Tôi Biết Mùi Hương Của Em - Chương 33: 33: Tối Hôm Qua Có Người Trốn Trong Vườn Hoa Làm Chuyện Không Thể Tả!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Chương 33: 33: Tối Hôm Qua Có Người Trốn Trong Vườn Hoa Làm Chuyện Không Thể Tả!


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Dù làm nhanh hay làm chậm, tiểu A vẫn làm đến 12h đêm, Kinh Hưng Thế buồn ngủ tới mức mí mắt đánh nhau, ôm cánh tay anh ngủ mơ mơ màng màng.
Vì vậy những ý nghĩ “đen tối” của Bạch Nhược Phong đều bị phân tán, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Phiến Phiến.
Ai nha, thật ngọt.
Sáng sớm hôm sau lại là một phen luống cuống tay chân.

Cũng không phải do hai người cọ sát ra tia lửa mà là sau khi thổ lộ hết tâm tư thầm kín ngủ quá ngon giấc dẫn đến cả hai đều ngủ quên, lúc bị Phạm Tiểu Điền lôi từ trên giường xuống, hai thiếu niên đều choáng váng.
“Nguy rồi.” Phạm Tiểu Điền so với bọn họ còn căng thẳng hơn, víu tại cửa phòng ngủ kêu to, “Anh Kinh, lái xe đưa con đi học!”
Tiếng của Alpha từ dưới lầu cầu thang truyền đến: “Được, em kêu mấy đứa xuống đây nhanh lên.”
“Nhanh lên nhanh lên.” Phạm Tiểu Điền đẩy bọn họ vào phòng tắm, tự mình ở trong phòng chạy tới chạy lui tìm quần áo.
Kinh Hưng Thế dựa vào vai Bạch Nhược Phong ngủ gà ngủ gật, bị nhét vào miệng kem đánh răng, oan oan ức ức mà nhướng mắt lên nhìn tiểu A.
“Bị muộn rồi.” Bạch Nhược Phong nghẹn cười vò đầu của cậu, cười vô lại.
Kinh Hưng Thế trong lòng nhảy dựng, tay nắm chặt bàn chải đánh răng đánh răng, từ tư thế đang dựa vào vai Bạch Nhược Phong chuyển thành bị đối phương ôm vào trong ngực.
Phạm Tiểu Điền còn đang thúc giục bên ngoài: “Trà Diệp Phiến Tử, nhanh nhanh lên!”
Hai người bọn họ vội vàng rửa mặt, lúc bị kéo xuống lầu đã thấy Kinh Qua đã chờ ngoài cửa.

Alpha vén ống tay áo lên nhìn đồng hồ: “Vừa đi vừa ăn sáng.”
“Ừm, em chuẩn bị cho bọn nhỏ xong cả rồi.” Phạm Tiểu Điền đang cầm hai cái túi nhựa thật to, “Nếu như trên đường ăn không hết, đợi tới phòng học rồi lấy ra ăn.”
“Ba, đừng có gấp, nếu mà tới trễ thì con sẽ giải thích với giáo viên.” Kinh Hưng Thế ngáp một cái, tay vừa cầm túi nhựa vừa ôm ấp Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền lo lắng gào lên: “Làm sao có thể giải thích chứ? Tới trễ sẽ bị phạt đứng.”
Kinh Hưng Thế sợ ba Omega lo lắng, vội vã cầm tay Bạch Nhược Phong chạy ra cửa, ba Alpha đã dừng xe trước cửa đại viện, hai người thiếu niên chạy qua leo lên xe không kịp quay đầu nhìn lại.
Kinh Qua và Phạm Tiểu Điền trao nhau nụ hôn tạm biệt ở trước cửa.
“Nhớ lái xe chậm một chút.” Phạm Tiểu Điền dặn dò A nhà mình: “Đi đường cẩn thận.”
Kinh Qua vẫn là ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn: “Em có thấy Tiểu Thanh Mai…”

“Là đứa trẻ ngoan.” Phạm Tiểu Điền đẩy Kinh Qua ra ngoài, “Nhanh lên nhanh lên, con mình còn đang đợi kìa.”
Kinh Qua không thể làm gì khác hơn là mang theo niềm sầu bi mà hết thảy phụ huynh nào cũng có khi phát hiện con mình yêu sớm, lái xe mang con trai cùng đối tượng yêu sớm của con trai tới trường học.
Trên gương chiếu hậu treo một cái bùa bình an màu đỏ, vừa nhìn liền nhận ra là tác phẩm của Phạm Tiểu Điền.

Kinh Hưng Thế ngồi ở ghế phụ lái, lặng yên gặm bánh mì xíu mại.
Bánh mì xíu mại mà Phạm Tiểu Điền làm có có hạt thông cùng nấm hương bên trong, cực kỳ thơm.

Kinh Hưng Thế ăn đến quanh miệng dính đầy dầu, thỉnh thoảng vùi đầu uống ngụm sữa đậu nành.
Bạch Nhược Phong ngồi ở hàng sau cũng đang ăn điểm tâm, ăn như hùm như sói liên tiếp “xử lý” hai cái bánh mì xíu mại, sau đó lấy trứng luộc nước trà ra tỉ mỉ bóc vỏ, bóc xong bỏ vào túi nhựa đưa cho Phiến Phiến: “Này.”
“Cám ơn anh.” Kinh Hưng Thế nhận lấy, cắn một miếng lớn, sau đó lấy ra từ trong cặp sách một quyển《Trạng Nguyên bút ký》.
“Ở trên xe đừng đọc sách” Kinh Qua nhìn thấy, nhắc nhở, “Hại mắt.”
Kinh Hưng Thế ngẫm lại cũng đúng, lấy điện thoại di động ra tìm bản audio gốc của《Tinh Hỏa tiếng Anh》học từ vựng.

“Xinghuo English App” là một phần mềm ứng dụng di động học tập
Bạch Nhược Phong ngồi ở ngồi sau có chút dày vò, cảm thấy được chú Kinh dường như đang quan sát mình từ trong gương chiếu hậu.
Bạch Nhược Phong cũng không biết mình là có tật giật mình hay là không ngủ đủ suy nghĩ quá nhiều, quá mức nghi thần nghi quỷ, nói chung là không dám cục cựa, đợi đến khi xe dừng trước cổng trường học, mới kéo Phiến Phiến chạy vào cửa chính.
Hôm nay học sinh làm nhiệm vụ trước cổng trường không nhiều như bình thường, nhưng giáo viên lại nhiều gấp đôi.

Bạch Nhược Phong chạy hai bước, âm thầm cảm thấy không đúng, vểnh tai lên nghe thấy bạn học cũng đang chạy bên cạnh nói: “Này là đang muốn bắt các cặp yêu sớm đấy.”
Tiểu A phanh gấp, quay người ôm Phiến Phiến vừa mới đâm vào lưng mình.
“Đậu má!” Anh Phong bây giờ mới muộn màng nhớ lại, ngày hôm qua lúc hôn trong trường, hai người bọn họ bị bảo vệ phát hiện, đuổi theo một đường.
Vốn là việc này đã bị Alpha ném ra sau đầu, không nghĩ tới trường học lại coi trọng như vậy, sáng sớm đứng trước cổng trường chờ bắt người, Bạch Nhược Phong lập tức khẩn trương.
Tiểu A kéo Phiến Phiến chạy nước rút về phía nơi thường xuyên trèo tường, thừa dịp bốn phía không có người, thuần thục trèo lên, ôm tiểu O đang run rẩy nhảy xuống.
“Tối qua chúng ta không bị bắt, đừng lo lắng.” Bạch Nhược Phong ấn nhẹ lên gáy Kinh Hưng Thế, dẫn cậu từ vườn hoa nhỏ vòng tới lớp học, “Nếu như bảo vệ nhận ra em, em cũng không cần chịu trách nhiệm cứ đẩy hết mọi việc lên người anh là được.”
“Đẩy cái gì?”

“Đẩy tội…!Là anh cưỡng ép em.” Bạch Nhược Phong còn đang quay đầu cảnh giác quan sát tình hình ở cổng trường, thấy thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng không ngừng chặn học sinh lại liền đem Kinh Hưng Thế giấu sau lưng, “Biết nói dối không?”
Kinh Hưng Thế lén lút sờ eo rắn chắc của tiểu A, nhỏ giọng trả lời: “Không biết.”
“Nói dối mà em cũng không biết?” Bạch Nhược Phong lo lắng muốn chết.
“Dù sao thì ngày hôm qua bác bảo vệ cũng không nhìn thấy mặt của chúng ta.” Kinh Hưng Thế nói nhỏ.
Bạch Nhược Phong không nghe rõ, bất quá tiếng chuông vào học vang lên, hai người bọn họ không kịp nói gì nữa, tiểu A đẩy cậu về phía góc cầu thang, một tay mang theo cặp sách, phóng nhanh về phía phòng học của mình.
Kinh Hưng Thế bước đi chậm rãi, không hề vội vàng, lúc cậu leo tường cố ý liếc mắt nhìn, thầy chủ nhiệm đang đứng trước cổng trường, có lẽ sẽ vào lớp trễ hơn cậu.
Đúng như dự đoán, khi thầy chủ nhiệm đến lớp, trong phòng học sinh hò hét loạn lên.
“Yên lặng yên lặng!” Thầy hung hăng vỗ vỗ bục giảng, “Nhìn các em xem có ra thể thống gì!”
“Gần đây trong trường đang bắt các cặp yêu sớm, các em phải cẩn thận một chút.” Tầm mắt của thầy chủ nhiệm dừng lại một chút trên người Kinh Hưng Thế.

Kinh Hưng Thế vô tội chớp chớp mắt.
Tầm mắt thầy liền dời đi: “Theo bảo vệ Trần nói, tối hôm qua có người trốn bên trong vườn hoa nhỏ làm chuyện không thể tả!”
Trong khoảnh khắc cả lớp học phát ra tiếng cười ý tứ sâu xa.
“Yên lặng, yên lặng!” Thầy chủ nhiệm lại phải duy trì lớp học trật tự, “Trong lớp học không được nói chuyện riêng!”
“Mười sáu, mười bảy tuổi là lúc để yêu đương sao? Không phải!”
“Các em hãy cố gắng học tập.”
“Nhìn xem bài tập ngày hôm qua sai gần như hết lớp, chỉ được vài bạn đúng!”
“Thưa thầy, chúng em làm không đúng hết, chứng tỏ chúng em không sao chép đáp án.” Lớp trưởng lập tức giơ tay phát biểu.
Không ít học sinh hùa theo.
“Vậy xé đáp án cho thầy.” Thầy giáo cũng dứt khoát, “Tới đây, xé đáp án.”
Kinh Hưng Thế đem sách bài tập từ trong bọc sách lấy ra, xé cái roẹt.

Mảnh giấy bay tán loạn, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, không ít học sinh đi trễ phóng nhanh qua sân tập như những điểm trắng nho nhỏ, đột nhiên cậu cảm thấy cuộc sống cấp ba của mình khá hạnh phúc.

Sau khi kết thúc tiết chủ nhiệm, lớp trưởng thừa dịp các bạn học vẫn chưa ra khỏi phòng học, xông lên bục giảng: “Các bạn học a, mấy ngày nữa trận thi đấu bóng rổ của lớp 11 sẽ bắt đầu, các cậu có ý kiến gì không?”
Đồng Vũ từ dưới bàn học lấy ra quả bóng rổ, ôm vào trong ngực cười: “Làm sao, muốn tổ chức đội cổ vũ cho bọn tôi hả?”
“Được nha.” Tiếng la ó bay đầy trời.
Lớp trưởng đẩy kính mắt trên mũi, không bị ảnh hưởng chút nào: “Đến lúc đó các cầu thủ lớp khác có tiểu O đưa nước, các cậu đừng hâm mộ.”
Đám học sinh quấy rối bỗng nhiên im lặng, nhìn quanh cả lớp để tìm tiểu O.

Toàn bộ quá trình Kinh Hưng Thế đều cúi đầu làm bài tập.

Nếu lớp trưởng không nhắc trận bóng rổ cậu đều quên mất, lúc trước Đồng Vũ nói Bạch Nhược Phong tiến vào cục cảnh sát.
Có sao nói vậy, tiến vào cục cảnh sát đối với cả hai mà nói cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.

Các ba ba công tác trong cục cảnh sát, khi còn bé cũng không ít lần vào đấy, tuy nhiên bởi vì đánh nhau tiến vào cục cảnh sát lại là lần đầu tiên của Bạch Nhược Phong.
Tiểu O chợt nhớ tới ngày đó khi cùng ông nội trở về từ viện điều dưỡng, Bạch Nhược Phong ngồi trên bậc thang trước cửa, cúi gằm mặt trong cô độc, lúc nghe thấy cậu gọi tên của anh, anh nhìn sang, trong mắt có tia sáng bị dập tắt.
Chắc là mới từ trong cục cảnh sát trở về?
Rốt cuộc là bởi vì cái gì chứ?
Thật sự là do đánh nhau với bọn cướp sân mà phải vào cục cảnh sát sao? Là Bạch Nhược Phong thì không nên bị cảnh sát bắt được chứ…!Dù sao, đều sống dưới tay hai ba ba nhiều năm như vậy mà.
Nhưng cũng không chắc, nếu thật sự có cảnh sát đến, Bạch Nhược Phong không thể trốn thoát.
Kinh Hưng Thế ở đầu này nghĩ đông nghĩ tây, bên kia lớp trưởng đã bắt đầu sắp xếp Omega trong lớp đi đưa nước.
Có tiểu O bất mãn: “Việc này không phải là tự nguyện sao?”
Lớp trưởng vẻ mặt đau khổ hỏi ngược lại: “Nhưng mà cũng không thể để cho Alpha lớp mình mất mặt trước mặt người ngoài được.”
“…!Ngay cả người đưa nước cũng không có.”
“Bạn học Kinh Hưng Thế, cậu đưa nước cho tôi đi.”
Đầu óc Kinh Hưng Thế còn đang lơ lửng muộn màng nghiêng đầu, cau mày nhìn Đồng Vũ: “Tại sao?”
Đồng Vũ nhếch môi nở nụ cười: “Giúp đỡ giữa các bạn học thôi, nước tôi sẽ chuẩn bị, cậu chỉ cần đưa cho tôi là được.”
“Cậu nhờ người khác đi.” Tiểu O rũ xuống mi mắt, thật sự là không muốn nói chuyện cùng Đồng Vũ.
Lớp trưởng lại phóng đến đây, vô cùng đau đớn: “Bạn học Kinh Hưng Thế, có chút tinh thần tập thể đi!”
Kinh Hưng Thế yên lặng xoá và sửa đáp án bài tập, lãnh đạm gật đầu, xem như là đồng ý.
Lơp trưởng mừng như điên, lại xông tới bục giảng trước, hướng về các bạn học trưng cầu khẩu hiệu cho đội cổ động.

Cả lớp ồn ào một chặp, Đồng Vũ còn đứng trước bàn học Kinh Hưng Thế, nhìn cửa sổ đối diện khu dạy học của lớp 12, hỏi: “Tối hôm qua thực sự là hai người hả?”
Kinh Hưng Thế cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ.”
“Cậu thật không rõ sao?”
“Không hiểu.” Tiểu O dừng một chút, lần đầu tiên ở trước mặt Đồng Vũ lộ ra nụ cười, nhưng lại là một nụ cười mỉa mai không mấy thiện cảm, “Có lẽ cậu có thể giải thích cho tôi hiểu một chút?””
Đồng Vũ cũng cười: “Tôi cũng không hiểu.”
Kinh Hưng Thế trong nháy mắt sừng sộ lên: “Không hiểu thì đừng nói chuyện với tôi.”
“Cậu tức giận hả?”
“Coi như là khôg đi.” Cậu cất sách bài tập sách đi, “Nhưng lần sau cậu không cần nói với tôi về những chuyện liên quan tới Bạch Nhược Phong.”
Bởi vì cậu chỉ muốn nghe chính miệng Bạch Nhược Phong nói.
Tiếng chuông vào học cắt ngang lời nói của Đồng Vũ, Alpha cao lớn xoa xoa tóc, làm bộ vô lực, đút tay vào túi quần đồng phục học sinh, lắc lư trở về chỗ ngồi.
Trong các tiết học tiếp theo, Kinh Hưng Thế đều có chút mất tập trung, tâm tư toàn bộ đặt vào việc Bạch Nhược Phong tiến vào cục cảnh sát, cho nên khi tiếng chuông báo tan học tiết thứ tư vang lên, Omega hiếm khi không ở lớp học chờ tiểu A, chủ động ôm sách vở chạy về hướng khu dạy học lớp 12.
Bạch Nhược Phong cũng đang chạy xuống tầng dưới.

Trường trung học thực nghiệm có hai căn tin, một cái chuyên môn dùng cho học sinh lớp 12 và giáo viên công chức, một cái khác mở cho tất cả giáo viên và học sinh, thực tế chỉ có học sinh lớp 10 và lớp 11 mới tới.

Hương vị của hai nhà ăn cách xa vạn dặm, căn tin của lớp 12 ngon hơn gấp trăm lần so với căn tin của lớp 10 và l1.

Các tiểu đệ của Bạch Nhược Phong đã kể cho anh nghe bí mật ngầm này của giáo viên và học sinh của trường, vì vậy tiểu A đã vội vã chạy ra ngoài lớp ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, vội vàng tìm chỗ ngồi và mua đồ ăn ngon cho Phiến Phiến.
Hai người họ chạy như vậy liền đụng nhau trong vườn hoa.
Giữa hay tòa dạy học của lớp 11 và lớp 12 có một cái vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có một hòn non bộ thu nhỏ, có không ít đình đài lầu các, còn có các cây tre xanh um tươi tốt.

Mà cảnh vật không phải trọng điểm, trọng điểm là hết thảy tất cả đều có thể hoàn mỹ ngăn chặn bóng người, cho nên vườn hoa nhỏ quanh năm là thánh địa hẹn hò của các cặp tình nhân.
Kinh Hưng Thế phóng vào trong lồng ngực Bạch Nhược Phong, bỗng nhiên có chút nóng lòng muốn thử.
Trốn trong rừng trúc hôn nhẹ, trốn ra phía sau hòn non bộ hôn nhẹ, thực sự không được thì…!Nằm nhoài trên bãi cỏ hôn nhẹ cũng được a!
“Phiến Phiến.” Bạch Nhược Phong đột nhiên nắm chặt tay cậu.
Kinh Hưng Thế cả người run run một cái, lại ủi ủi thân mình vào trong lòng ngực tiểu A.
Duỗi đầu lưỡi hôn nhẹ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN