Tôi Biết Mùi Hương Của Em - Chương 3: 3: Lỡ Như Em Bị Alpha Đánh Dấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Chương 3: 3: Lỡ Như Em Bị Alpha Đánh Dấu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thịt nướng & Cá bống
Bạch Nhược Phong mang theo Kinh Hưng Thế nhanh như gió phóng vào đại viện.

Khi còn bé, cậu thường xuyên đến đây, bánh xe đạp dừng trên mặt đất cách lan can sắt hai bậc, leng keng leng keng dừng lại trước cửa nhà của ông cụ Kinh.

Ông cụ Kinh đã lớn tuổi, nhìn người không còn rõ như xưa, các ba ba của Kinh Hưng Thế đã thuê cho ông một người hộ lý, lúc thường không chỉ trông nom ông, mà còn nấu cơm cho Kinh Hưng Thế.
Bạch Nhược Phong quen thuộc nhà của Phiến Phiến cũng giống như nhà mình, xách balo ôm lấy vai Kinh Hưng Thế: “Đi, ông nội còn chưa biết anh đã trở về rồi đúng không?” Thực ra không nên gọi ông là “ông nội”, nhưng mà từ “cố” phía sau dễ quên, ông nội cũng không quan tâm, bọn trẻ lại càng không để ý.
“Không biết.” Kinh Hưng Thế nghĩ thầm, ai mà ngờ được anh sẽ thật sự chạy về.

Chú Mâu cùng chú Bạch phỏng chừng cũng bị anh chọc tức chết.

Kinh Hưng Thế nghiêng đầu, nhìn Bạch Nhược Phong toát mồ hôi, trên mặt tất cả đều là ý cười ấm áp, lập tức nuốt xuống nửa câu sau.
“Dì Khương.” Bạch Nhược Phong đẩy cửa ra, nhỏ giọng hỏi: “Ông nội còn đang nghỉ ngơi sao dì?” Dì Khương chính là hộ lý chăm sóc cho già trẻ nhà họ Kinh, đã đến tuổi trung niên nên có hơi phát tướng, trên khuôn mặt tròn luôn giữ nụ cười quá đỗi nhiệt tình.
“Ai nha, tiểu tử nhà họ Bạch.” Dì Khương bưng đĩa hoa quả từ phòng bếp đi ra, hoảng sợ: “Sao cháu lại tới đây?”.

Bạch Nhược Phong thấy ông nội Kinh không ở phòng khách, tùy tiện lắc lư vào.

Kinh Hưng Thế sớm chuẩn bị xong dép lê cho cậu, cậu quăng giày ra chạy tới, có chút đắc ý nói với dì Khương: “Cháu đưa Phiến Phiến về nhà.”
Dì Khương thuận theo câu chuyện của Bạch Nhược Phong, nói tiếp: “Vậy còn cháu ở đâu?”
Bạch Nhược Phong nghẹn họng.
Thủ tục chuyển trường là cậu cầu ông ngoại ra mặt giúp đỡ, ông Bạch đang du lịch khắp thế giới không cảm thấy việc cháu trai chuyển trường là vấn đề lớn, không đợi đến lời thứ hai liền làm, còn đem chìa khóa nhà trước kia gửi tới.
Chỉ là trong nhà vẫn chưa dọn dẹp, muốn ở lại đêm nay là không thể.
Bạch Nhược Phong rất quẫn bách: “Phiến Phiến…”
“Anh ấy ở trong phòng cũ.” Kinh Hưng Thế xoay người đem giày Bạch Nhược Phong đặt lên giá giày, đeo cặp sách đi tới, “Phiền dì Khương thu dọn một chút.”

“Không phiền.” Dì Khương vui vẻ đặt khay hoa quả xuống, “Vừa lúc trong phòng bếp còn có canh gà mà lão gia tử để lại cho cháu, để dì giúp các cháu hâm nóng một chút.”
Thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi chính là đang tuổi ăn tuổi lớn, dù cho ở trường ăn nhiều đi chăng nữa, buổi tối cũng sẽ đói bụng, ngay cả Kinh Hưng Thế sau giờ học cũng phải thêm bữa ăn.
“Anh ăn trước đi, em đi lên cất balo.” Cậu dừng lại bên cạnh Bạch Nhược Phong vài giây, khom lưng nhặt quả táo mùa đông trong đĩa trái cây nhét vào miệng Alpha.
Táo mùa đông (冬枣): Táo mùa đông còn được gọi là táo đông lạnh, màu đỏ nhạn, hiện nay được công nhận là giống trồng thực phẩm tươi sống chất lượng cao.

Táo mùa đông quả gần hình tròn, mặt trái cây phẳng và trơn tru, giống như táo nhỏ, nước trái cây nhiều, ngọt đậm, hơi chua.

Táo mùa đông rất giàu chất dinh dưỡng, giàu 19 axit amin cần thiết cho cơ thể con người và vitamin A, B, C, D và các vitamin khác, hàm lượng vitamin C cao.

Bạch Nhược Phong híp mắt cười, duỗi tay kéo Kinh Hưng Thế lại, nhét vào trong miệng cậu một quả táo.
“Rất ngọt.” Alpha cười rất hạnh phúc.
Đôi mắt của Kinh Hưng Thế loé lên.

Cậu muốn ăn quả táo trong miệng của Bạch Nhược Phong.

Chắc chắn là ngọt ngào hơn.
Phòng của Kinh Hưng Thế nằm ở tầng hai, ngay cạnh phòng khách mà Bạch Nhuế Phong thường ở, cậu đặt balo xuống, đứng trong căn phòng tối tăm liều mạng bình phục tâm tư đầy kích động, sau đó chậm rãi đi xuống lầu.
Bạch Nhược Phong không ở trong phòng khách.

Từ trong bếp vọng ra một giọng nói quen thuộc.
Kinh Hưng Thế rón rén đi tới, nghe thấy Bạch Nhược Phong đang nói chuyện phiếm cùng dì Khương.
“Phiến Phiến nhà chúng ta gần đây sức khoẻ có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Không còn bị bệnh nữa chứ?”

“Ôi chao, Bạch đại thiếu gia, câu hỏi của cậu rất thú vị, ai mà không bị bệnh?”
Bạch Nhược Phong lập tức khẩn trương vô cùng: “Thật sự là ngã bệnh sao?”
“Yên tâm đi, không phải bệnh nặng.” Dì Khương chê cậu ở trong phòng bếp vướng bận, đuổi người ra ngoài: “Có người so với cậu càng khẩn trương đó!”
“Ai vậy?” Bạch Nhược Phong dừng một chút, giọng nói có chút buồn bực.
Ngay sau đó là âm thanh cửa phòng bếp bị đẩy ra, dì Khương cười mắng: “Đương nhiên là ba cậu chủ rồi!”
Bạch Nhược Phong lúng túng sờ sờ cái mũi, vừa bị dì Khương đuổi ra ngoài, liền nhìn thấy Kinh Hưng Thế đang đứng ở trên lầu, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Phiến Phiến, em xuống từ lúc nào vậy?”
Kinh Hưng Thế chăm chú nhìn Bạch Nhược Phong, nhẹ giọng đáp: “Vừa mới xuống.”
“Không…!Em không nghe thấy gì cả, phải không?”
“Ừm.” Kinh Hưng Thế cố ý chần chờ vài giây, trong lúc Bạch Nhược Phong khẩn trương chờ đợi lắc đầu, “Đừng nói chuyện đó nữa, em đói bụng.”
Bạch Nhược Phong thở phào nhẹ nhõm, chạy tới kéo tay cậu: “Lại đây, canh gà của dì Khương nấu rất ngon.”
Alpha, thấp giọng nói, kề sát vành tai Kinh Hưng Thế, giọng nói mang theo ý cười phảng phất như đang xoa xoa lỗ tai mẫn cảm của cậu: “Anh lén uống một ngụm.”
“Bác ấy không phát hiện.”
Kinh Hưng Thế chân mềm nhũn, tay đang nắm lấy Bạch Nhược Phong siết chặt.
“Ừ?”.

Bạch Nhược Phong đỡ lấy cậu, “Phiến Phiến?”.

Cậu cúi đầu và thở dốc.
“Phiến Phiến?” Bạch Nhược Phong cuống lên, khom lưng tiến đến trước mặt cậu, “Phiến Phiến, em làm sao vậy?”.

Sườn mặt nghiêng nghiêng sắc bén của Alpha được ánh sáng chiếu vào, lộ ra vẻ ngây thơ gợi cảm.
Hàng mi của Kinh Hưng Thế run lên một tầng sương mịn, cậu thuận thế tựa vào trong ngực Bạch Nhược Phong: “Lỡ như em bị Alpha đánh dấu…”
Loảng xoảng…

Giá treo áo trong tay Bạch Nhược Phong vô thức bị đẩy xuống đất, tin tức tố như một trận cuồng phong, thổi tới.
“Ai?” Bàn tay Bạch Nhược Phong ôm bên hông Kinh Hưng Thế mạnh mẽ siết chặt.
Tất cả lý trí của cậu thiếu niên đều vỡ vụn trong lời nói của cậu.

Mà Kinh Hưng Thế đang được ôm thoải mái nheo mắt lại, ngẩng đầu, chậm rãi tiến đến bên tai Bạch Như Phong.

Trước khi mở miệng còn thổi một hơi.

Nửa người Bạch Nhược Phong lập tức bị thổi đến tê dại.
“Đùa anh thôi.” Kinh Hưng Thế lười biếng hừ nhẹ, đầu lưỡi cố ý cọ vào vành tai đỏ bừng của Alpha.
“Phiến Phiến…” Bạch Nhược Phong bất đắc dĩ buông cậu ra, nắm lấy chóp mũi của Kinh Hưng Thế, “Không nên đùa giỡn anh, biết chưa?”
“Đã biết.” Cậu ở trước mặt Bạch Nhược Phong trước sau như một rất ngoan ngoãn.
“Em đi ăn canh trước đi.” Bạch Nhược Phong đẩy Kinh Hưng Thế vào phòng khách.
“Còn anh thì sao?”
“A.” Bạch Nhược Phong không biết xấu hổ chỉ vào móc áo trên mặt đất, “Anh dọn dẹp một chút.”
Kinh Hưng Thế mím môi cười cười, xoay người rời đi.

Cậu đã đạt được mục đích của mình.
Bạch Nhược Phong một mình ngồi xổm ở đầu cầu thang, hít vào chóp mũi.

Thừa dịp Phiến Phiến đi, chột dạ ngửi ngửi lòng bàn tay, nơi đó còn lưu lại mùi vị ngọt ngào.
Phiến Phiến thật tốt nha…!Bạch Nhược Phong lần thứ n cảm khái.

Lời này cậu có thể cảm khái từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại cảm khái, vẫn là thật tình thực lòng chân thành chân chính.
Hơn nữa Bạch Nhược Phong cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Kinh Hưng Thế sẽ bị đánh dấu.

Mặc dù nói đến, đây là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao Phiến Phiến sẽ lớn lên, hương vị ngọt ngào cũng sẽ bị khí tức khác lây nhiễm, nhưng…!Nhưng là nghe nói nhất thời, hoàn toàn không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.

Bình tĩnh, Bạch Nhược Phong tự nhắc nhở chính mình.

Người cha Alpha đã dạy cậu rằng muốn nếu muốn thi vào học viện cảnh sát, gặp phải bất kỳ vấn đề nào đều phải bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh…!Mẹ kiếp, bình tĩnh!
Phiến Phiến làm sao có thể bị Alpha ký hiệu được!
Phiến Phiến mới học lớp 11, thân thể lại không tốt, thời kỳ phát tình còn xa lắm!
Bạch Nhược Phong tự mình suy đoán, tự biến thành quả bóng bay có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nghiêm mặt vọt vào phòng khách, ý định giáo dục Kinh Hưng Thế.

Kết quả vừa vào cửa, liền nhìn thấy Phiến Phiến bưng bát, miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm húp canh gà.

Đèn phòng khách không bật hết, Kinh Hưng Thế sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông, chỉ bật một chiếc đèn sàn chiếu sáng, cả người bị bao phủ trong ánh sáng ấm áp, trông rất nhỏ bé.

Bạch Nhược Phong trong nháy mắt nhụt chí, muốn tiến lại gần, vừa đến gần liền nhìn thấy một giọt nước nhỏ đọng trên lông mi của Omega.
“Uống không?” Kinh Hưng Thế ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói cũng nhẹ nhàng, “Không quá nóng.”
“Được.”
“Đồ rửa mặt của anh còn trong phòng tắm, trực tiếp dùng là được.”
“Ừm.” Trái tim Bạch Nhược Phong có chút phập phồng..
Kinh Hưng Thế uống xong ngẩng đầu lên, cau mày suy tư: “Chính là chăn của phòng anh có chút ẩm, quên phơi nắng, làm sao bây giờ?”
“Không có chuyện gì, ẩm thì ẩm.” Bạch Nhược Phong hờ hững ngậm một cái đùi gà.
Cậu giả vờ suy nghĩ vài phút: “Nếu không thì…!sang ở phòng em?”
“Khụ khụ khục…” Bạch Nhược Phong thiếu chút nữa đem đùi gà trong miệng phun ra ngoài.
Lời từ tác giả: Hiệp đầu tiên, Kinh Hưng Thế VS Bạch Nhược Phong.

Phong ca bị KO một chút_(:зゝ∠)_
Phong ca be like:
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN