Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Chương 37: Mặc Của Tôi Này, Đừng Có Mặc Của Người Khác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng


Chương 37: Mặc Của Tôi Này, Đừng Có Mặc Của Người Khác


Edit: Ry

Cho Hạ Thanh Hoàn một cơ hội, vậy ai sẽ cho nguyên thân một cơ hội?

Điện thoại của Cố Vọng bị tịch thu, cậu định viết bản kiểm điểm ngày mai nộp lên lấy về. Buổi tối về đến nhà, cậu kéo ngăn bàn ra, có lẽ là do nguyên thân hay bị mất điện thoại nên luôn phòng hờ, trong ngăn kéo có mấy cái điện thoại không dùng, cái nào cũng có sẵn sim.

Cậu vừa khởi động máy, Thẩm Chiếu đã gọi video cho cả nhóm.

Cố Vọng nhận cuộc gọi, bị cái mặt chình ình dán trước màn hình của Thẩm Chiếu làm cho giật mình, Tống Chi Ngôn thì cực kì ghét bỏ giơ di động ra xa một chút.

Cố Vọng nói với bọn họ Hạ Thanh Hoàn tỏ tình với mình, câu nói kia cũng được tính là như vậy mà.

Hai người trong video nửa ngày không nhúc nhích, Cố Vọng đập đập điện thoại lên mặt bàn: “Lag rồi à?”

Thẩm Chiếu: “Không lag không lag! Là đầu óc tôi lag! Ông nói lại lần nữa đi!”

Tống Chi Ngôn cũng gật đầu: “Tao cũng cần mày nhắc lại lần nữa.”

Bị hai người bọn họ chọc cười, cảm giác nặng nề trong lòng Cố Vọng đã vơi bớt đi rất nhiều: “Vừa rồi Hạ Thanh Hoàn tỏ tình với tôi.”

Trong giọng nói của cậu không có chút vui sướng, nếu là nguyên thân thì không biết đã nhảy nhót tung tăng cỡ nào rồi. Cố Vọng cảm thấy mũi rất chua, nước mắt lại sắp trào ra nữa rồi, cậu không khỏi chửi thề một câu, ngửa đầu nhìn đèn trên trần nhà, cứ thế nghẹn lại những giọt nước mắt ấy.

Tống Chi Ngôn không hiểu: “Đm thế rốt cuộc là thằng đó nó muốn cái gì? Đm mày theo đuổi nó gần chết thì nó lại hờ hững, giờ mày không thích nó nữa thì nó lại tỏ tình với mày, đéo thể hiểu nổi.”

Thẩm Chiếu vẫn một gậy đập chết: “Đừng đồng ý với tên đó, cho nó theo đuổi chết luôn đi.”

Tống Chi Ngôn sâu kín nói: “Lỡ thằng đó không theo đuổi thì sao?”

Thẩm Chiếu hừ một tiếng: “Vậy thì càng tốt, Vọng Vọng nhà chúng ta sẽ một mình sung sướng xinh đẹp. Chủ nhiệm lớp tao bảo là lên đại học có nhiều anh đẹp trai lắm! Không cần phải lo sau này không có người yêu, còn sợ thiếu một thằng như Hạ Thanh Hoàn à?”

Tống Chi Ngôn bị nó dắt ra khỏi chủ đề cũ: “Mày thôi đi đéo có cái gọi là siêu nhiều đâu. Trường của anh tao ấy, cả một đám toàn là mấy ông thô bỉ vcl, mặc quần đùi đi dép lào chán đéo chịu được, những thiếu niên tươi đẹp như bọn mình mà vào đó học chắc cũng điên như thế cả.”

Thẩm Chiếu: “Mày mà là thiếu niên tươi đẹp á? Mày dám để Mạnh Âu nhìn thấy lông chân của mày không?”

Tống Chi Ngôn bùng nổ: “Đmm sao tự nhiên lại lôi Mạnh Âu vào đây?”

Thẩm Chiếu không thèm để ý tới cậu ta, nó hỏi Cố Vọng: “Vọng Vọng, ông không đồng ý đâu đúng không?”

Cố Vọng lắc đầu: “Không.”

Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu cùng thở ra một hơi.

Thẩm Chiếu nói: “May thật đấy. Thật ra là tôi đã thấy hai người không thích hợp từ lâu rồi, dù ông có hẹn hò với Hạ Thanh Hoàn thật thì chắc cũng không lâu dài được, vì tôi cảm thấy kiểu người như anh ta, chắc chắn sẽ có lòng chiếm hữu cực mạnh.”

“Chiếu, mày đừng có vuốt đuôi nữa được không? Lúc đó mày khác đéo gì mấy đứa hủ nữ ghép đôi cp không.” Tống Chi Ngôn dùng nắm đấm dứ vào ống kính, dứ xong lại hỏi: “Nhưng mà Chiếu, sao mày lại thấy là Hạ Thanh Hoàn có lòng chiếm hữu mạnh hả? Tao thì thấy đéo có khả năng cho lắm, cái loại như thằng đó đúng kiểu không dính khói lửa trần gian, coi trời bằng vung, cái gì cũng không thèm để ý thì đúng hơn.”

Thẩm Chiếu xua tay: “Tao đọc trong tiểu thuyết đấy, chẳng ai là hoàn mỹ cả.”

Cố Vọng and Tống Chi Ngôn: “…”

“Nghiêm túc này nghiêm túc này, Vọng à, nếu mày thích thằng đó thật thì bọn tao cũng không cản mày, nhưng mày nhớ phải yêu bản thân mình thêm một chút, dù có muốn đồng ý thì ít nhiều cũng phải để cho Hạ Thanh Hoàn theo đuổi mày nửa năm một năm mới được.” Tống Chi Ngôn vuốt cằm, phân tích đầy lý trí.

Thẩm Chiếu giơ tay tán thành: “Vọng Vọng, bọn tôi tôn trọng lựa chọn của ông.”

Cố Vọng gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Khung chat hiện lên tin mới

Thẩm Chiếu vỗ vỗ “Cố Vọng”

Tống Chi Ngôn vỗ vỗ “Cố Vọng”

Thẩm Chiếu vỗ vỗ “Tống Chi Ngôn”

Tống Chi Ngôn vỗ vỗ “Thẩm Chiếu”

Cố Vọng thực chất lớn tuổi hơn bọn họ nên cảm thấy cái này thật nhàm chán. Nhưng hai người kia vẫn còn không ngừng vỗ qua vỗ lại khiến cậu hơi do dự.

Cố Vọng vỗ vỗ “Thẩm Chiếu”

Cố Vọng vỗ vỗ “Tống Chi Ngôn”

[Cố Vọng: Ngủ đi, ngày mai tao sẽ cho bọn mày bài tập mới.]

Hai người trong nhóm lập tức offline.

Cậu đang định tắt điện thoại đi ngủ thì ảnh đại diện của Lý Thư Nhã hiện lên: [Ngày mai lớp chúng ta phụ trách nghi thức kéo cờ, đây là danh sách các bạn chủ trì và kéo cờ cầm cờ: Người chủ trì – Hạ Thanh Hoàn; người kéo cờ – Cố Vọng, người cầm cờ – Văn Đình, Mạnh Âu @tất cả các thành viên.]

Bây giờ không tính là muộn nên chỉ một lát sau đã thấy Văn Đình và Mạnh Âu trả lời, Cố Vọng cũng nhắn lại, Hạ Thanh Hoàn theo sát phía sau, trả lời vâng.

Hạ Thanh Hoàn gần như không chat trong nhóm bao giờ, nếu thầy cô có việc sẽ liên lạc trực tiếp với anh, chắc chắn cô cũng đã đưa bản thảo chương trình cho anh rồi, giờ nhắn như vậy chỉ là thông báo hình thức thôi, Hạ Thanh Hoàn không cần phải trả lời.

Nhưng anh lại trả lời, còn là đợi Cố Vọng nhắn xong, mới trả lời.

Sáng sớm hôm sau, sau tiết tự học buổi sáng, mọi người đã ăn sáng xong, trước khi bắt đầu tiết thứ nhất có ba mươi phút dành riêng cho nghi thức kéo cờ.

Thẩm Chiếu đứng ở vị trí lớp mình, Tống Chi Ngôn bị giáo viên thể dục bắt đi bê dụng cụ, một mình Cố Vọng đứng lại trong sân. Cậu mặc đồng phục, khóa áo kéo quy củ gọn gàng, cổ áo cũng ngay ngắn, bình minh lười biếng ló rạng nơi chân trời, ánh lên chút tia nắng vàng xám xịt lên người cậu, phát sáng lấp lánh.

Tất cả thầy cô và học sinh trong trường đều phải tham dự nghi thức kéo cờ, chỉ trừ những người xin nghỉ hoặc có việc.

Cố Vọng học lớp mười một, ngoài đám cùng khối ra, có không ít những em lớp mười, các anh chị lớp mười hai lặng lẽ nhìn về phía cậu.

Mẹ nó, sao trước kia lại không phát hiện ra Cố Vọng đẹp như vậy nhỉ!

Nghĩ lại, Cố Vọng xinh đẹp như vậy, tại sao lại không đuổi được cái người đứng trên đài chủ tịch kia chứ? Anh ta không có trái tim à?

Văn Đình đứng cách đó không xa vẫy tay với cậu: “Vọng Vọng, qua đây, đỡ cờ này!”

Trong lúc Cố Vọng luyện tập với Văn Đình và Mạnh Âu, trên diễn đàn của trường học—

[Cho hỏi Cố Vọng còn độc thân không?]

[Lại nữa rồi, mấy người không học hành gì à?]

[Phải rút ra chút thì giờ học tập quý giá rồi đấy! Có ai có thể trả lời câu hỏi của tôi không.]

[Còn độc thân, nhưng dạo gần đây có vẻ cậu ta khiêm tốn lắm, không nghe thấy có động tĩnh gì, kiểu đó không dễ theo đuổi đâu.]

[Trước kia có bạn nữ theo đuổi Cố Vọng suýt chút nữa bị đánh rồi đấy, khuyên mấy người nghĩ kĩ rồi hẵng làm.]

[Đm tin của lầu trên là tin vịt đấy, cô ả kia có bầu với đại ca xã hội ngoài trường, muốn cho Cố Vọng đổ vỏ, tôi chả biết cô ả đó nghĩ cái gì, Cố Vọng là trai tân mà há há há há há há há há.]

[Uầy, không ngờ đấy.]

[Thấy chưa, lúc ấy tôi cũng không ngờ cô em trông trong sáng ngây thơ như vậy mà lại làm ra mấy chuyện buồn nôn như thế.]

[Tôi đang nói là không ngờ Cố Vọng là trai tân.]

[…]

[Tôi có một câu hỏi, Cố Vọng còn thích Hạ Thanh Hoàn không?]

[Hình như là hết từ lâu rồi, tôi không thấy bọn họ dính lấy nhau nữa.]

[Hầy, nhớ ngày đó tôi còn ship cp của bọn họ, còn hẹn gặp với mấy đứa hủ nam trong lớp nữa, ai dè chìm thuyền rồi.]

[Thuyền của cô vốn có được dựng quái đâu mà chìm.]

[mặt cười/]

Việt Phong đang nói chuyện với Hạ Thanh Hoàn, Hạ Thanh Hoàn đã học thuộc bản thảo rồi, Việt Phong hết nhìn anh rồi lại nhìn Cố Vọng cách đó không xa: “Tối qua ông nói với em ấy chưa?”

Hạ Thanh Hoàn cuộn tờ bản thảo trong tay: “Nói rồi, bị từ chối.”

Việt Phong không nhịn được cười.

Hạ Thanh Hoàn lườm hắn một cái, lạnh lẽo, ánh nhìn như nghìn lưỡi dao băm vụn người.

“Ông cứ nhớ đừng có ép Cố Vọng là được. A Hoàn, tôi nghiêm túc đấy.” Việt Phong chân thành nói, hắn đã nói mệt rồi, mà Hạ Thanh Hoàn chắc cũng nghe chán rồi, nhưng hắn vẫn không yên tâm về hai người bọn họ.

Hạ Thanh Hoàn để ngoài tai, nhưng ánh mắt nhìn Cố Vọng trở nên mềm mại hơn.

Cố Vọng đang cúi đầu chỉnh lại lá cờ, không biết Văn Đình đang nói gì mà cậu lại mỉm cười. Bên cạnh bỗng có vài bạn nữ lớp mười bưng bát mì đi ra khỏi nhà ăn, vừa đi vừa đùa nghịch, có lẽ là không chú ý nên cô gái kia va phải Cố Vọng, cả bát mì đổ hết lên người cậu.

Cả một bát mì đầy nước, cộng thêm mấy muỗng sa tế, xì dầu, dấm cũng đổ hết lên đồng phục màu xanh trắng, chỉ trong một cái chớp mắt. May mà Cố Vọng lùi lại nhanh nên chỉ bị dội lên áo, không bị dính vào quần.

Cô nhỏ kia thấy là Cố Vọng, bị dọa cho phát khóc, liên tục nói xin lỗi.

Cố Vọng còn chưa kịp nói gì, đã có một người con trai xông tới từ phía sau nữ sinh kia, vượt qua người cô gái kia, trực tiếp kéo Cố Vọng tới trước mặt mình. Con ngươi Hạ Thanh Hoàn thẫm lại, khi lạnh xuống khiến người ta vô cùng sợ hãi.

“Có bị bỏng không?” Anh nói không nhanh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt anh rõ ràng chỉ có Cố Vọng.

“Không sao.” Cố Vọng bình thản trả lời, tránh khỏi Hạ Thanh Hoàn, đứng cách anh ra một đoạn.

Việt Phong theo tới, cà lơ phất phơ nói: “Em gái à, đi đường nhớ phải nhìn nha, hôm nay Vọng Vọng của bọn anh phải kéo cờ đấy, em để cậu ấy mặc gì bây giờ?”

Nữ sinh kia lắp bắp, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ vô cùng: “Rất xin lỗi ạ, em không cố ý, hay là, anh mặc tạm đồng phục của em ạ?”

“…” Cố Vọng nhìn bạn nữ kia, nhiều lắm là một mét sáu, dù gì Cố Vọng cũng cao 1m78, chưa kể, bây giờ đã là đầu thu rồi, để bạn nữ phải cởi áo ra cho mình mượn, Cố Vọng không làm được. Cậu nói không sao: “Tôi sẽ đi mượn của người khác, em quay lại lớp đi.”

Cô nhỏ kia vừa đi vừa lau nước mắt, cô thật sự bị dọa. Dù sao thì trước đây Cố Vọng nổi tiếng xấu tính ở trong trường, có là con gái nhưng chọc phải cậu thì cậu cũng lập tức trở mặt coi như không quen.

Trước kia Cố Vọng còn suýt nữa đánh người cho nên cô mới sợ như vậy, bây giờ Cố Vọng không so đo, cô và đám bạn mới thở phào nhẹ nhõm.

Văn Đình tiến lên trước quan sát, nhíu mày: “Để tôi hỏi trong lớp xem.”

“Không cần đâu, mặc của tôi này, của tôi là áo mới luôn.” Việt Phong nói xong đã bắt đầu kéo khóa áo đồng phục của mình.

Hạ Thanh Hoàn nhìn hắn một cái: “Mặc của tôi đi.”

“…” Mặc dù Văn Đình không biết mối quan hệ giữa bạn mới chuyển đến cùng với Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng là gì, nhưng Hạ Thanh Hoàn là người trong lớp mình, mà anh còn là người chủ trì nữa. Cô do dự nói: “Lớp trưởng, nhưng cậu thì phải làm sao giờ?”

“Tôi mặc của Việt Phong.” Hạ Thanh Hoàn thản nhiên nói, như thể đang kể lại một câu chuyện cực kì đương nhiên, cực kì hợp lý.

Việt Phong: “?”

Mặc dù không rõ tại sao Hạ Thanh Hoàn phải làm mọi thứ rắc rối như vậy, trong đầu Văn Đình loạn cả lên, lái qua không biết bao nhiêu khúc ngoặt, cuối cùng cô nhẹ nhàng hỏi ý kiến Cố Vọng: “Vọng Vọng, hay là cậu cứ mặc áo của lớp trưởng đi? Dù sao thì lớp trưởng cũng thân với cậu hơn.”

Mạnh Âu ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, Việt Phong thì tỏ vẻ “không cần quan tâm đến sự sống chết của tôi đâu, mấy người vui là được rồi”, biểu cảm đúng kiểu đời này không còn gì luyến tiếc.

Cố Vọng không thể khiến mọi người trễ nải vì mình được, cậu rũ mắt, khẽ gật đầu, trong mắt Hạ Thanh Hoàn thành vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ Thanh Hoàn cởi áo ra đưa cho Cố Vọng, rồi quay sang nhìn Việt Phong: “Đưa áo của ông cho tôi.”

Việt Phong: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN