Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 50: Tôi muốn giữ cô ta lại
Edit – beta: Axianbuxian12
Thịnh Cảnh từ bên ngoài trở về, xách theo một túi đầy ắp đồ ăn.
Hắn tràn đầy tự tin, bắt bẻ nhìn qua bát mì thịt bò trên bàn, nói: “Mì này của cô không ngon.”
Mục Thanh Đồng mờ mịt, thậm chí cảm thấy có chút không phục.
Mì này của cô rõ ràng là tay nghề gia truyền, ông ngoại dạy cho mẹ cô, mẹ cô lại dạy cho cô, người nào từng ăn đều nói ngon tuyệt.
Sao có thể không ngon, không biết thưởng thức!
Đương nhiên, Mục Thanh Đồng sẽ không nói ra miệng, cái này không phù hợp với thiết lập nhân vật theo yêu cầu của hệ thống. Nhiệm vụ hệ thống quy định, cô phải sắm vai một đoá sen trắng à, thỏ trắng nhỏ điềm đạm đáng yêu.
Thỏ trắng nhỏ gặp phải chuyện thì không biết phản kháng, chỉ biết đỏ hồng đôi mắt.
Mục Thanh Đồng điều chỉnh cảm xúc một chút, nhớ lại mấy lời trích dẫn của trà xanh từng xem ở trên mạng, đôi mắt đỏ lên, ấm ức nói: “Là tôi đã làm sai chỗ nào sao? Tôi lập tức nấu lại phần khác. Anh đừng tức giận.”
Chuông cảnh báo trong lòng Thịnh Cảnh vang lên, hắn từng thấy dáng vẻ này rồi, Chu Dật đã từng dính phải một em gái kiểu này.
Không nói quá trình, tóm lại Chu Dật bị làm cho mặt xám mày tro, bạn gái có tình cảm rất tốt lúc đó cũng chia tay luôn. Sau việc đó cậu ta vô cùng đau đớn, tổng kết ra một bộ trích dẫn lời trà xanh lưu truyền trong vòng bạn bè.
Lúc ấy Thịnh Cảnh không hiểu, bây giờ được nhìn thấy phiên bản chân thật, lập tức nhớ ngay tới kinh nghiệm thê thảm của Chu Dật. Hắn tuyệt đối sẽ không để cô ta chia rẽ mình và Lộ Nhậm đâu.
Thịnh Cảnh tràn đầy ý chí chiến đấu, bắt đầu bắt bẻ: “Thân thể Lộ Nhậm không tốt, từ nhỏ không ăn được cay, cô bỏ đỏ chót cả bát thế kia, muốn doạ chết ai đây?”
Mục Thanh Đồng: “???”
Cô không hiểu, sao lại kéo lên trên người Lộ Nhậm rồi.
Thịnh Cảnh thấy đối phương im lặng, cảm thấy bản thân đã chiếm thượng phong, tiếp tục nói: “Tôi và Lộ Nhậm lớn lên cùng nhau, cậu ấy thích ăn cái gì tôi đều biết hết.”
Mục Thanh Đồng: “Hả?”
Suy nghĩ của ngài bay xa quá, tôi chạy nước rút 100 mét cũng không đuổi kịp!
***
Khi Lộ Nhậm thức dậy đã hơn 9 giờ.
Dù sao Thịnh Cảnh cũng xin nghỉ giúp rồi, hôm nay không cần đi học nữa, chuyện Mục Thanh Đồng cũng cần phải xử lý một chút.
Lộ Nhậm vào nhà vệ sinh rửa mặt xong mới đẩy cửa đi ra ngoài. Mới đi đến cậu đã nhìn thấy Mục Thanh Đồng ngã trên đất, một bát mì đổ ở bên cạnh.
Thịnh Cảnh đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, hình như còn có chút phiền chán.
“Chuyện gì vậy?” Lộ Nhậm hỏi.
Thịnh Cảnh quay đầu lại, vẻ mặt hoảng hốt, theo bản năng giơ tay lên: “Không liên quan đến tôi, là cô ta tự ngã!”
Lộ Nhậm ngây ra, hoàn toàn không biết ở trước mắt đang chơi trò gì.
Mục Thanh Đồng ngồi dưới đất, tâm như tro tàn. Cô cũng không biết sao mọi chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ.
Cô đang định nhét bát mì cô vừa làm lúc nãy vào miệng Thịnh Cảnh. Không ngờ, hệ thống vẫn luôn đếm ngược, đếm ngược không thèm nói đạo lý luôn.
Nếu đếm ngược kết thúc, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì cô sẽ bị xoá sổ.
Thế là Mục Thanh Đồng cắn răng làm liều, dứt khoát ngã trước rồi nói tiếp. Dù sao nhiệm vụ chỉ yêu cầu làm bữa sáng và ngã, còn ngã thế nào thì không miêu tả kỹ càng.
Quản nó lắm làm gì, nếu truy cứu, cùng lắm thì hệ thống trừ điểm mức độ hoàn thành của cô.
Mục Thanh Đồng nghĩ như vậy, cô rất dễ nóng đầu rồi làm ra mấy chuyện không lý trí, bị hệ thống đếm ngược kích thích càng không suy xét đến hậu quả.
Sau khi ngã xong cô mới nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Thịnh Cảnh nhìn qua đây. Sau đó chính là Lộ Nhậm mở cửa ra.
Trước mặt hai người khác phái có bề ngoài và điều kiện cực kỳ ưu việt lại ngã ngu như vậy, trong đầu Mục Thanh Đồng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mất mặt, mặt vứt đến tận nhà bà ngoại.
Lộ Nhậm nhìn mọi thứ trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để hòa hoãn cái bầu không khí xấu hổ này.
Cậu trợn mắt, nói: “Không phải cậu làm thì cậu cũng không thể đỡ người ta lên à?”
Thịnh Cảnh vẫn đứng ở đấy không nhúc nhích, gương mặt đẹp của Mục Thanh Đồng căng đến đỏ bừng, vừa ngại vừa tức muốn chết.
Lộ Nhậm thầm thở dài, đi tới, cúi người đỡ Mục Thanh Đồng dậy: “Cô không sao chứ, có bị bỏng không?”
Mục Thanh Đồng ngơ ngác lắc đầu: “Không…không có.”
Lộ Nhậm lại nói: “Cô đi tắm rồi thay quần áo khác đi.”
Mục Thanh Đồng có hơi chần chờ nhìn đống lộn xộn trên người mình.
Cậu quay đầu, hỏi Thịnh Cảnh: “Cậu có quần áo nào cho cô ấy mượn mặc không?
Ngay lúc này, chỗ Tiểu Quân lại vang lên âm thanh kì lạ.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, bị đánh đổ bữa sáng, phần thưởng “khí chất như hoa”, đã phát. 】
【 Mời hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, tắm xong mặc quần áo của Thịnh Cảnh, khi Lộ Nhậm tức giận thì tủi thân nhìn Thịnh Cảnh. 】
“……”
Vẻ mặt Lộ Nhậm cứng lại, thậm chí cảm thấy khóe miệng có chút co giật. Một màn này thật là quen thuộc, đây là cốt truyện khi lần đầu Lộ Nhậm gặp Mục Thanh Đồng ở tuyến Thịnh Cảnh.
Lúc ấy cậu và Thịnh Cảnh vì chuyện đính hôn mà chiến tranh lạnh, Lộ Nhậm tìm tới nhà chuẩn bị nói rõ ràng với Thịnh Cảnh, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy thiếu nữ xa lạ bưng bữa sáng từ trong phòng bếp ra.
Lúc ấy, Lộ Nhậm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cổ máu nóng xông lên não, hành vi phía sau thì không còn do bản thân nữa. Rõ ràng cậu là tới nói rõ với Thịnh Cảnh, cuối cùng lại biến thành bữa sáng bị đổ, thiếu nữ bị ngã, cậu và Thịnh Cảnh cãi nhau.
Lúc sau Lộ Nhậm phẫn nộ đạp cửa rời đi, đi đến dưới lầu thì đột nhiên tỉnh táo lại. Cậu không muốn mất đi người bạn là Thịnh Cảnh, lại xoay người trở về.
Vừa vào cửa, Lộ Nhậm nhìn thấy thiếu nữ xa lạ kia mặc quần áo Thịnh Cảnh đi ra, quần áo còn là quà sinh nhật cậu tặng cho Thịnh Cảnh.
Kết quả rất hiển nhiên, lại là một hồi khắc khẩu, quan hệ giữa Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh rơi xuống vực sâu, từ đây không thể cứu vãn.
Lộ Nhậm nhanh chóng nhớ lại hết cốt truyện, nhận ra là cái hệ thống kì lạ cộng hưởng với Tiểu Quân đang lấy nhiệm vụ để dẫn dắt Mục Thanh Đồng phát triển cốt truyện.
Nhưng nhớ lại một màn vừa rồi, Lộ Nhậm cảm thấy Mục Thanh Đồng này đúng là nhân tài, vừa làm cốt truyện lệch đi còn đồng thời hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Nhậm càng cảm thấy, cậu cần phải giữ Mục Thanh Đồng lại. Dù sao thì cốt truyện càng lệch, năng lượng của cơ chế tu sửa cốt truyện tiêu hao dùng để kéo cốt truyện lại càng nhiều.
Ánh mắt cậu nhìn về phía Mục Thanh Đồng vẫn rất là thưởng thức, đúng là một trợ thủ đắc lực.
Thịnh Cảnh im lặng tiến lên, chắn ngang tầm mắt của Lộ Nhậm.
Mục Thanh Đồng cũng lấy lại tinh thần, nhìn Thịnh Cảnh, chần chờ một lát mới mở miệng: “Tôi không có quần áo, có thể cho tôi mượn một bộ để mặc không?”
“Không thể.” Thịnh Cảnh nhanh miệng từ chối, “Quần áo Lộ Nhậm để ở đây vốn đã không nhiều, cho cô mượn thì cậu ấy mặc cái gì.”
Mục Thanh Đồng: “???”
Thịnh Cảnh âm thầm đắc ý, tổng hợp trích dẫn lời của trà xanh của Chu Dật quả nhiên hữu dụng, làm cho hắn hỏa nhãn kim tinh[1], khiến trà xanh hết đường che giấu. Mượn quần áo để mặc, là một chiêu đẳng cấp cao của trà xanh.
Hắn, Thịnh Cảnh, nhất định sẽ bảo vệ tốt trúc mã, sẽ không để Mục Thanh Đồng thực hiện được.
Lộ Nhậm đỡ trán, đối tượng người ta mượn quần áo rõ ràng chính là Thịnh Cảnh, cũng không biết mạch não Thịnh Cảnh vận chuyển kiểu gì, lại đi cho rằng Mục Thanh Đồng muốn mượn quần áo của cậu.
Mục Thanh Đồng bị nhiệm vụ bức bách, đành phải nói rõ hơn một chút: “Vậy quần áo của anh thì sao?”
Thịnh Cảnh lắc đầu: “Cũng không được, tôi không thích đồ của mình dính mùi của người khác.”
Mục Thanh Đồng chán nản.
Lộ Nhậm thấy thế, quyết định ra tay giúp đỡ, hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ. Qua tình huống vừa rồi, hoàn thành nhiệm vụ là kết quả mà hệ thống muốn hướng tới, chỉ cần Mục Thanh Đồng mặc quần áo Thịnh Cảnh đưa cho là được.
Còn quần áo tới thế nào, tới từ đâu, cũng không quan trọng.
“Chúng tôi ra ngoài mua giúp cô là được.”
Nói xong, Lộ Nhậm kéo Thịnh Cảnh ra ngoài mua quần áo.
Thịnh Cảnh ở trong thang máy, sắc mặt rất khó coi, chốc chốc lại liếc nhìn Lộ Nhậm một bộ muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói thẳng.” Lộ Nhậm không chịu nổi, phá vỡ im lặng.
Thịnh Cảnh nghĩ nghĩ, quyết định nói vòng một chút. Lộ Nhậm tính cách có hơi bướng bỉnh, nếu nói thẳng không chừng hai người lại cãi nhau.
“Tôi gửi cái này cho cậu.”
Vài giây sau, Lộ Nhậm nhìn “Trích lời trà xanh” Thịnh Cảnh gửi tới điện thoại mà rơi vào im lặng. Cậu nhìn sơ qua một lần, hỏi: “Đây là cái gì? Xem không hiểu gì cả.”
Thịnh Cảnh thở dài, nghĩ thầm Lộ Nhậm thật nhà hắn là thẳng nam sắt thép, hoàn toàn không thể phân biệt trà ngôn trà ngữ, xem ra vẫn phải để hắn bảo vệ.
Lộ Nhậm thấy Thịnh Cảnh không nói lời nào, cũng không hỏi nhiều. Cậu đang nghĩ về hệ thống trên người Mục Thanh Đồng, hoặc là nói, là cơ chế tu sửa cốt truyện ký sinh ở trên người cô ta.
Có một số việc nếu đi theo Mục Thanh Đồng, có lẽ sẽ biết được đáp án.
Độ tham dự của Lộ Nhậm ở tuyến Thịnh Cảnh cũng không tính là quá cao, ít nhất là cậu không rõ chuyện khi Thịnh gia gặp biến lớn.
Khi tình cảm của Thịnh Cảnh và Mục Thanh Đồng phát triển, cậu chính vì chuyện đính hôn chiến tranh lạnh với Thịnh Cảnh. Sau đó khi nghỉ hè Thịnh Cảnh biến mất một đoạn thời gian, sau khi xuất hiện lại, thái độ hắn đối cậu càng trở nên lạnh nhạt hơn.
Lộ Nhậm vốn tưởng rằng đó là chán ghét, bây giờ nghĩ lại, chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy, trong đó còn có thù hận.
Anh trai của Thịnh Cảnh, cũng là xảy ra chuyện trong kỳ nghỉ hè này.
Sau đó nữa, Thịnh gia gặp biến lớn, Thịnh Cảnh mất tích, khi hắn xuất hiện lần nữa, thì hoàn toàn biến thành một kẻ báo thù.
Đối tượng báo thù, chính là Lộ gia.
Thịnh Cảnh lấy sức của một người, dùng mấy năm lật đổ Lộ gia to lớn, từ đây trở thành cổ võ giả danh tiếng vang dội ở Nam Châu.
Trong lúc đó, người vẫn luôn ở bên hắn đi ra khỏi hố sâu là Mục Thanh Đồng. Mà Lộ Nhậm, sau khi Lộ gia ngã xuống, đã táng thân theo gia tộc.
Thịnh Cảnh là một người niệm tình cũ, hắn bỏ qua cho Lộ Nhậm và bố mẹ cậu.
Chỉ là thế giới võ đạo, kẻ mạnh là vua.
Tường đổ thì mọi người đẩy, sau khi bố mẹ Lộ Nhậm mất đi sự che chở của Lộ gia, lại phải gánh vác phí trị liệu nặng nề cho Lộ Nhậm.
Bọn họ mất trong một lần đi săn thú, mà Lộ Nhậm cũng chết đi trong tuyệt vọng.
Lộ Nhậm không rõ đúng sai trong đó, nhưng có thể đoán ra được một chút, Thịnh gia diệt tộc không thoát khỏi có liên can tới Lộ gia.
Cậu không hy vọng Thịnh Cảnh mượn sự thù hận đi lên đỉnh cao võ đạo, cái này cuối cùng trở thành ác mộng và tâm ma của hắn, khiến hắn dừng bước trước đỉnh cao võ đạo, không thể đột phá.
Cho nên Mục Thanh Đồng cần phải ở lại, Lộ Nhậm thậm chí trong trình độ nhất định sẽ phối hợp với nhiệm vụ của cô. Như vậy mới có thể đi theo cái cơ chế tu sửa cốt truyện hóa thân thành hệ thống kia, từng bước tới gần câu chuyện giấu phía sau trò chơi này.
Lộ Nhậm hạ quyết tâm, nhưng phải đối mặt với cái chướng ngại đầu tiên, đó là Thịnh Cảnh.
Với thái độ bây giờ Thịnh Cảnh, không chừng sau khi cậu về trường học thì hắn sẽ gấp không chờ nổi mà đuổi Mục Thanh Đồng đi.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Hoả nhãn kim tinh: Trong hồi thứ 7 của Tây Du Kí, Tôn Ngộ Không bị nhốt trong Lò Bát Quái rèn luyện. Đôi mắt của Tôn Ngộ Không bị khói hun đỏ được gọi là hoả nhãn kim tinh, có thể phân biệt được các loại yêu quái. Sau này được dùng để chỉ người có con mắt tốt, nhìn thấu được mọi việc.
____
Đã được nửa của một trăm rồi. Cố lên!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!