Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng - Chương 178: Thành tích kiểm tra của Tang Tang.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng


Chương 178: Thành tích kiểm tra của Tang Tang.


Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Anh sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị vả mặt, đánh cũng đã đánh nếu nó không kêu anh một tiếng ba ba, Mộ Sâm nghĩ như thế nào đều cảm thấy nghẹn khuất.

Tiểu gia hỏa bị ồn ào nên phiền, lật cơ thể mũm mĩm của mình lại, ngây ngô nói ra hai chữ, “Ba ba……”

Mộ Sâm hơi cứng lại, bởi vì hai chữ này khóe môi khẽ cong lên, tâm tình nháy mắt tốt đẹp.

Lúc ôm tiểu gia hỏa trở về, anh nhìn thấy trợ lý Triệu cùng trợ lý Lưu đang đứng ở nơi đó nhỏ giọng nói chuyện.

Mộ Sâm hơi cười lạnh, mấy người này coi nhà anh là trung tâm cứu trợ thật.

Hai tên cẩu cùng với trợ lý đều ở đây.

Sau này có lẽ sẽ càng náo nhiệt.

Anh uể oải rũ mắt xuống, tiểu gia hỏa trong tay anh thì dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Anh thả người xuống, Diệp Tang ngẩng đầu nhỏ, theo bản năng muốn đi tìm hai người ba khác làm nũng, kết quả tìm một vòng cũng không thấy được người.

Bé hơi dẩu cái miệng nhỏ, có chút không vui.

Mộ Sâm thấy vẻ mặt mất mát kia của Diệp Tang là hiểu, đáy lòng trào ra vị chua, anh cong khóe môi mỏng, như cười không cười: “Luyến tiếc như vậy?”

“Ra ngoài mà thôi.” Anh cười nhạo, “Lại không phải không trở lại.”

Giọng điệu này của Mộ Sâm thật sự quá mức âm dương quái khí, làm cô nhóc không muốn để ý cũng không được.

Bé nghiêng đầu, “Chú ~”

“Chú, chú sao vậy?”

Mộ Sâm mỉm cười, hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ kia của Diệp Tang, đọc từng chữ rõ ràng: “Ghen tị.”

Diệp Tang: “???”

Cô nhóc vẫn như cũ không hiểu, bé nhỏ giọng hỏi, “Tại, tại sao lại ghen tị?”

Mộ Sâm không muốn để ý đến bé, anh tức giận nói, “Bởi vì chú là chanh tinh!”

Diệp Tang: “……”

Dữ như vậy làm gì.

Tiểu gia hỏa rầm rì quay đầu đi.

Bởi vì không thể tìm được hai người ba khác làm nũng, bé lắc lắc chùm tóc trên đầu, chạy tới chỗ trợ lý Lưu.

“Chú……”

Giọng trẻ con nghe thật ngọt.

Mộ Sâm: “……” Anh tức.

Nhãi ranh, nhìn thấy ai cũng kêu chú.

Thì ra anh trong mắt nó chẳng là gì cả.

“Đi thôi.” Anh cố gắng chịu đựng xúc động muốn mắng chửi người, một tay ôm tiểu gia hỏa chúng tinh phủng nguyệt vào trong lòng ngực*.

(*Chúng tinh phủng nguyệt: như kiểu một người được mọi người vây quanh, một ngôi sao sáng trên bầu trời đen, sáng lấp lánh.)

Bé quơ quơ chân ngắn nhỏ, bất mãn nhỏ giọng nói: “Chú là chanh tinh.”

Diệp Tang tuy rằng không hiểu lời này của anh có ý gì, nhưng không ngại bé nói ra.

Mộ Sâm cứng họng, nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.”

Tiểu gia hỏa phồng khuôn mặt lên, mắt mèo hơi trợn tròn, “Ngươi hung ta.”

Anh sửng sốt, nhớ tới lời mà viện nghiên cứu nói trước đó không lâu, khóe miệng anh không khỏi cong lên vài phần.

Mộ Sâm nói: “Cháu thật là……”

Anh nén cười, nói: “Rất giống sticker.”

Chùm tóc của Diệp Tang dựng lên, khuôn mặt nhỏ tức giận phồng thành quả bóng, bé mới không phải là sticker đâu.

*

Chờ đến buổi chiều Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần dắt tay nhau về, một lớn một nhỏ đang ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ba ba ~” nghe được tiếng bước chân, tiểu gia hỏa nhảy dựng lên, vừa định bổ nhào vào một trong hai người, bé bị cản lại.

Hoắc Nghiêu nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá cô nhóc một lần, sau đó chú ý đến lòng bàn tay được thoa thuốc của bé.

Miệng vết thương không lớn.

Nhưng vẫn làm mọi người nghẹn muốn chết.

Thẩm Sơ Trần cười nhẹ một tiếng, hôn lên mặt của tiểu gia hỏa, “Nói xem, lại bị khi dễ như thế nào?”

Từ “Lại” này của anh rõ ràng là bị khi dễ không chỉ một lần.

Vai ác từ xưa đến nay chưa bao giờ yêu cầu tam quan.

Hai người cũng lười hỏi.

Rốt cuộc con nhà mình, dù có sai vậy cũng là người khác không đúng.

Diệp Tang cọ tới cọ lui trong lòng ngực Hoắc Nghiêu, lười biếng cúi đầu, “Chị kia đẩy Tang Tang……”

Giọng nói của anh lạnh lùng, nhìn cô gái mũm mĩm trong tay, anh gõ nhẹ lên trán cô, “Lần sau ba đánh lại cho con.”

Khụ.

Tuy rằng đã đánh.

Nhưng này không quan trọng.

Ai nói chỉ có thể đánh một lần.

Hai người đàn ông vây quanh một đứa bé nói những thứ hủy hoại tam quan của con người, Mộ Sâm xem đến mí mắt giật giật.

Ok, fine.

Anh rốt cuộc cũng hiểu được tại sao con nhóc này thần kỳ như vậy.

Gia đình cũng rất thần kỳ.

Không khí ấm áp giữa ba người làm Mộ Sâm cảm thấy khó chịu.

“Này này, hai người đang hỏi han ân cần kia, có phải hay không nên tự hỏi một chút, tối nay chúng ta ăn gì? Hửm?”

Có thể gây mất hứng lúc này cũng chỉ có Mộ chanh tinh.

Nhưng không thể không nói.

Những gì Mộ Sâm nói quả thực là sự thật.

Mộ quản gia không biết nấu cơm, đầu bếp phụ trách nấu ăn ở Mộ gia chiều nay đã đi, mấy người hầu còn lại đến tối đều sẽ đi hết.

Bây giờ biệt thự này cũng chỉ có mấy cái người quen này.

Mấu chốt là, mẹ nó ở đây không có một ai biết nấu cơm.

Thẩm Sơ Trần đoạt con lại, cà lơ phất phơ ra lệnh, “Trợ lý Lưu, cậu đi nấu cơm.”

Trợ lý Lưu: “…… Nhìn tôi giống người biết nấu cơm sao?”

Tốt xấu trước đây khi ông chủ nhà bọn họ chưa có con, cậu cũng là một nhân vật có địa vị ở Đế Đô.

Chẳng qua……

Bây giờ mấy vị đại lão đây đều sa đọa đến tận đây, vội vàng chăm con, nơi nào có thời gian đi làm chuyện khác.

Thẩm Sơ Trần đem ánh mắt phóng tới một người khác: “…… Vậy trợ lý Triệu?”

Trợ lý Triệu xấu hổ cười: “Tôi cũng không biết.”

Anh thong thả ung dung thu hồi tầm mắt.

Fine.

Một phòng lâm vào trầm mặc thật lâu.

“Kêu cơm hộp đi.” Trợ lý Lưu đưa ra ý kiến.

Những người khác đối với ý kiến này đương nhiên không có gì dị nghị.

……

Quá trình chờ đợi luôn luôn dài, tiểu gia hỏa ngồi một mình dưới đất ngoan ngoãn chơi xếp gỗ, Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần còn đang ở trong group WeChat của phụ huynh.

Thành thật mà nói.

Đều là lần đầu tiên làm cha, đối với loại đồ vật tên là group chat phụ huynh này vẫn là có chút xa lạ.

【 Cô giáo Lưu: Vui lòng những vị phụ huynh chưa đổi tên thì hãy đổi tên lại đi 】

【 Hoắc Nghiêu:? 】

Đổi tên là trò gì?

【 Thẩm Sơ Trần:? Tôi mới vừa online 】

Trước kia hai người bọn họ cũng không quan tâm group chat phụ huynh này lắm, bây giờ rảnh rỗi không nhìn cũng không sao, chỉ là bọn họ vừa xem…… Bọn họ mẹ nó xem không hiểu.

Cô giáo Lưu nhìn thấy tên của hai vị đại lão này, lông mày nhảy dựng lên, theo bản năng yếu ớt mở miệng giải thích:

【 Cô giáo Lưu: Đổi thành phụ huynh của XXX 】

Hoắc Nghiêu, Thẩm Sơ Trần: À ~

Hai người cùng nhau bàn bạc một chút, cuối cùng đổi tên thành số 1, số 2.

Hành động này làm các vị phụ huynh khác sửng sốt.

Trên thực tế, nhà trẻ Sơ Tễ của các bạn nhỏ là thế giới thượng lưu thu nhỏ, ngay cả group phụ huynh cũng là nơi tụ tập của các vị đại lão.

Trong đó không thiếu người nhận thức hai người kia.

Khi nhìn thấy hai người bọn họ đổi tên, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một câu hỏi.

Má ơi.

Hai vị đại lão này có con?

Bậy bậy!!

Hai vị đại lão này sao lại có cùng một người con?

……

Tâm tình của những người khác đều điên cuồng con mẹ nó nhưng Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu không hiểu được.

Hai người bọn họ trầm ngâm click mở phiếu điểm mà giáo viên gửi trong group.

Thẩm Sơ Trần: “…… Toán học 58?”

Câu hỏi nghi vấn của anh vừa phát ra, tầm mắt của ba người ba khác không hẹn mà cùng rơi xuống trên người tiểu gia hỏa đang ngồi chơi xếp gỗ.

Diệp Tang: “……”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN