Một lực rất mạnh lướt qua má Tạ Thừa Đông, đập thẳng vào bức tường sau lưng cậu, Tạ Thừa Đông nhắm mắt lại, tiếng thở của Chung Kỳ rõ ràng truyền vào tai cậu, nặng nề như vậy, khiến cậu rất khó chịu.
“Lừa đảo…” Chung Kỳ nặng nề thốt ra hai chữ này, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nước mắt của Tạ Thừa Đông, “Tạ Thừa Đông, cậu đúng là một kẻ lừa đảo, nói rằng thích tôi, nhưng lại quay sang ở bên người khác, tình cảm của cậu rẻ mạt đến vậy sao?”
Tạ Thừa Đông đột ngột mở mắt, ai cũng có tư cách chỉ trích cậu, chỉ riêng Chung Kỳ là không, cậu không thể chịu đựng được nữa, giọng nói mang theo tiếng khóc, chất vấn, “Không ai thích cậu hơn tôi, nhưng cậu thì sao, bao nhiêu năm nay, cậu vẫn luôn giả vờ ngây ngốc, nhìn tôi như một chú hề vây quanh cậu, nhìn tôi bị người khác cười nhạo, cậu có tư cách gì nói tôi… cậu có tư cách gì?”
Cậu khóc đến mức không thể nói nên lời, sự ấm ức nhiều năm trong phút chốc như vỡ òa, khiến cậu mất hết sức lực chống đỡ, cả người như sắp sụp đổ.
Câu chất vấn của cậu từng chữ từng chữ thấm đẫm máu và nước mắt, khiến sắc mặt Chung Kỳ trắng bệch, Chung Kỳ chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt Tạ Thừa Đông, nhưng lúc này, lại khó có thể ngẩng đầu lên trước mặt Tạ Thừa Đông——Anh biết Tạ Thừa Đông thích mình từ hồi cấp hai, anh tận hưởng sự ngưỡng mộ của Tạ Thừa Đông dành cho mình, thích việc Tạ Thừa Đông răm rắp nghe lời mình, anh cũng từng có ý định ở bên Tạ Thừa Đông, nhưng Tạ Thừa Đông không giống những người khác, Tạ Thừa Đông là người lớn lên cùng anh từ nhỏ, nếu Tạ Thừa Đông chỉ muốn chơi đùa, Chung Kỳ có thể chiều theo, nhưng Tạ Thừa Đông lại thật lòng đối xử với anh, nếu anh đùa giỡn với Tạ Thừa Đông, thì hai người họ sẽ không thể nào quay về như trước được nữa.
Chung Kỳ không từ bỏ được sự dõi theo của Tạ Thừa Đông, cũng không từ bỏ được thế giới phồn hoa bên ngoài, cứ thế giày vò Tạ Thừa Đông, giày vò suốt bao nhiêu năm, không ngờ lại chắp tay nhường Tạ Thừa Đông cho người khác.
Tạ Thừa Đông là của anh, Tạ Thừa Đông thích anh, tại sao lại có thể ở bên người khác.
“Bây giờ tôi cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu chia tay với Dư Lộ Diễn, tôi sẽ ở bên cậu.”
Chung Kỳ nói rất êm tai, nhưng Tạ Thừa Đông lại cảm thấy rất đáng thương, Chung Kỳ ở bên cậu là vì điều gì, vì lòng chiếm hữu, hay chỉ đơn giản là không muốn cậu ở bên Dư Lộ Diễn, cậu không hiểu Chung Kỳ đến tận bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì.
Có những thứ một khi đã mất đi, thì dù có cố gắng nắm giữ cũng không được, một khi trái tim đã thất vọng, thì rất khó để quay đầu lại.
Tạ Thừa Đông cười khổ, đau buồn nhìn Chung Kỳ, “Muộn rồi, tôi không cần nữa.”
Không cần thích cậu, cũng không cần cậu Chung Kỳ.
Mặt Chung Kỳ nháy mắt cứng đờ, ánh mắt anh chuyển động dữ dội, còn Tạ Thừa Đông đã từng chút một gỡ bàn tay anh đang nắm trên vai mình ra, bàn tay anh đập vào tường, lúc này vẫn còn dính máu, nhưng anh lại không cảm thấy đau, chỉ một mực nhìn khuôn mặt Tạ Thừa Đông, ánh mắt Tạ Thừa Đông khi chạm đến vết thương trên tay anh chợt tối sầm lại, nhưng chỉ nói, “Chung Kỳ, mấy năm nay cảm ơn sự chăm sóc của nhà họ Chung, tôi sẽ từ từ trả ơn cho chú Chung, chúng ta chia tay trong hòa bình đi.”
Nói xong, cậu hít một hơi thật sâu không khí lạnh như băng, muốn thoát khỏi Chung Kỳ khiến cậu khó thở.
Động tác của cậu chậm rãi in vào mắt Chung Kỳ, Chung Kỳ trong một thời gian dài không phản ứng lại được, đến khi hoàn hồn thì Tạ Thừa Đông đã đi xa anh mấy bước, dường như Tạ Thừa Đông một khi đã đi rồi, thì sẽ không bao giờ ngoảnh lại nhìn anh nữa.
Không phải nói là thích anh sao, tại sao lại đi một cách dứt khoát như vậy?
Đầu ngón tay Chung Kỳ đau nhói, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn một bước lao lên, anh tiện tay túm lấy một thứ, vốn định kéo Tạ Thừa Đông lại, nhưng lại túm trúng khăn quàng cổ của Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông bị anh kéo giật về phía sau, khăn quàng cổ siết chặt cổ, cậu theo phản xạ có điều kiện nới lỏng khăn quàng cổ, muốn giảm bớt lực kéo, Chung Kỳ vừa vặn kéo luôn cả chiếc khăn quàng cổ của cậu đi, dưới ánh đèn, Chung Kỳ nhìn rõ vết hằn đỏ trên cổ Tạ Thừa Đông.
Anh tung hoành trên tình trường nhiều năm, những vết hằn đỏ này là làm sao tạo ra thì anh hiểu rõ hơn ai hết, đầu Chung Kỳ ong ong, một ngọn lửa ngùn ngụt nhấn chìm anh, anh trợn mắt há mồm, nắm chặt chiếc khăn quàng cổ mềm mại trên tay vẫn còn lưu lại hơi ấm cơ thể của Tạ Thừa Đông, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn thon dài của Tạ Thừa Đông, nghe thấy giọng nói khàn khàn đến mức đáng sợ của mình, “Các người đã lên giường với nhau?”
Tạ Thừa Đông vô cùng kinh hãi, luống cuống tay chân che cổ mình lại, nhưng động tác này quá mức che đậy, cậu chỉ thấy không ổn, lùi về phía sau hai bước định bỏ chạy.
Ánh mắt Chung Kỳ chỉ toàn là vết hằn trên cổ Tạ Thừa Đông, lúc này cả người anh như được bơm đầy khí, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, anh không kiềm chế được, xông lên định túm lấy Tạ Thừa Đông, đau đớn khiến mỗi bước chân anh đi đều tê dại.
Tạ Thừa Đông và Dư Lộ Diễn đã lên giường với nhau, hai người họ đã lên giường với nhau rồi.
Nhận thức này khiến lục phủ ngũ tạng của Chung Kỳ như bị bóp nát, suốt hai mươi năm, Tạ Thừa Đông vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh không ra tay, nhưng lại bị người khác nhanh chân hơn, Chung Kỳ vẫn luôn cho rằng mình thích Dư Lộ Diễn, nhưng lúc này đây anh chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Dư Lộ Diễn, thì muốn lao đến đá cho một trận.
Dư Lộ Diễn đã đụng vào Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông thuộc về anh.
Tạ Thừa Đông thực sự bị dọa sợ, cậu chạy vê phía trước hai bước, đột ngột đâm sầm vào vòng tay của người phía trước, vội vàng định xin lỗi, nhưng người kia lại nắm lấy cổ tay cậu, nói với Tạ Thừa Đông đang hoảng loạn, “Là tôi.”
Giọng nói trầm ấm khiến nước mắt trong mắt Tạ Thừa Đông rơi xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn, không phải Dư Lộ Diễn thì là ai?
Chung Kỳ đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào hai người cách đó vài bước, năm ngón tay siết chặt, bất ngờ xông lên trong lúc Dư Lộ Diễn và Tạ Thừa Đông không hề đề phòng, Dư Lộ Diễn nhanh tay nhanh mắt đẩy Tạ Thừa Đông ra, nhưng lại bất ngờ hứng trọn một cú đấm của Chung Kỳ.
Chung Kỳ ngay khoảnh khắc nhìn thấy Dư Lộ Diễn đã không thể kìm nén được cơn thịnh nộ ngút trời của mình, chính là người trước mắt này, đã cướp mất Tạ Thừa Đông, khiến Tạ Thừa Đông không còn là Tạ Thừa Đông nữa, thậm chí còn lên giường với Tạ Thừa Đông, từng chuyện từng việc đều đủ để châm ngòi cho Chung Kỳ, Chung Kỳ vốn là người cực kỳ sĩ diện, tuyệt đối không làm ra chuyện đánh nhau ngoài đường như thế này, nhưng lúc này lại chẳng màng đến những thứ khác, chỉ muốn trút cơn thịnh nộ của mình, mắt đỏ ngầu lao vào Dư Lộ Diễn.
Trên mặt Dư Lộ Diễn bị đấm một cú, phản ứng rất nhanh chóng phá giải đòn tấn công của Chung Kỳ, cả hai đều là người được đào tạo, Chung Kỳ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nhưng Dư Lộ Diễn chỉ đối phó với đòn tấn công, không ai chiếm được lợi thế, rất nhanh họ đã trao đổi với nhau vài đòn, Tạ Thừa Đông lấy lại tinh thần, lập tức lao vào, hai người mới vội vàng dừng tay.
Bên đường đã tụ tập không ít người xem, Chung Kỳ thở hổn hển, vẫn cầm khăn quàng cổ của Tạ Thừa Đông trong tay, anh nhìn Dư Lộ Diễn với vẻ căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dư Lộ Diễn, mày dám cướp người của tao.”
Lời này nói ra chẳng có lý lẽ gì, Chung Kỳ và Tạ Thừa Đông chưa từng ở bên nhau, làm gì có chuyện cướp người, nếu thực sự phải tính toán thì cũng là Tạ Thừa Đông cướp người của Chung Kỳ.
Một người là trúc mã thầm thương, một người là nguời trong lòng mà trúc mã thích, nhưng Tạ Thừa Đông lại ở bên nguời trong lòng, không phải cướp người thì là gì, Tạ Thừa Đông không ngờ có một ngày mình cũng trở thành nhân vật chính trong câu chuyện vô lý như vậy.
Dư Lộ Diễn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Chung Kỳ phát điên, chế giễu nói: “Thừa Đông là người của mày từ lúc nào, mày có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của cậu ấy?”
Hôm nay một hai người đều chất vấn tư cách của Chung Kỳ, Chung Kỳ tức đến nổ phổi, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, trừng mắt nhìn Dư Lộ Diễn, tức đến cực điểm nhưng lại cười ra tiếng: “Tốt, rất tốt…” Chung Kỳ lại nhìn về phía Tạ Thừa Đông, Dư Lộ Diễn và Tạ Thừa Đông đứng đối diện với anh, khiến anh đau như cắt, anh rất muốn tiếp tục phát tác, nhưng người trên đường đã bắt đầu đông đúc, nhiều năm kìm nén Tạ Thừa Đông khiến anh dù có tức giận đến chết cũng không chịu yếu thế, anh từng chữ từng chữ một nói lạnh lùng: “Tạ Thừa Đông, cậu muốn chia tay trong hòa bình với tôi, cậu nghĩ hay lắm, cậu dám phản bội tôi, chúng ta sẽ không xong đâu.”
Tạ Thừa Đông thấy trạng thái của Chung Kỳ thì sợ hãi, cậu biết Chung Kỳ đang nói lời cay nghiệt, thực ra đã đến một giới hạn, nhiều năm quan tâm Chung Kỳ khiến cậu không thể không chút gợn sóng, cậu vô thức muốn tiến lên một bước, nhưng cổ tay lại bị Dư Lộ Diễn nắm lấy, quay đầu lại nhìn, Dư Lộ Diễn đang mím chặt môi, đôi mắt dài và hẹp sâu không lường được, Tạ Thừa Đông bị hắn nhìn như vậy, liền không còn hành động gì nữa.
Chung Kỳ thấy hành động nhỏ của hai người, khóe môi cong xuống, rất lâu sau mới chịu thu hồi ánh mắt.
Anh quen làm người chiến thắng, không ngờ có một ngày cũng sẽ bại dưới tay Tạ Thừa Đông.
Không biết từ lúc nào đã bắt đầu có tuyết rơi, Tạ Thừa Đông nhìn bóng lưng cô đơn của Chung Kỳ, lại dừng ở chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm mà Chung Kỳ đang cầm trên tay, thật chói mắt, khiến tầm nhìn của cậu trở nên mờ mịt.
Thực sự kết thúc rồi sao, tình cảm hai mươi năm của cậu, đêm nay cuối cùng cũng đã chấm dứt.