Tôi Biến Thành Nam Thần - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tôi Biến Thành Nam Thần


Chương 22


Thẩm Trạch dùng hành động thực tế để nói cho Cảnh Linh biết tích cực là như thế nào. Không đến nửa tiếng sau, hắn đã có mặt ở quán cà phê bên ngoài trường, gọi điện thoại cho Cảnh Linh.

Tốt xấu gì cũng là người có ngàn vạn fans, Cảnh Linh sau khi nhận được điện thoại thu thập một chút mới ra ngoài. Vì đã là buổi tối, hơn nữa anh còn ngụy trang một chút, dọc theo đường đi chưa bị ai nhận ra. Dựa theo hướng dẫn của Thẩm Trạch tìm đến quán cà phê, tiếp tục lên lầu hai tìm phòng cuối cùng, anh đứng ở cửa nhìn icon gắn trên khung cửa một hồi lâu, mới duỗi tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Cảnh Linh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Trạch một thân tây trang thập phần chính thức ngồi ở trên sô pha hồng nhạt, trên bàn trước mặt chỉnh chỉnh tề tề một chồng kịch bản, trong tầm tay hắn còn có mấy quyển, trên tay còn cầm một quyển, nhìn dáng vẻ là đang phân loại sửa sang lại.

“Nhiều như vậy?” Cảnh Linh thuận tay đóng cửa lại, đi qua ngồi xuống sô pha màu xám đối diện.

Thẩm Trạch ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục, “Tạm được, đại bộ phận theo ý tôi đều là rác rưởi, bất quá xét thấy ước định lúc trước, tôi đều mang lại đây, chính là chồng cao nhất kia, muốn xem hay không tùy cậu. Dư lại thô sơ giản lược chia làm ba loại, cổ trang, hiện đại cùng với điện ảnh. Tôi xem trọng nhất là bộ điện ảnh của Cố Đạo, tuy rằng chỉ là vai phụ ba, nhưng thắng ở đội hình cường đại, hơn nữa là màn hình rộng. Chính cậu xem đi.”

“Vất vả cho anh rồi!” Cảnh Linh nói.

Quả thật, Thẩm Trạch không phải người đại diện hàng đầu Hồng Quang, chỉ có thể miễn cưỡng coi như cuối hàng hai, nhưng hắn lại thích hợp với Cảnh Linh nhất, bởi vì hắn nguyện ý nhân nhượng Cảnh Linh. Mà những người đại diện cao cấp nhất đó, ai mà chẳng có một hai đại bài minh tinh trong tay, tuy rằng minh tinh ở phương diện nào đó khả năng có chút khó hầu hạ, nhưng không giống Cảnh Linh phương diện nào cũng khó hầu hạ, cái gì cũng không thể quản cái gì cũng phải được anh đồng ý. Nếu anh giống như những đại bài minh tinh kia hồng thấu giới giải trí, nói không chừng còn có người đại diện nguyện ý bóp mũi nhịn tật xấu của anh, nhưng vấn đề là hiện tại anh nhiều nhất cũng chỉ là đại võng hồng, người đại diện nguyện ý nhịn anh mới có quỷ.

“Tôi nên làm.” Thẩm Trạch nói chuyện, đem kịch bản trong tay để lên trên bàn, tiếp theo lại cuốn khác xem.

Cảnh Linh duỗi tay lấy một quyển từ chồng cao nhất kia, mặt bìa ghi ba chữ ——hoàng quý phi. Mở ra nhìn lướt qua nội dung thô sơ giản lược, tóm tắt lại chính là một bộ cung đấu Mary Sue, nhân thiết của nữ chính thiên chân thiện lương không ngừng vươn lên vận khí tốt người gặp người thích, mặc dù vào cung làm phi tử của hoàng đế, nhưng vẫn có một đống hoàng tử Vương gia cầm lòng không đậu yêu nàng, vì nàng che mưa chắn gió diệt trừ kẻ thù, cuối cùng đem nàng đưa lên bảo tọa hoàng quý phi. nhân vật của Cảnh Linh là nam phụ, người ái mộ nữ chính, vì nữ chính sinh vì nữ chính chết vì nữ chủ sống không bằng chết.

Nếu nhận bộ kịch này mà nói, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hậu kỳ nữ chính bị người xem phun thành cẩu, tuyệt đối sẽ xuất hiện lời linh tinh như “nam nhân thâm tình chuyên nhất lại soái khí như vậy không cần xin hỏi hai mắt của nữ chính ngươi có khỏe không”. Căn cứ vào tâm lý yêu quý nữ diễn viên, Cảnh Linh thuận tay đem kịch bản ném sang một bên. Sau đó một lần nữa duỗi tay lấy một cuốn kịch bản khác. Vẫn là cổ trang, nữ chính Mary Sue, vì thế tiếp tục ném. Liên tục nhìn mấy cuốn, anh hoàn toàn từ bỏ ý niệm từ đống rác đào bảo, ngược lại xem cái khác.

Trên bàn một loạt kịch bản, ít nhất chỉ có hai cái ổn, phỏng chừng chính là kịch bản phim. Cảnh Linh cầm quyển trên cùng, hai chữ trên mặt bìa —— Cô đảo.

Đây là một bộ thể loại kinh dị tội phạm, chuyện xưa phát sinh một đám người tai nạn trên biển sống sót ở trên cô đảo không người. Nhân vật Cảnh Linh lấy được là một minh tinh tính tình không tốt, cốt truyện bắt đầu không lâu liền treo.

“Đây là kịch bản của ai?” Cảnh Linh hỏi.

Thẩm Trạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Cố đạo diễn.”

“Tôi có hứng thú với kịch bản này, nhưng nhân vật này tôi không thích, có thể xem các nhân vật khác không?”

“Đây là Cố đạo diễn! Cậu biết Cố Đạo không? năm vị đạo diễn nổi tiếng nhất Quốc nội!” Thẩm Trạch cố ý cường điệu một lần, “Mỗi người bắt được đều là nhân vật kịch bản, vai phụ phiên ba này của cậu là công ty bên kia tranh thủ lại đây, bằng không lấy thân phận võng hồng tuyến mười tám của cậu căn bản không đủ trình độ nhận kịch bản của Cố Đạo!”

Cảnh · võng hồng tuyến mười tám · Linh gật gật đầu, “Tôi lại không ngốc, đương nhiên biết Cố Đạo. Anh cùng công ty bên kia nói nói, tôi không cần cái nhân vật pháo hôi này, nhìn xem có thể giúp tôi tranh thủ một cơ hội thử vai nhân vật tội phạm giết người hay không.”

Nhân vật sát nhân này là Cảnh Linh đoán. Một đám người sống sót lưu lạc cô đảo, một minh tinh mới bắt đầu không lâu đã chết, cơ bản có thể đoán được chuyện phát sinh kế tiếp, khẳng định sẽ còn người chết, lớn nhất có thể là bị giết, hoặc là ngoài ý muốn + bị giết, khả năng ngoài ý muốn rất thấp.

Anh bắt được cái nhân vật minh tinh này kỳ thật có thể có có thể không, tùy tiện thay đổi bất luận một loại chức nghiệp gì đều có thể. Đây là thuộc về chuyên môn vì đơn vị liên quan chuẩn bị nhân vật, chỉ cần có tiền có quan hệ ai đều có tranh được, dù sao suất diễn ít cũng không cần nhiều kỹ thuật diễn, cơ bản không ảnh hưởng tới chất lượng bộ phim. Bất quá bởi vậy có thể thấy được, công ty vẫn rất coi trọng anh.

Thẩm Trạch có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Linh một cái, trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên mặt bàn. Đại khái qua hai phút, hắn mới gật gật đầu, “Đã biết, tôi thử xem, trong vòng 3 ngày cho cậu đáp án. Cậu xem mấy bộ khác đi.”

Cảnh Linh lắc đầu, “Chỉ cái này, không được nói nữa.” Anh nói xong dừng một chút, ngón tay hướng chồng cao nhất kia, “Về sau loại hình kịch bản này anh trực tiếp loại bỏ đi, không cần lấy tới cho tôi xem, tôi tin tưởng ánh mắt của anh.”

“Được.” Thẩm Trạch gật đầu, “Cậu còn chuyện gì nữa không? Không còn thì tôi đi trước.”

Cảnh Linh lắc đầu. Vì thế Thẩm Trạch liền đứng dậy, lấy túi du lịch siêu lớn sau lưng, đem chồng kịch bản trên bàn nhét vào, kéo khóa lên khoác trên lưng đi về.

……

Hai ngày sau, buổi sáng ngày thứ ba thượng sau khi học xong một tiết cơ bản, Cảnh Linh nhận được điện thoại của Thẩm Trạch, nói công ty tranh thủ được cơ hội thử vai cho anh rồi, bất quá thời gian có hơi vội, ngay vào cuối tuần này. Kịch bản đã gửi vào hòm thư của anh, bảo anh chuẩn bị.

Cảnh Linh đi ra từ quán photo gần cổng trường, cầm đồ về ký túc xá.

Thời gian rất nhanh đã tới cuối tuần.

Địa điểm thử vai《 Cô đảo 》là Giang thành ở Hoài Châu, một thành phố du lịch nằm sát ven biển. Thẩm Trạch đặt vé máy bay cho Cảnh Linh đính trước, sáng thứ sáu anh chỉ có một tiết, lên lớp xong liền trực tiếp từ Tần Thành bay đến Giang Thành, chạng vạng tối mới đến khách sạn. Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại chuẩn bị một ngày, sáng sớm ngày thứ ba tham gia buổi thử vai.

Diễn viên đến thử vai nhân vật này tổng cộng tám người trong đó có cả Cảnh Linh, trừ anh bảy người còn lại đã có danh khí danh tiếng nhất định. Chỉ có anh tuổi tác nhỏ tư lịch ít, vừa thấy như người đến cho đủ số lượng. Đương nhiên, anh là người cuối cùng thử vai, một đám người phía trước vào rồi ra, biểu tình mỗi người đều không nhìn ra cái gì.

Thời điểm đến phiên Cảnh Linh, đã gần 12 giờ. Anh đẩy cửa ra đi vào, bên trong là một căn phòng trống trải, đối diện với cửa là một cái bàn dài, một loạt năm người ngồi, anh chỉ biết người ngồi giữa, đó là Cố Đạo.

Anh lễ phép chào hỏi, sau đó tự giới thiệu, “Tôi là Cảnh Linh, đến thử vai nhân vật Trần Hoài Dân.”

Đang ngồi đều là người có tên tuổi nhất định, đều là nhân tinh*, tuy rằng không cho rằng Cảnh Linh có thể diễn tốt nhân vật này, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhiều nhất chỉ không để ý tới mà thôi. (*người ưu tú)

“Trước tiên thử diễn đoạn này xem. Cậu có năm phút chuẩn bị.” Cố Đạo lên tiếng, nhân viên công tác bên cạnh đem kịch bản đưa đến tay Cảnh Linh.

Nói là kịch bản, kỳ thật cũng chỉ có một đoạn lời thoại, nội dung là Trần Hoài Dân đang nấu ăn. Trừ cái này ra cái gì cũng không có.

Cảnh Linh liên hệ với bối cảnh chuyện xưa, đem tình tiết này tiến hành suy diễn trong đầu rồi bổ sung những chỗ chưa hợp lý.

Trần Hoài Dân đang nấu ăn, đồ hắn nấu là nơi nào tới? Trên Cô đảo khẳng định sẽ không trùng hợp có rau dưa như vậy, cho nên đồ ăn mười có tám chín phần là thịt. Thịt lại từ nơi nào có? Trên Cô đảo hẳn là có động vật, nhưng nhân thiết Trần Hoài Dân là một nhà văn gầy yếu, con mồi hắn có thể săn khả năng cơ hồ bằng không, cho nên thịt là nơi có được, hoặc là những người khác cho hắn, hoặc là từ nơi không thể nói. Đoàn người này là gặp tai nạn trên biển rồi bị nước biển đánh dạt vào Cô Đào, cho nên sẽ không có dao phay chuyên nghiệp làm bếp, nhiều nhất chính là cái loại dao nhỏ tùy thân mang theo bên người. Đồng dạng, khẳng định trên đảo cũng không có thớt, chỗ thái rau đại khái là ở trên mặt tảng đá bằng phẳng……

Năm phút nhanh chóng qua đi.

“Bắt đầu đi.” Cố Đạo lên tiếng.

……………

17/11/2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN