Tôi Biết Mùi Hương Của Em - Chương 19: 19: Đừng Làm Loạn Chờ Anh Tỉnh Ngủ Lại Thương Em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Chương 19: 19: Đừng Làm Loạn Chờ Anh Tỉnh Ngủ Lại Thương Em


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Bạch Nhược Phong căn bản không dám xâm nhập, thay vì nói đây là một nụ hôn, không bằng nói là cọ xát.

Cậu mút lấy đôi môi hơi lạnh của Kinh Hưng Thế, run rẩy ôm lấy eo nhỏ nhắn, nhấm nháp một phần hương vị đã sớm quen thuộc trong lòng, trên vị giác lại không ngừng phát ra tư vị mới.
Trên môi ngọt ngào đến mức khiến người ta mê say, trong lòng lại khổ đến mức người ta tê dại.
Bạch Nhược Phong, hãy làm người đi.
Alpha mà Phiến Phiến thích không giống như cậu a.
Dừng lại, mau dừng lại.
Nhưng Bạch Nhược Phong không dừng lại được, tay cậu bất tri bất giác dò vào vạt áo, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve trên lưng Omega bóng loáng, cảm xúc muốn đánh dấu đột nhiên mãnh liệt.
Cắn xuống, Phiến Phiến chính là của cậu.
Bạch Nhược Phong hô hấp nặng nề, mắt thấy sắp mất khống chế, trong lòng đột nhiên nổ vang những gì ba Alpha nói mấy tiếng trước.
“Con thích Kinh Hưng Thế?”
Bạch Nhược Phong đột nhiên bừng tỉnh.
Bóng đêm vẫn chảy xuôi như trước, Omega trong ngực cậu vô thức run rẩy, cánh môi hẳn là bị hôn sưng lên.

Bạch Nhược Phong đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, phát hiện trên đó đã nhiễm nhiệt độ của mình.

Cảm giác tội lỗi bên trong đã được thay thế bằng sự hài lòng, vui sướng của cậu thật sự hèn mọn.
“Phiến Phiến a, anh thích em chính là thích em, làm sao có thể thay đổi được?”
Bạch Nhược Phong thở dài nhẹ nhàng như gió đêm dịu dàng nhất của đêm mùa hè.
Người đầu tiên thức dậy vào ngày hôm sau là Kinh Hưng Thế.
Giường tầng rất hẹp, hai người chen chúc có chút khó chịu, nhưng Bạch Nhược Phong sợ cậu ngủ không thoải mái, sau lưng dán chặt vào lan can bên giường.

Kinh Hưng Thế lại thích dính lấy Bạch Nhược Phong, mũi chân dán vào mũi chân, đầu chắp vào cổ alpha, cho nên hai người ai cũng không cảm thấy chen chúc.
Kinh Hưng Thế thừa dịp Bạch Nhược Phong chưa tỉnh, hai má cọ cọ trên ngực tiểu A.

Tập thể dục quanh năm làm cho cơ bắp trên ngực Bạch Nhược Phong có chút cứng rắn.

Kinh Hưng Thế lại cọ đến ngón chân hơi cuộn tròn, thoải mái đến ánh mắt đều mê ly.
“Ngoan a.” Bạch Nhược Phong bỗng nhiên lên tiếng, duỗi tay đè sau gáy Kinh Hưng Thế, ngón cái trìu mến ấn ấn tuyến thể, “Để anh ngủ tiếp một lát.”
Kinh Hưng Thế cả người cứng đờ, khẩn trương đến sau lưng đều toát mồ hôi.
Cũng may lời nói vừa rồi của Bạch Nhược Phong không khác gì trong mộng, nói xong liền quên, tiếp tục nằm mơ, ôm lấy Kinh Hưng Thế hưng phấn đến run rẩy mà hàm hồ hôn một cái: “Đừng làm loạn, chờ anh tỉnh ngủ lại thương em.”
Kinh Hưng Thế bị nụ hôn này trêu chọc đến cả người khô nóng, lại bị một câu nói sau đả kích đến đầy thương tích.
Bạch Nhược Phong coi cậu trở thành người khác.

Bạch Nhược Phong còn đang hôn O khác trong mộng.
Lòng đố kị trong nháy mắt thiêu đốt trái tim Kinh Hưng Thế.

Cậu dốc sức nhớ lại khi Bạch Nhược Phong còn chưa đi Bắc Kinh, tuyệt đối không có bất kỳ người nào có thể chen chân vào tình cảm của hai người bọn họ, cho nên nếu có “người thứ ba” chỉ có thể là sau khi tách ra.
Phảng phất như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, Kinh Hưng Thế nhớ tới nguyên nhân mình bị bệnh nặng một hồi.
Nói đến buồn cười, trong thời điểm đó bọn họ có thể nói là hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã cảm tình, người đầu tiên thông suốt chính là Kinh Hưng Thế.
Thay vì nói là thông suốt, còn không bằng nói là biến chất.
Lúc trước Bạch Nhược Phong đến Bắc Kinh học sơ trung, lúc gần đi liền khóc sướt mướt, trên thực tế rất nhanh đã không bi thương như vậy, dù sao tuổi còn nhỏ, trong lòng không chứa được chuyện gì.
Nhưng Kinh Hưng Thế thì khác.
Ngoài mặt cậu rất bình tĩnh, chỉ nói một câu “Đừng quên tôi”, nhưng trên thực tế cả người đều yên lặng, khiến Phạm Tiểu Điền sợ tới mức cả ngày ngủ không ngon.

Sau đó tiểu Omega ý thức được không thể để cho các ba lo lắng, cũng dần dần biểu hiện giống như trước kia.
Đáng tiếc theo năm tháng, Bạch Nhược Phong bắt đầu gây náo loạn.
Mười ba mười bốn tuổi trung học, luôn có người bị cám dỗ bởi tình yêu sớm của tuổi học trò nguy hiểm, một đám trẻ lớn hơn, ngay cả dấu hiệu đều là cái gì cũng không rõ ràng, luôn lén lút xem một chút màu phim “học tập”.
Tuổi trẻ ai chẳng mê muội!
Cuộc sống của ai không bàng hoàng!

Bạch Nhược Phong chỉnh chính mình đến lạnh nhạt và ưu thương, phảng phất một lời không hợp liền phải về nhà kế thừa hơn 1 tỷ u buồn tiểu vương tử, thật đúng là hấp dẫn mấy omega tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.
Trong đó một Omega có hương vị hơi giống Kinh Hưng Thế, nhẹ giọng hỏi: “Tui có thể trở thành Omega của cậu được không?”
Bạch Nhược Phong ông cụ non mà hỏi lại: “Cậu thích tui chỗ nào?”
Có cái rắm.
Cậu sao mà biết được thích người ta chỗ nào?
Thế nhưng ở tuổi đó, dám nói thích Alpha khác chính là trâu bò, trong mắt tiểu Omega tất cả đều là tình yêu: “Tui không biết, yêu liền yêu, tình yêu chính là một thứ bí ẩn như vậy.”
Đậu má, Bạch Nhược Phong trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy một câu trả lời tỉnh táo và tinh tế như vậy.
Vì thế anh Phong mơ màng hồ đồ giữa tiếng reo hò ồn ào của các bạn học cùng tiểu Omega trói định mối quan hệ người yêu trên WeChat, thay đổi ảnh đại diện đôi, còn đặt tên cho couple khá nghệ.
Anh Phong là “Gió”, tiểu Omega đặt là ” Cát”.
Hai người bọn họ triền triền miên miên hơn ba phút năm mươi giây, Bạch Nhược Phong đột nhiên tỉnh táo, bị biệt danh kia làm cho kinh ngạc đến tột đỉnh, nhanh chóng chặt đứt sợi dây tình cảm và quyết tâm một lần nữa làm người.
Năm đó tiểu Alpha vẫn là đứa nhỏ ngoan tín nhiệm ba ba, tan học về nhà thả cặp xuống, ôm chân Bạch Dịch khóc lớn sám hối.
Kết quả là ba Omega của cười đến thở hổn hển, xoay mặt liền đem chuyện này đăng lên vòng bạn bè trên WeChat.
Caption: Con trai ta thật khờ quá.
Ngốc bạch ngọt Bạch Nhược Phong đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, khóc xong lại đi tìm Phiến Phiến gọi điện thoại.
Ai có thể tốt bằng Phiến Phiến a?
Hừ, Phiến Phiến nhà mình là tốt nhất.
Nhưng mà Bạch Nhược Phong không biết chính là, ngày đó điện thoại của Kinh Hưng Thế di động hết pin, dùng di động của Phạm Tiểu Điền di động gọi cho cậu, vừa lúc biết được, còn thấy bài viết đầy bình luận ha ha ha trên vòng bạn bè.
Tiểu bằng hữu còn đang học sơ trung cầm di động ngơ ngác nhìn vài phút, ngày hôm sau tan học, trong cơn mưa to, ôm heo đất của mình, khóc sướt mướt mà chạy đến nhà ga muốn đi tới Bắc Kinh.
Kinh Qua cùng Phạm Tiểu Điền phản ứng dù có nhanh đi chăng nữa, con trai họ vẫn ốm nặng một đợt vì mắc mưa, tuy rằng sau đó may mắn khỏi bệnh, tới mùa đông vẫn dễ dàng bị ốm hơn trước kia.

Kinh Hưng Thế nhớ tới chính là chuyện này.
Cậu biết Bạch Nhược Phong khi đó còn đần độn, cũng biết Bạch Nhược Phong cùng tiểu O kia cũng không có tiến triển gì đáng kể, sau hơn ba phút nấn ná, những việc hai người làm chỉ là đổi chủ đề và avatar của Wechat, cộng thêm cùng nhau nuôi dưỡng sủng vật trực tuyến trong một lát.
Nhưng cậu chính là cảm thấy trong lòng có một cái gai.
Bạch Nhược Phong rất được hoan nghênh, Kinh Hưng Thế từ lúc còn rất nhỏ đã cảm nhận được.
Các em bé thích chơi với Bạch Nhược Phong, giáo viên đối với cậu lại vừa yêu vừa hận.
Có vài người sinh ra đã không tầm thường, ngay cả Kinh Hưng Thế cũng nghe các ba ba lén lút cảm khái, nói Bạch Nhược Phong đem hào quang của Mâu Tử Kỳ cùng Bạch Dịch hoàn mỹ kế thừa lại.
Thật không khác gì “con cưng của Trời”.
Hiện giờ Bạch Nhược Phong chuyển trường trở về, thời gian mấy ngày liền cùng học sinh trong lớp hoà mình.

Chờ một tháng sau trưởng thành, khẳng định có O khác ngo ngoe rục rịch.
Cậu mới học lớp 11, cách khoảng cách một năm với Bạch Nhược Phong.
Anh ơi, anh đợi em được không?
Còn có một năm, là em có thể bị anh đánh dấu nha.
Kinh Hưng Thế lần nữa quyến luyến cọ cọ ngực Bạch Nhược Phong, cậu đem nguyện vọng tham lam của mình giấu ở đáy lòng, thừa dịp Alpha chưa tỉnh, lặng lẽ hôn khóe môi đối phương.
Ưm?
Khóe miệng hơi đau.
Kinh Hưng Thế đầu lưỡi cuốn tới một chút mùi máu tươi, cậu ở trong ánh nắng ban mai híp mắt, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhược Phong còn đang ngủ say, vài phút sau, chậm rãi trợn tròn mắt.
Tác giả lời muốn tâm sự: Nhóc con Bạch Nhược Phong thật là ngốc nghếch ha ha ha! Anh Phong lớn lên cũng nhát gan quá chỉ có thể làm này làm kia lúc người ta chưa tỉnh mà thôi!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN