Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - Chương 9: Một canh bạc lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công


Chương 9: Một canh bạc lớn


Edit – beta: Axianbuxian12
7 giờ, ăn xong bữa sáng, khóa võ đạo thực tiễn lần này chính thức bắt đầu.
Sau khi thầy giáo dẫn đội cầm tờ giấy đọc xong những việc cần chú ý, liền bắt đầu chia tổ, chia tổ là ngẫu nhiên, vì để rèn luyện năng lực hợp tác giữa học sinh.
Về sau nếu có thể trở thành cổ võ giả, thời điểm rèn luyện săn thú ở dã ngoại, cơ hội hợp tác với người lạ là không ít.
Người thường khó có thể đặt chân vào vùng rừng sâu dã ngoại và thu hoạch tài nguyên trên người dị thú, nơi đây dùng để tăng thực lực của bản thân, tu luyện, săn bắt dị thú càng mạnh hơn. Cứ lặp lại như thế, theo đuổi cảnh giới võ đạo, đó là cuộc sống của cổ võ giả.
Những học sinh cấp 3 chưa thành niên hoặc vừa mới thành niên, vẫn chưa chính thức trở thành cổ võ giả, cũng bắt đầu lờ mờ tiếp xúc với cuộc sống như vậy.
Lộ Nhậm cầm kết quả rút thăm, không vừa lòng lắm. Cậu, Mục Thanh Đồng, Tiền Lý cùng một bạn học lạ mặt chung một tổ, Kỷ Kiêu phân đến một tổ khác.
Lộ Nhậm ngược lại không thèm để ý Kỷ Kiêu có cùng một tổ với cậu, bảo vệ cậu hay không, cậu để ý chính là Kỷ Kiêu có cùng một tổ với Mục hanh Đồng hay không.
“Haiz, vận mệnh quả nhiên sẽ không chiếu cố pháo hôi.” Lộ Nhậm thở dài.
Tiểu Quân: 【 Cậu sao vậy? 】
“Vậy mà Kỷ Kiêu lại bị phân đến tổ khác, cái vận khí này.”
Tiểu Quân không thể hiểu được: 【 Không phải cậu nói mục đích chỉ là muốn đối mặt với nguy hiểm sao? Cùng tổ với Tiền Lý là đủ rồi? 】
Lộ Nhậm: 【 Ta cảm khái chính là, Kỷ Kiêu không cùng một tổ với Mục Thanh Đồng. 】
Tiểu Quân: 【 Tại sao? Cái này thì có liên quan gì đến cậu?. 】
Lộ Nhậm chỉ hận sắt không thành thép: 【 Tiểu huynh đệ à, sao mi lại như vậy chứ? Mi tốt xấu cũng là Thiên Đạo của trò chơi yêu đương, sao một chút tư duy trò chơi không có thế hả. 】
Tốt xấu gì cũng là NPC của trò chơi yêu đương với người trong sách, Lộ Nhậm biết rõ đồng cam cộng khổ mới là thủ đoạn xúc tiến tình cảm nhanh nhất. Phải để Kỷ Kiêu cùng Mục Thanh Đồng chung một tổ, mới có thể cùng nhau gặp phải nguy hiểm.
Nói không chừng, lúc Kỷ Kiêu gặp gỡ Băng Hỏa Vinh Nguyên, Mục Thanh Đồng còn có thể nhấc lên vị trí đặc biệt ở trong lòng hắn.
Quá tốt, sau khi giải quyết vấn đề tình cảm của Kỷ Kiêu, Lộ Nhậm liền có thể yên tâm tạm biệt tuyến tình cảm, chuyên tâm leo lên đỉnh cao võ đạo. Sau khi hoàn thành tuyến của Kỷ Kiêu, Lộ Nhậm còn có thể nhận được một tấm thẻ trong nhóm thẻ kia.
Hoàn thành nhiệm vụ của cả bốn tuyến, Lộ Nhậm liền có thể có được cuộc đời thuộc về chính mình, không còn bị cốt truyện nắm giữ sống chết nữa.
Qua một lượt giải thích, Tiểu Quân mới bất giác phát hiện tư duy của mình hình như bị Lộ Nhậm dẫn lệch đi rồi, một lòng chỉ muốn khiến Lộ Nhậm bước lên con đường võ đạo, suýt chút nữa đã quên nhiệm vụ chủ yếu là giải quyết vấn đề yêu đương của Kỷ Kiêu.
Tiểu Quân suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: 【 Nhưng mà, nếu Mục Thanh Đồng giúp Kỷ Kiêu trong lúc gặp Băng Hỏa Vinh Nguyên, vậy Kỷ Kiêu không phải càng cuồng yêu thêm sao?】
Lộ Nhậm: 【 Không sao, khoảng cách Kỷ Kiêu tới đỉnh cao võ đạo còn nhiều năm lắm, cũng đủ khiến tình cảm nồng nhiệt trở thành tế thủy trường lưu[1] rồi, lý trí của hắn lúc ấy sẽ không bị hormone thao túng dễ như vậy đâu. 】
Dạy dỗ xong Tiểu Quân ngây thơ, Lộ Nhậm trực tiếp đi tìm thầy giáo dẫn đội.
Cậu bây giờ vẫn là tiểu thiếu gia Lộ gia, tuy rằng Hà hiệu phó uy hiếp muốn hủy bỏ đặc quyền của cậu, thầy giáo dẫn đội trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám đắc tội Lộ Nhậm.
“Thưa thầy, em muốn ở cùng tổ với vệ sĩ tư nhân của em.”
“Vệ sĩ?”
Lộ Nhậm gật đầu: “Chính là Kỷ Kiêu, nếu không ai bảo vệ, em xảy ra chuyện thì làm sao?”
Tiểu thiếu gia Lộ gia đều đã nói vậy, thầy giáo dẫn đội đương nhiên sẽ không mua việc vào người. Rất nhanh, Kỷ Kiêu liền vào tổ của Lộ Nhậm.
Đối với việc đột nhiên thay đổi tổ viên, Kỷ Kiêu chỉ là liếc nhìn Lộ Nhậm một cái, không có hỏi nhiều.
Mục Thanh Đồng có chút nghi hoặc, hỏi: “Ể? Kết quả rút thăm vừa nãy không phải Kỷ Kiêu ở tổ 13 sao?”
Lộ Nhậm liếc nhìn y một cái, nói: “Vệ sĩ của tôi, đương nhiên phải ở bên người bảo vệ tôi, ai dám không đồng ý?”
“……” Mục Thanh Đồng trầm mặc, lén liếc mắt nhìn Kỷ Kiêu một cái.
Vẻ mặt Kỷ Kiêu như thường, giống như chẳng nghe thấy gì cả.
Mặc kệ như thế nào, có thể cùng tổ với nam thần, Mục Thanh Đồng vẫn rất vui vẻ, thậm chí cảm thấy Lộ Nhậm là trợ công hoàn mỹ.
***
Nhiệm vụ thực tiễn là bốn người tạo thành một cái tổ nhỏ, tìm kiếm các loại tài nguyên có trong danh sách. Tìm được manh mối đổi, săn bắt được tài nguyên đổi lấy điểm, sau mười ngày sẽ tổng hợp đánh giá.
Nếu gặp phải nguy hiểm, phải ấn vào thiết bị cầu cứu khẩn cấp, sẽ có cổ võ giả đến cứu viện. Chỉ là sẽ bị trừ điểm khảo hạch thực tiễn tương ứng, ảnh hưởng đến việc xin vào học viện cổ võ sau này.
Tóm lại, độ tự do rất cao, có thể mạo hiểm, cũng có thể yên ổn. Chuyện thầy giáo dẫn đội nhấn mạnh lặp đi lặp lại chỉ có một, chính là phải trở lại doanh địa trước khi trời tối.
Dị thú khác với con người, cổ võ giả khi mặt trời lên có thể hấp thu được nguồn ngũ hành chi khí dồi dào nhất dùng cho tu luyện, mà dị thú còn lại là buổi tối có thể có được càng nhiều năng lượng.
Nói đơn giản thì, ban ngày con người mạnh, ban đêm dị thú lại mạnh. Đối với học sinh mà nói, hành động vào buổi tối quá nguy hiểm, gặp phải dị thú gần như là không thể chạy thoát.
Lộ Nhậm đi theo sau đội ngũ, đi có hơi cố sức. Thân thể này thực sự quá là bỏ đi, chỉ là đi bộ mà cũng có thể hao hết phần lớn thể lực.
Cậu rất mệt, mệt đến chẳng buồn nói chuyện luôn.
Tổ 4 người, Tiền Lý là đội trưởng. Hắn tự nhận thực lực mạnh nhất, xung phong nhận việc làm đội trưởng. Thực lực Mục Thanh Đồng không được, Kỷ Kiêu không thèm để ý, còn Lộ Nhậm, cậu mặc kệ.
Tiền Lý là người thức thời, cho dù làm đội trưởng, gặp phải chuyện gì cũng sẽ hỏi ý kiến Lộ Nhậm.
Giống như lúc này.
Tiền Lý ngồi xổm xuống, nhìn kỹ tình trạng bùn đất cùng cây cỏ bị gặm cắn xung quanh, sau đó đi tới bên này.
“Lộ thiếu gia, bên kia hẳn là có ổ của Phệ Kim Thử[2], thứ đồ chơi này không dễ bắt được, nhưng điểm tích phân lại cao, chúng ta có thể đi nhìn thử xem.”
Lộ Nhậm nâng mí mắt, nói: “Có xa không?”
Tiền Lý đáp: “Khó mà nói, dị thú đó à, có đôi khi truy đuổi mấy tiếng đồng hồ cũng không có kết quả, đều phải xem cơ duyên.”
Lộ Nhậm dựa vào cái cây bên cạnh, nói: “Tôi mệt.”
Phải, Lộ gia tiểu thiếu gia muốn nghỉ ngơi, không ai dám phản đối. Cho dù điểm tích phân của tổ bọn họ đứng chót, cũng chỉ có thể nghe theo.
Lộ Nhậm ngồi trên một tảng đá được Kỷ Kiêu trực tiếp bổ ra từ đống nham thạch bên cạnh , hai mắt đờ ra, hình như đang ngẩn người.
Tiền Lý ngồi một lúc, có chút đứng ngồi không yên.
“Cậu mắc tiểu à?” Lộ Nhậm đột nhiên mở miệng, doạ Tiền Lý một trận.
“Không phải, Lộ thiếu gia, Phệ Kim Thử này nhát gan, thấy động tĩnh liền trốn đi, tôi thấy dấu vết gặm cắn vừa nãy còn rất mới, nếu……”
Lộ Nhậm nghe được một nửa liền hiểu ngay ý của hắn, phất phất tay: “Tôi ở đây nghỉ ngơi, cậu muốn làm gì thì làm.”
Trường học yêu cầu, vì suy xét đến an toàn, trong khoá thực tiễn không thể hành động đơn độc.
Xét về giá trị võ lực, Mục Thanh Đồng và Tiền Lý cùng đi về phía trước tìm kiếm tung tích của Phệ Kim Thử.
Nửa tiếng sau, Tiền Lý quay lại.
Vẻ mặt hắn vui mừng, nói: “Tìm được rồi, Mục Thanh Đồng đang giữ ở bên kia, chỉ là sào huyệt của chúng nó gần bờ sông, bên kia hơi nước quá nặng, tôi không thể tới gần.”
Tiền Lý thiên về thuộc tính hoả, vừa tiến vào nơi hơi nước mạnh, chắc chắn sẽ kinh động đến Phệ Kim Thử ở bên trong.
Kỷ Kiêu thuộc tính thuỷ, là người được chọn để bắt giữ Phệ Kim Thử tốt nhất.
Kỷ Kiêu theo bản năng nhìn về phía Lộ Nhậm, Lộ Nhậm liếc hắn một cái: “Nhìn tôi làm gì?”
Kỷ Kiêu lúc này mới nói: “Tôi qua xem.”
Lộ Nhậm không ngăn cản hắn, khoá thực tiễn lần này là cơ duyên lớn của Kỷ Kiêu, ngoài thời điểm quan trọng, cậu sẽ không can thiệp vào bất kì quyết định gì của Kỷ Kiêu. Bằng không dẫn đến việc tuyến cốt truyện sụp đổ, bắt đầu lại từ đầu thì phiền lắm.
Sau Kỷ Kiêu rời đi một lúc, Tiền Lý lại mở miệng.
“Lộ thiếu gia, cậu nghỉ đỡ hơn chưa?”
“Sao?”
“Tôi cảm thấy chúng ta nên cùng đi qua xem thử, ổ của Phệ Kim Thử còn có khả năng sinh ta Tích Tuyết Thảo[3]……”
Tiền Lý chọn Tích Tuyết Thảo, là thứ Lộ Nhậm cần nhất lúc này.
Tích Tuyết Thảo, tác dụng lớn nhất chính là đả thông kinh mạch. Tích Tuyết Thảo cùng Phệ Kim Thử cộng sinh, nhưng Phệ Kim Thử không có việc gì thì thích gặm Tích Tuyết Thảo, chỉ có khi chuột mẹ mang, sẽ giữ lại Tích Tuyết Thảo để lúc sinh bổ sung năng lượng.
Tích Tuyết Thảo có thể gặp nhưng không thể cầu, vẫn luôn ra giá cao cũng không có ai bán, ngay cả Lộ gia cũng khó có thể kiếm được.
Tiền Lý tiếp tục nói: “Con chuột mẹ hình như là đang mang thai, khả năng trong động xuất hiện Tích Tuyết Thảo rất lớn.”
Lộ Nhậm nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Được, chúng ta mau chạy qua đó.”
***
Khi Kỷ Kiêu cùng Mục Thanh Đồng mang theo Phệ Kim Thử trở lại chỗ ban nãy, chỗ đó không có một bóng người.
Kỷ Kiêu nhíu mày, ngồi xổm xuống xem xét dấu vết trên mặt đất một chút.
Tiền Lý cùng Lộ Nhậm rời đi theo hướng bọn họ trở về, bọn họ lại không hề gặp nhau.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Ngay lúc này, trong rừng cây vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, Tiền Lý phi thân xuất hiện.
“Không ổn, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?” Mục Thanh Đồng hỏi.
Tiền Lý vội vã nói: “Lộ Nhậm một hai nói phải đi cùng, nói Phệ Kim Thử sẽ cộng sinh ra Tích Tuyết Thảo, tôi không khuyên được, liền đi theo đi, kết quả cậu ta trên đường bị trượt chân rơi xuống sơn cốc rồi! “
Mục Thanh Đồng sửng sốt, cuống quýt lấy cái nút kêu cứu, lại hoảng loạn quá mức, tay run lên, cái nút rơi vào bên trong nước.
Dòng suối chảy xiết, cái nút rất nhanh liền biến mất không nhìn thấy nữa.
Tiền Lý xoay người liền đi: “Bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta đi cứu thì không an toàn, vẫn là về doanh địa cầu cứu thôi.”
Kỷ Kiêu không nói lời nào, xoay người đi về hướng ngược lại, Mục Thanh Đồng giữ chặt hắn lại.
“Kỷ Kiêu, câu định đi đâu!” Mục Thanh Đồng vội la lên.
“Tìm người.”
Kỷ Kiêu nói xong, tay vung lên hất tay Mục Thanh Đồng ra, rất nhanh liền biến mất ở trong rừng rậm.
***
Lộ Nhậm bị mất tích, lúc này đang ngồi trên tảng đá cạnh bờ sông trầm tư.
Nơi này là lòng sông, đang là mùa khô, con sông thu hẹp độ rộng của dòng chảy. Thời đại linh khí khôi phục, thực vật lớn vô cùng nhanh, nơi nào nước sông rút đi đều bị thực vật phát triển mạnh chiếm lĩnh.
Cậu bị Tiền Lý một tay đẩy xuống dưới, nhưng mặc quần áo của Tiềm Long Các đương nhiên sẽ không bị thương.
“Bị nhốt ở đây rồi.”
Lộ Nhậm nhìn lướt qua vách núi phía trên, xác định với khoảng cách này cậu không trèo lên nổi, chỉ có thể đi đường vòng về thôi.
Ngóng núi chạy chết ngựa[4], xem ra không mất bảy tám tiếng đồng hồ, đừng hòng quay lại được doanh địa.
Không ít dị thú nguy hiểm đều hoạt động vào đêm, mặc dù khu vực này trước đó đã từng được xử lý, cũng không thể bảo đảm là loại dị thú giỏi trốn tránh như con dơi này có thể phát hiện ra hay không.
Đi đường vào ban đêm, chỉ có con đường chết.
Lộ Nhậm lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian, ở vùng dã ngoại không có tín hiệu, nút cầu cứu duy nhất thì ở trên người Mục Thanh Đồng.
Nói tóm lại, cậu chết chắc rồi.
Tiểu Quân thật sự là không thể hiểu được hành vi của Lộ Nhậm, Tiền Lý rõ ràng không có ý tốt, Lộ Nhậm vẫn còn đi theo.
Tuy rằng tính tình Lộ Nhậm không tốt, nhưng không nên ngốc như vậy chứ.
Tò mò thúc đẩy Tiểu Quân dồn dập hỏi, điện thoại rung không ngừng.
【 Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cậu đi cùng cái tên Tiền Lý kia làm gì? 】
“Hợp lý hoá hành vi, đây còn không phải mi yêu cầu à?” Lộ Nhậm nói.
【 Á? Yêu cầu gì cơ? 】
Lộ Nhậm kiên nhẫn giải thích: “Mi nói trung tâm của cốt truyện trên người Kỷ Kiêu, ở trước mặt Kỷ Kiêu, làm chuyện gì cũng không thể khác với hành vi của nhân vật Lộ Nhậm trong giai đoạn này, nếu không sẽ kích phát cơ chế tu sửa cốt truyện.”
“Ta đây muốn thay đổi, nhất định phải rời khỏi Kỷ Kiêu, hơn nữa còn phải hợp lí hoá khiến bản thân mất tích.” Lộ Nhậm cười cười, “Vừa hay Tiền Lý tự đưa tới cửa, vậy thì thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Tiểu Quân nghe xong sững sờ: 【 Nhưng trời tối rất nguy hiểm đó. 】
Lộ Nhậm nhảy từ trên tảng đá xuống, đi về phía trước: “Con đường võ đạo, có câu nói không phá thì không xây được, kinh mạch của thân thể này, đã phế rồi, muốn tập võ, chỉ có thể hạ thuốc mạnh”
【 Thuốc mạnh? 】
Lộ Nhậm híp mắt nhìn lên trời, lại nhìn xuống hướng thực vật sinh trưởng, sau khi xác định phương hướng, đi vào sâu bên trong.
Cầu đường sống trong ngõ cụt, người trong lúc rơi vào bước đường cùng mới có thể kích phát ra tiềm lực, đột phá vỡ hết tất cả trói buộc.”
【 Nhưng, nhưng nếu, nếu không thành công thì làm sao? 】
Lộ Nhậm ngừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường: “Một canh bạc lớn, có thua thì có thắng, thắng thì ta liền kiếm lời, thua, chẳng qua là công dã tràng. Chết mà thôi, lại chẳng phải lần đầu tiên.”
Tiểu Quân trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói một câu.
【 Ta luôn cảm thấy, Lộ Nhậm mà ta biết và cậu, không giống nhau lắm. 】
“Con người đương nhiên sẽ thay đổi.”
Lộ Nhậm dấn thân vào chốn nguy hiểm, hành vi của cậu cũng phù hợp với logic hành động của tiểu thiếu gia Lộ Nhậm, không có kinh nghiệm sinh tồn sẽ dễ dàng tin tưởng người khác.
Lộ Nhậm lúc trước cũng là y như vậy, chỉ là chết nhiều lần rồi, cảm thấy có hơi trưởng thành rồi.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Tế thuỷ trường lưu: 细水长流 [xī shuǐ cháng líu] là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
[2] Phệ Kim Thử: 噬金鼠 [shìjīnshǔ] nghĩa là chuột vàng.
[3] Tích Tuyết Thảo: 积雪草 [jīxuěcǎo] mình gọi là rau má đó :>>
[4] Ngóng núi chạy chết ngựa: 望山跑死马 chỉ việc nhìn bằng mắt thì có vẻ gần nhưng trên thực tế thì lại rất xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN