Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng - Chương 180: Ba vai ác dạy con học bù (2).
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng


Chương 180: Ba vai ác dạy con học bù (2).


Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

“……” Thần mẹ nó ở phía sau anh.

Hoắc Nghiêu cười lạnh, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Mộ Sâm không có gì để so sánh với hai người này.

Con gái của bọn họ không có liên quan gì với anh.

Hiển nhiên cũng không thể hiểu được niềm vui của bọn họ.

Anh lạnh lùng ngồi vào bên cạnh, cùng hai người Hoắc Nghiêu như máy lạnh, đi đâu đều tỏa ra khí lạnh.

Trợ lý Lưu cực kỳ xuân phong đắc ý liếc nhìn người bên cạnh một cái.

Đây là sự khác nhau giữa EQ cao với EQ thấp.

Hoắc gia chủ xem như tự kỷ.

Trợ lý Triệu: “……”

Là boss nhà cậu không xứng.

“Đến đây đi.” Đầu ngón tay của Thẩm Sơ Trần nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, ngay cả cơm cũng không ăn, anh lười biếng bắt chéo chân, “Trước dạy phụ đạo cho Tang Tang đã.”

Anh đỡ trán, trầm tư trong nháy mắt: “Toán học phải dạy lại, ngữ văn cũng không khá hơn là bao.”

Tuy rằng không thấy được bài kiểm tra của nhóc con này, nhưng anh cũng có thể đoán được một ít logic thần kỳ của nó.

“Dạy lại.” Hoắc Nghiêu nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

Đùa à.

Sao mà con gái anh không làm toán được?!

Anh không cần mấy người giáo viên đó hiểu, anh hiểu là được.

Con gái của anh phải là nhất

Mộ Sâm đã sớm chứng kiến mọi chuyện: “…… Ha hả.”

Nói thật.

Trước đó không lâu sửa bài kiểm tra cho nhãi con này, anh cũng đã bắt đầu khám phá hồng trần.

Tuy rằng cục diện trước mắt của anh rất chua, nhưng anh vẫn không quá muốn phụ đạo cho nhãi ranh này.

Kết quả —

Mộ Sâm còn chưa khinh thường cười lạnh, đã bắt gặp ánh mắt như giết người của hai người kia.

Thẩm Sơ Trần thở dài hỏi: “Cậu có ý kiến gì với con gái của tôi sao?”

Hoắc Nghiêu cũng cười như không cười, “Anh em tốt, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tôi nhớ rõ lúc trước cậu tốt nghiệp tiến sĩ đại học Q đúng không?”

“Dăm ba mấy cái bài toán nhỏ mà thôi.”

Ba người bọn họ đều là thiên tài quỷ tài trong truyền thuyết, nếu phụ đạo cho một đứa con nít không thành công, thì thanh danh sẽ bị hủy hoại, không còn mặt mũi gặp người.

Mộ Sâm a một tiếng, “Excuse me.”

“Có lẽ tiến sĩ không xứng dạy nó.”

Anh nhớ lại một đêm gà bay chó sủa trước đó không lâu, giọng nói có chút thất thường: “Có lẽ……”

Mộ Sâm gian nan nói: “Có lẽ để mấy vị gia gia đệ nhất thiên hạ tới dạy nó còn hơn.”

Những lời này của anh thật sự không có ý châm chọc.

Anh thật sự không xứng!!

Quỷ mới biết đêm đó anh bị gì mới đồng ý phụ đạo cho nó

Nhưng mà hai ông bố bỉm sữa mới lên chức này không hiểu nỗi khổ tâm của anh

Thẩm Sơ Trần híp đôi mắt, hừ lạnh, “Như thế nào? Xem thường con gái của tôi?”

Toán học không giỏi mà thôi, không thể học sao?

Hoắc Nghiêu càng thêm tự tin ôm tiểu gia hỏa đang ngoan ngoãn chơi xếp gỗ vào trong lòng ngực, thề thốt: “Cho tôi một đêm là được.”

“Ngày mai mấy người sẽ phát hiện……” Anh dừng một chút, còn chưa nói xong, đã bị Mộ Sâm trải qua mọi chuyện nói tiếp, “Ngày mai anh sẽ nhận được quầng thâm mắt.”

Chính là mặc kệ Mộ Sâm nói như thế nào, hai người kia đều không có ý nghĩ muốn dừng lại.

Thậm chí còn kêu thêm một tiến sĩ khoa học là Mộ Sâm.

Ba người ngồi cạnh nhau, một đám nhìn chằm chằm đối phương.

Thành thật mà nói.

Nó khá là đáng sợ.

Tiểu gia hỏa nhấp má lúm đồng tiền, rụt cổ, ngoan ngoãn đem bài kiểm tra ra, lúc giao bài kiểm tra bé còn khóc chít chít sống không còn gì luyến tiếc nói một câu: “Đừng, đừng đánh Tang Tang.”

Mộ Sâm nghe vậy, tầm mắt hơi rơi xuống trên người bé, nghĩ đến cảnh tượng trong chốc lát gà bay chó sủa, hai người đuổi theo đánh nó, khóe môi nhịn không được hơi nhếch lên.

Thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thực xin lỗi.

Cái cảnh nhãi ranh này bị đánh thực sự rất mắc cười.

Anh không có lương tâm.

Anh chỉ muốn nhìn nó bị đánh.

Hoắc Nghiêu chọn ngữ văn, Thẩm Sơ Trần chọn toán học, Mộ Sâm đã xem qua tất cả bài kiểm tra, thành thật mà nói, lòng anh vẫn lặng như nước.

Hoắc Nghiêu giương mắt, “Hỏi thế gian, tình là gì.”

“Là dạy xong muốn nôn???” Anh hơi trợn to mắt, có chút không thể tin được.

Thơ là viết như thế này à?

Thẩm Sơ Trần nhìn lướt qua bài kiểm tra trong tay, không nói gì.

Anh lười biếng ngồi thẳng lưng, híp mắt, nhìn về phía Diệp Tang, thanh âm hàm chứa ý cười, “Bạn có 300 cây kẹo bông gòn, 500 kẹo que, ăn hết 200 cây kẹo bông gòn……”

Anh lười nhác giữ giọng, khống chế bản thân, “Ừm… Sau đó bạn còn lại cái gì?”

Diệp Tang đang bị răn dạy uể oải ỉu xìu.

Nghe được câu này, tiểu gia hỏa theo bản năng ngẩng đầu, nhịn không được tự mình hoài nghi, “Con, con có thể ăn 200 cây kẹo bông gòn hả?”

Bé xứng sao?

Thẩm Sơ Trần mỉm cười: “…… Ba hỏi chính là, con còn dư lại cái gì?”

Diệp Tang rụt cổ, cảm thấy lúc này ba ba có chút dọa người.

Tiểu gia hỏa cao giọng, vui sướng trả lời: “Con còn dư lại bệnh tiểu đường ~”

Thẩm Sơ Trần: “……”

Hoắc Nghiêu bẻ khuôn mặt của tiểu gia hỏa qua, nhìn mấy câu trả lời bậy trên bài kiểm tra ngữ văn, hít sâu một hơi, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dạy dỗ bé.

Hai người xích gần nhau, khí thế thảo luận ngất trời, ngay cả người đang xem diễn như Mộ Sâm cũng bị kéo qua cho đủ số lượng.

“Bốn cộng tám sao lại bằng 32? Diệp Tang Tang, giáo viên dạy toán chắc chắn muốn bò ra khỏi quan tài tìm con nói chuyện đấy.” Hoắc Nghiêu bóp khuôn mặt non nớt của bé, vô cùng mệt mỏi.

Tại sao làm cha lại mệt như vậy?

Hoắc Nghiêu hoàn toàn thất bại, đổi người tiếp theo lên sân khấu.

“Tiểu Hồng nhảy xa ba lần, trung bình mỗi lần nhảy 1 mét, xin hỏi sau ba lần có thể nhảy mấy mét?”

Mộ Sâm nhắm mắt, gắt gao nhìn chằm chằm con số 30 mét trên bài kiểm tra, khóe môi khẽ mỉm cười:

“Nắp quan tài của Newton cũng không giữ được.”

Diệp Tang: “……”

“Tránh ra, để tôi.” Thẩm Sơ Trần lên mạng tìm kiếm một đống cách dạy trẻ con làm toán, anh hít một hơi thật sâu, bày mấy que tính ra, thay phiên nhau ra trận.

Kết quả là, không nghi ngờ gì nữa, tất cả đều kết thúc trong thất bại.

Mộ Sâm tức tới mức nuốt mấy ngụm nước miếng liền, nghiến răng, “Đừng để tôi biết ai là người phát minh ra cái thứ gọi là toán học này.”

Quá khó khăn quá khó khăn.

Hoắc Nghiêu khép sách bài tập của cô nhóc lại, điên lên cố gắng thử lần nữa, “Mộ Sâm đến đây đi, tiến sĩ khoa học, tôi tin cậu.”

Anh bỏ qua hết thù địch lúc ban đầu, thậm chí đưa cho Mộ Sâm một ánh mắt ủng hộ.

Mộ Sâm: “…… Có lẽ cũng không cần.”

Giọng nói anh lơ mơ nhìn về phía Thẩm Sơ Trần, cũng đã là quên hết thù hận kiếp trước, mặt không đổi sắc mở miệng nói: “Tôi nhớ rõ Thẩm Sơ Trần từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, cậu ta từng là giáo sư đại học, bài tập của con nít mà thôi, nhất định cũng dễ như ăn cháo.”

Bị gánh lấy trọng trách, Thẩm Sơ Trần: “……”

“Không có việc gì.” Anh xua tay, tỏ vẻ mình còn có thể chịu đựng.

Anh bình tĩnh hít vào một hơi, “Đêm nay chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ dạy cho đến chết.”

Trình độ toán học của con gái anh chắc chắn không phải di truyền từ tên cẩu Tô Diệp kia!!

Ưu điểm không kế thừa nhiều ít, lại kế thừa mấy cái tào lao gì đâu?

Kết quả.

Nửa tiếng sau —

Thẩm Sơ Trần, người từng là giáo sư đại học ở nước ngoài, đang nằm trên mặt đất kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, bắt đầu lầm bầm, “Trẫm không dạy nữa.”

“Để trẫm chết đi……”
#KlaraHa1314

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN