Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 96: Tuyến thời gian của quá khứ
Edit – beta: Axianbuxian12
Nhóm ba người Lộ Nhậm, ở trong khu rừng diện tích rộng lớn mày suốt ba ngày.
Săn giết liên tục suốt từ sáng tới tận tối, bọn họ tìm được một chỗ đóng quân tạm thời. Cho dù ba người đều là cổ võ giả có thực lực hơn người, cũng không thể chiến đấu cường độ cao trong 24 giờ.
Phản hồi từ chỗ Tiểu Quân đến Lộ Nhậm ngày càng nhiều, dị thú trong khu rừng này đã bị diệt gần hết, tốc độ tụ tập của đàn thú đang dần chậm lại.
Với sức chiến của ba người, khoảng chừng thêm một ngày nữa, cơn sóng dị thú này sẽ hoàn toàn bị đánh tan.
Lộ Nhậm nhìn lửa trại trước mắt ngây người, mới vừa ăn xong, lúc này cậu có hơi mệt mỏi.
Trong ba ngày chiến đấu, Lộ Nhậm phát hiện tuy rằng tính cách Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh không hợp, nhìn nhau không thuận mắt, nhưng khi chiến đấu lại phối hợp vô cùng ăn ý.
Loại ăn ý thậm chí còn vượt qua cả bạn bè, giống như là hai mặt của một thể.
Ví như lúc này, Lộ Nhậm ngồi bên cạnh lửa trại, Thịnh Cảnh và Kỷ Kiêu mỗi người đả tọa tu luyện ở một hướng, giống như đạt thành sự cân bằng kỳ diệu, ai cũng không thể tới gần Lộ Nhậm thêm một bước.
Vì sự cân bằng kỳ quái này, hai người trước khi ăn cơm còn đánh mấy chiêu, cuối cùng bị Lộ Nhậm mạnh mẽ cắt ngang, bảo hai người đến bên cạnh gác đêm.
Dù sao thực lực của Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh đã là võ đạo cấp bậc đại sư, buổi tối không cần ngủ, chỉ cần đả tọa thì có thể khôi phục tinh lực.
Lộ Nhậm sai sử bọn họ không hề có gánh nặng tâm lý.
Cậu ngả về phía sau, nửa dựa vào tảng đá phía sau, nhắm mắt lại.
Lộ Nhậm vốn tưởng rằng dưới tình huống này mình sẽ không ngủ, không ngờ đôi mắt vừa nhắm lại, cơn buồn ngủ đã ập đến mãnh liệt.
Chẳng qua vài phút, Lộ Nhậm đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Lộ Nhậm xoay người ngồi dậy, đã vô cùng có kinh nghiệm. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện bản thân dường như đang ở sân thượng của khu dạy học của trường nào đó.
Cậu lười động đây, ngồi trên mặt đất, chờ chuyện tiếp theo sắp xảy ra.
Lộ Nhậm biết thế giới này không bình thường, thậm chí cậu biết chính mình đang nằm mơ.
Nhưng khi ở trong mơ, cậu không nhớ nổi trong thế giới hiện thực mình rốt cuộc đang làm gì. Tóm lại giấc mơ rồi sẽ tỉnh lại, Lộ Nhậm cũng cũng chỉ coi đây trở thành một chuyến du lịch kỳ diệu.
Im lặng nhìn mọi vậy thay đổi là được, người nên tới, chuyện nên xảy ra, đều sẽ tự động đến thôi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Lộ Nhậm nghe thấy tiếng cửa sắt dày nặng mang theo chút tiếng rỉ sét bị đẩy ra.
Có người lên sân thượng rồi.
Lộ Nhậm theo bản năng điều chỉnh hô hấp, trốn đi.
Từ chỗ cậu trốn, đúng lúc có thể nhìn từ trên cao xuống, thấy toàn bộ sân thượng. Nếu muốn phát ra hiện Lộ Nhậm, thì phải ngẩng đầu lên tìm mới được.
Người bình thường, sẽ không phát hiện sự tồn tại của cậu.
Người mở cửa chính là một nữ sinh mặc đồng phục của trường học.
Sau khi cô đi lên sân thượng, thì đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không phát hiện Lộ Nhậm ngồi ở chỗ cao.
Cô đi tới gần lan can thì dừng lại, tay nắm lấy góc váy, dường như vô cùng căng thẳng.
Tình cảnh này, có chút thú vị.
Lộ Nhậm tiếp tục chờ một người nữa tiến đến, cậu xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối không phải được mời tới xem kịch.
Qua vài phút, cửa lại bị đẩy ra. Lần này là một thiếu niên vóc người rất cao.
Thiếu niên cũng đi thẳng qua, cũng không quay đầu lại, Lộ Nhậm nhìn không thấy mặt cậu ta.
Nữ sinh đứng ở bên cạnh quay đầu lại nhìn, diện mạo vô cùng thanh tú, dáng vẻ khoảng chừng là 15-16 tuổi.
Thiếu niên mở miệng, hỏi: “Sao? Tìm tôi tới đây có chuyện gì?”
Nữ sinh hít sâu một hơi, sau đó nói một câu: “Mình rất thích cậu, cậu có thể làm bạn trai mình không?”
Woah.
Lộ Nhậm thật sự không nghĩ tới, cậu tự nhiên lại đụng phải một màn này.
Dù sao mấy lần trước, không phải đánh nhau thì là săn thú, phong cách đột nhiên nhảy đến tình yêu vườn trường, thật sự làm Lộ Nhậm có chút không thích ứng được.
Lộ Nhậm đương nhiên có thể đoán được thiếu niên đưa lưng về phía cậu kia là Tiểu Cửu, dù sao mỗi lần cậu ở trong mơ, trước sau chỉ xoay quay vai chính Tiểu Cửu này.
Lần này cũng không ngoại lệ, Lộ Nhậm tự nhiên nhớ tới Tiểu Cửu dơ dáy mà cậu nhặt được ở hắc phố, trong lòng dâng lên cảm giác bùi ngùi.
Tiểu Cửu lớn rồi, cũng đã có nư sinh đến tỏ tình với nó rồi.
“……”
Phía dưới một mảnh im lặng, ngoài tiếng gió ra, không có ai mở miệng.
Sau khi sự xúc động không màng tất cả qua đi, nữ sinh bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ.
Mặt cô vốn đỏ ửng, lúc này nhiệt độ lại từ từ rút đi, trở nên có vài phần tái nhợt.
Tiểu Cửu này thật là, suy nghĩ cái gì vậy.
Lộ Nhậm có chút lo lắng, với tính cách của Tiểu Cửu, chắc sẽ không chừa cho mặt mũi, trực tiếp đi mất đấy chứ?
Sau một lúc lâu, Tiểu Cửu mới nhẹ giọng nói câu: “Xin lỗi, bây giờ chúng ta đều còn quá trẻ, không phân rõ được cái gì là thích.”
Nữ sinh muốn mở miệng, lại bị Tiểu Cửu giơ tay ra, ý bảo cô nghe tiếp.
Tiểu Cửu tiếp tục nói: “Ở tuổi này, là thời cơ tu luyện, nhận thức võ đạo căn bản tốt nhất, vì một chút hảo cảm mông lung mà bỏ lỡ thời cơ tốt vĩnh không trở lại, vì nhỏ mà mất lớn thật quá……”
Tiểu Cửu ân cần dụ dỗ, nói một đống lời hợp tình hợp lý.
Tuy rằng hốc mắt nữ sinh đã chứa chút nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, chào một câu, nói: “Mình rất xin lỗi, không nên xúc động như vậy, cảm ơn cậu.”
Nói xong, cô lướt qua Tiểu Cửu, chạy ra ngoài.
Tiểu Cửu không động đậy, tay đút trong túi quần, nhìn nơi xa không biết đang nghĩ cái gì.
Lộ Nhậm thấy thế, mò cục đá nhỏ bên người, bắn ra ngoài, trúng phần vai Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu quay đầu lại, biểu tình trên mặt từ mờ mịt trở nên vui mừng, đôi mắt từng chút từng chút sáng lên.
“Thần tiên ca ca!”
Cả người Lộ Nhậm đều đần cả ra, khi Tiểu Cửu nhảy lên, thậm chí cậu còn lùi về sau một bước.
Sao lại là hắn!
Vậy là đã qua bao lâu rồi?
Thiếu niên trước mắt đã hoàn toàn nẩy nở, có vài phần dáng vẻ của người trưởng thành, đứa bé lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi vẻ trẻ con biến mất, ngũ quan nẩy nở, Lộ Nhậm liếc mắt một cái thì đã nhận ra gương mặt trước mắt này.
Đây nào phải Tiểu Cửu gì, rõ ràng là Thời Diễn!
Lộ Nhậm đau đầu, trong đầu hỗn loạn. Lần trước khi cậu rời đi, chỉ cảm thấy ngũ quan đứa nhỏ này có chút quen thuộc, hình như là gặp qua ở đâu rồi.
Chỉ là khi đó ngũ quan Tiểu Cửu vẫn theo hướng trẻ con, tính cách cũng khác nhau như trời với đất với Thời Diễn ôn nhuận như ngọc kia.
Lộ Nhậm làm thế nào cũng không có thể liên tưởng hai người này với nhau.
Có lẽ…… chỉ là lớn lên giống thôi?
Lộ Nhậm có chút lừa mình dối người, không thể tin được Tiểu Cửu và Thời Diễn là một người.
Tiểu Cửu hơi lung lay, biểu tình trên mặt dường như có chút bị thương: “Anh…… làm sao vậy?”
Lộ Nhậm im lặng một lát, lẩm bẩm nói câu: “Tiểu Cửu sao lại lớn thành dáng vẻ này chứ?”
Tiểu Cửu nghe xong càng thêm tủi thân, nói: “Ba năm không gặp, anh đã không quen biết em rồi sao?”
Như thế làm Lộ Nhậm tìm về vài phần cảm giác lúc trước, dù sao cậu cũng sống cùng đứa nhỏ này gần một năm cơ mà.
Cho dù bây giờ phát hiện Tiểu Cửu rất có khả năng là Thời Diễn, đoạn thời gian kia vẫn là không thể xóa nhòa.
Lộ Nhậm thở dài, ngồi xuống, nói: “Lại đây đi.”
Cậu lại muốn gọi Tiểu Quân trong ý thức, vẫn không có phản ứng gì. Cảnh trong mơ này đến cùng là chuyện thế nào, chẳng lẽ là khởi đầu của tuyến Thời Diễn tuyến?
Câu chuyện thật sự bắt đầu từ lúc hắn bảy tám tuổi, nên mới dẫn cậu tới giấc mơ kỳ quái này?
Lộ Nhậm nhíu mày, bỗng nhiên lại nhớ tới cốt truyện ban đầu, khúc mắc của Thời Diễn và Mục Thanh Đồng bắt đầu khi Thời Diễn bảy tám tuổi.
Cho nên, cậu căn bản là đang đi theo cốt truyện của Mục Thanh Đồng?
Lộ Nhậm nghĩ mà huyệt thái dương giật giật, cũng không hiểu rõ đây đến cùng là chuyện như thế nào.
Cậu thấy Tiểu Cửu ngồi xuống, theo bản năng gọi một tiếng: “Thời Diễn.”
Tiểu Cửu ngây người: “Sao anh biết em……bây giờ gọi bằng tên này?”
Quả nhiên, không phải thân thích, cũng không phải lớn lên giống, mà chính là Thời Diễn.
Lộ Nhậm nói lỡ miệng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói dối: “Ta là thần tiên, đương nhiên không gì là không biết.”
Thời Diễn cười cười, nói: “Ừm, cũng đúng, trước đó không lâu em được người nhà nhận về, bọn họ nói em tên là Thời Diễn.”
Thời Diễn dùng một biểu tình vô cùng lạnh nhạt nói qua đoạn này. Nói chúng chính là đấu tranh gia tộc, hắn trở thành vật hi sinh bị ném vào trong rừng rậm hoang vu, lớn lên trong bầy sói.
Đến tận không lâu trước đây, khi hắn triển lộ tài năng ở võ trường, người Thời gia mới phát hiện ra đứa bé họ cho rằng đã sớm chết này.
Lộ Nhậm nghe xong, hỏi: “Vậy về sau anh[1] định làm sao?”
Thời Diễn lắc lắc đầu nói: “Em không biết, em cảm thấy cho dù không cần bọn họ, em cũng có thể bằng năng lực của chính mình làm nên thành tựu trong võ đạo.”
Nói tới đây, Thời Diễn lại dừng một chút, nói: “Lần này suốt ba anh năm không xuất hiện, em còn cho rằng, anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, suy cho cùng em đã trưởng thành……”
Ma xui quỷ khiến, Lộ Nhậm hỏi một câu: “Nếu có một ngày tôi thật sự không xuất hiện lại nữa, anh sẽ làm sao?”
Thời Diễn nheo nheo mắt, đôi mắt phượng trở nên có chút âm trầm sắc bén: “Anh đã nói với em, chỉ khi có được thực lực, mới có thể có được mọi thứ mình muốn.”
“Nếu anh biến mất, em đây sẽ dùng hết mọi thứ cố gắn bắt lấy mọi thứ có thể bắt lấy, vũ lực, tài lực hay là quyền lực, dùng hết khả năng của em để có thể tìm được anh.”
Lộ Nhậm đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên thấy vẻ mặt Thời Diễn trở nên hoảng loạn.
Hắn nhào tới, lại trực tiếp xuyên qua thân thể Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm cúi đầu, phát hiện người mìn trở nên trong suốt, giống như mỗi lần phải rời khỏi thế giới này vậy. Chỉ là cậu vạn lần không ngờ tới, lần này lại trực tiếp rời đi trước mặt Thời Diễn.
Lộ Nhậm thấy sắc mặt Thời Diễn trở nên vô cùng nhợt nhạt, như là trời sụp xuống vậy. Điều này làm cho cậu lo lắng chuyện này sẽ lưu lại trong lòng Thời Diễn một dấu vết không thể xóa nhòa.
Cậu dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Tiểu Cửu, anh phải thuận theo lòng mình, kiên định đi theo con đường anh nhận định, một ngày nào đó tôi sẽ trở về.”
Sau đó, mọi thứ xung quanh đều hóa thành hư vô.
Lộ Nhậm lại không thể tỉnh lại, dường như cậu bị nhốt trong một không gian nhỏ.
Cậu nhìn xung quanh, nhìn thấy trong không gian hiện ra một quả cầu sáng ấm áp.
Quả cầu này thật sự là quá quá quá quen thuộc rồi. Thời điểm Lộ Nhậm tuyệt vọng nhất, chính là quả cầu này vớt cậu từ trong vũng bùn ra.
Lộ Nhậm do dự, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Quân.”
Cậu có chút không dám xác định, bởi vì mấy lần trước trong mơ hoàn toàn không thể liên hệ với Tiểu Quân.
Không nghĩ tới quả cầu kia lại đáp lại, sau một trận uốn éo thì lộ ra một đôi mắt to đẫm nước.
【 Oa, Lộ Nhậm, cuối cùng cũng liên lạc được cậu rồi. 】
Lộ Nhậm: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ta đang nằm mơ?”
【 Không phải mộng, đây là tuyến thời gian trong quá khứ, quá khứ của Thời Diễn, đều là chuyện thật sự đã xảy ra. 】
_____
[1] Lộ Nhậm biết Tiểu Cửu là Thời Diễn rồi nên đổi xưng hô nha😊
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!