Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 81: Chó con và chó điên
Edit – beta: Axianbuxian12
Thời Diễn hiểu rõ tính tình của Lộ Nhậm, nói không muốn gặp hắn thì là thật sự không muốn gặp, mấy ngày nay hắn tốt nhất vẫn là đừng xuất hiện thì hơn.
Thời Diễn thấy đèn tầng hai sáng lên, lúc này mới cúi đầu nhìn đồ trong tay. Không sai, là Mộc bài màu đen của hắn, chỉ là hình như có chút không đúng.
Thời Diễn lên xe, cẩn thận nhìn kĩ một lát, rồi lại cảm thấy, đây thật sự là khối Mộc Bài kia, không sai.
Thủ pháp điêu khắc Mộc bài và góc độ hạ đao, Thời Diễn gần như nhắm mắt cũng có thể miêu tả ra, đó là thủ pháp độc nhất vô nhị của người kia, hắn nhớ rõ ràng.
Thủ pháp của Mộc bài này giống y đúc, chỉ là mấy chữ khắc bên trên kia, lại có chút không đúng lắm. Thời Diễn suy tư một lát, cởi dây thừng ra, đeo Mộc bài lên trên cổ.
Lộ Nhậm đứng ở bên cửa sổ, thấy xe Thời Diễn rời đi, lúc này mới mở ra cửa sổ, xoay người phi lên nóc nhà.
Ánh trăng lúc này vừa đẹp, quanh người cũng yên tĩnh, là thời cơ tốt để đả tọa tu luyện.
Lộ Nhậm nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Không thể không nói, sau khi tiến vào tuyến Thời Diễn, cậu ngược lại nghĩ rõ một vài chuyện, tâm tư trở nên càng sáng tỏ, thông suốt hơn.
Cậu không chú ý tới, phía cuối con đường, xe Thời Diễn đã quay lại.
Hắn xuống xe, nheo mắt nhìn Lộ Nhậm trên nóc nhà.
Thời Diễn quay lại, vốn chỉ là muốn xác nhận lại lần nữa chuyện Mộc bài màu đen, lại không ngờ sẽ thấy một màn như vậy.
Hắn ngây ra nhìn một lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh đêm qua, bộ đao pháp đẹp mắt kia của Lộ Nhậm. Cho nên, đó không phải ảo giác cũng không phải cảnh trong mơ, mà là chuyện thật sự đã xảy ra.
Thời Diễn không lên tiếng, cứ như vậy đứng ở nơi xa, lẳng lặng nhìn hồi lâu.
***
Lộ Nhậm ở trên nóc nhà đến gần khuya mới về phòng ngủ. Cậu vốn cho rằng tu luyện rồi, hẳn sẽ là một đêm không mộng.
Không ngờ, cậu lại tỉnh lại ở một nơi xa lạ.
Lần này Lộ Nhậm đã có kinh nghiệm.
Đầu tiên là gọi Tiểu Quân trong ý thức: 【 Tiểu Quân, mi có ở đó không? 】
Quả nhiên không có bất cứ đáp lại nào, khoảnh khắc Lộ Nhậm mở mắt, một đoạn ký ức mãnh mẽ xông vào.
Lần trước cũng trải qua kỳ lạ như vậy. Cậu cứu một thằng bé ở hắc phố hỗn loạn.
Sau đó, cậu đưa thằng bé kia đến trong trường học dưới trướng của hiệp hội cổ võ giả.
Vậy bây giờ, mình lại đang ở đâu?
Nơi Lộ Nhậm tỉnh lại là trên một thân cây, hoàn cảnh bốn phía nhìn qua thì là nơi hoang sơn dã lĩnh.
Cứ tiếp tục nán lại chỗ này cũng không chiếm được tin tức gì hữu dụng, Lộ Nhậm quyết định nhìn quanh bốn phía. Thân thể cậu nhoáng lên, giống như một con bướm nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngọn cây.
Lộ Nhậm nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây quả nhiên là khu rừng rậm không dân cư, cậu đạp vào ngọn cây để mượn lực, phóng người mà đi.
Lang thang không có mục tiêu một lát, Lộ Nhậm cảm thấy đây hẳn là một khu vực săn bắn.
Vì huấn luyện năng lực thực chiến của cổ võ giả trẻ tuổi, cũng tránh cho xảy ra thương vong số lượng lớn, hiệp hội cổ võ giả xây dựng khu vực săn bắn diện tích lớn nằm trong vùng có thể khống chế.
Suy đoán từ cấp bậc dị thú và độ nguy hiểm, đây là một khu vực săn bắn cấp thấp, nhằm vào cổ võ giả ít tuổi, tu vi không cao.
Lộ Nhậm đột nhiên nghĩ tới thằng bé trước đây cậu nhặt được, chẳng lẽ lần trải qua kì lạ này, lại là vì thằng nhóc kia?
Chuyện thường thường chính là trùng hợp như vậy, cậu vừa nghĩ đến thằng bé kia, thì nghe thấy ngay cách đó không xa truyền đến từng đợt gầm gừ của dị thú cấp thấp.
Lộ Nhậm xoay người bay lên, nấp giữa một chạc cây.
Dưới tàng cây, bốn năm con sói loại nhỏ đang bày ra trận hình đi săn.
Giữa trận hình là một thằng bé bảy tám tuổi, trong tay nó nắm một thanh đoản đao, ánh mắt sáng quắc, dưới chân nó đã ngã xuống hai con sói.
Lộ Nhậm vừa nhìn thấy thằng bé kia thì nhận ra ngay, chính là thằng bé nhặt được ở hắc phố ngày đó.
Tình huống trước mắt có chút không thích hợp, theo quy tắc huấn luyện thực chiến, sói loại nhỏ này đã vượt qua giới hạn năng lực với trẻ con tuổi này.
Cho dù là đứa trẻ thiên phú dị bẩm, cũng cần một đội năm sáu người mới thích hợp đối phó đàn sói này.
Lộ Nhậm quan sát một lát, cũng không phát hiện tung tích của những người khác.
Trường học dưới trướng hiệp hội cổ võ giả trong loại huấn luyện thực chiến nguy hiểm quả thực quản giáo rất nghiêm khắc, không nên xuất hiện sai lầm để một đứa trẻ ở tuổi này một mình đi mạo hiểm.
Có lẽ là vô ý lạc mất đồng đội, nhưng, trẻ con tuổi này, một mình có thể đấu với đàn sói đến nước này, đã là vô cùng khó gặp.
Lộ Nhậm đánh giá tình trạng thằng bé bên kia một chút, tay phải nó bị thương nhẹ, hô hấp có chút dồn dập, nhìn qua đã sắp không trụ nổi.
Nhưng Lộ Nhậm không tùy tiện đi xuống, cậu đang tìm một thời cơ thích hợp để tay viện trợ, cũng sẽ không bị phát hiện nơi ẩn nấp.
Một màn trước mắt, là nguy hiểm nhưng cũng là thời cơ tôi luyện thực lực và tâm tính tốt nhất.
Cổ võ giả đều là trưởng thành trong máu lửa, cậu tùy tiện ra tay cứu người, không có chỗ nào tốt đối với thằng bé kia.
Cục diện phía dưới đã có biến động.
Đàn sói sau khi cân nhắc chênh lệch thực lực giữa bên nó và đứa trẻ thì phát động tấn công.
Một trận đấu triền miên, thằng bé lần nữa đâm chết hai con sói, vai trái nó cũng bị cắn một cái. Nó giơ tay, đao trong tay chuẩn xác đâm vào miệng con sói.
Ngay lúc này, Lộ Nhậm nhìn thấy bên trong bụi cỏ phía sau thằng bé, có một con sói không biết đã mai phục được bao lâu.
Thằng bé phía dưới cũng không phát hiện, nếu bị đánh lén, không chừng sẽ bị thương nặng.
___Hãy đọc của chính chủ, đừng đọc của bọn re-up___
Thằng bé một chân đá văng con sói trước người, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói.
“Đề khí đan điền, tránh về phía bên phải.”
Não nó còn chưa phản ứng lại, thân thể đã làm theo bản năng. Quả nhiên khi nó lăn về bên phải, một trận gió tanh thổi qua.
Giọng nói kia lại vang lên: “Đằng trước bên trái 60 độ, xuất đao.”
Thằng bé tiếp tục dựa theo chỉ thị của người thần bí. Một loạt máu bắn lên sườn mặt của thằng bé, nó hồn nhiên không thèm lau đi, trong mắt nổi lên vẻ chính trực đầy tính công kích.
Mỏi mệt đã hoàn toàn đi xa, trong lòng nó trào lên dũng khí vô tận. Biết là chỉ cần có giọng nói này ở đây, nó có thể giết hết đám sói này.
Con sói cuối cùng ngã xuống, thằng bé cũng đã kiệt sức. Nó lảo đảo về phía trước, miễn cưỡng chống vào thân cây. Nó thở hổn hển mấy hơi, siết chặt đoản đao trong tay, sau đó mới ngẩng đầu hỏi một câu: “Cảm ơn ân cứu mạng, anh là ai?”
Giọng nói vừa dứt, nó liền cảm thấy vai trái mình bị thứ gì đó đập nhẹ một cái, thằng bé ngẩng đầu nhìn theo hướng lực ném.
Ở cách đó không xa có một thiếu niên ngồi trên cây, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây rơi xuống, nhiễm lên cậu một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Thiếu niên cứ như vậy nhìn nó cười, còn nhướng mày nói: “Ồ, chào nhóc, hai ta thật đúng là rất có duyên.”
Thằng bé choáng váng, khi đối mặt một đám sói, nó không lộ ra bất cứ cảm xúc sợ hãi nào.
Nhưng khi nhìn thấy người này, nó đột nhiên liền không biết phải làm sao, đoản đao trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất.
Nó tiến về phía trước mấy bước, muốn nói gì đó, cổ họng lại ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Khi thằng bé tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một cái hang sạch sẽ, dưới thân trải một chút cỏ khô.
Nhìn xung quanh lại không nhìn thấy những người khác, nó vô cùng sợ hãi bật dậy, muốn ra ngoài đuổi theo.
Ngay lúc này, nó nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Làm gì đấy, ta vất vả lắm mới cứu nhóc về được, đừng tự mình tìm chết.”
Động tác nó cứng lại tại chỗ, không dám tin tưởng mà quay đầu lại, cũng may khi nó quay đầu lại người kia vẫn còn ở đó.
Thiếu niên ngồi dựa ra phía sau, ẩn mình trong bóng tối, dáng vẻ không chút để ý, nhìn qua vô cùng lười nhác.
Lộ Nhậm vừa dùng chân khí cứu thằng nhóc xui xẻo này, lúc này đúng là kiệt sức. Cậu ngủ thiếp đi, khi cảm nhận được động tĩnh mới mở mắt ra.
Cậu thấy thằng nhóc kia khi đánh nhau thì là sói hoang, lúc này dáng vẻ đứng ở đó thoạt nhìn ngốc ngốc, không nhịn được cười ra tiếng.
Dáng vẻ này nhìn qua còn rất đáng yêu.
Lộ Nhậm đứng dậy, đi đến trước mặt thằng bé, nhéo nhéo mặt nó: “Lần trước đã quên hỏi, nhóc tên là gì?”
Thằng bé ngây ngốc nhìn cậu, không thể tin được đây là sự thật. Nó sửng sốt một lát rồi mới nói: “Em, em cũng không biết. Ở trong trường học, em là số 79.”
Lộ Nhậm nhún vai, nói: “Vậy được, ta gọi nhóc Tiểu Cửu nhé.”
Tiểu Cửu gật đầu, hỏi; “Thần tiên ca ca, anh, anh tên là gì?”
Lộ Nhậm nói: “Ta họ Lộ.”
Khi nói ra những lời này, Lộ Nhậm đột nhiên cảm thấy trong không khí dường như xảy ra chút dao động kỳ lạ, như là bị thứ gì đó mạnh mẽ bóp méo vậy.
Tiểu Cửu hỏi: “Mộc?”
Lộ Nhậm nhìn nó, nhíu mày: “Ta họ Lộ, tên Lộ Nhậm.”
Tiểu Cửu dường như có chút khó hiểu, nói: “Đúng rồi, em nghe rõ rồi, Mộc……”
“……”
Lộ Nhậm tạm thời áp xuống nghi hoặc trong lòng, không hề dây dưa chuyện này.
Lộ Nhậm hỏi hắn: “Vết thương nhóc sao rồi?”
Tiểu Cửu vận khí cảm nhận, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đều khỏi rồi, thần tiên ca ca, anh thật là lợi hại.”
Lộ Nhậm lại là trừng nó một cái, nói: “Tình huống vừa rồi nguy hiểm như thế nào nhóc biết không, nếu không phải nhóc may mắn gặp được ta, cái mạng nhỏ này của nhóc đã toi rồi.”
Tiểu Cửu vò đầu, nói: “Em, em cũng không biết sao lại tới nơi này, chính là không cẩn thận đi lạc.”
Lộ Nhậm bất đắc dĩ, xua xua tay, nói: “Tới đây, ta nói lại cho nhóc tình huống vừa rồi.”
Lộ Nhậm tốn chút thời gian, giảng giải cho Tiểu Cửu những việc cần chú ý khi săn thú. Sau đó thì cảm thấy hơi choáng váng, đây là dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Cậu xoa xoa tóc Tiểu Cửu, nói: “Ta phải đi rồi.”
Tiểu Cửu không nỡ: “Nhanh như vậy sao?”
Lộ Nhậm tiếp tục không gánh nặng tâm lý mà lừa trẻ con: “Thần tiên không thể ở lưu lại nhân gian quá lâu, nhóc phải cố gắng tu luyện, tu luyện tới cảnh giới là có thể tuỳ ý mà làm.”
Tiểu Cửu ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Nó dừng lại một chút, lại hỏi: “Thần tiên ca ca, anh có thể tặng cho em một món đồ không, coi, coi như làm tín vật.”
Lộ Nhậm nhìn dáng vẻ thấp thỏm bất an của nó, nói: “Được chứ, nhưng trên người ta không có gì cả, nhóc muốn cái gì?”
Thằng bé nhìn nhìn Lộ Nhậm, nói: “Khối Mộc bài kia được không?”
Lộ Nhậm cúi đầu nhìn, phát hiện Mộc Bài Kỷ Kiêu tặng cho mình kia, không biết từ khi nào lại xuất hiện ở trên cổ cậu.
Cậu cười cười, nói: “Không được đâu, đây là quà người khác tặng cho ta.”
Tiểu Cửu cuống quít giải thích: “Không, không phải, em chỉ là muốn một cái giống vậy, như vậy khi em nhìn thấy Mộc Bài này, là có thể nhớ tới chuyện chúng ta đã hứa hẹn.”
Lộ Nhậm nói: “Vậy thì đơn giản, nhóc chờ ta một lát.”
Sau một lúc lâu, Lộ Nhậm trở lại hang động, trong tay cầm một khối gỗ màu đen. Cậu cầm đao của Tiểu Cửu, thành thạo đẽo gọt xong một khối Mộc Bài màu đen, đưa qua.
Cậu đang muốn nói cái gì đó, cảm nhận được cảm giác choáng váng quen thuộc. Lộ Nhậm biết đây là mình sắp tỉnh lại, cậu chỉ có thể cười cười, nói: “Ta phải đi rồi, tạm biệt.”
Tiểu Cửu gật đầu, nói: “Ừm, thần tiên ca ca, tạm biệt.”
Nó cứ như vậy nhìn thiếu niên xoay người rời đi. Qua hồi lâu, đến khi một tia hơi thở duy nhất lưu lại cũng đã biến mất, Tiểu Cửu mới động đậy.
Nó siết chặt mộc bài trong tay, đi ra khỏi hang.
Tiểu Cửu nhìn thoáng qua không trung, lại bẻ một cành cây nhỏ, sau khi xác định phương hướng thì quyết đoán đi về một hướng.
Đi được một lát, nó nghe thấy có người gọi nó.
“79! Cậu sao thế hả, sáng sớm đã chạy đi một mình!”
79 đã hoàn toàn đã không còn vẻ xấu hổ ngại ngùng như ở trước mặt Lộ Nhậm vừa rồi, biểu tình trên mặt trở nên lạnh lùng sắc bén.
Nó nhìn thoáng qua thằng nhóc kia, nói: “Khu vực săn thú của các cậu làm chậm trễ thời gian của tôi.”
____
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con thật ra là ở chỗ này này.
Còn nữa, Lộ Nhậm định nghĩa Thời Diễn là chó điên rất là chuẩn.
Tôi: 😂😂😂
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!