Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - Chương 18: Hôm nay tôi sắp có chuyến đi xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công


Chương 18: Hôm nay tôi sắp có chuyến đi xa


Edit – beta: Axianbuxian12
Động tác Kỷ Kiêu tự nhiên nhận hành lý trong tay Lộ Nhậm, hỏi: “Đi đâu?”
Lộ Nhậm xoay người, nói: “vệ sĩ nghe lời như vậy, tuy rằng năng lực làm việc còn kém một chút, mặt khác cũng không tệ lắm, thời điểm giải trừ hợp đồng thưởng cho cậu một cái lì xì lớn.”
Lần này, Kỷ Kiêu không nói gì nữa.
Tại khu dã ngoại thực tiễn, Lộ Nhậm mấy lần tỏ vẻ, Kỷ Kiêu võ lực quá yếu, không đảm nhiệm được vai trò vệ sĩ, sau khi về nhà liền xa thải hắn.
Kỷ Kiêu từ chối một lần còn có thể nói là xúc động, khi Lộ Nhậm nhắc tới lần thứ hai, hắn đã giữ được lý trí.
Kỷ Kiêu xác định bản thân mình cũng không thích cuộc sống bị người khác sai bảo, mọi chuyện tương lai không thể đều ràng buộc với Lộ Nhậm như vậy được.
Hai người cứ như vậy đạt thành nhận thức chung, sau khi khoá võ đạo thực tiễn chấm dứt, Kỷ Kiêu không còn đảm nhiệm vệ sĩ riêng của Lộ Nhậm, Lộ Nhậm cũng không còn nhớ kỹ ân tình đưa thuốc lần ở hắc phố kia.
Từ này về sau, mọi thứ khôi phục về lại quan hệ bạn học không liên quan tới nhau như trước.
“Cậu đây là đang tiêu cực kháng nghị? Hay là nghe thấy sắp giải trừ hợp đồng thì không muốn đứng ở chỗ này nữa?” Giọng Lộ Nhậm vang lên, vẫn phong cách là dỗi trời dỗi đất.
Kỷ Kiêu phục hồi tinh thần, mới phát hiện bên cạnh mình đã không còn ai.
Lộ Nhậm và Mục Thanh Đồng đã đi đằng trước cách chỗ này 10 mét rồi, lúc này đang dừng lại chờ hắn.
Kỷ Kiêu im lặng, kéo hành lý bước nhanh tới.
Bãi đỗ xe VIP ở sân bay có rất ít người, từ cửa A đi ra ngoài, chiếc xe Lộ Nhậm thường dùng đang đỗ ở ven đường chờ.
Lộ Nhậm lên xe, Kỷ Kiêu xoay người rời đi.
“Này, để đưa cậu về?”
Lộ Nhậm ấn cửa sổ xe xuống, nói với Kỷ Kiêu.
“Không cần.”
Liên hệ của cậu với Kỷ Kiêu, có lẽ đến đây là dừng lại. Lộ Nhậm nhìn Kỷ Kiêu đi xa, dựa vào ghế: “Lái xe.”
Xe chạy đến một nửa, Lộ Nhậm liền phát hiện không đúng.
“Đây không phải đường về nhà.” Lộ Nhậm nói.
Chú Mục mở miệng trả lời: “Tiểu thiếu gia, gia chủ bảo tôi đưa cậu đến chung cư Thanh thành chung, trong nhà có chút chuyện, không tiện lắm.”
Chung cư Thanh thành là một bất động sản dưới danh nghĩa của Lộ Nhậm, cách trung học Kỳ Lân rất gần. Vào mùa đông, Lộ Nhậm sẽ ở đó, vì có thể ngủ thêm một lúc.
Lộ Nhậm tức giận, nói: “Không tiện? Đó là nhà của tôi, còn có thể không tiện?”
Chú Mục đã quen với tính tình của Lộ Nhậm, ngữ khí hòa hoãn: “Tiểu thiếu gia, gia chủ cũng là vì tốt cho ngài.”
Tính tình Lộ Nhậm tới nhanh cũng đi cũng nhanh, cậu yên tĩnh lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mục Thanh Đồng ngồi ở ghế phụ, đột nhiên hỏi một câu: “Bố, vậy con thì sao?”
“Mẹ con hôm nay đi làm.”
Mục Thanh Đồng vào lúc này, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Lộ Nhậm, có chút muốn nói lại thôi.
“Có chuyện nói thẳng.”
“Tôi có thể qua đó không?” Mục Thanh Đồng hỏi.
“Hỏi tôi làm gì, tôi còn có thể không cho cậu về à?” Lộ Nhậm không nhìn y, đáp lại một câu.
Mục Thanh Đồng hỏi ý kiến Lộ Nhậm, vì khi bố mẹ y đều đi làm, thì sẽ ở trong phòng Lộ gia cấp cho người làm.
Bây giờ dưới cái hoàn cảnh này, nghe có chút châm chọc. Lộ Nhậm không thể về Lộ gia, Mục Thanh Đồng lại có thể.
Không khí có chút xấu hổ, Mục Thanh Đồng ngượng ngùng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Lộ Nhậm nhìn qua thì đang tức giận, thật ra trong lòng cũng không có dao động quá lớn.
Bắt đầu từ lúc cậu trở lại doanh địa kia, đủ loại dấu hiệu cho thấy, cơ chế tu sửa cốt truyện vẫn bị kích phát. Tuyến cốt truyện này đang muốn xoá bỏ sự tồn tại của nhân vật tiểu thiếu gia Lộ gia.
Trong cốt truyện trò chơi ban đầu, lúc này Lộ Nhậm nên đi Bắc Châu. Sau khi Lộ Nhậm từ chối, mới dẫn đến xảy ra nhiều loại thay đổi.
**
Ngày hôm sau, Lộ Nhậm cuối cùng cũng quay lại Lộ gia xa cách đã lâu.
Nói chuẩn thì, không tính là về nhà.
Lộ gia truyền thừa hơn trăm năm, xây dựng ở trên một ngọn núi, chân núi là võ đạo quán của Lộ gia, sườn núi là nơi nghị sự, đỉnh núi mới là nơi ở.
Chú Mục chỉ đưa Lộ Nhậm đến nghị sự đường bên sườn núi, nói Lộ Vinh ở bên trong chờ cậu.
Lộ Nhậm vừa vào cửa, liền hơi sửng sốt. Người ngồi bên cạnh Lộ Vinh vậy mà là Mục Thanh Đồng. Cậu nhíu mày, gần như đã đoán trước chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
Lộ Vinh chỉ vị trí gần cuối, nói: “Ngồi xuống đi.”
Lộ Nhậm ngoan ngoãn ngồi xuống, không mở miệng.
Không khí nghiêm túc, người trong sân đều là trưởng lão Lộ gia, Lộ Nhậm tự nhận thực lực bây giờ của mình vẫn chưa đánh lại những người này, nêu gây chuyện bị cốt truyện một giây đập chết là có khả năng xảy ra.
“Người đến đông đủ rồi, bắt đầu đi.” Lộ Vinh mở miệng, không nhìn Lộ Nhậm một cái, dường như anh cả hoàn mỹ nhiều năm như vậy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Mọi thứ xảy ra tiếp theo, khiến người ta mở rộng tầm mắt lại như thuận lý thành chương.
Một chuyện ngoài ý muốn nhiều năm trước, con của Lộ gia bị người hoán đổi.
Lộ Nhậm không phải huyết mạch Lộ gia, cho nên thiên phú võ học mới có thể vô dụng như vậy. Còn Lộ gia tiểu thiếu gia chân chính đánh rơi bên ngoài, vừa may chính là Mục Thanh Đồng cùng lớn lên với Lộ Nhậm.
Chứng cứ là báo cáo xét nghiệm DNA, Mục Thanh Đồng là anh em với Lộ Vinh, Lộ Nhậm không phải.
Tài xế Mục cũng biểu thị, thật ra ông không có khả năng sinh đẻ, Mục Thanh Đồng là nhặt cạnh thùng rác mang về. 😂
Mấy tiếng sau, Lộ Nhậm bị đưa xuống núi.
Lộ Vinh tự mình đưa, lúc này hắn ta biểu hiện ra vài phần không nỡ.
Lộ Vinh mở cửa xe, dịu dàng nói với Lộ Nhậm: “Tiểu Nhậm, xuống xe đi.”
Lộ Nhậm không nói gì, cắn răng xuống xe.
Cậu đứng ở nơi đó, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Lộ Vinh, hai tay xiết chặt.
Ánh mắt Lộ Vinh nhìn Lộ Nhậm khó hiểu và đau lòng, vẫn dịu dàng như gió mùa xuân: “Sao vậy?”
Lộ Nhậm một bụng ủy khuất phát ra: “Anh, em không tin, lời bọn họ nói em đều không tin, sao em có thể không phải con Lộ gia!”
Ánh mắt Lộ Vinh, giống như đang nhìn một đứa bé vô cớ gây rối vậy.
“Đây là sự thật, anh xin lỗi. Anh còn có việc, đi trước.”
Lộ Vinh nói xong, cũng không chớ Lộ Nhậm mở miệng, phất tay bảo người mang hành lý ra.
Hắn ta xoay người, mở cửa xe.
“Anh,sau này em còn có thể tìm anh không?”
Lộ Vinh: “Xin lỗi, vì suy nghĩ của Thanh Đồng, tốt nhất em đừng liên lạc cùng Lộ gia nữa, căn hộ này bồi thường cho em.”
Nói xong, hắn ta giơ tay muốn sờ đầu Lộ Nhậm. Lộ Nhậm lại là lui về phía sau một bước, mang theo ánh mắt khó hiểu cùng oán hận trừng qua.
Lộ Vinh cũng không thèm để ý, cười một cái, sau đó lên xe rời đi.
Lộ Nhậm nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa, hồi lâu không có mở miệng, cả người giống t như pho tượng.
Tiểu Quân: 【Cậu…cậu không sao chứ, đây đều là cơ chế tu sửa cốt truyện. 】
Lộ Nhậm thấy đèn đuôi xe hoàn toàn biến mất, đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả: “Tạm biệt cái cốt truyện ngu ngốc! Cuối cùng cũng thoát khỏi mày! Hôm nay ta sắp có chuyến đi xa!”
Tiểu Quân: 【???, cậu, muốn
đi bệnh viện khám không? 】
Lộ Nhậm khó hiểu: “Đi bệnh viện làm gì?”
【 Ta cảm thấy cậu không bình thường lắm, bây giờ cậu hai bàn tay trắng, không nên là biểu hiện này đâu. 】
Lộ Nhậm lộ ra vẻ mặt trìu mến nhìn đồ ngốc: “Mục đích của ta là cái gì? Mục đích của mi là cái gì? Cẩn thận ngẫm lại đi, ngoan,”
Sau đó, Lộ Nhậm xoay người, xách theo hành lý lên lầu.
Mọi thứ vừa nãy, đương nhiên đều là Lộ Nhậm diễn.
Nếu là sau khi thức tỉnh ý thức bản thân, lần đầu tiên đi tuyến Kỷ Kiêu liền gặp phải chuyện như vậy, Lộ Nhậm có lẽ thật sự sẽ đau lòng muốn chết, không biết làm sao.
Suy cho cùng, cậu đã từng hoàn toàn không biết gì cả, thật sự toàn tâm tin cậy anh trai Lộ Vinh này.
Chỉ là bây giờ trong vô số lần chết đi sông lại, Lộ Nhậm có thể qua dấu vết vài năm sau đoán ra Lộ Vinh nhìn qua không đơn giản như mặt ngoài như vậy.
Ít nhất, khi cậu đi Bắc Châu, hai chuyện phi hành khí gặp rủi và hôn mê mấy năm, đều có quan hệ với Lộ Vinh.
Lộ Nhậm có thể xác định, cậu đích xác huyết mạch Lộ gia.
Lộ gia có địa vị hôm nay, là bởi vì đan điền đặc biệt. Khi Lộ Nhậm còn nhỏ, đã từng được cha xem qua kinh mạch và đan điền.
Sau khi kết đan điền, Lộ Nhậm có thể xác định, đan điền thân thể này giống y đúc gia chủ Lộ gia đời trước.
Chuyện bị đá ra khỏi Lộ gia lần này, Lộ Nhậm không để ý chút nào. Cậu đã sớm trong mấy trăm lần chết đi, ngộ ra tất cả đều là vật ngoài thân, chỉ có thực lực mới là chân lý đáng tin cậy.
Bị Lộ gia vứt bỏ, chính là chứng minh mọi thứ cậu đều là hữu dụng. Ít nhất, nhân vật Lộ Nhậm này đã thoát ra khỏi cốt truyện chính.
Cậu không bao giờ cần lo lắng có một ngày, sẽ bị kia cỗ lực lượng thần bí thao túng làm một vài chuyện thân bất do kỷ nữa.
Còn về Lộ gia, còn có những thứ quanh quẩn trong đó, chờ khi cậu tu luyện đến có thể đánh được Lộ Vinh và nhóm trưởng lão, đánh về là được.
Âm mưu hay là lục đục với nhau, không nằm trong phạm vi suy xét của Lộ Nhậm. Trong lòng cậu bay giờ chỉ có cổ võ, trước mặt võ lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng đều không đáng nhắc tới.
Ban đêm Lộ Nhậm hưng phấn không ngủ được. Hậu quả của việc không ngủ chính là, cho dù cách trường học chỉ có mười phút, cậu vẫn đến muộn.
Khi Lộ Nhậm đứng ở cửa phòng học, đã là tiết cuối cùng của buổi sáng.
Cậu đẩy cửa ra, cao giọng nói: “Báo cáo.”
Thầy giáo trên bục giảng nhìn qua, hỏi: “Sao lại đến muộn.”
Lộ Nhậm thẳng thắn: “Ngủ quên.”
Thầy giáo tức giận: “Thái độ của em là cái gì! Ra hành lang phạt đứng!”
Lộ Nhậm vui vẻ mà đứng trên hành lang, bóp bóp điện thoại trong túi chia sẻ nội tâm vui vẻ với Tiểu Quân.
【 Mi xem, đây chứng minh tuyến cốt truyện đã hoàn toàn rời đi rồi, đây là lần đầu tiên ta bị phạt đứng! 】
Tiểu Quân cạn lời.
Kỷ Kiêu trong phòng học có hơi thất thần, từ trước đến nay hắn đi học rất nghiêm túc, vì mọi thứ không dễ gì đạt được. Chỉ là bây giờ, hắn không thể không chú ý người đang đứng ở ngoài cửa kia.
Từ góc của Kỷ Kiêu, chỉ có thể xuyên qua kính nhìn thấy sườn mặt của Lộ Nhậm. Hắn lại có thể biết được, tâm trạng lúc này của Lộ Nhậm rất tốt.
Từ khi quen biết Lộ Nhậm tới nay, Kỷ Kiêu trước nay chưa nhìn thấy Lộ Nhậm thật sự vui vẻ. Lộ Nhậm hôm nay, có chút không giống lúc trước.
Rõ ràng là vẫn là gương mặt đó, Kỷ Kiêu lại cảm thấy, Lộ Nhậm như là mở ra gông cùm xiềng xích, trở nên sinh động hơn nhiều.
Lộ Nhậm vừa trêu Tiểu Quân vừa nghĩ chuyện sau này, thời gian trôi qua rất nhanh. Chuông tan học tiếng vang lên, học sinh trong phòng học ùn ùn chạy ra, chạy thẳng về phía nhà ăn.
Lộ Nhậm lại cà lơ phất phơ đi về phòng học, ngồi lúc thì lại ngây ra.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng trước mắt bị che lại, Lộ Nhậm phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Kỷ Kiêu đang đứng ở trước mặt.
Kỷ Kiêu hỏi: “Vẫn chưa đưa cơm tới à?”
Lộ Nhậm hơi sững sờ, mới hậu tri hậu giác[1] ý thức được, cơm trưa phải tự mình nghĩ cách.
Cậu đứng dậy, nói: “Không ai đưa, tôi tới nhà ăn ăn.”
Trên hành lang, hai thiếu niên sóng vai mà đi, sân thể dục ồn ào, chỉ có trên hành lang là yên tĩnh, nhìn qua tháng năm thật yên bình.
Đáng tiếc Lộ Nhậm luôn là kẻ phá hỏng không khí, cậu đột nhiên ngừng lại: “Cậu đi theo tôi làm gì?Cách xa tôi một chút, bây giờ tôi không thuê nổi vệ sĩ đâu.”
Kỷ Kiêu: “Tôi tới nhà ăn ăn cơm.”
Lộ Nhậm không nói lý: “Vậy cậu cũng đừng đi theo tôi, cậu đứng ở đây chờ mười phút, rồi lại đi tiếp.”
Kỷ Kiêu không tức giận, hỏi: “Cậu có thẻ cơm không?”
Lộ Nhậm ngây người, cái thứ gọi là thẻ cơm này, lúc khai giảng thật là đã thống nhất làm. Nhưng trước nay cậu chưa từng dùng, không biết đã ném tới góc nào rồi.
Còn nếu ra ngoài ăn cơm, Lộ Nhậm không cho rằng bản thân không còn đặc quyền còn có thể tùy ý ra vào trường học.
Lộ Nhậm ngẩng đầu, nhìn về phía Kỷ Kiêu: “Tôi không có, cậu có mà.”
Kỷ Kiêu gật đầu, chấp nhận vô cùng tự nhiên: “Đi thôi.”
Khi hai người đến nhà ăn, cách lúc tan học đã gần nửa tiếng, dòng người lúc cao điểm đã qua, người không nhiều lắm.
Đi vào nhà ăn, Lộ Nhậm liền có hơi không biết làm sao. Trong những việc từng trải qua, cậu thật sự chưa từng tới cái nơi gọi là nhà ăn.
Lộ Nhậm lộ ra một tia ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại: “Tôi đi chiếm chỗ ngồi, cậu đi lấy cơm.”
Kỷ Kiêu gật đầu, cũng không có vạch trần sự thật lúc này chỗ ngồi rất nhiều, không cần chiếm.
“Cậu ăn cái gì?”
Lộ Nhậm: “Tùy, dù sao đồ ăn nhà ăn chắc chắn đều rất khó ăn.”
Kỷ Kiêu đến cửa chắn lấy cơm, còn Lộ Nhậm tìm vị trí ngồi xuống.
Cậu chưa từng có ý muốn tránh người khác, trực tiếp ngồi xuống chỗ gần cửa.
Nơi này thông gió, lại cũng là nơi người vào ăn cơm nhìn thấy đầu tiên, hơn nữa Lộ Nhậm vốn chính là người nổi tiếng trong trung học Kỳ Lân, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Biến động của Lộ gia, tạm thời vẫn chưa truyền ra ngoài, đại số người đều chỉ cảm thấy Lộ tiểu thiếu gia tâm huyết dâng trào, nhìn một cái rồi thôi.
Có người biết chút nội tình, thì không đơn giản như vậy.
Lộ Nhậm cầm điện thoại chơi game, đang chơi vui vẻ, đột nhiên bị người chen ngang. Cậu ngẩng đầu, thấy vài người không mời mà tới, ngồi đối diện với cậu.
Ngồi xuống chính là đồng đội trong khóa võ đạo thực tiễn của Lộ Nhậm – Tiền Lý.
Người tới không có ý tốt, vừa nhìn chính là tới tìm phiền phức.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Hậu tri hậu giác 后知后觉 [hòu zhī hòu jué]: tri là nhận biết, giác là cảm giác hoặc cảm nhận. Đây là quá trình từ khi nhận biết đến khi hiểu rõ. ‘Hậu tri hậu giác’ là quá trình từ nhận biết đến khi hiểu rõ xảy ra khá chậm, nói đơn giản là khi sự việc xảy ra rồi mới nhận ra. Ngược lại còn có ‘tiên tri tiên giác’.
Hôm nay đăng 2 chương, 2 chương mình xin gửi tặng bạn @KookMin_KookMin, cảm ơn sự chờ mong của bạn❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN