tờ dẫn chương trình nhé.”

Cố Vọng hơi giật mình: “Vâng.”

Trên đường trở về lớp học, Mạnh Âu đăng ảnh vừa rồi chụp với Cố Vọng lên mạng, để trạng thái là [Thành công thu hoạch được một anh đẹp trai /trái tim /trái tim].

Hai người tập luyện với nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Mạnh Âu công khai đăng ảnh chụp chung lên.

Cố Vọng và Mạnh Âu đều có không ít bạn bè, Mạnh Âu bảo Cố Vọng like bài cho mình, sau khi Cố Vọng like xong thì đám bạn của cậu cũng có thể thấy được bài đăng.

[Đây là… Công khai?]

[Nữ thần của tôi đi mất rồi!]

[Ôi mẹ ơi đây là Cố Vọng à? Mẹ ơi sao ánh mắt của cậu ta vừa tinh khiết vừa tràn đầy khát khao thế chứ, yêu quá yêu quá.]

[Chờ mong tiết mục của nữ thần, nữ thần cố lên!]

[Oaaaa, có khi nào bọn này sắp được ăn kẹo mừng rồi không?]

[Hai người này kết hợp đúng kiểu Ngự tỷ lạnh lùng xinh đẹp vs Chó con lãng tử quay đầu!]

Lúc Cố Vọng nhìn thấy dòng chữ “Chó con lãng tử quay đầu”: “….”

Mạnh Âu khoác tay lên vai Cố Vọng: “Để chị dựa một tí, đau chân.”

Cố Vọng nhìn xuống chân của cô: “Ai bảo cậu chọn giày cao gót cao như thế…”

“Cậu không hiểu được đâu, càng cao mới càng đúng tiêu chuẩn.” Bản thân Mạnh Âu đã cao 168, bây giờ đi giày cao gót bảy tám phân nên trông chẳng kém Cố Vọng là bao.

Cố Vọng cạn lời, nhưng lúc đi lên tầng vẫn cố gắng đỡ Mạnh Âu.

Mạnh Âu chớp mắt, cô vẫn rất thích Cố Vọng, đương nhiên là không phải kiểu thích giữa con trai với con gái. Giống như là thích giữa chị gái với em trai vậy, có rất nhiều hành động của Cố Vọng không giống với một học sinh cấp ba, cậu lúc nào cũng có thể suy nghĩ chu đáo giúp người khác, có đôi khi cực kì ga lăng, đám chị em của Mạnh Âu đều đã tranh thủ hỏi thăm cô về mẫu người của Cố Vọng.

Mạnh Âu suy nghĩ một chút bèn nói mẫu người của Cố Vọng là kiểu như Hạ Thanh Hoàn, lập tức không ai hỏi nữa.

Mạnh Âu cảm thấy Cố Vọng hẳn là không thích Hạ Thanh Hoàn, về phương diện này thì trực giác của con gái cực kì chuẩn.

Hai người cùng nhau vai bá vai đi vào trong lớp, vừa bước đến cửa đã nghe thấy những tiếng hô bay cả nóc nhà, đấy đều là do bức ảnh Mạnh Âu đăng lên mạng tạo ra.

Mạnh Âu hắng giọng, trách mắng: “Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Nhưng người khiến cho tất cả kinh ngạc hơn ai hết chính là Cố Vọng. Trong khoảng thời gian này Cố Vọng vẫn luôn rất khiêm tốn, không gây chuyện, mỗi ngày đều mặc đồng phục. Nên hôm nay mặc đồ như vậy đúng là khiến cho người ta phải sáng mắt ra, thật đúng như người kia nói, ánh mắt của Cố Vọng rất sạch sẽ, không có một chút tạp chất, sau khi được Mạnh Âu gắng sức tô điểm, lại thêm mấy phần quyến rũ.

Khi cậu ta nhìn về phía bạn, tim bạn sẽ vô thức đập mạnh, ánh mắt của cậu giống như một đại dương trong veo, vừa sâu sắc lại vừa khiến cho người ta phải đắm chìm.

Cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, Cố Vọng nhìn về phía đó, là Hạ Thanh Hoàn.

Hạ Thanh Hoàn là người dẫn chương trình của tối nay nên phải mặc quần áo trang trọng. Bình thường khi tất cả đều mặc đồng phục thì không cảm nhận được mấy khác biệt, nhưng sau khi Hạ Thanh Hoàn khoác âu phục lên người, anh hoàn toàn tách biệt khỏi đám người trong lớp hẵng còn ngây ngô.

Mặt Hạ Thanh Hoàn vẫn lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, có lẽ là vì nóng nên áo sơ mi bên trong được anh cởi ra hai cúc trên, áo khoác ngoài không cài cúc. Anh lười biếng nhìn quanh phòng học, lúc nhìn thấy Cố Vọng ở đằng trước thì hơi sửng sốt.

Cố Vọng không muốn nghĩ nhiều, cậu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, đánh giá khoảng cách, hẳn là có thể về chỗ trước khi Hạ Thanh Hoàn ngồi xuống, có trời mới biết mỗi ngày cậu ra vào đều phải đụng chạm một chút với Hạ Thanh Hoàn, những khi ấy tóc đều muốn dựng hết cả lên.

Nhưng Hạ Thanh Hoàn phản ứng nhanh hơn cậu, chân cũng dài hơn cậu, anh nhìn thấu suy nghĩ của Cố Vọng, Cố Vọng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, Hạ Thanh Hoàn đã ngồi xuống.

Cố Vọng: “…”

Anh tựa lưng vào thành ghế, tóc còn hơi ẩm ướt, chắc là rửa tay xong vuốt lên bị dính nước, Hạ Thanh Hoàn để một tay lên bàn, mắt rũ xuống, tư thế Cố Vọng không mở miệng nói chuyện thì anh sẽ không cho qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN