Tôi Biết Mùi Hương Của Em - Chương 5: 5: Anh Cho Em Ngửi Chút Hương Vị Đàn Ông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Chương 5: 5: Anh Cho Em Ngửi Chút Hương Vị Đàn Ông


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Kinh Hưng Thế nằm xuống, cuộn tròn ở chỗ Bạch Nhược Phong vừa nằm, che kín chăn, hơi nóng truyền khắp tứ chi, thân thể không khỏi thả lỏng.

Cậu nhớ tới cảm giác được Alpha ôm vào lòng, mặt đỏ bừng như thể bị ốm
Thời kỳ phát tình nói gần không gần, nói xa không xa, Bạch Nhược Phong nếu không thông suốt, cậu sẽ không đợi được a…
Mà lúc này Bạch Nhược Phong đứng dưới vòi hoa sen đang thống khổ tẩy quần lót, vừa giặt vừa phỉ nhổ chính mình không bằng cầm thú.
Đậu má.
Phiến Phiến là đứa trẻ ngoan.
Đậu má.
Phiến Phiến vẫn còn nhỏ.
Đậu má.
Phiến Phiến tin tưởng mình như vậy cậu…!Cậu, cậu sao có thể mơ giấc mộng như vậy được chứ!
Dám đem Phiến Phiến làm như vậy như vậy [1]!
[1] 酱酱酿酿: nước sốt ủ, đọc âm: jiàng jiàng niàng niàng.

Nghĩa: như vậy, lặp đi lặp lại “như vậy như vậy” nói nhanh là “nước sốt ủ”.

Bình thường dùng để chỉ một ít chuyện không thể miêu tả trên dưới tay, phần lớn là một ít cảnh mọi người ở trong đầu YY.
Thô bạo như vậy! Quá đáng như vậy!
Bạch Nhược Phong quy kết tất cả là do tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy quá nhàn rỗi nên vừa nhìn thấy Kinh Hưng Thế liền suy nghĩ lung tung.
Điều này không có thể xảy ra nữa.
Nhưng là một năm sau thật sự muốn nhìn Kinh Hưng Thế bị Alpha khác đánh dấu hay sao? Bạch Nhược Phong tự hỏi mình, cảm thấy không làm được.

Cậu mơ hồ cảm nhận được dục vọng sâu nhất trong lòng mình, khẩn trương đưa ra quyết định mới.
Cho dù sau này Phiến Phiến có tìm được Alpha mình thích, cậu cũng muốn tự mình xem qua, tên cặn bã tuyệt đối không thể tới gần Phiến Phiến nhà cậu.
Bạch Nhược Phong tắm xong, giấu quần lót ở phía sau như kẻ trộm, lén lút chuồn ra ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bóng người nhỏ trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Alpha phơi quần lót trên ban công, đụng phải dì Khương sáng sớm dậy làm bữa sáng, dì cười ha hả: “Sớm.”
“Ô, cậu dậy sớm như vậy?”
Bạch Nhược Phong thuận miệng bịa chuyện: “Học sinh lớp 12 tụi cháu, bận lắm.”
“À đúng rồi, năm nay cậu học lớp 12.” Dì Khương không nghi ngờ, chạy vào nhà bếp ló ra nửa đầu, “Cậu hỏi dùm dì lát nữa Hưng Thế muốn món gì?.”
“Được ạ.”.

Cậu còn đang lo không có cớ để lên lầu, đáp ứng ngay lập tức, ba bước đi hai bước nhảy đi lên, lúc này Kinh Hưng Thế còn cuộn mình trên giường ngủ say.
Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng bước chân, xốc góc chăn sờ sờ mắt cá chân cậu, cảm thấy không quá nóng, không chút suy nghĩ liền cách chăn ôm vào trong ngực.
Alpha tay dài chân dài, chính là độ tuổi hỏa khí vượng, Kinh Hưng Thế đột nhiên rơi vào cái ôm của Bạch Nhược Phong, tựa như rơi vào lò sưởi, tay chân lập tức bốc cháy, ngay cả hai má cũng dâng lên hồng hồng.
“Phiến Phiến?” Bạch Nhược Phong nhận thấy cậu động đậy, lập tức vội vàng nói, “Còn sớm mà, em ngủ thêm một chút cũng được.”
Tư thế này Kinh Hưng Thế muốn giả bộ ngủ cũng khó, chỉ có thể mở mắt ra hỏi: “Lớp 12 không phải vào lớp sớm hơn so với tụi em nửa tiếng sao?”
Bạch Nhược Phong không để ý có sớm nửa tiếng hay không, lúc cậu ở Bắc Kinh ngay cả lớp buổi sáng cũng lười đến.

Dù sao ba Omega của cậu cũng tán thành, ba Alpha cũng chỉ có thể lùi lại mà yêu cầu cái khác, yêu cầu thành tích của cậu không thụt lùi là được.
Thế nhưng Bạch Nhược Phong không dám “sự tích chói lọi” của mình nói cho Kinh Hưng Thế.

Cậu xây dựng hình tượng “bé ngoan” nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa tan vỡ vào sáng sớm sau khi cùng giường với Phiến Phiến.
“Vẫn tới kịp mà.” Bạch Nhược Phong chột dạ nhìn thoáng qua đồng hồ.

Kinh Hưng Thế như có chút đăm chiêu trừng anh một cái.
“Anh đi liền đây.” Bạch Nhược Phong quả nhiên kinh sợ, cầm áo khoác lên chạy ra ngoài.
Kinh Hưng Thế ngồi trên giường duỗi thắt lưng, một lần nữa lượn mình tới vị trí Alpha đã nằm qua trước khi rời đi, ngủ lại một giấc.
Bạch Nhược Phong hốt hoảng chạy trốn, mãi đến khi cởi khóa xe đạp ra, mới nhớ tới bữa sáng của mình còn chưa ăn, ủy khuất xoa xoa mũi, nhìn cửa sổ phòng ngủ của Kinh Hưng Thế lẩm bẩm.
Tại sao vừa tới trước mặt Phiến Phiến, cậu liền kinh sợ vậy chứ?
Kẻ không sợ trời không sợ đất ở Bắc Kinh đi đâu mất rồi?
Trước kia Bạch Nhược Phong ở trường học chính là oai phong một cõi, học sinh trong phạm vi từ vài cây số trở lại đều nghe qua tên của cậu.
Tốt xấu gì cũng làm giáo bá nhiều năm, nhanh chóng lấy lại tự tin, đạp xe rất nhanh, ở cổng trường học tiện tay mua hai miếng bánh nướng, ngậm trong miệng phóng vào trường học.
“Bạn học, bạn học kia! Không thể đi xe đạp trong khuôn viên trường!” Học sinh trực ban ở phía sau Bạch Nhược Phong tức giận hổn hển mà thét đến chói tai.

Cậu quay đầu lại phất phất tay với bóng người mơ hồ, thả hai tay, tiêu sái lắc lư tiến vào nhà xe.
Trong trường hợp không có Kinh Hưng Thế, Bạch Nhược Phong cái gì cũng làm được.

Cậu khóa xe lại, căn bản không đi học sớm, mà rẽ vào sân thể dục, xa xa nhìn thấy vài Alpha đang chơi bóng.

Một số trong những học sinh này rất quen mặt và dường như đã nhìn thấy nó ngày hôm qua sau giờ học..
Bạch Nhược Phong vuốt lại tóc, nhấc chân đi về phía sân thể dục, bắt được quả bóng rổ đang bay tới, nở nụ cười đặc biệt vô lại: “Chơi chung đi?”
“Nhược Phong không ăn sáng sao?” Kinh Hưng Thế đã hoàn toàn tỉnh giấc thấy bữa sáng còn trên bàn, bất chợt nhíu mày.
“Không ăn, chạy như một cơn gió.” Dì Khương rót cháo vào chén lớn, “Phỏng chừng sẽ trễ rồi chứ?”.

Cậu không tỏ rõ ý kiến, ngoan ngoãn uống hết cháo của mình, sau đó dùng túi bảo quản mang cho Bạch Nhược Phong hai cái bánh bao thịt.

Kinh Hưng Thế là ngồi xe buýt đến trường, đi vào cổng trường vừa đi vào trong vài bước, chợt nghe thấy sân thể dục truyền đến ồn ào, cậu vốn không muốn phản ứng, loáng thoáng lại nghe thấy ba từ [2] “học sinh chuyển trường”, trong nháy mắt thay đổi chủ ý.
[2] Cụm “học sinh chuyển trường” trong tiếng Trung có 3 từ ” 转学生” nhưng khi dịch ra tiếng Việt 4 chữ lận í.
Bảy giờ bốn mươi phút sáng, lớp 12 vẫn phải có mặt trong lớp để xem bài, học sinh lớp 11 mới đến trường.

Ai sẽ chơi bóng vào lúc này?
Kinh Hưng Thế đi tới bên cạnh sân thể dục, liền biết đáp án.
Bạch Nhược Phong cởi áo khoác đồng phục, khống chế bóng, trước mặt có ba tên Alpha đang muốn ngăn cản.

Các thiếu niên dưới ánh nắng ban mai mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khí thế tuổi trẻ.

Trong đó Bạch Nhược Phong chói mắt nhất, thể hiện kỹ năng khống chế bóng khiến dân tình hoa cả mắt, khiến các học sinh khác không ngừng hò hét.

Nhóm Omega lớp dưới hưng phấn, kích động không thôi, mặt đều đỏ bừng, cầm thuốc ức chế phun điên cuồng lên cổ.
Được lắm, không cần ăn sáng vội vội vàng vàng đến trường học, hóa ra là vì lý do này.
Tâm tình tốt của Kinh Hưng Thế không còn, dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Nhược Phong ném một nụ hôn về phía học sinh bên cạnh.

Ném xong, Alpha ở trong những tiếng thét gào liên tiếp chói mà tai lau mồ hôi trên trán, hai tay chống lên đầu gối thở dốc.
Bóng lại chuyền đến tay Bạch Nhược Phong, chỉ thấy Alpha tung người nhảy lên, một tay dùng sức, một đường parabol hoàn mỹ hiện lên, bóng đi vào rổ.
Bên sân vang lên tiếng hoan hô, đồng đội của Bạch Nhược Phong chạy tới vỗ tay: tán thưởng: “Phong ca, trâu bò a!”
Bạch Nhược Phong vén vài sợi tóc từ trán xuống sau đầu, mỉm cười với hàm răng trắng: “Còn có thể trâu bò hơn nữa đó.”
“Có muốn xem trâu bò hơn không? Cậu ngửa đầu ra sau, cố ý đùa giỡn với đám học sinh vây quanh.
Trả lời Bạch Nhược Phong là tiếng thét chói tai liên tiếp.
Hai gót chân Alpha chụm vào nhau, theo thói quen muốn chào hỏi, sau đó nhớ tới các ông bố đều không có ở đây, không có gì để chào hỏi, liền xoay người đi về phía bên cạnh.
Trên mặt đất đặt một loạt chai nước lọc, tất cả đều được gửi bởi những người hâm mộ nhỏ của Bạch Nhược Phong.

Cậu vốn định tiện tay chọn uống, nào biết được dư quang tùy ý đảo qua như vậy, thiếu chút nữa trật eo..

Kinh Hưng Thế ôm sách đứng ở bên sân, trên mặt tái nhợt không chút cảm xúc.
Bạch Nhược Phong quá mức hưng phấn, đại não lập tức tỉnh táo lại, không ngừng bước, xoay 180 độ chạy về phía Omega.
“Phiến Phiến!” Bạch Nhược Phong vội vàng đi tới bên người Kinh Hưng Thế, mang theo mồ hôi đầy người ôm lấy cậu, chột dạ hỏi, “Anh có đẹp trai hay không?”
Tin tức nồng đậm trộn lẫn mùi mồ hôi như ánh mặt trời phả vào mặt, Kinh Hưng Thế không khống chế được mà lắc lư, túm lấy quần áo ướt đẫm mồ hôi của Alpha, thở gấp.

Hương vị trên người Bạch Nhược Phong cũng không khó ngửi, chua chua ngọt ngọt, có chút say người, so với hương vị còn lưu lại trên chăn sáng nay còn đậm hơn..
Kinh Hưng Thế không muốn động đậy, hai má lạnh lẽo cọ cọ ngực Alpha, hai tay ý đồ ôm lấy eo Bạch Như Phong.
Nhóm học sinh bên cạnh sân chơi đã chú ý họ, bắt đầu lớn tiếng ồn ào.

Kinh Hưng Thế không quan tâm, Bạch Nhược Phong lại đắc ý.

Đây là Phiến Phiến của cậu, Phiến Phiến là tốt nhất.

Alpha hài lòng cúi đầu, kề sát lỗ tai Kinh Hưng Thế.
“Đến đây, anh cho em ngửi một chút hương vị đàn ông.”
Bạch Nhược Phong vừa dứt lời, đã bị Kinh Hưng Thế hung hăng đẩy ra.

Omega đỏ mặt quay người rời đi, đi hai bước đem bánh bao thịt giấu trong ngực nện vào lồng ngực Bạch Nhược Phong.Đôi mắt tràn ngập ánh nước, tràn đầy thương tổn.

Bạch Nhược Phong trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hỏng rồi, Phiến Phiến không thích mùi của đàn ông.
Chỉ là ở góc độ Bạch Nhược Phong nhìn không thấy, Kinh Hưng Thế híp mắt, khóe miệng gợi lên độ cong vi diệu.
Tác giả có lời: Phong ca tự nhiên biết ngại ngùng, vẫn là rớt vào cái bẫy..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN