Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 39: Trời cao thiên vị?
Edit – beta: Axianbuxian12
Chú Phó đến từ một gia tộc cổ võ đã suy tàn, bây giờ không còn danh tiếng trong giới cổ võ nữa, huyết mạch cuối cùng còn lại cũng chỉ có chú Phó.
Dòng huyết mạch này, điểm đặc biệt là sau khi ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh chính là đầu thú trên chuôi kiếm. Cho dù hình thái vũ khí như thế nào, trên chuôi kiếm chắc chắn sẽ có đầu thú giống nhau.
Trong sổ tay chú Phó viết, hôm đó sau khi ông nhìn thấy Lộ Vinh ở Lộ gia, liền có thể xác nhận Lộ Vinh là con của ông.
Chú Phó đi tìm Lộ Vinh, cũng không phải muốn nhận lại đứa con này.
Huyết mạch này sẽ từ từ biến mất, bởi vì tai hoạ ngầm ẩn trong đan điền. Huyết mạch đặc thù của Phó gia này, thiên phú tập võ rất tốt, nhưng lại sẽ khiến con người tham lam quá mức.
Mong muốn rất nhiều, tâm tư quá hỗn tạp, không có một người Phó gia nào sống quá 40 tuổi. Bọn họ đều ở lúc ba mươi mấy thậm chí là hai mươi mấy tuổi bởi vì tham vọng quá mức mà tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng rơi vào đường cùng.
Khi chú Phó rèn luyện ở nơi khổ hàn, đã tìm ra cách giải quyết tai hoạ ngầm trong huyết mạch. Buông bỏ vật ngoài thân, một lòng hướng võ thì có thể tránh được tâm tư quá tạp dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Đây cũng là nguyên nhân chú Phó là một cổ võ đại sư, lại ở trong khu dân nghèo. Tất cả tiền tài của ông, trừ giữ lại đủ để sinh hoạt, đều quyên góp hết.
Chú Phó thuận lợi sống qua 40 tuổi, không vì tai hoạ ngầm trong huyết mạch tẩu hỏa nhập ma khiến đan điền vỡ vụn mà chết.
Ông đi tìm Lộ Vinh, nói cho đối phương về tai hoạ ngầm trong đan điền, chú Phó hy vọng Lộ Vinh có thể từ bỏ quyền thế của Lộ gia, đi theo ông đến Bắc Châu tu luyện.
Còn Mục Thanh Đồng, y quả thực cũng là con của Phó Dao.
Chuyện chính là hấp dẫn kịch tính như vậy, Phó Dao ngoại tình, đồng thời vẫn giữ quan hệ giữa chồng với tình nhân, sau lại sinh được một cặp song sinh.
Song bào thai khác trứng cùng mẹ khác cha.
Chú Phó mấy năm sau, nhận được lá thư của Phó Dao gửi tới. Bên trong là ảnh Phó Dao chụp cùng một chàng trai, chàng trai kia nhìn qua khá giống chú Phó.
Phó Dao kể hết những việc này trong thứ cho chú Phó, không biết là hối hận hay sợ hãi.
Chú Phó biết, khi đó Phó Dao đã kết hôn, mà chàng trai này cũng không phải chồng của bà. Đối với việc làm của Phó Dao, chú Phó từ trước đến nay luôn chính trực vô cùng tức giận.
Chú Phó bay từ Bắc Châu về thành phố Kỳ Lân, ông lôi Phó Dao tới trước mộ bố mẹ, mắng Phó Dao một trận dữ dội, cũng tỏ vẻ từ nay về sau coi như mình không có người em gái này.
Chú Phó không phải người sẽ che giấu sai lầm, ông tới tìm gia chủ Lộ gia, lấy thân phận là anh trai, kể hết chuyện Phó Dao làm sai ra.
Bố Lộ Nhậm có lẽ thật sự yêu Phó Dao, ông không ly hôn, chỉ là đưa Mục Thanh Đồng cho bố ruột của y.
Phó Dao lại vì chuyện này mà chịu kích thích, mắc bệnh thần kinh. Bà hận Lộ Nhậm, cảm thấy sự tồn tại đứa nhỏ này mới xảy ra tất cả chuyện này.
Sau khi phát hiện tinh thần Phó Dao có vấn đề thậm chí muốn thương tổn Lộ Nhậm, bố Lộ hoàn toàn hết hy vọng với bà, đưa bà vào viện điều dưỡng.
Qua mấy năm, Phó Dao buồn bực mà chết.
Chú Phó không tới lễ tang của Phó Dao, chuyện ông hối hận nhất chính là không có dạy dỗ tốt người em gái này, khiến bà trở thành người thích gì làm nấy, không hề suy xét.
Đến tận lúc đấy, chú Phó cũng không biết Lộ Vinh là con ông, bởi vì Phó Dao sau khi ông rời đi được ba tháng thì gả cho gia chủ Lộ gia.
Lại sau đó thì chú Phó nhận nuôi Kỷ Kiêu, dốc lòng dạy dỗ.
Lộ Nhậm xem hết cuốn sổ tay, cảm xúc lẫn lộn.
Cậu đã hiểu những nỗi lòng của bố cậu, cũng đã hiểu cuối cùng bố cậu không muốn táng cùng một chỗ với mẹ cậu, có lẽ là ông đã biết sự phản bội của mẹ cậu khi hai người vẫn còn trong mối quan hệ vợ chồng.
Còn Lộ Nhậm, Phó Dao không thích cậu cũng là đương nhiên. Cậu không phải con của người bà yêu, cũng không phải con của chàng trai giống với chú Phó.
Người đàn ông kia, bố của Mục Thanh Đồng thật ra là coi trọng tiền của Phó Dao, sau khi Phó Dao chết thì vứt Mục Thanh Đồng ở ven đường rồi biến mất.
Gia huy và sách cổ chú Phó để lại, đã chứng minh tất cả. Sách cổ là gia phả Phó gia, bên trong miêu tả gia huy và truyền thống của huyết mạch Phó thị.
Lộ Nhậm chỉ cần mang theo mấy thứ này, xuất hiện trước mặt người Lộ gia, tất cả những gì Lộ Vinh có sẽ hủy trong nay mai.
Cho nên manh mối liên tiếp hiện lên, Lộ Nhậm đã biết địch ý của Lộ Vinh đối với mình đến từ nơi nào.
Lộ Vinh từ nhỏ đã biết thân phận mình, suy nghĩ Phó Dao truyền dạy chính là chỉ có Lộ Vinh mới là con của bà, Lộ Nhậm chẳng qua là điều sỉ nhục.
Mà sự tham lam sâu trong huyết mạch hắn ta, khiến Lộ Vinh khát khao quyền thế, tâm lý trở nên vặn vẹo.
Tất cả những thứ này, khiến Lộ Vinh biến thành bộ dạng bây giờ. Đối với hắn ta mà nói, Lộ Nhậm không phải em trai, mà là kẻ thù tùy thời sẽ cướp đi mọi thứ của hắn ta.
Cũng là em trai khác cha, Mục Thanh Đồng là vô hại, Lộ Vinh có thể coi y là người thân mà đối đãi, không tiếc bỏ ra sự quan tâm.
Lộ Nhậm cúi đầu, ngón tay xoa lên cái hình đầu thú dự tợn kia.
Cậu hỏi Tiểu Quân: “Tiểu Quân, mấy năm sau, người huỷ hoại Lộ gia thật ra chính là Lộ Vinh phải không?”
Tiểu Quân ngừng một lát, nói: 【 Ta không biết. 】
“Sự tham lam trong huyết mạch của hắn, còn có nỗi sợ đánh cắp được Lộ gia, cảm giác tội ác khi giết bố ruột, những thứ này, chỉ dẫn tới hắn tới con đường hủy diệt.”
Lộ Nhậm cảm thấy có người nhẹ nhàng nắm lấy vai mình, cậu quay đầu, thấy vẻ mặt quan tâm của Kỷ Kiêu.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Lộ Nhậm có hơi buồn bã, nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, tôi chỉ là không hiểu, bà…… tại sao lại vì một giấc mơ hão huyền thời niên thiếu mà tổn thương nhiều người như vậy.”
Kỷ Kiêu: “Lộ Vinh hắn……”
Lộ Nhậm buông tay, nói: “Nói thật thì, sau khi xem được cuốn sổ tay này, tôi có cảm giác thoải mái khi biết được kết quả.”
“Lộ Vinh ám toán tôi, đều là xuất phát từ sợ hãi, xuất phát từ nỗi sợ hãi một ngày nào đó tôi sẽ cướp đi mọi thứ của hắn.”
Kỷ Kiêu: “Sợ hãi, là điều kị nhất trong võ đạo, tâm tính Lộ Vinh như vậy, một ngày nào đó sẽ tự diệt vong.”
Lộ Nhậm cười cười: “Tôi không đợi được ngày hắn tự diệt vong đâu, chuẩn bị tiễn hắn một đoạn.”
***
Hôm nay là ngày Lộ gia tế tổ, Lộ Vinh định chính thức sửa tên cho Mục Thanh Đồng và viết vào trong gia phả.
Từ đường Lộ gia ở sau núi, tất cả cổ võ giả Lộ gia du lịch ở bên ngoài đều trở lại nhà chính vào ngày này. Những trưởng lão Lộ gia không hỏi thế tục, đã lâu không xuất hiện trước mặt người khác, cũng xuất quan tham gia tế tổ.
Đây là lần đầu tiên Lộ Vinh chủ trì tế tổ, đại biểu cho sự tán thành của các trưởng lão, các trưởng bối Lộ gia với việc Lộ Vinh tiếp nhận chức vị gia chủ.
Từ nay về sau, mọi quyền lực của Lộ gia, bao gồm cả bí tịch võ học nòng cốt nhất, đều sẽ giao hết cho Lộ Vinh.
Lộ Vinh đứng dưới dàn tế, ngửa mặt nhìn tấm bia đá.
Hắn ta mặc lễ phục cổ điển long trọng nhất, vẻ mặt trang nghiêm, ngón tay lại có hơi run rẩy. Lộ Vinh trù tính nhiều năm như vậy, mọi kỳ vọng đang ở ngay trước mắt.
Lộ Vinh nhìn Mục Thanh Đồng đứng ở một bên, đó là người em trai duy nhất hắn ta thừa nhận. Trước khi mẹ hắn qua đời, một lòng muốn tìm lại đứa con này về.
Bây giờ hắn ta làm được rồi, tất cả những điều mẹ hắn ta muốn, hắn ta đều đã hoàn thành.
Còn Lộ Nhậm, đó chỉ là kẻ thù, kẻ có thể sẽ cướp đi mọi thứ của hắn.
Lộ Vinh thu hồi tầm mắt, nhận lấy bó hương dài mà trưởng lão trước mặt đưa qua.
Ngay lúc hắn ta nhấc chân, mây đen vẫn luôn bao phủ ở trên trời không tan, bỗng nhiên bị gió thổi bay đi.
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mặt trời từng chùm chiếu lên dàn tế, như là một tấm bình phong dệt tơ vàng đẹp đẽ.
“Đây là điềm lành, gia chủ, đừng bỏ lỡ thời gian.”
Lộ Vinh gật đầu, đang muốn nhấc chân bước lên bậc thang bằng cẩm thạch trắng.
Một tiếng kiếm rít, mọi người ngẩng đầu. Một người từ xa bay tới, nhanh như chim nhạn.
Ngón tay Lộ Vinh run nhẹ lên.
Hắn ta rũ tay xuống, giấu bàn tay không ngừng run rẩy vào tay áo, tiếp đó lạnh giọng quát: “Là Lộ Nhậm tới quấy rối, ngăn cậu ta lại.”
Bên cạnh có người thanh niên xung phong nhận việc, tiến lên vây quanh nơi Lộ Nhậm sắp sửa đáp xuống.
Không ngờ, từ một bên khác lại xuất hiện một người, dáng người như chim ưng giương cánh, tốc độ như điện xẹt. Vừa giáp mặt một đám người trẻ tuổi của Lộ gia liền ngã đầy đất.
Lộ Nhậm nhẹ nhàng dừng ở giữa sân nơi hiến tế, trưởng lão và trưởng bối bên cạnh, đều tự giữ thân phận không tiến lên.
Lộ Vinh xoay người, nhíu mày quát: “Lộ Nhậm, bây giờ cậu đã không còn là người Lộ gia, bây giờ là lễ hiến tế của Lộ gia, mời cậu đi cho.”
Hôm nay Lộ Nhậm ăn mặc rất trang trọng, quần áo màu trắng bó eo, tay áo có hoa văn màu xanh lắm. Đây là bộ cổ võ phục vẽ đầy gia văn Lộ gia mà trước khi bố cậu qua đời đã để lại cho cậu.
“Tôi có phải người Lộ gia hay không, cũng không phải do anh định đoạt.”
Lộ Vinh lạnh lùng nói: “Không thể mặc cậu ở đây làm càn!”
Bên cạnh lại có người xông tới, tay Lộ Nhậm lật một cái, vũ khí bản mệnh dần dần thành hình ở trong tay.
“Chờ đã. Các người lui lại.”
Đại trưởng lão đức cao vọng trọng nhất Lộ gia từ đầu đến cuối đứng ở phía sau mở miệng nói.
Ông nhìn về phía Lộ Nhậm, gương mặt hiền từ: “Cháu bé, không ngại ta tiến lên nhìn thử chứ?”
Đại trưởng lão đã hơn một trăm tuổi, hàng năm bế quan. Lần trước khi Lộ Nhậm bị trục xuất khỏi Lộ gia, ông cũng chưa xuất quan.
Lộ Nhậm gật đầu.
Đại trưởng lão tiến lên mấy bước, cũng không đến quá gần. Ông cẩn thận đánh giá trường kiếm trong tay Lộ Nhậm và hoa văn phức tạp trên chuôi kiếm kia.
“Không sai, là gia huy Lộ gia.”
Gia tộc cổ võ cổ xưa, hoa văn gia huy thật ra đều đến từ quỹ đạo tự vận hành của chân khí bên trong đan điền, loại quỹ đạo này, sẽ hoá hình bởi ngũ hành chi khí trong đan điền khi ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh.
Đương nhiên, không phải mỗi một con cháu có huyết mạch này đều có thể ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh có hoa văn gia huy.
Chỉ có người thiên phú cực cao, đan điền nhất rộng lớn, điều kiện kinh mạch tốt nhất, ngũ hành chân khí trong đan điền mới có thể có quỹ đạo vận hành hoàn mỹ, vì thế thể hiện trên vũ khí bản mệnh.
Nói đơn giản, trên vũ khí bản mệnh không có gia huy, chưa chắc đã thể hiện cậu không phải huyết mạch gia tộc này; nhưng trên vũ khí bản mệnh có gia huy, lại thể hiện chắc chắn là huyết mạch gia tộc.
Nhóm trưởng lão nghe thấy thế, thần sắc đều thay đổi lớn.
Lộ Nhậm là huyết mạch Lộ gia, hơn nữa là con cháu có thiên phú tốt nhất trong gần trăm năm nay, tốt đến mức đủ để hoá hình gia huy trên vũ khí bản mệnh.
Đại trưởng lão nhíu mày nhìn về phía Lộ Vinh: “Lộ Vinh, chuyện trục xuất Lộ Nhậm khỏi Lộ gia m, là cậu xử lý, lý do là lúc trước ôm nhầm con, chuyện này cậu giải thích thế nào?”
Lòng Lộ Vinh chấn động, cho dù thế nào đều không ngờ đến, dù dưới tình huống như vậy, Lộ Nhậm vẫn bước lên con đường võ đạo hơn nữa thuận lợi ngưng tụ ra vũ khí bản mệnh.
Rõ ràng, hắn ta rõ ràng đã tính toán hết rồi. Lộ Nhậm sinh ra không bao lâu, hắn ta liền bắt đầu dùng thuốc gây tắc nghẽn kinh mạch.
Lộ Vinh khi đó, cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ, không có ai nghi ngờ hắn ta, chỉ cho rằng Lộ Nhậm trời sinh kinh mạch tắc nghẽn, không thích hợp tập võ.
Sau khi bố Lộ chết, Lộ Vinh càng có thể tiến thêm một bước khống chế Lộ Nhậm.
Rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi, mọi chuyện sao có thể phát triển tới bước đường ngày hôm nay?
Lộ Vinh không nghĩ rõ, trong đoạn thời gian này, hắn ta thậm chí được Thiên Đạo chỉ thị.
Ý thức thần bí kia chỉ dẫn Lộ Vinh tìm được võ giả tự do không biết lai lịch kia, thuận lợi tiêu diệt mối hoạ ngầm lớn nhất trong lòng hắn ta.
Bố ruột của hắn ta.
Lộ Vinh cho rằng, hắn ta là người Thiên Đạo thiên vị, chắc chắn đi tới đỉnh cao.
Lộ Nhậm xuất hiện, lại huỷ hoại đi tất cả.
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!