Tôi Biết Mùi Hương Của Em - Chương 10: 10: Omega Thật Là Yếu Đuối Ngoại Trừ Ba Cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Chương 10: 10: Omega Thật Là Yếu Đuối Ngoại Trừ Ba Cậu


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Lúc Bạch Nhược Phong tự mình xưng là anh, cũng không cảm thấy ngại chút nào.

Cho dù hai người bọn họ không có quan hệ máu mủ, còn là một Alpha với một Omega, vẫn gọi một cách tự nhiên như xưa.
“Đang nghĩ gì thế?” Bạch Nhược Phong thấy khuôn mặt nhỏ của Kinh Hưng Thế bị khăn che khuất hơn nửa, chỉ lộ ra chóp mũi thanh tú, không nhịn được ngứa tay sờ.
Khi còn bé cậu luôn thích véo chiếc má mềm mại của Phiến Phiến, lần đầu tiên ra tay không biết nặng nhẹ, làm cho Phiến Phiến khóc, sau đó lần lượt bị các ba ba đánh một trận.
Đáng tiếc cậu lại không nhớ đòn, lần sau tiếp tục nắn, lại bị đánh.

Sau đó thật lâu mới học được cách khống chế được lực nắn.
Hai má của Kinh Hưng Thế bị bóp trở nên hơi ửng hồng, tiểu O cúi đầu, ngửi một chút mùi vị còn lưu lại trên khăn quàng cổ.
Tin tức tố của Bạch Nhược Phong thiên về mùi của cha Alpha,là vị chua ngọt mang theo hơi thở bạc hà thanh mát, chẳng qua càng trưởng thành, vị cay đắng càng nặng, có xu thế che lấp đi mùi vị chua chua ngọt ngào trước đó.
Trưởng thành nha.
Kinh Hưng Thế nghĩ thầm, tựa như hơi thở của bạch trà [1] trên người cậu cũng đang biến mất, dần dần bị hương sữa trung hòa.
[1] Hương thơm của trà trắng là mùi thảo mộc.

Hương thảo xanh là hương vị nguyên bản và chân thực nhất của trà trắng, thuộc về hơi thở của thiên nhiên.

Hương thơm này mang lại cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống và là hương thơm dai nhất trong trà trắng.
“Đi thôi.” Bạch Nhược Phong liền cười hì hì xoa xoa tóc cậu, “Hôm nay anh sẽ lái xe chậm một chút, không để cho gió thổi vào người em.”
“Được.” Kinh Hưng Thế nhu thuận mang cặp sách trên lưng đi ra khỏi phòng học.

Nhưng Bạch Nhược Phong cướp lấy balo của cậu, tự nhiên khoác lên vai: “Khăn quàng cổ này là lúc sáng anh đi học cố ý mua cho em.” Alpha nhấn mạnh hai từ “cố ý” đặc biệt nặng, chờ đợi nhìn chăm chú vào Kinh Hưng Thế.
Bên cạnh trường học có rất nhiều cửa hàng, bán rất nhiều thứ, khí trời dần lạnh, khăn quàng cổ, bao tay các loại đồ giữ ấm đã được đặt lên kệ từ rất sớm.

Nhưng thật ra sáng sớm nay Bạch Nhược Phong là đi mua giáo khoa, sách trường cũ với sách của trường hiện tại đang học không giống nhau, làm biếng tới phòng giáo vụ hỏi sách, dứt khoát tự mình mua.

Sau đó, khi đi ngang qua kệ, cậu thấy một chiếc khăn kẻ sọc màu nâu.
Phiến Phiến cần khăn quàng cổ!
Bạch Nhược Phong không nói hai lời liền mua, giấu trong balo giày vò cả ngày.

Sau giờ học vội vàng đến tìm Phiến Phiến muốn tự tay đưa khăn quàng cổ cho cậu.
Thật ra loại khăn quàng cổ bán trong cửa hàng nhỏ này cũng chỉ là giữ ấm mà thôi, quấn quanh cổ cũng không thoải mái, thế nhưng Kinh Hưng Thế lại mừng rỡ sờ nó thật lâu.
“Cảm ơn anh.” Cậu nắm lấy tay Bạch Nhược Phong.

“Nói cảm ơn với anh làm gì?” Bạch Nhược Phong cười rạng rỡ, kéo bàn tay lạnh lẽo của Phiến Phiến đến bên miệng hà hơi, “Sao vẫn còn lạnh như vậy a?”
Thiếu niên dưới ánh đèn đường cau mày, tình cảm lo lắng tràn ngập trong lời nói, ánh sáng ấm áp hiện ở đáy mắt, sủng nịch nồng đậm đến sắp tràn ra.
Kinh Hưng Thế yên lặng nhìn Bạch Nhược Phong, tim đập thình thịch.
Nếu như ngay từ đầu muốn bị Bạch Nhược Phong đánh dấu là xuất phát từ tình cảm ngây ngô chôn vùi thời niên thiếu, như vậy từ giờ khắc này trở đi, cảm xúc của cậu bắt đầu hoàn toàn bị Alpha ảnh hưởng.

Ngoại trừ người nhà, trên thế giới rốt cuộc không tìm được Bạch Nhược Phong thứ hai che chở cậu.
“Đi thôi.” Bạch Nhược Phong đứng dưới ánh đèn đường xoa xoa bàn tay Phiến Phiến, xoa đến khi nóng lên mới cảm thấy yên lòng, nhưng Alpha cũng không buông tay cậu ra, mà trực tiếp ấn bàn tay của tiểu O vào túi của mình, nắm thật chặt.
“Phiến Phiến, ba Alpha không gọi điện thoại cho anh, em nghĩ có phải là ông ấy còn chưa biết anh chuyển trường hay không a?” Bạch Nhược Phong Bạch Nhược Phong cũng không ý thức được hành vi của mình đối với hai thiếu niên tuổi dậy thì mà nói là quá thân mật, cậu đắm chìm trong thế giới của mình, “Hay là ông ấy không tức giận?”
Tiểu A nhanh chóng phủ nhận quan điểm của mình: “Không đúng không đúng, ông ấy không thể không tức giận được.”
“Mẹ kiếp…!Không phải, ý anh là cái đèn trên sân thể dục kia hình như hỏng rồi ha ha ha.”
“Em nghĩ xem nó có phải đang tự tích lũy năng lượng rồi phóng lớn một lần không?”
Kinh Hưng Thế bị Bạch Nhược Phong lải nhải chọc cười, tầm mắt từ hai cái bóng trùng điệp trên mặt đất dời đi: “Cái gì phóng lớn? Em thấy anh mấy năm nay căn bản không học tập chăm chỉ, suốt ngày liền nhớ chơi trò chơi.”
“Không có, đừng nói bừa.” Bạch Nhược Phong ánh mắt lơ đễnh.
Cậu mới là người không nghĩ đến trò chơi, đều là do ba Omega muốn chơi rồi úp nồi lên đầu cậu.

Ngày nào ba Bạch Dịch cũng rủ cậu chơi chung!
“Nếu ba anh tức giận, thì anh cố gắng giải thích rõ ràng cho chú ấy hiểu một chút.” Kinh Hưng Thế nhéo nhéo đầu ngón tay Bạch Nhược Phong, “Nhưng mà tại sao anh lại chuyển trường?”
“Bởi vì em a!” Giọng nói Bạch Nhược Phong đột nhiên tăng lên một quãng tám, dừng bước kéo Phiến Phiến đến bên người, ủy khuất thì thầm, “Lúc trước em bị ốm anh không thể ngay lập tức trở về thăm em, hiện tại em còn nhảy lớp, nhất định sẽ bị bạn học bắt nạt, anh phải tới để bảo vệ em.”
—— anh phải tới để bảo vệ em.
Trái tim Kinh Hưng Thế hung hăng đập thật mạnh vài lần, nắm chặt lại Bạch Nhược Phong tay: “Em cũng đâu có yếu ớt như vậy?”
“Em có.” Bạch Nhược Phong đặc biệt thiếu đánh phản bác.
Omega thật là yếu đuối, ngoại trừ ba cậu.
Bạch Nhược Phong nghĩ đến ba Omega của mình, run rẩy một cái.
Kinh Hưng Thế thiếu chút nữa bị ngữ khí chắc nịch của Bạch Nhược Phong chọc cười.

Cậu có rất nhiều thứ sợ hãi, duy chỉ có không sợ bị khi dễ.

Thứ nhất khi còn bé có Bạch Nhược Phong che chở cậu, thứ hai ba Alpha của cậu còn là cảnh sát nên không ít lần dạy cậu thuật phòng thân.
Lại nói tiếp, thân thủ của Kinh Hưng Thế có thể không bì được với người lớn, nhưng trong một đám học sinh trung học tuyệt đối xuất chúng.

Khi còn học cấp hai, cậu đã dùng cây lau nhà để đánh kẻ bắt nạt bạn cùng lớp của mình cho đến khi người đó không thể đứng dậy.

Kinh Hưng Thế di truyền sức mạnh trên người ba Alpha, xuống tay nhanh, chuẩn, ngoan, còn chuyên chọn bộ vị bí mật xuống tay, người bình thường căn bản nhìn không ra.

Đương nhiên những chuyện này Bạch Nhược Phong không biết, ở trong mắt cậu, Phiến Phiến đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, mềm nhũn, không có hắn sẽ bị bạn học khi dễ.
Bạch Nhược Phong trước đây từng gặp phải nạn bắt nạt khi ở Bắc Kinh, ác ý giữa các bạn cùng lớp đến mức người lớn cũng không thể tin nổi.

Khi đó cậu còn kiêu ngạo hơn bây giờ, đánh học sinh khi dễ mình phải quỳ xuống gọi ba ba, sau đó bị giáo viên không rõ chân tướng mời phụ huynh.
Người đi họp chính là Bạch Dịch.
Bạch Nhược Phong túm lấy góc áo ba omega, ủy khuất hít mũi, cậu cảm thấy mình không sai, rõ ràng khi dễ người không phải là cậu, nhưng vì sao người bị tìm phụ huynh lại là cậu?
Ba ba…!Ba có phải sẽ đổ lỗi cho cậu hay không?
Bạch Nhược Phong sợ tới mức ôm lấy bắp chân Bạch Dịch run rẩy.
Cũng may ba Omega của cậu sau khi hiểu rõ tất cả sự việc đã trực tiếp điều tra camera giám sát của trường, sau đó cùng giáo viên trình bày sự thật, nói đạo lý.

Cuối cùng còn ôm con trai mình cực kỳ bá đạo tỏ vẻ chuyện này sẽ không để yên, trừ khi tất cả những đứa trẻ làm điều xấu xin lỗi trực tiếp.

Bạch Nhược Phong lúc ấy kích động đến nước mũi một phen nước mắt, rất cảm kích ba Omega của mình.

Cho nên hiện tại Bạch Nhược Phong đặc biệt sợ chuyện tương tự xảy ra trên người Phiến Phiến.
Cậu biết đánh nhau, không sợ bị bắt nạt, nhưng là Phiến Phiến thì sao? Phiến Phiến là O a!
Bạch Nhược Phong đau lòng vô cùng, ôm Phiến Phiến vào lòng: “Mấy ngày anh trai vắng mặt, em có bị bắt nạt không?”
Alpha ảo não đến mức giọng nói khàn khàn: “Anh nên ở lại với em.”
Kinh Hưng Thế vốn định trả lời “Không có”, nhưng lại không nỡ rời khỏi cái ôm ấm áp của Bạch Nhược Phong, vì vậy cậu chần chờ một lúc, sau đó mới chậm rãi “Ừ” một tiếng, xem như đáp lời.
Hắn chần chờ khiến Bạch Nhược Phong đau lòng.
Theo Alpha, Phiến Phiến chắc chắn đã bị bắt nạt, vấn đề của chính mình gợi lên những kỷ ức tồi tệ.
Bạch Nhược Phong, ngươi thật đúng là một tên hỗn đản [2]!
[2] “hỗn đản” nghĩa là đồ khốn, thằng khốn, đồ thối thây.
Bạch Nhược Phong nhịn không được ôm chặt Phiến Phiến hơn một chút.
Ngay khi hai người bọn họ dính chặt ôm ấp ôm ấp, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Hơn mười bảy năm kinh nghiệm sống của Bạch Nhược Phong khiến hắn trong nháy mắt làm ra phản ứng bản năng, đẩy Phiến Phiến ra, nghiêng đầu nhìn.
Bên tai lướt qua một đôi giày màu đen.
Bạch Nhược Phong không những không giận mà còn mừng rỡ: “Ba ơi!”
Bạch Dịch mặc áo gió ôm cánh tay, cười như không cười nhìn đứa con trai chạy về phía mình: “Còn không biết xấu hổ gọi ta đây?
Bạch Nhược Phong cười hắc hắc.
Bạch Nhược Phong chọc vào trán: “Muốn tức chết chúng ta a.”
Kinh Hưng Thế cũng đi tới, nhỏ giọng kêu lên: “Chú Bạch.”

“Nhá, Trà Diệp Phiến Tử đã cao hơn.” Bạch Dịch cười tủm tỉm giúp Kinh Hưng Thế chỉnh lại khăn quàng cổ, “Thân thể có tốt hơn chút nào hay không?”
Mọi người đều biết Kinh Hưng Thế ở sơ trung bệnh nặng một khoảng thời gian.
Cậu gật đầu: “Tốt hơn nhiều ạ.”
Bạch Nhược Phong tiến lại gần, cũng muốn giúp Omega buộc khăn quàng cổ, bị ba cậu tát một cái: “Động tay động chân cái gì, nhanh chân đi lấy xe.”
“Ba, làm sao ba biết con đi xe đạp?”
“Ta thấy thiếu một chiếc xe đạp leo núi từ thẻ mà ta đưa cho con.”
“…”
“Ba, ba quả nhiên quan tâm đến con.”
“Cút cút cút.” Bạch Dịch dở khóc dở cười, ghét bỏ từ chối Bạch Nhược Phong, “Đừng bán thảm [3] với tôi, lát nữa mình sẽ đi giải thích chuyện chuyển trường với ba cậu.”
[3] Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng buồn, là người bị sợ hãi.
Bạch Nhược Phong trong nháy mắt cả người căng thẳng, lông mày sắp nhướng bay: “Ba con đâu? “
“Ở nhà Trà Diệp Phiến Tử chờ con đấy.” Bạch Dịch ôm lấy bả vai Kinh Hưng Thế, nhàn rỗi trêu ghẹo, “Chờ con tự chui đầu vào lưới.

Đừng trách ta không nhắc nhở con, chuyện chuyển trường không dễ dàng lừa gạt như vậy.


Bạch Nhược Phong lộ rõ ​​vẻ uể oải, giống như một chú chó trong mưa, ủ rũ chạy đi lấy xe đạp.
Kinh Hưng Thế đứng bên cạnh Bạch Dịch, có chút hâm mộ chớp chớp mắt.
Chú Bạch là nhân vật truyền kỳ trong đại viện, thân là Omega thi đậu vào học viện cảnh sát thủ đô – chọn hầu như tất cả đều là chuyên ngành Alpha, thành tích còn đứng đầu.
Dù đã đi dạy hơn chục năm nhưng trên người vẫn có một khí thế không ai sánh kịp.

Khí thế bức người của Bạch Nhược Phong, phỏng chừng phần lớn là di truyền từ phụ thân Omega.
“Trà Diệp Phiến Tử nha.” Bạch Dịch cúi đầu, tròng mắt đảo quanh, “Nhược Phong nhà ta không bắt nạt con chứ?”
Cậu lắc đầu, trả lời không có, còn nói Bạch Nhược Phong mỗi ngày đều đưa mình về nhà.
Bạch Dịch cười đến mức hai mắt đều cong lên: “Nên làm.”
Kinh Hưng Thế hơi ngẩn ra.
Bạch Dịch gắt gao ra chỉ thị con trai mình nhanh chóng lấy xe.
Bạch Nhược Phong thở hổn hển từ nhà để xe dưới hầm bên trong đi ra: “Ba, con chở Phiến Phiến.”
“Cút đi.” Bạch Dịch lườm một cái, từ trong túi tiền móc ra một chìa khóa xe, “Ta lái xe.”
Bạch Nhược Phong: “…”
Kinh Hưng Thế mím môi cười.
“Ta mang Trà Diệp Phiến Tử về nhà.” Bạch Dịch lôi kéo Kinh Hưng Thế đi về phía trước.
“Ba ơi!” Bạch Nhược Phong đặc biệt đáng thương đạp xe đạp, đồng phục học sinh bị gió thổi đến ầm ầm, thấy ba không để ý tới mình, lại thảm thương kêu lên, “Phiến Phiến!”
“Được rồi được rồi.” Bạch Dịch đi được hai bước, không đành lòng, “Con đem xe đặt ở cốp sau, chúng ta cùng nhau trở về.”
Một nhóm ba người trở về nhà, Bạch Nhược Phong vẫn nằm nhoài mà thì thầm bên tai Kinh Hưng Thế, tư tưởng trung tâm xoay quanh “Anh không muốn bị ba Alpha đánh chết, Phiến Phiến không thể thấy chết không cứu”, đã được mở rộng đến “Phiến Phiến nói thử nếu anh chạy trốn, có thể bị bắt lại hay không”.
Bạch Dịch vừa lái xe vừa cười lạnh: “Con chính là chạy trốn lên mặt trăng, ta và ba con cũng có thể bắt con trở về.

Bạch Nhược Phong run rẩy như khi còn bé, sau đó đặt cằm lên vai Phiến Phiến, ríu rít mà làm nũng.
Có rất ít Alpha làm nũng như Bạch Nhược Phong.
Nhưng Bạch Nhược Phong chính là làm đến quang minh chính đại không chút che dấu, thậm chí ngay cả đối với Phiến Phiến cũng làm nũng: “Em phải che chở cho anh a.


Em phải che chở cho anh, như khi còn bé như vậy, che đậy cho nhau.
Thật là trẻ con, Kinh Hưng Thế nghĩ thầm.
Ấu trĩ đến đáng yêu.
Bạch Nhược Phong cùng ba cậu đấu võ miệng, lúc đến biệt thự vẫn không chịu thua kém, nhưng ngại Kinh Hưng Thế ở đây, xấu hổ không dám nói thẳng ra, liền ở dưới ánh đèn đường ca ngợi con thiêu thân bay rất đẹp mắt.
“Đẹp cái rắm.” Bạch Dịch xách cổ áo nhi tử, không nói hai lời kéo người đến trước cửa, “Con cho dù biến thành con sâu bướm, cũng phải theo ta đi vào.”
Bạch Nhược Phong lạch cạch một tiếng ngã ở bên cửa lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy người ba alpha của mình đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo đầu gối đặt một xấp hồ sơ.
“Ba…” Bạch Nhược Phong từ trên mặt đất bật lên, đứng ngay ngắn chào hỏi, bày ra tư thế quân đội.
Mâu Tử Kỳ không để ý tới cậu.
Bạch Nhược Phong run run hai lần, giống như cầu xin giúp đỡ liền nhìn Kinh Hưng Thế.
“Chú Mâu.” Kinh Hưng Thế suy nghĩ một chút, sau đó chào hỏi, “Hai người đã ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi.” Mâu Tử Kỳ đối xử Trà Diệp Phiến Tử, ôn hòa không ít, “Con ra cửa xem một chút, ba con sắp về đến nhà rồi.”
“Có thật không?” Kinh Hưng Thế bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ừm.” Mâu Tử Kỳ nhìn đồng hồ tay một chút, “Đi đón bọn họ đi.”
Kinh Hưng Thế liền vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài, lúc đi ngang qua Bạch Nhược Phong, ánh mắt cong cong.
“Phiến Phiến…” Bạch Nhược Phong thảm thiết chớp chớp mắt.
Kinh Hưng Thế làm biểu tình bi thương, sau đó nghẹn cười bỏ chạy.
Chờ hắn dẫn Phạm Tiểu Điền cùng Kinh Qua vào cửa, Bạch Nhược Phong đã nằm trên ngay đơ trên thảm phòng khách.
Bạch Dịch gối đầu lên đùi Mâu Tử Kỳ, nằm ngửa trên sô pha xoa cổ tay.
Kinh Hưng Thế ngồi xổm xuống, thật cẩn thận chọc vào mặt Bạch Như Phong.
Bạch Nhược Phong co giật như một cái xác.
Cậu lại chọc, lại quẹt.
Phạm Tiểu Điền cũng ngồi chồm hỗm xuống, cùng con trai chọc, Bạch Nhược Phong tựa như giẫm lên cửa điện, nằm co giật trên mặt đất.
“Được rồi.” Bạch Dịch liếc mấy cái, ngại Bạch Nhược Phong mất mặt, “Đứng lên đi, ta không đánh nữa.”
“Hơn nữa, ba con cũng không ra tay, giả vờ cái gì?” Lúc Bạch Dịch nói chuyện, tay Mâu Tử Kỳ vẫn đặt ở sau gáy ba Omega, dịu dàng vuốt ve.
Kinh Hưng Thế tò mò nhìn vài lần, lại cúi đầu nhìn Bạch Nhược Phong.

Vừa nhìn, liền phát hiện Bạch Nhược Phong đang nháy mắt với mình.
Sự ăn ý lớn lên cùng nhau từ nhỏ khiến cậu trong nháy mắt hiểu được: “Con đỡ anh Nhược Phong đi lên nghỉ ngơi một chút.”
“Nào có yếu đuối như vậy?” Bạch Dịch buồn cười lắc đầu.
Hai thiếu niên đã nhân cơ hội chuồn đi.
“Bạch Dịch!”Phạm Tiểu Điền đầu thu đã được quấn kỹ như quả bóng, thừa dịp bọn nhỏ không có ở đây, vui vẻ nhào tới, “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Bạch Dịch nhéo má Phạm Tiểu Điền, “Vừa lúc có chuyện nói với các cậu.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN