Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
Chương 66
Vệ Vương tự mình tới cửa thăm hỏi Quốc sư, lần thăm hỏi này, là lý do khiến Quốc sư lưu lại nơi đây thời gian dài như vậy, tự nhiên lập tức làm người thỉnh Vệ Vương tiến vào.
Triệu Minh Tuyên là một vị Quân vương tuổi trẻ tài cao xuất sắc, sau khi hắn vào phòng, mọi cách cung kính với Quốc sư, đầu tiên là thăm hỏi thân thể Quốc sư như thế nào, điều kiện ăn ở như thế nào, đến cuối cùng mới nói đến, hy vọng có thể mời Quốc sư đến vương đô Vệ Quốc.
Triệu Minh Tuyên: “Nếu Quốc sư theo Cô đi Vương đô, khí hậu nơi đó hợp lòng người, sẽ càng thích hợp cho Quốc sư tĩnh dưỡng. Cô ngày thường không có việc gì, cũng sẽ không tới hỏi chuyện làm phiền Quốc sư.”
Quốc sư lắc lắc đầu.
Hắn nói ra câu trả lời đã sớm chuẩn bị tốt: “Nếu Lê Quốc vong, đó là mệnh phàm trần đã xong, ta cũng không tính toán lại nhúng tay tục sự. Ta vì vận mệnh quốc gia Lê Quốc, đã tiêu hao quá nhiều. Vệ Vương muốn cho ta hỗ trợ bặc quẻ, trạng huống hiện tại của ta, cũng vô pháp đảm nhiệm. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải chậm trễ nghiệp lớn của Vệ Vương? Vệ Vương hậu ái, ta chỉ có thể tại đây tiếc nuối cự tuyệt.”
Ánh mắt Triệu Minh Tuyên lập loè.
Chỉ trong thời gian nói chuyện ngắn ngủn cùng Quốc sư này, xác thật có thể nhìn ra thân thể Quốc sư không tốt.
Lúc này mới vào thu, trong phòng cũng đã thêm lò sưởi, Quốc sư còn dựa gần nhất, sắc mặt vẫn như tuyết trắng; mà Triệu Minh Tuyên ngồi đối diện với Quốc sư, bị lò sưởi làm cho mồ hôi đầy đầu. Đã như vậy, Quốc sư vẫn còn không ngừng ho khan.
Hiển nhiên xác thật Quốc sư đã tiêu hao quá nhiều.
Trong lòng Vệ Vương nảy sinh tiếc nuối, nghĩ nếu chính mình sớm gặp được vị Quốc sư này thì tốt rồi. Vị quốc sư ở Vương đô mình kia, cả ngày chỉ xem cái hiện tượng thiên văn cũng nhìn nhầm được. Vị quốc sư này của Lê Quốc, lại có đại bản lĩnh… Đáng tiếc Lê Quốc không giữ được, tiêu hao quá nhiều tinh thần của Quốc sư.
Mà nay nếu Quốc sư từ chối rời núi, Triệu Minh Tuyên cũng không thể cứng rắn lưu lại.
Hắn làm các thuộc hạ lưu lại lễ trọng mình chuẩn bị cho Quốc sư, liền đứng dậy cáo từ, tính toán cứ vậy rời đi.
Quốc sư đưa Triệu Minh Tuyên ra cửa, cửa mở, Triệu Minh Tuyên khách khí nói một tiếng “Không cần đưa tiễn”, liền xoay người rời đi. Quốc sư đứng lại bên cửa, nhìn theo Vệ Vương.
Quốc sư hỏi đệ tử bên người: “Vị kia… Ừm, không ở đây sao?”
Hiện tại hắn đã không nghĩ nhắc tới tiểu danh hào của công chúa.
Đệ tử tự nhiên hiểu ngữ khí hàm hồ này của Quốc sư là đang hỏi ai.
Đệ tử nói: “Thất hoàng tử đi dạo phố từ buổi sáng, không biết làm cái gì. Tiên sinh muốn đệ tử tìm hắn trở về sao?”
Quốc sư lắc lắc đầu, hơi có chút buồn bã.
Hắn cho rằng Vệ Vương sẽ ở chỗ hắn gặp được tiểu công chúa, sau đó mang tiểu công chúa đi. Nhưng tiểu công chúa người đều không ở… Làm thế nào mang đi?
Quốc sư an ủi chính mình, nhất định còn có cơ hội lần sau.
Nói không chừng vị Vệ Vương này sẽ “Đến mời ba lần” thì sao.
—
Triệu Minh Tuyên được đệ tử đưa ra khỏi cửa, đang định quay đầu lại lại chính thức từ biệt một lần, ánh mắt hắn chợt ngưng, thấy được một thiếu niên từ bên ngoài đi tới.
Hắn mặc áo xanh tự nhiên, ngọc quan màu vàng, mặt trắng môi hồng, dáng vẻ cực kỳ tuấn tiếu.
Thiếu niên này một bên đi về hướng cửa, một bên tò mò quay đầu lại, xem mấy vị kỵ sĩ đang chờ ở ngoài. Mà vừa quay đầu lại, thiếu niên liền đối mặt với Triệu Minh Tuyên đang lộ ra kinh hỉ.
Triệu Minh Tuyên nhìn đến người này, lập tức kêu: “A Trạch! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ninh Lộc chớp mắt, lắp bắp kinh hãi, nàng mới kỳ quái tướng quân Vệ Quốc mà nàng mới nói qua mấy câu hư hư thực thực sao lại ở chỗ này?
Mà đệ tử Quốc sư đưa Vệ Vương ra cửa, nghe được Vệ Vương gọi Thất hoàng tử là “A Trạch”, cũng đồng dạng cảm thấy kỳ quái. Nghĩ thầm Thất hoàng tử nhất định là đặt tên giả lừa gạt vị Vệ Vương này, nhưng mà… Quốc sư của bọn họ, cũng gọi là Thu Sĩ Trạch đấy.
Không khỏi quá khéo.
Ninh Lộc cũng cảm thấy quá khéo — người này biết Quốc sư?
Triệu Minh Tuyên đồng dạng cũng cảm thấy quá khéo — không phải hôm qua còn ở một thành vùng ngoại ô đụng phải A Trạch hiền đệ sao, cước trình* của hiền đệ sao còn nhanh hơn so với người có xe có ngựa như hắn?
(*cước trình: có thể hiểu là vận tốc đi lại)
Chẳng lẽ là… Hiền đệ đặc biệt tới chờ hắn?
A, không đúng.
Vệ Vương nhìn chằm chằm khuôn mặt Ninh Lộc, nghĩ thầm: Vị này không phải hiền đệ, mà là hiền muội.
Tiểu cô nương này … Thật là, vẫn còn còn giả dạng nam nhi.
Tưởng tượng như vậy, Triệu Minh Tuyên nhìn Ninh Lộc cười, cười đến Ninh Lộc không thể hiểu được.
Ninh Lộc ho khan một tiếng, chỉ phải giải thích: “Tổ tiên nhà ta là người quen cũ của Quốc sư, ta vừa lúc gặp được Quốc sư, liền tới thăm hỏi hắn. Huynh đài cũng là như thế này sao?”
Triệu Minh Tuyên cười: “Ta đã gọi ngươi là ‘A Trạch’, ngươi hà tất gọi ta là ‘huynh đài’ mới lạ như vậy? Ngươi cứ gọi thẳng ta ‘Tuyên ca’ là được.”
Ninh Lộc cười gượng một tiếng.
Nhưng mà tròng mắt chuyển động, nàng thuận thế leo lên, cười khanh khách, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tuyên ca!”
Người này nói không chừng là tướng quân Vệ Quốc, đều là kẻ thù, có thể tìm hiểu tin tức.
Dáng vẻ thiếu nữ mặt mày linh động, nghịch ngợm, chẳng sợ một thân nam trang, cũng làm Triệu Minh Tuyên nhìn ra nàng rất thú vị.
Triệu Minh Tuyên cười to.
Hướng Ninh Lộc duỗi tay mời: “Ta ở ngay gần đây, A Trạch cùng ta đi uống ly trà nhé?”
Ninh Lộc tự nhiên đồng ý.
—
Quốc sư được đệ tử hội báo, nói Ninh Lộc cùng Triệu Minh Tuyên đi rồi.
Quốc sư ngẩn ra một chút, nghĩ thầm vận mệnh không thể nghịch sửa, thần kỳ như thế.
Quốc sư nhẹ giọng phân phó: “Thiêu hết đồ dùng nàng từng sử dụng đi.”
Đệ tử: “A?”
Trong lòng Quốc sư trống trải, không muốn nhiều lời, chỉ nhắm mắt: “Nàng sẽ không trở lại.”
Đệ tử ngẩn ra một chút, nhưng bọn họ xưa nay tin phục Quốc sư nói, tự nhiên đi quét tước nơi Ninh Lộc từng ở, thu thập ra một căn phòng trống. Đồng thời các đệ tử tức giận bất bình, cho rằng Thất hoàng tử này không phải người tốt.
Đùa bỡn tiên sinh của bọn họ!
Nào có như vậy!
Ngủ xong liền vứt bỏ tiên sinh!
—
Ninh Lộc ở trong phủ Triệu Minh Tuyên uống trà, hai bên đều cố thử đối phương, nhưng hai bên đều thực cảnh giác, không làm đối phương thử ra cái gì.
Ninh Lộc liền cảm thấy có chút không thú vị, trong lòng nghĩ, nếu ta muốn biết người kia là ai, trực tiếp hỏi Quốc sư không phải được rồi?
Như vậy tưởng tượng, Ninh Lộc liền cáo từ mà đi.
Ninh Lộc trở lại nơi Quốc sư ở, các đệ tử dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng. Nàng còn không để ý, nhưng chờ sau khi nàng nhìn đến nơi chính mình ở trống không, Ninh Lộc lập tức ngốc.
Giường của nàng đâu?
Quần áo của nàng đâu?
Hành lý tay nải to đùng của nàng đâu?
Sao tất cả đều không thấy?
Ninh Lộc giữ chặt một đệ tử bên cạnh đang nhìn chằm chằm nàng, hư hư thực thực chờ xem náo nhiệt, nàng bình tĩnh lại, hỏi đệ tử này: “Phòng ta đã dọn sạch đi, có phải bởi vì… Quốc sư đại nhân quá yêu ta, quyết định về sau để ta ở cùng một phòng với hắn không?”
Đệ tử ngây người vì sức tưởng tượng của Ninh Lộc.
Sau đó đáp: “Không phải, tiên sinh nói ngươi đã đi rồi, làm chúng ta thiêu hết đồ ngươi đã dùng.”
Ninh Lộc: “…?”
—
Buổi chiều Quốc sư ngủ một giấc, bị tiếng tranh chấp ngoài cửa đánh thức.
Hắn ho khan một tiếng, nhắc nhở người bên ngoài mình đã tỉnh, ngay sau đó, cửa bị một lực mạnh đá văng, một bóng người đóng cửa lại vọt tiến vào. Quốc sư ngồi trên giường, liền bị người này đánh tới. Ninh Lộc đỏ mặt lên, một phen kéo lấy cổ áo hắn.
Ninh Lộc: “Sao ngươi có thể vứt bỏ ta như vậy chứ?”
Quốc sư: “…?”
Hắn mờ mịt một lát, nghĩ thầm không phải ngươi đã đi rồi sao?
Ninh Lộc nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm lấy eo nhỏ của hắn. Nàng sắp bóp chết hắn, lại cố tình còn ra vẻ vạn phần ủy khuất: “Ta biết lúc trước bởi vì chuyện ta ngủ ngươi, ngươi có chút thẹn thùng, không muốn để ý đến ta. Ta hiểu. Ta đều hiểu. Lần đầu tiên của nam nhân, đều sẽ thẹn thùng không phải sao. Ta không phải đã để lại không gian cho ngươi sao?”
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn thâm tình: “Nhưng mà quá làm ra vẻ cũng không được. Ngươi làm ra vẻ đến độ muốn thiêu quần áo của ta, muốn hoàn toàn đuổi ta ra khỏi thế giới của ngươi. Nếu ta không trở lại, ngươi sẽ hoàn toàn mất đi ta. Vậy ngươi sẽ khó chịu biết bao! Ta có thể nào thấy ngươi thống khổ như vậy chứ?”
Quốc sư: “… Kỳ thật nếu ngươi có thể thống khổ, có lẽ ta sẽ không đau khổ.”
Ninh Lộc: “A?”
Nàng nháy mắt —
Hắn dỗi nàng! Hắn thế nhưng dỗi nàng!
Thấy mặt hắn không biểu tình nhìn nàng.
Xong.
Oan gia không đi cùng Triệu Minh Tuyên.
Lại trở về tra tấn hắn.
—
Quốc sư cảm giác vô lực sâu sắc.
Nhưng mà vì sao dưới loại vô lực này, trong lòng hắn lại không cảm thấy quá thất vọng?
Thậm chí còn có một tia che che dấu dấu, ngượng ngượng ngùng ngùng sung sướng.
Khụ.
—
Giải thích rõ ràng hiểu lầm, Quốc sư bất đắc dĩ phân phó người đi thu thập nhà ở cho Ninh Lộc một lần nữa, mua sắm quần áo cho nàng.
Quốc sư và Ninh Lộc cùng ngồi xuống, hai người rốt cuộc có thể nói chuyện tử tế.
Ninh Lộc hỏi: “Buổi chiều cái người Vệ Quốc tới thăm hỏi ngươi kia, rốt cuộc hắn là ai vậy?”
Quốc sư rũ mí mắt, cũng không nhìn nàng, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm ngón tay thon dài sạch sẽ của chính mình: “Vệ Vương Triệu Minh Tuyên.”
Ninh Lộc hơi chấn động, lập tức đứng lên.
Trong mắt trào lên tức giận!
Quốc sư thờ ơ.
Hắn nghĩ thầm gặp gỡ Vệ Vương rồi yêu nhau, chính là vận mệnh của ngươi. Vận mệnh sẽ đi từng bước một chỉ dẫn ngươi đi đúng hướng, ngươi sẽ vừa yêu vừa hận hắn, hai người sẽ tra tấn lẫn nhau, trở thành oán lữ*. Ngươi sẽ bị người bên cạnh hắn hãm hại rơi xuống nước, sẽ chết đi, sau khi chết đi sẽ sống lại, sau khi sống lại hai ngươi sẽ lại tiếp tục tra tấn lẫn nhau.
(*oán lữ: tình lữ oán giận, một đôi yêu nhau nhưng có thù oán)
Thẳng đến Lê Quốc được trùng kiến, ngươi mới có thể cùng hắn chân chính trải qua sinh hoạt hạnh phúc.
Đủ chuyện ở trung gian không đề cập tới cũng thế.
Tóm lại, Vệ Vương Triệu Minh Tuyên, là tình yêu cùng tội nghiệt của Cửu công chúa Ninh Lộc.
Đây là vận mệnh của Cửu công chúa.
Quốc sư quan sát đến Ninh Lộc, thấy sắc mặt Ninh Lộc đổi tới đổi đi. Ninh Lộc lại không hề hỏi nhiều hắn cái gì, hỏi rõ ràng người nọ là ai, Ninh Lộc dường như thất hồn lạc phách, không rảnh lo chào hỏi Quốc sư, xoay người liền đi mất.
Quốc sư tự giễu cười, ngồi yên chỗ cũ.
Đệ tử tiến đến thu thập chung trà hai người vừa uống.
Quốc sư nhìn đến chung trà đặt ở bên phía Ninh Lộc, thấy thế nào cũng chướng mắt.
Càng xem càng nghĩ đến một màn Ninh Lộc vì Vệ Vương mà thất hồn lạc phách rời đi kia.
Quốc sư lạnh giọng: “Đập hết chung trà đi, thiêu.”
Đệ tử: “A?”
Tiên sinh gần đây có thêm một sở thích mới, thích thiêu đồ vật.
—
Ngày kế, Quốc sư vốn đang đợi Ninh Lộc tới dùng bữa, nhưng mà đệ tử tới báo, nói sáng sớm Ninh Lộc đã ra cửa, đi tìm Vệ Vương.
Ước chừng là nàng sợ Vệ Vương rời đi, cho nên đi sớm như vậy.
Quốc sư tức khắc đã không còn hứng ăn uống.
Cả ngày, Quốc sư đều yên lặng ngồi trong phòng, chính mình chơi cờ. Tâm thần hắn không yên, thường thường nhìn ngoài cửa sổ liếc mắt một cái.
Lại không còn một màn trước kia Ninh Lộc đùa giỡn hắn, đột nhiên toát ra tới hù dọa hắn.
Quốc sư nghĩ thầm Ninh Lộc vốn là nên đi cùng với Vệ Vương.
Hiện tại sự tình phát triển như quẻ hắn đã bặc ra, chính mình có thể thoát khỏi Ninh Lộc, đúng là lúc thả lỏng, vì sao chính mình cũng không cảm thấy quá vui vẻ?
Giữa lúc chơi cờ, trong lòng Quốc sư càng ngày càng không yên. Hắn nhấp môi, trong mắt hiện lên tức giận, một phen ném ra quân cờ trong tay, trong lòng trách tội Ninh Lộc.
Nghĩ đến đều là do nàng làm đảo loạn sinh hoạt thanh tu bình tĩnh của hắn, hiện giờ nàng vỗ vỗ mông liền chạy, hắn làm sao bây giờ?
Hắn làm sao bây giờ?
—
Ninh Lộc đến buổi tối mới trở về.
Sau khi trở về liền trực tiếp tới Quốc sư nơi này, nàng tự nhận là giao tình của chính mình và Quốc sư đã không giống như ngày xưa. Tùy tiện ngồi xuống, nữ hài nhi ghé vào cái bàn trước mặt Quốc sư, quạt gió cho chính mình.
Nàng reo lên: “Mệt chết ta! Khát chết ta! Có nước trà hay không?”
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, trong trẻo lung linh, nhìn chằm chằm vào thanh niên sạch sẽ, đơn thuần hào phóng ở đối diện kia. Không biết có phải nàng ảo giác hay không, cảm thấy hai ngày này, biểu tình của Quốc sư càng tiều tụy hơn.
Ninh Lộc đang đau lòng hắn, lại nghe được Quốc sư một tiếng: “A.”
Ninh Lộc: “…?”
A cái gì a?
Tiếng “A” này là có ý gì?
Quốc sư lạnh mặt: “Không có trà.”
Ninh Lộc trừng hắn.
Quốc sư hoãn một chút, mới lại nói: “Có nước sôi để nguội, ngươi uống không?”
Ninh Lộc: “Uống uống uống!”
Quốc sư thấy nàng như vậy, mới khẽ cười một chút, biểu tình sắc mặt lãnh đạm cũng dịu xuống. Hắn giơ tay, làm đệ tử chờ bên ngoài lấy nước tới.
Ninh Lộc như trâu uống nước, Quốc sư kinh ngạc nàng khát như vậy, hắn dùng ngữ khí cổ quái nói: “Xem ra ngươi cả ngày nói chuyện yêu đương cùng Vệ Vương, khanh khanh ta ta, là nói lời âu yếm quá nhiều, nói đến chính mình khát khô rồi?”
Ninh Lộc kinh ngạc liếc hắn một cái.
Nàng bỗng nhiên cười, duỗi tay nắm lấy tay hắn. Quốc sư tượng trưng tính mà tránh một chút, không tránh thoát.
Hắn nói: “Ngươi cứ dùng cậy mạnh tới đối phó ta nữa đi!”
Ninh Lộc cười nói: “Cậy mạnh hữu dụng như vậy, ta dĩ nhiên phải dùng phương thức này để đối phó ngươi. Nhưng mà Quốc sư đại nhân, nghe ngữ khí này của ngươi, dường như là đang ghen?”
Quốc sư: “A.”
Ninh Lộc: “…?”
Lại a cái gì?
Thật là “A” đầy ý tứ đấy.
Ninh Lộc không đùa hắn, nói thật: “Vệ Vương kia, cả ngày thập phần ân cần với ta, thực rõ ràng là tưởng sắc dụ ta.”
Mặt Quốc sư cứng đờ.
Hắn lập tức liền nổi giận, nỗ lực rút tay ra, ngữ khí mãnh liệt mang theo cảnh cáo: “Ngươi không cần nói cho ta chuyện của hai người các ngươi, ta không quan tâm!”
Ninh Lộc không cho là đúng.
Nàng tiếp tục nắm tay Quốc sư không bỏ, tự nói tiếp: “Hắn không có ý tốt, chúng ta cùng nhau xử lý hắn đi!”
Quốc sư không tránh.
Hắn có chút kinh ngạc, ngẩng đầu kỳ quái nhìn nàng.
Ninh Lộc vô cùng có đạo lý của chính mình: “Chúng ta xử lý hắn, Vệ Quốc liền đổ hơn phân nửa. Sau đó ngươi vẫn là Quốc sư, chờ Lê Quốc trùng kiến, chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, ngươi có chịu không?”
Quốc sư yên tĩnh sau một lúc lâu.
Ngữ khí hắn phức tạp: “… Tiểu công… Điện hạ, ngươi đây là tưởng hai đầu đều ăn à.”
Có cá tính.
Ninh Lộc nhướng mày.
Nàng nói: “Này có cái gì không thể? Ta nghe nói Quốc sư đại năng, có thể bặc quẻ có thể xem bói, còn hiểu kỳ môn độn giáp*. Ngươi thiết trận giúp ta, chờ ta xử lý hắn, chúng ta cùng nhau trốn!”
(*kỳ môn độn giáp: Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm hai chữ “Kỳ Môn” ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp. Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật. – theo Wikipedia)
Quốc sư im lặng.
Hắn nghĩ thầm ta mới hao tổn 5 năm thọ mệnh, đổi lấy tiết lộ thiên cơ. Ngươi có biết Vệ Vương thế thành, mới là thiên mệnh lựa chọn hay không? Lấy trạng thái hiện tại của ta, ngươi muốn ta nghịch mệnh, muốn ta lại thiết trận, giúp ngươi giết thiên mệnh chi tử, cơ hồ chính là đang nói làm ta phải chịu phản phệ, làm ta toi mạng.
Sao hắn sẽ nguyện ý toi mạng chứ?
Huống chi… Đây vốn chính là vận mệnh của tiểu công chúa, hắn không nên nhúng tay quá nhiều.
Quốc sư nhắm mắt, lông mi run rẩy.
Hắn rút tay mình từ trong tay nàng ra từng chút một, ngữ điệu cay chát: “Ta không thể giúp ngươi.”
Hắn nghĩ thầm ta không muốn toi mạng.
Ninh Lộc hơi chấn động.
Từ khi nàng gặp được Quốc sư, Quốc sư cơ bản đều là ỡm ờ mà giúp nàng. Nàng cho rằng đương nhiên là hắn đứng ở cùng một phía với nàng, sao lần này… Hắn từ chối?
Ninh Lộc: “Ngươi…”
Quốc sư lãnh đạm nói: “Ta đã không phải là Quốc sư Lê Quốc, tương lai Lê Quốc như thế nào, đều không quan hệ đến ta.”
Ninh Lộc cắn môi, trong mắt ửng đỏ.
Nàng nhìn hắn lãnh đạm như vậy, trong lòng hoảng hốt, chỉ cảm thấy hắn cách nàng quá xa, nàng lo lắng không thấy được hắn nữa.
Tiểu công chúa vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến bên người hắn, ôm cổ hắn. Chỉ đụng chạm đến thân thể hắn, Ninh Lộc mới cảm thấy chân thật, mới cảm thấy hắn còn ở đây.
Nàng nhỏ giọng: “Thực xin lỗi, ngươi không muốn giúp thì không giúp là được. Ta không bức ngươi. Ngươi không cần trở mặt với ta.”
Quốc sư hơi giật mình.
Hắn nâng mắt, đối diện với đôi mắt sáng trong của nàng.
Hắn có chút thất thần, ngón tay lạnh lẽo vỗ hướng gò má nàng. Chạm đến da thịt tinh tế trên má nàng, Quốc sư hoàn hồn, bên tai đỏ bừng, cảm thấy chính mình có chút càn rỡ.
Hắn ho khan một tiếng.
Thuận thế ngón trỏ điểm ở giữa mày nàng, nhẹ giọng: “Tiểu công… Điện hạ, ngươi sẽ hạnh phúc.”
Đợi ngươi trải qua xong những cốt truyện bi thảm đó, ngươi rốt cuộc sẽ cùng Vệ Vương yên ổn ở bên nhau.
Nhưng mà giữa trán được ngón tay mát lạnh của Quốc sư chạm đến, là lúc trong lòng Ninh Lộc cảm thấy ấm dào dạt, lại cổ quái mà nghĩ: Tiểu công điện hạ? Đây là cái xưng hô gì?
Tự nhiên, ở trong mắt Quốc sư nàng là nam. Nhưng mà cũng không cần xưng nàng là “Công”* đi?
(*công: công – thụ: trong quan hệ nam nam thì công là người chủ động, ở trên, thụ là người ở dưới, bị động hay công là nam, đối với mẫu là nữ)
Công mẫu gì đó, cũng quá khó nghe đi.
Nhưng mà Ninh Lộc chưa nói.
Thân thể Quốc sư không tốt, nàng phải thông cảm hắn.
Tiểu công chúa dào dạt đắc ý mà nghĩ, chính mình thật là một người tốt mà.
—
Quốc sư không chịu giúp tiểu công chúa nghịch thiên sửa mệnh, Ninh Lộc lại đã biết người kia là Vệ Vương, sao nàng có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy?
Hơn nữa Vệ Vương kia, thực rõ ràng là có hứng thú với nàng.
Cơ hội ám sát thật tốt.
Bỏ lỡ sẽ không còn nữa.
Vì thế Ninh Lộc vẫn cứ đi lại cùng Vệ Vương Triệu Minh Tuyên, Triệu Minh Tuyên lại xác thật sinh ra tâm tư muốn mang Ninh Lộc đi, tự nhiên lưu lại nơi này, một lòng thuyết phục nàng.
Nếu có thể có được tiểu cô nương mạo mỹ lại thông tuệ như vậy làm bạn ở bên, Triệu Minh Tuyên cảm thấy tất cả thê thiếp của mình đều không đủ so sánh với vị tiểu cô nương này.
Chỉ là đến nay, Triệu Minh Tuyên cũng không biết thân phận của tiểu cô nương.
Quốc sư không nói cho hắn.
Ninh Lộc chỉ là nghịch ngợm mà nói để hắn tự đoán, cũng không chịu nói thân phận thật sự cho hắn. Không riêng như thế, đến nay ở trước mặt Triệu Minh Tuyên, Ninh Lộc đều dùng dáng vẻ nam nhi khi gặp mặt.
Triệu Minh Tuyên nhìn nàng giả dạng nam nhi, trong lòng sủng ái mà cười: Để cho nàng diễn đi. Chính mình sớm đã biết nàng là nữ nhi, biết nàng là nữ hài tử, lại xem nàng nam trang, cảm thấy thú vị hơn nhiều.
—
Một đêm này, là nhiều ngày tới nay, lần đầu tiên Ninh Lộc chủ động lưu tại chỗ Triệu Minh Tuyên qua đêm.
Triệu Minh Tuyên tất nhiên là kinh hỉ.
Hai người dùng bữa tối, Triệu Minh Tuyên vì lấy lòng tiểu cô nương, cho người biểu diễn ca vũ. Hắn ý đồ dùng sinh hoạt vinh hoa phú quý, xa xỉ tới hấp dẫn tiểu cô nương, làm tiểu cô nương cam tâm tình nguyện đi cùng hắn.
Ninh Lộc ngồi ở bên cạnh hắn, tay chống cằm, trong lòng tính toán cơ hội ám sát.
Triệu Minh Tuyên quay đầu hỏi nàng: “A Trạch cảm thấy ca vũ này như thế nào?”
Ninh Lộc nói: “Đẹp là đẹp, chỉ là không có lực độ gì, không thú vị.”
Triệu Minh Tuyên bật cười: “Nữ nhi gia ca vũ, muốn lực độ gì?”
Nhưng hắn ngược lại nghĩ đến giai nhân bên người mình chính là nữ nhi gia, vội vàng sửa miệng: “Dĩ nhiên, các nàng không thể so với A Trạch ngươi.”
Ninh Lộc tâm sự nặng nề, bởi vì chuyện sắp ám sát này mà tim đập dồn dập, vẫn còn căng thẳng, cũng không nghe rõ Triệu Minh Tuyên ý ở ngoài lời.
Ninh Lộc chợt đứng dậy, ngữ khí căng chặt cứng đờ: “Không bằng ta vì Tuyên ca nhảy một điệu… múa kiếm thế nào?”
Nàng chủ động như thế, Triệu Minh Tuyên chỉ biết vui mừng, sẽ không cự tuyệt.
Vũ nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Ninh Lộc cùng Triệu Minh Tuyên. Sau khi Ninh Lộc mượn kiếm, liên đi về hướng chính giữa phòng.
Nàng nắm chặt kiếm trong tay, quay đầu lại cười xinh đẹp với Triệu Minh Tuyên.
Triệu Minh Tuyên bị nàng liếc mắt một cái nhìn đến phiếm si mê, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng, mà Ninh Lộc sau khi thở sâu, nâng cổ tay, bắt đầu múa kiếm —
—
Quốc sư lẳng lặng ngồi ở trước bàn ăn, chờ Ninh Lộc trở về.
Đồ ăn đã lạnh, nàng lại chậm chạp không về.
Quốc sư tâm thần không yên, mí mắt thẳng nhảy, nghĩ đến ngày ấy Ninh Lộc cùng hắn nói chuyện ám sát.
Cuối cùng hắn ăn không ngon, chần chừ sau một lúc lâu, vẫn lấy ra mai rùa tới bói toán. Chỉ là bặc Ninh Lộc cát hung mà thôi, hao tổn cũng không lớn…
Nhưng quẻ tượng vừa hiện, ba lần đều là “Hung”, sắc mặt Quốc sư biến đổi, lập tức đứng dậy.
Quốc sư: “Người tới! Chúng ta đi phủ Vệ Vương!”
—
Múa kiếm khí thịnh, thiếu nữ anh tư táp sảng*.
(*anh tư táp sáng: động tác dáng hình mạnh mẽ, đầy khí thế)
Triệu Minh Tuyên nhìn đến trong mắt phát ra ánh sáng, khi nàng càng múa càng nhanh, nhịn không được đứng dậy vỗ tay: “Đẹp! Đẹp lắm!”
Ninh Lộc mỉm cười.
Nàng tự nhiên bất đồng với nữ nhi gia tầm thường, kiếm trong tay nàng, không chỉ là công cụ chơi đùa, còn là trò chơi giết người —
Kiếm phong hơi chếch, mũi kiếm xẹt qua phương hướng vốn dĩ, đâm về phía Vệ Vương đang cầm lòng không đậu đứng dậy.
Ánh bạc trực diện tiến đến!
Vệ Vương hoảng hốt, đột nhiên lui về phía sau, một chân đá vào bàn ăn. Bàn ăn bay lên, đâm về hướng kiếm quang bay tới. Kiếm phong sắc bén, bổ bàn gỗ thành hai nửa. Mà Ninh Lộc thả người mà đến, ý cười trong mắt, đã trở nên thập phần bén nhọn!
Vệ Vương giận: “Ngươi là người phương nào? Dám ám sát Cô? Người tới!”
Ninh Lộc không nói một lời, nhân lúc các thuộc hạ của Vệ Vương chưa đuổi tới, lại lần nữa rút kiếm giết hướng Vệ Vương.
—
Thời điểm Quốc sư ở ngoài phủ Vệ Vương cầu kiến, nguyên bản quản gia còn khách khách khí khí nói muốn đi vào thông báo, nhưng chỉ nháy mắt tiếp theo, trong phủ Vệ Vương tựa hồ xảy ra nhiễu loạn, quản gia lại không cho phép người ra vào.
Mà tới giờ khắc này rồi, Quốc sư tự nhiên đã biết là Ninh Lộc ra tay.
Các đệ tử bên người tuy rằng đi theo hắn tu hành, nhưng mà võ nghệ cơ bản vẫn phải có, mọi người rút kiếm liền xông vào trong phủ, bọn họ đã được Quốc sư dặn dò —
Cứu Ninh Lộc!
Trốn!
Chuyện còn lại không cần quan tâm!
—
Thanh quang chước lấy, hàn kim minh dạ.*
(Câu này có thể hiểu là ánh sáng xanh từ vũ khí toả sáng loá mắt, kim loại lạnh lẽo chiếu sáng cả đêm đen – tha thứ cho sự chuyển ngữ bất lực của mềnh T.T)
Ninh Lộc và Vệ Vương từ trong phòng đánh tới ngoài phòng, khóe mắt Vệ Vương muốn nứt ra, không nghĩ tới võ nghệ của tiểu nữ tử này tốt như vậy.
Trong tay Vệ Vương không có vũ khí, bị Ninh Lộc chém bị thương vài chỗ, vài lần thiếu chút nữa mất mạng trong tay Ninh Lộc.
Nhưng mà chờ ra khỏi phòng, càng ngày càng nhiều người tới trợ giúp, Ninh Lộc liền ở vào thế dưới, tình thế càng thêm nguy cấp!
Vệ Vương tức giận: “Bây giờ ngươi trốn không thoát! Còn không mau giơ tay chịu trói!”
Ninh Lộc mới không để ý tới hắn, nàng nắm chặt hết thảy thời gian, hướng hắn ám sát càng nhanh —
Chỉ có giết hắn, Lê Quốc mới có thể được cứu trợ! Giết hắn, tình thế bên ta mới có thể xoay chuyển!
Ninh Lộc có một khang quyết tâm, nhưng mà khi nhóm thuộc hạ đồng thời ra tay, ngăn cách nàng cùng Vệ Vương, trong mắt Ninh Lộc sinh hận sinh bực, nàng biết cuộc ám sát hôm nay xem như thất bại.
Chính mình hơn phân nửa phải bị bắt!
Nhưng mà nàng sẽ không chịu thua!
Chẳng sợ những người chung quanh sẽ đồng thời ra tay với nàng, Ninh Lộc bị vây ở giữa, vẫn ý đồ dùng ba thước kiếm trong tay chính mình cầu một đường sinh cơ.
Chẳng sợ hy vọng xa vời!
—
Tinh bì lực tẫn*, mắt thấy phải bị bắt, Ninh Lộc dẫn theo kiếm, nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh.
(*tinh bì lực tẫn: sức cùng lực kiệt)
Bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa, có người dồn dập hô lên về hướng nàng: “Duỗi tay!”
Ninh Lộc không chút nghĩ ngợi, liền duỗi tay về phương hướng kia. Nàng bị túm một cái, liền được kéo lên ngựa. Ngựa lập tức xoay người chạy về phía ngoài, phía sau đi theo một đám người ngựa.
Trên mặt Ninh Lộc toàn là vệt máu, ngồi trên lưng ngựa, nàng ôm lấy vòng eo Quốc sư, quay đầu lại nhìn về phía sau —
Vệ Vương tức giận đuổi theo.
Bị các đệ tử của Quốc sư ngăn trở.
Vệ Vương tức giận, nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ chạy trốn, giận dữ hét lên: “A Trạch —!”
Quốc sư: “…?”
Quốc sư Thu Sĩ Trạch, một cái hoảng hốt, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống
Bị Ninh Lộc luống cuống tay chân ôm lấy, miễn cho đã chạy trốn ra tới, hắn không chết ở trong tay Vệ Vương, lại bị ngựa quăng ngã dẫm chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!