Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - Chương 2: Sự tồn tại nỗi phiền lòng của người chơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công


Chương 2: Sự tồn tại nỗi phiền lòng của người chơi


Edit – beta: Axianbuxian12
Mặt trời lặn xuống, một tia nắng chiều tà cuối cùng lúc này đã tắt, màu vàng ấm áp dần dần lạnh xuống.
Mặt Kỷ Kiêu rơi vào trong bóng tối, hắn im lặng đi đến bên cạnh bàn học, bắt đầu sắp xếp lại đồ trên bàn.
Sau khi cất sổ ghi chép, sách vở lại như ban đầu, Kỷ Kiêu đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua thùng rác, hắn dừng một chút.
Sau khi tiết học buổi chiều
kết thúc, phòng học vừa mới được quét tước qua. Thùng rác rất sạch sẽ, ngoài hộp thuốc kia ra thì chẳng có gì khác.
Kỷ Kiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, hắn lại nhìn thấy một người ngoài dự liệu ở cuối hành lang.
Lộ Nhậm dựa vào trên lan can, nhìn nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì, sườn mặt hiện ra vài phần tịch mịch, vẳng vẻ.
Kỷ Kiêu không biết xuất phát từ tâm tư gì, lại ngây ra nhìn một lát.
Hắn thấy rõ, Lộ Nhậm đột nhiên cười.
Với thể chất võ giả của Kỷ Kiêu, thị lực tốt hơn mấy lần so với người bình thường. Khoảng cách rất xa, hắn vẫn có thể tinh tế mà nhìn thấy khi Lộ Nhậm cười rộ lên giống như ánh nắng ban mai, cảm giác vừa sáng ngời vừa dịu dàng.
Rắc ——
Tiếng đồ vật bị bẻ gãy vang lên trên hành lang yên tĩnh, cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng.
Lộ Nhậm giống như nghe thấy cái gì, quay mặt nhìn qua đây.
Kỷ Kiêu tập võ nhiều năm, tuy vẫn chưa kết đan điền, thể chất cũng khá hơn nhiều so với loại tiểu thiếu gia phế vật không làm gì bao giờ như Lộ Nhậm
Trước khi Lộ Nhậm nhìn qua, hắn đã trốn vào chỗ lối rẽ.
Kỷ Kiêu dựa vào góc tường, lấy cây bút bị bóp gãy từ trong túi ra. Mày hắn hơi nhíu lại, đút tay vào túi quần rồi rời đi.
Lộ Nhậm sau khi ra ngoài, đứng trên hành lang một lúc, nhìn khuôn viên trường được hoàng hôn nhuộm thành màu vàng đang từng chút phai màu đi.
Tất cả những gì xảy ra lúc nãy, đối với Lộ Nhậm mà nói, vô cùng ý nghĩa.
Trong vô số lần lặp lại cốt truyện cùng sống lại vô nghĩa, đây là lần đầu tiên cậu có thể ở mặc cho ý thức của bản thân tự làm chủ làm một việc gì đó.
Thật tốt.
Lộ Nhậm cười cười, đút tay vào trong túi, trấn an Tiểu Quân đang sắp nổ tung một chút.
Sự tồn tại của Tiểu Quân, khiến cậu nhìn thấy được một tia khả năng có thể đạt được cuộc đời thuộc về chính mình.
Nhưng cậu không tin Tiểu Quân là Thiên Đạo gì đó.
Nếu đối phương thật sự là Thiên Đạo, sao còn lưu lạc đến mức cần loại người công cụ như mình đây giúp đỡ mới có thể trở thành thế giới chân chính.
Lộ Nhậm gặp được Tiểu Quân là sau một lần chết. Khi đó cậu phản kháng nhiều lần nhưng vẫn đi lên con đường đã định như cũ, nản lòng thoái chí, chỉ muốn từ bỏ bản thân, chìm vào vĩnh hằng hư vô.
Lần nữa mở mắt, thì Lộ Nhậm xuất hiện ở một nơi chưa thấy bao giờ.
Trong không gian hư vô, thật sự tồn tại chỉ có một quả cầu toả ra ánh sáng mông lung.
Phản ứng của Lộ Nhậm là lười biếng lật người một cái, duy trì trạng thái nằm thẳng, bất động.
Im lặng kéo dài vài phút, mở miệng trước chính là quả cầu phát sáng.
“Ta là Thiên Đạo, có thể cho cậu cơ hội sống lại một lần.”
Lộ Nhậm ngay cả ngón tay cũng không thèm động, tiếp tục nằm: “Không cần, nếu mi thật sự là Thiên Đạo, nhanh bóp nát linh hồn của ta là được.”
“……”
Quả cầu lắc một cái, “Sống lại một lần, có thể thay đổi cuộc đời của cậu, cậu không muốn?”
“Không.”
Lộ Nhậm duy trì trạng thái cá mặn, bất vi sở động[1].
Quả cầu hình như có chút bó tay, không thèm trưng cầu sự đồng ý của Lộ Nhậm, trực tiếp bắt đầu kể ra chân tướng của toàn bộ thế giới.
Về trò chơi yêu đương, về người công cụ pháo hôi…..
Sau khi Lộ Nhậm nghe xong, tâm tình không hề dao động, thậm chí còn có một loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Quả cầu phát sáng tự xưng là Thiên Đạo “Tiểu Quân”, sau khi thấy Lộ Nhậm nghe xong, vậy mà lại nhắm hai mắt lại, thân thể mềm như bông tức đến muốn nổ tung luôn.
“Cậu không có suy nghĩ khác sao? Cứ nhận mệnh như vậy à? “
Lộ Nhậm nhấc mí mắt, nói: “Nói đi, mục đích của mi là gì?”
Tiểu Quân: “Thế giới này đã bắt đầu từ từ biến thành thế giới độc lập. Nhưng vì nó là từ diễn biến trò chơi mà sinh ra nên chỉ có thể xem như bán thành phẩm. Hành động của mọi người bên trong đều sẽ vòng đi vòng lại dựa theo trình tự cài đặt nào đó.”
“Cậu là người thức tỉnh ý thức bản thân được phát hiện không thích hợp đầu tiên.”
Lộ Nhậm thấy đối phương nói hăng say, hỏi: “Vậy những người khác được coi là cái gì? Trình tự? Số liệu?”
“Không phải, đều là sinh mệnh thật sự tồn tại, chỉ là không có cách nào thoát khỏi con đường đã định, cũng không nhận thức được không đúng.”
“Ồ.”
Lộ Nhậm lười biếng mà lên tiếng.
Tiểu Quân vốn đang chờ cậu hỏi tiếp, không nghĩ tới lại
không có sau đó.
“Cậu không quan tâm chuyện sau đó sao? Cơ hội thay đổi vận mệnh, cậu không muốn có được sao?”
“Có lợi ích gì. Sống lại gì đó, số lần quá nhiều, chẳng mới mẻ chút nào.”
Tiểu Quân kéo Lộ Nhậm vào không gian, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Nếu cậu bằng lòng sống lại, hoàn thành một nhiệm vụ, ngoài việc có thể thúc đẩy thế giới này trở thành thế giới độc lập thật sự, còn có thể được chọn một tấm thẻ SSR[2].”
Lộ Nhậm biết rút thẻ là có ý gì, cậu cũng từng chơi game, là loại nạp tiền rút thẻ, đều là yếu tố không thể thiếu của loại trò chơi này.
Chỉ là rơi trên trên người mình, không khỏi có chút vớ vẩn.
Cậu không buồn mở miệng.
Tiểu Quân không trưng cầu ý kiến của cậu, trực tiếp bày bộ thẻ ra.
Đặt ở đằng trước, đương nhiên là bộ thẻ SSR có lực hấp dẫn nhất.
Thẻ thịnh thế mỹ nhan[3], thẻ phú khả địch quốc[4], thẻ Cẩm Lý[5] tuyệt thế ……sắp xếp lần lượt, đặc hiệu kim quang lấp lánh ngược lại lại hấp dẫn sự chú ý của Lộ Nhậm.
Cậu ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm một hướng không động đậy.
“?”
Tiểu Quân rất thành thật, nói: “Ta không kiến nghị cậu chọn tấm thẻ kia?”
Lộ Nhậm: “Cái nào?”
“Thẻ đỉnh cao võ thuật, chỉ là với tư chất của cậu, con đường võ đạo chỉ có thể dựa vào chính mình, bằng không cho dù cậu mạnh đến đâu, cậu cũng không thể sử dụng.”
Lộ Nhậm nghe xong, chém đinh chặt sắt mà nói: “Chọn tấm này đi, nói nhiệm vụ.”
Tiểu Quân quả thực là sợ ngây người, trong vài giây ngắn ngủn, nó đã chứng kiến cá mặn lần thứ hai toả sáng thanh xuân như thế nào.
“Nhiệm vụ rất đơn giản, thế giới này dựa vào thay đổi của một trò chơi tình yêu mà thành, bốn người trong sách của trò chơi là vai chính, cũng chính là khí vận chi tử……”
***
Hôm nay là ngày đầu tiên Lộ Nhậm quay trở lại thế giới trò chơi bán thành phẩm sau khi tiếp nhậm nhiệm vụ.
Lộ Nhậm lúc này, đang nhìn bóng dáng Kỷ Kiêu đi trên sân thể dục, nói một câu.
“Mi cảm thấy, nếu bỏ mặc không quản, Kỷ Kiêu đêm nay có thể sống sót không?”
Tiểu Quân: 【 Cậu điên rồi, Kỷ Kiêu chết thật rồi thế giới này hoặc là khởi động lại hoặc là sụp đổ, đừng làm bậy nha! Khó lắm mới có cơ hội thoát khỏi con đường đã định. 】
Lộ Nhậm cười cười, nói: “Giả thiết mà thôi, đừng căng thẳng như vậy.”
Tiểu Quân: 【 Rốt cuộc cậu muốn như thế nào, muốn ghép người chơi và Kỷ Kiêu thành một đôi? 】
Tiểu Quân trước sau không thể hiểu được cách làm của Lộ Nhậm, trong tư duy đơn giản của nó, muốn thay đổi bệnh cuồng yêu, cuối cùng chính là để Kỷ Kiêu và người chơi sống chết cũng không bao giờ gặp nhau.
Tâm tình Lộ Nhậm không tệ, kiên nhẫn giải thích: “Chuyện tình yêu đấy à, chỉ có thể khai thông , không thể ngăn cản, càng cản càng giống như cơn lũ bất ngờ ập tới không thể vãn hồi, mọi chấp niệm không biến mất đều vì cầu mà không được……”
【 Tiểu Quân: Nghe không hiểu. 】
Lộ Nhậm bất đắc dĩ, trực tiếp nói: “Nói đơn giản chính là muốn để hắn yêu đương chán rồi, sau này Kỷ Kiêu không phải vì tình yêu mà từ bỏ con đường đi tới đỉnh cao võ đạo sao, đó đều là vì lúc trẻ chưa từng yêu đương.”
“Đúng lúc, bây giờ Kỷ Kiêu cũng đang nhàn rỗi, để cho hắn nói chuyện yêu đương nhiều chút, sau này trưởng thành sẽ không yêu điên cuồng, như vậy mới có thể đột phá sự trói buộc của cốt truyện, vì hình thành thế giới mà góp một viên gạch.”
Lộ Nhậm sờ sờ cằm, càng nói càng cảm thấy mình chính là thiên tài.
“Ta gọi cái này là liệu pháp giải mẫn cảm, không tệ chứ.”
Tiểu Quân lâm vào trầm mặc, như đang hoài nghi cuộc đời.
Ngay lúc này, Lộ Nhậm nhìn thấy Kỷ Kiêu bị ngăn cản ở dưới, người đứng ở đối diện Kỷ Kiêu nhìn có chút quen mắt.
“Tiểu Quân, đó là ai?”
【 Không ổn, đó là Mục Thanh Đồng! 】
Tiểu Quân như gặp đại địch, rốt cuộc người trong sách của thế giới trò chơi này, một khi gặp được người tên là Mục Thanh Đồng, liền sẽ biến thành tên cuồng yêu, không cách nào nói chuyện được.
Lộ Nhậm lại cười, nói: “Tới rất đúng lúc, ta đang chuẩn bị tìm cậu ta tính sổ đây.”
Nói xong, cậu cũng không kéo dài thời gian, xoay người liền xuống lầu đi gây chuyện[6].
Cà khịa chỉ là thủ đoạn nhỏ, mục đích của cậu là để hộp thuốc kia có thể lấy một cách khác trở lại tay Kỷ Kiêu .
Lúc ở trong phòng học, Lộ Nhậm nói nhẹ nhàng bâng quơ, trên thực tế hộp thuốc kia ở Lộ gia cũng là đồ quý, có thể cứu được một mạng.
Kỷ Kiêu không có thuốc, nói không chừng thật đúng là sẽ chết trong cốt truyện tối hôm nay.
Người trong sách cần công lược, chính là nền móng của cốt truyện, hắn chết rồi, toàn bộ cốt truyện đều toang luôn.
***
Chiều muộn là lúc nhà ăn đông đúc nhất, bọn học sinh chen chúc mà đến, khiến nhà ăn không nhỏ chật ních. Trải qua tiết học buổi chiều, tất cả mọi người gần như đói đến ngực dán vào lưng, ngoài ăn cơm ra chẳng thiết tha nghĩ cái khác.
Lúc này, một người ngồi ở trong một góc liền có chút không hợp với xung quanh lắm. Y không ăn cơm, mà là ngẩn người nhìn chằm chằm vào bát cơm, quả thực là phí phạm của trời.
Mục Thanh Đồng nhìn chằm chằm cơm cũng không biết suy nghĩ của người khác, y đang hoài nghi cuộc đời.
Y lần nữa lấy điện thoại ra nhìn qua, xác định mình thật sự đã xuyên rồi, xuyên vào một trò chơi nạp tiền mà y đã từng điên cuồng.
Qua mọi thứ vừa trải qua cùng những tin tức trong điện thoại, y đã xuyên tới bên cạnh Kỷ Kiêu, một trong bốn người trong sách, là lúc câu chuyện vừa vừa mới bắt đầu.
Lúc chơi trò chơi, tình tiết Mục Thanh Đồng phiền nhất chính là ánh trăng sáng của Kỷ Kiêu.
Người hoàn mỹ như vậy, sao lại có người trong lòng chứ. Càng phiền hơn chính là, ánh trăng sáng đó còn là người chơi tự tay đưa cho Kỷ Kiêu.
Bây giờ y xuyên qua rồi, tất nhiên phải sửa đúng lại cái sai lầm này.
Mục Thanh Đồng day day thái dương, từ trong trí nhớ bắt được một cái manh mối mấu chốt. Đó hộp thuốc, hình như đã bị nhét vào trong cặp của Kỷ Kiêu.
“Không được!”
Y đột nhiên đẩy bỏ khay đồ ăn, muốn đi tìm người, ít nhất nói cho Kỷ Kiêu biết, hộp thuốc đó là y đưa.
Không phải Lộ Nhậm, tiểu thiếu gia ham ăn biếng làm, ngoài hưởng thụ cùng rải tiền ra cái gì cũng không biết kia.
Mục Thanh Đồng lao ra khỏi nhà ăn, chạy về phía phòng học.
Ở trên sân thể dục, y nhìn thấy Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu không thích chỗ đông người, luôn chờ nhà ăn tản bớt người rồi mới tới.
Mục Thanh Đồng kế thừa ký ức của thân thể này, thuộc làu thời gian biểu của Kỷ Kiêu.
Vào giờ này, Kỷ Kiêu hẳn là ở phòng học chỉnh trang lại ghi chép hôm nay chứ.
Sao lại ở trên sân thể dục?
Mục Thanh Đồng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp chắn ở trước mặt Kỷ Kiêu.
“Kỷ Kiêu…bạn…bạn học Kỷ!”
Kỷ Kiêu dừng lại, “Có việc?”
Lúc này Mục Thanh Đồng mới có thời gian ngẩng đầu nhìn rõ mặt Kỷ Kiêu, người trong sách của trò chơi nhân khí bạo phát, thật sự  xuất hiện ở trước mặt y.
Trong nháy mắt y hoảng hốt, tận đến khi Kỷ Kiêu hơi nhíu mày xuống.
“Có việc?”
Mục Thanh Đồng phục hồi tinh thần, lại không biết nên nói cái gì, do dự cả nửa ngày, mới chỉ chỉ cái cặp của Kỷ Kiêu.
“Cái…cái đó…tôi……”
Kỷ Kiêu không rõ nguyên do: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”
Ngay lúc này, âm thanh trong trẻo của thiếu niên vang lên.
“Mục Thanh Đồng, gan cậu lớn thật đó, dám đem đồ tôi cho cậu tùy tiện đưa cho người khác?”
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] bất vi sở động: 不为所动 [bù wéi suǒ dòng], là thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là  không bị tác động bởi ngoại lực mà thay đổi, suy rộng ra là: bất kể người khác nói gì hoặc dụ dỗ bạn như thế nào, bạn vẫn có thể giữ vững ý định và nguyên tắc ban đầu của mình.
[2] SSR: là một thuật ngữ của game online, để chỉ sự hiếm có của vật phẩm hay linh thú. Là viết tắt của cụm ‘super super rare’.
[3] Thịnh thế mĩ nhan: 盛世美颜 [shèng shì měi yán], là một thuật ngữ trên mạng. Lần đầu tiên được nhóm fan của ngôi sao Hàn Quốc Kim Heechul gọi để miêu tả một chàng trai đẹp trai với vẻ đẹp vô song. Bây giờ nó được dùng để mô tả vẻ đẹp của một người. (Nguồn baidu)
[4] Phú khả địch quốc: 富可敌国 [fù kě dí guó] là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sự giàu có của tư nhân có thể sánh ngang với của quốc gia; nó được mô tả là cực kỳ giàu có. (Nguồn baidu)
[5] Cẩm Lý: Còn được biết đến là cá chép Nhật hay còn gọi là cá Koi. Người Nhật tin rằng những mảng màu trên mình cá chép Koi khi là những hình xăm sẽ luôn luôn mang lại sự may mắn. Nên Cẩm Lý là loại cá tượng trưng cho sự may mắn. (nguồn wikipedia).
[6] 搞事情 [gǎo shìqing] ngôn ngữ mạng mang ý là gây chuyện, gây sự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN