Tôi Chỉ Biến Thái Với Em
Chương 83: Hôn Lễ Bị Giáng Đoạn
Là công viên tư lớn nhất ở Hoa Kỳ, lúc này Hoàng Ngọc Niệm dẫn Lỵ An trao tay cho Trần Anh hôm nay chú rễ chúng ta rất mong chờ, đã đợi Lỵ An từ rất lâu không kìm được mà qua tìm Lỵ An sau đó mới về sân khấu đứng đợi cô .
Hôm nay rất nhiều đồng nghiệp nhưng đa số chỉ là người Đài Loan ít có người Mỹ tham dự vì cả hai không quen nhiều bạn ở Mỹ.
“Lỵ An à hôm nay cậu đẹp lắm đó”
“Cám ơn cậu, tớ đang trông đám cưới cậu lắm đó” Lỵ An đảo mắt qua nhìn Lăng Đức khẽ cười nháy mắt ra hiệu.
Lng Đức như hiểu kéo cô vào lòng nở nụ cười tỏa nắng” chúng tôi cũng sẽ sớm thôi”
“Rất mong đợi đấy!!”
“Nè anh nói gì vậy, nói vậy Lỵ An hiểu lầm rồi sao”
“Thì…. anh muốn như vậy mà… anh sẽ đợi đến khi em đồng ý”
“Tùy anh..”
Trên sân khấu bắt đầu tiếng của vị linh mục, Vị linh mục với nụ cười hiền hòa đã đứng chờ sẵn, khúc nhạc hạnh phúc nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn với tiếng sóng và gió càng lạ lẫm bắt tai.
Theo sự dẫn dắt của từng giai điệu, Hoàng Ngọc Niệm từ từ nắm tay cô đi đến bên cạnh Trần Anh. Lỵ An vẫn cứ mãi nở nụ cười thôi, trong đôi mắt nâu long lanh ấy, che giấu không được niềm hạnh phúc to lớn..
“Nè tôi giao bà la sát này lại cho cậu đấy, chăm sóc cho kỉ nghe không? “
“Tôi sẽ yêu thương cô ấy, cám ơn cô Niệm Niệm” nhẹ nắm lấy đôi bàn tay của Lỵ An khẽ cười hạnh phúc.
Vị linh mục hiền hòa nhìn anh nói
“Trương Trần Anh, con có nguyện ý lấy Triệu Lỵ An làm vợ? Cho dù buồn hay vui, bình yên hay gian nan, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ không thay lòng? Cả đời chỉ yêu một mình cô ấy?”
” Con nguyện ý”
Anh tình cảm nhìn sang cô một cách triều mến yêu thương….
Linh mục tiếp tục nhìn cô…
“Triệu Lỵ An, con có nguyện ý lấy Trương Trần Anh làm chồng? Cho dù buồn hay vui, bình yên hay gian nan, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ không thay lòng? Cả đời chỉ yêu một mình cậu ấy?”
“Con nguyện ý.” Khẽ đáp nhìn vào đôi mắt của anh hạnh phúc.
“Được rồi, vậy ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng chú rễ có thể hôn cô dâu của mình”
Dứt lời Trần Anh nhìn Lỵ An say đắm sau đó cúi xuống đặt nụ hôn lên môi của Lỵ An.
Phía dưới sân khấu mọi người vỗ tay không ngừng, từ xa Hoàng Ngọc Niệm đứng nhìn, ước nếu có hắn ở đây bên cạnh cô thì tốt biết mấy khẽ xoa xoa cái bụng của mình.
“Đau quá” cô ôm lấy bụng mình.
“Niệm Niệm… em sao vậy? Không ổn chỗ nào sao? Để anh đưa em đi bệnh viện” Lăng Đức chạy đến đặt tay lên bụng cô.
Bỗng cô cảm thấy hơi đau bụng rất đau, Lăng Đức thấy cô không ổn bế cô lên Trần Anh và Lỵ An thấy vậy không kịp thay đồ nhanh chạy theo không lẽ sắp sinh?
“Vẫn chưa đến ngày mà vẫn còn hai tháng mười ngày nữa mà?”
“Chắc đứng lâu quá nên không khỏe thôi… em đừng lo An An”
Cả ba người đều trực bên ngoài bệnh viện Lỵ An do gấp quá không thay đồ được đành phải mặc váy cưới đến bệnh viện trong ánh mắt của mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!