Editor: Thịt nướng & Cá bống
Bạch Nhược Phong lại khẩn trương, nhanh chóng vỗ nhẹ vào đầu, sau đó bắt đầu đánh mông Kinh Hưng Thế: “Anh bất quá chỉ mấy năm không ở bên em, lá gan của em sao lại lớn như vậy?”
Kinh Hưng Thế bị hắn “đánh” đến mềm nhũn trên thảm, ríu rít lăn một vòng, vạt áo len nhấc lên một góc nhỏ, lộ ra nửa đoạn eo trắng như tuyết.
Vì thế anh Phong thật vất vả mới tỉnh táo lại, lần nữa hạ thân cương cứng, ôm điện thoại di động, cậu nghiêm mặt ở dã khu thất tiến thất xuất, sững sờ giết địch đến váng đầu, trực tiếp tung chiêu.
Bạch Nhược Phong cũng sắp bại bởi Kinh Hưng Thế.
Ánh mặt trời giữa trưa vừa vặn, Phiến Phiến với đôi mắt ươn ướt nằm trên thảm, mím môi không nói lời nào.
Vệt nắng ánh lên khuôn mặt rất đẹp.
Bạch Nhược Phong lúc đó đã hoàn toàn bị thu phục, cậu phải thừa nhận rằng Omega hiện tại có sức cám dỗ khó tả đối với mình.
Nhưng đây là Phiến Phiến của mình a.
Bạch Nhược Phong thở dài, ôm Kinh Hưng Thế từ trên mặt đất: “Còn muốn chơi trò chơi sao?”
“Chơi tiếp đi.” Kinh Hưng Thế uốn éo, đặt mông ngồi trên đùi Bạch Nhược Phong, “Em muốn phụ trợ cho anh.”
Bạch Nhược Phong lập tức chọn vị trí xạ thủ trong tiếng kêu rên của Đồng Tự Hiệp, đồng thời thúc giục học sinh trung học đáng thương cấm anh hùng.
Hai đồng đội còn lại không sao cả, dù sao cũng là tuyển thủ bổ sung, rất sẵn lòng cùng anh Phong lấy lòng tiểu O.
Tiểu O bị Bạch Nhược Phong làm choáng, điều khiển tướng phụ trợ bay tới lui trong bụi cỏ, quấy rầy xe tăng địch, lại trêu chọc thích khách trộm bùa đỏ.
Anh Phong lên cấp một cách yên bình ở đường dưới, và khi Kinh Hưng Thế quay lại với một tên đỏ đang đuổi theo cậu, anh dựa vào thế trận và sự hỗ trợ của Phiến Phiến, hai chọi ba, và trực tiếp đánh bại đối thủ.
“Oa, anh trai thật là lợi hại.” Phiến Phiến thẳng lưng, cố ý cọ vào chân Bạch Nhược Phong.
Kỳ thật Bạch Nhược Phong cũng cảm giác được, Kinh Hưng Thế tựa hồ bắt đầu cố ý vô tình trêu chọc mình, nhưng Alpha đem chuyện này quy cho tuổi dậy thì xao động, thậm chí mang theo một loại tâm tình thần thánh, tâm bình khí hòa tiếp nhận.
Mẹ kiếp, cậu thật sự vĩ đại nha.
Bạch Nhược Phong sắp bị chính mình làm cảm động.
Hai người bọn họ nghiêm túc đánh, cơ hồ không có bại trận, Kinh Hưng Thế chơi gần một tiếng đồng hồ, mệt mỏi, vứt bỏ điện thoại di động nằm sấp trong ngực Bạch Nhược Phong, cảm thấy buồn ngủ.
“Không được.” Bạch Nhược Phong ôm Phiến Phiến lên, “Ngủ như vậy sẽ cảm lạnh.”
Kinh Hưng Thế giả vờ không nghe thấy.
Một lát sau bên tai truyền đến tiếng thở dài khàn khàn đặc hữu của thiếu niên.
Cậu bị Bạch Nhược Phong ôm trở về phòng ngủ.
Thật ra Bạch Nhược Phong không muốn cùng Phiến Phiến dính dính cùng giường ngủ chung gối, bởi vì đối với bản thân không có lòng tin.
Cũng không thể làm cho Phiến Phiến cảm thấy anh trai là một cầm thú, lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ “trỗi dậy” a.
Nhưng là Kinh Hưng Thế hơi làm nũng như vậy, hốc mắt đỏ lên như vậy, thanh âm mềm nhũn như vậy, Bạch Nhược Phong liền chịu không nổi.
Được được được, Phiến Phiến nói cái gì cũng tốt.
Một đêm khác, một tuần mới bắt đầu, thứ hai, chào cờ.
Cũng chỉ có thứ hai, toàn bộ giáo viên và học sinh phải đến trường lúc 7:15.
Lúc Kinh Hưng Thế tỉnh, trời dường như mới tờ mờ sáng, cậu đẩy Bạch Nhược Phong bên cạnh ra, nhỏ giọng gọi anh.
Bạch Nhược Phong ôm cậu ngủ một đêm, trên người nóng hổi, đạp tung chăn bông dày cộp, nằm ngửa ở trên giường hừ hừ.
So với Omega thức dậy đúng giờ, Alpha thích nằm ráng trên giường hơn.
Kinh Hưng Thế run rẩy trèo ra khỏi chăn bông, mò mẫm tìm quần áo, lập tức rụt người lại vì lạnh.
Mới cuối tháng chín, thời tiết đã rất lạnh.
Cậu lần thứ hai đẩy đẩy cánh tay Bạch Nhược Phong: “Anh à, em lạnh.”
Bạch Nhược Phong ở trong mơ theo bản năng ôm lấy Phiến Phiến: “Đừng sợ, để anh đang ôm em.”
“Anh, rời giường đi…”
“Anh ở đây.”
Kinh Hưng Thế híp mắt, ấn tay Alpha lên đũng quần: “Anh trai, anh chạm vào đâu vậy?”
Bạch Nhược Phong vô ý thức giật giật ngón tay, cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, mê mẩn trừng mắt xốc chăn lên nhìn, trực tiếp hồn phi phách tán.
Hỏng rồi, người là thằng khốn Bạch Nhược Phong, mỗi ngày nằm mơ.
“Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến…” Alpha liền nói lắp.
Kinh Hưng Thế đạt được mục đích, hài lòng, nốt ruồi màu nhạt nơi khóe mắt lấp lánh như ngôi sao trong ánh ban mai chạng vạng: “Anh, anh nói cái gì vậy?”
“Anh…!Anh đi rửa mặt!” Bạch Nhược Phong chạy trối chết, trước khi đi không quên dùng chăn quấn Phiến Phiến lại.
Kinh Hưng Thế bị bọc thành bánh chưng mất công tốn sức mà lăn tới góc giường, mặc từng bộ quần áo vào, sau đó lạch cạch chạy vào phòng tắm: “Anh ơi, anh nhanh lên, sắp bị muộn học rồi!”
Bạch Nhược Phong sám hối trong phòng tắm giật mình, dùng nước lạnh rửa mặt lung tung, sau đó ngậm bàn chải đánh răng mở cửa cho Phiến Phiến.
Cậu tiến đến bên cạnh Bạch Nhược Phong, điều chỉnh nước ấm rửa mặt, cũng bóp kem đánh răng để đánh răng.
Hai học sinh trung học mắt ngái ngủ đánh răng cạnh nhau, tình cảm vẫn chưa hết dính.
Bạch Nhược Phong đánh răng xong, xuống lầu nhìn thấy nhóm ba ba kéo hành lý đi ra sân, buồn ngủ vơi đi hơn nửa.
“Ba ba!”
Bạch Dịch quay đầu liếc nhìn tiểu A một cái: “Làm sao?”
“Các ba phải rời đi ngay bây giờ sao?” Bạch Nhược Phong không nỡ túm lấy ống tay áo của ba Omega, “Ở lại thêm vài ngày nữa đi.”
“Đợi cái gì mà đợi?” Bạch Dịch bật cười, “Chúng ta còn có việc.”
“…!Hơn nữa, đừng tưởng rằng ta không biết, con chẳng phải ước gì chúng ta mau đi sao?”
Bạch Nhược Phong một giây phá công, ôm ba ba cười khúc khích.
“Được rồi được rồi, bọn ta sẽ không kịp giờ lên máy bay đó.” Bạch Dịch đẩy con trai ra, kéo cánh tay Mâu Tử Kỳ, trước khi đi nháy mắt với Bạch Nhược Phong, “Cố lên, lần sau gặp mặt con phải mang theo Trà Diệp Phiến Tử tới cùng đó nha.”
Bạch Nhược Phong: “…?” Bạch Nhược Phong như ngớ người, giờ phút này vẫn như trước kia không cách nào có thể kết nối cùng mạch não của ba Omega.
Tiễn các ba ba xong, Bạch Nhược Phong trở lại phòng khách, thấy Kinh Hưng Thế đã ngồi vào bàn ăn sáng, vội vã cầm lên một cái bánh tiêu, vội vã mà đi ra ngoài.
“Anh đi lấy xe.” Bạch Nhược Phong xe đạp cất dưới chân tường trong biệt thự, “Em ăn xong ra cửa chờ anh.”
Kinh Hưng Thế gật gật đầu, đầu lưỡi hút lên vài hút sữa đậu nành.
Bạch Nhược Phong ngay lập tức cứng rắn quay đầu, âm thầm lẩm nhẩm “bát vinh bát sỉ” (chương 16 đã giải thích nha), đi tìm chiếc xe đạp cực kì ngầu của mình.
Nhưng mà nếu nói thật lòng, thì xe đạp leo núi không ngầu một chút nào, bánh xe to, khung xe cao, Kinh Hưng Thế mỗi lần ngồi ở phía trên, hai chân hầu như đều lạc lõng trên không trung.
Thế nhưng xe có thể chở được Phiến Phiến, dù sao cũng rất ngầu, anh Phong là loại người quan tâm vẻ bề ngoài sao?
Tất nhiên là không phải.
Vì vậy sau một tiếng đạp xe, một cơn gió thổi ngang qua thành phố nhỏ.
Tác giả có lời: Đáng thương tiểu Phiến Phiến..