Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt
Chương 13
Hôm nay tâm tình của các thầy cô ban 3 đều vô cùng tốt, chỉ trừ Tiền Mai.
Thành tích mỗi môn kiểm tra tuần của Tiêu Mặc, đều trở thành những cái tát chân thật vả vào mặt bà, mỗi môn một cái, vẻn vẹn năm cái, bốp bốp bốp bốp bốp, đánh cho mặt bà ta sưng cả lên.
Ở trong văn phòng, lúc nào người bà cũng tỏa áp suất thấp, sắc mặt vẫn siêu khó coi.
Mãi cho đến hết tiết 4, lớp trưởng lớp bà chủ nhiệm Lô Tiêu đến tìm bà, tâm tình của bà mới tốt hơn.
Thành tích của Lô Tiêu có thể ổn định ở top 20 trường, chỉ là hồi thi cuối kỳ năm trước, bị bệnh, bỏ thi hai môn, bởi vậy mới không vô lớp trọng điểm, Tiền Mai coi hắn như bảo bối, bởi vì hai mươi người đứng đầu ở Nhất Trung, ăn chắc Đại học Thanh Hoa.
Có thể dạy dỗ ra một học sinh đỗ được hai trường, “Chiến tích” của bà lên rồi, về sau mới có thể dễ được dạy trong lớp trọng điểm, chẳng sợ phải chuyển công tác, khoản lí lịch vô cùng tốt.
Cho nên lúc nói chuyện với Lô Tiêu, Tiền Mai cũng nở nụ cười, hơn nữa giọng êm dịu nói nhỏ nhẹ.
Lần này kiểm tra tuần của Khương Hàng quá kém, môn lí ngay cả 30 điểm cũng kiểm tra không được, lúc này bị thầy dạy lí gọi tới văn phòng.
Thầy dạy lí họ Hồ, là một người trung niên nghiêm túc, nhưng cũng có hơi dong dài, đầu tiên là ông giáo dục tư tưởng cho Khương Hàng, cuối cùng ông nói: “Em có gì không hiểu, giờ nghỉ trưa có thể tới đây hỏi thầy, giữa trưa thứ tư và thứ sáu đều ở đây.”
Khương Hàng nghe tới chăm chú, thầy Hồ nói xong, cậu gật đầu ngay, “Em biết ạ.”
Thầy Hồ nhìn vào mắt cậu, còn nói: “Quan hệ của em và Tần Hoan rất tốt, bình thường không hiểu gì, cũng có thể hỏi em ấy một chút.”
Khương Hàng tiếp tục gật đầu.
Thầy Hồ tận tình khuyên bảo, “Khương Hàng, đừng ngại thầy nói nhiều, môn lí của em cứ tiếp tục thế này chắc chắn không được, kiểm tra tuần lần này không có bao nhiêu nội dung, đa số vẫn là nội dung của lớp mười, nhưng em kiểm tra điểm kém, em suy nghĩ coi em bỏ bao nhiêu tri thức rồi? Thi vào trường cao đẳng chỉ còn có hai năm, nhưng nếu như em không nắm được gốc, chờ sau này học tới nội dung mới, em muốn đuổi kịp lại càng khó khăn… Nếu tới lúc thi tháng vẫn giống vậy, thầy phải cân nhắc tới việc đi sang nhà em thăm hỏi, thầy cần phải nói chuyện với người lớn trong nhà em.”
Khương Hàng vốn đứng nghiêm, cúi đầu ngoan ngoãn nghe, vừa nghe đến muốn tới nhà thăm hỏi, lập tức ngẩng đầu, “Ngài đừng đến.”
Cậu mím chặt môi, cách vài giây còn nói: “Em sẽ cố, thi tháng sẽ không bị tuột hạng.”
“Thật chứ?” Lại nhìn Khương Hàng một chút, thầy Hồ thở dài, xua tay nói, “Được rồi, về đi, nghỉ trưa nhớ tới đây.”
“Vâng, chào thầy ạ.” Khương Hàng nói xong, xoay người rời đi.
Lúc ra khỏi văn phòng, vừa lúc cậu và Lô Tiêu đụng vào nhau, Lô Tiêu đi ở phía trước, cũng muốn đi ra ngoài.
Khương Hàng thấy hắn đi chậm như rùa, liền nói: “Nhường đường chút.”
Nghe tiếng, Lô Tiêu quay đầu lại, vừa nhìn thấy Khương Hàng, cau mày lại trong nháy mắt, sắc mặt cũng xanh mét trong nháy mắt, ra vẻ vô cùng ghét bỏ.
Ánh mắt hắn khinh bỉ liếc Khương Hàng một cái, bước nhanh ra khỏi văn phòng, sợ mình đứng gần Khương Hàng một chút, có thể bị dính vi khuẩn.
Khương Hàng đi ở phía sau, chú ý tới động tác của Lô Tiêu, liếc hắn ngay một cái, “…Thằng điên.”
Khương Hàng chuẩn bị quay về lớp, nhưng ở cầu thang, bị mấy nữ sinh ngăn lại.
Một nữ sinh cầm đầu là ban 4, không quá đẹp, nhưng rất đáng yêu, trong sự vây quanh của mọi người, cô đỏ mặt nói: “Ngày mai cậu có rãnh không? Tớ…sinh nhật, muốn mời cậu tới tham gia tiệc sinh nhật của tớ.”
Tâm tư con gái rất dễ đoán, nhưng Khương Hàng không thích cô, vì thế từ chối thẳng: “Xin lỗi, mai tôi có việc.”
“A…Vậy đành thôi.” Nữ sinh cố gắng cười cười, nhưng không che giấu được sự mất mác.
Khương Hàng nhìn nhìn cô, xoay người đi, dư quang liếc về phía dưới bậc thang, vừa lúc chống lại vẻ mặt tràn ngập sự bực bội tối tăm của Lô Tiêu.
“Khương Hàng, cậu nhìn gì đó?” Diệp Hiểu Hiểu ra khỏi WC, thấy sắc mặt của Khương Hàng không tốt nhìn chằm chằm cầu thang, không khỏi hỏi một câu.
Khương Hàng thu hồi ánh mắt, lắc đầu nhìn Diệp Hiểu Hiểu, “Nhìn một thằng ngu – loz.”
“Hửm?” Diệp Hiểu Hiểu đi tới, “Ai?”
“Không ai cả.” Khương Hàng nói xong, liền đi trước, trở lại lớp rất nhanh.
Diệp Hiểu Hiểu mới vừa 1m7, kém một đoạn so với Khương Hàng 1m78, chân càng không dài bằng Khương Hàng, đành phải đau khổ chay theo ở phía sau.
Khương Hàng trở lại lớp, cuối cùng Tần Hoan cũng ngẩng đầu, không tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Mặc nữa, hắn hỏi: “Thầy Hồ đã nói gì với cậu?”
“Không có gì, bảo tớ học cho giỏi.” Dừng một chút, cậu nói, “Còn nữa, nếu đến thi tháng mà tớ còn như vậy, thầy sẽ đến thăm gia đình.”
Vẻ mặt Khương Hàng đầy phiền não.
Tần Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Bài thi của cậu đâu, tớ giảng cho cậu?”
“…Thôi khỏi đi.” Vẻ mặt Khương Hàng kháng cự, “Anh Tần à cậu là học thần, không hiểu loại học tra như chúng tớ đâu.”
Trương Tuân phụ họa: “Đúng đúng đúng, anh Tần cậu không phải là người bình thường, cách học của cậu không hợp với chúng tớ.”
Bọn họ không phải là không có hỏi qua Tần Hoan, đáng tiếc Tần Hoan lại thuộc tuýp người không học cũng giỏi, chỉ số thông minh rất cao, thật không có bản lĩnh dạy người, nói như thiên thư vậy, người nghe hoa mắt váng đầu, vốn hiểu được cũng biến thành không hiểu.
Tần Hoan: “…”
Một lần nữa Tần Hoan phóng ánh mắt tới trên người Tiêu Mặc, giọng làm bộ đáng thương, “Bạn cùng bàn ơi, tớ bị chê.”
Tiêu Mặc ngẩng đầu ra khỏi cuốn sách tham khảo, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hoan.
Khai giảng nửa tháng, cuộc sống của y bất đồng với ngày trước.
Nhiều hơn rất nhiều người, chung quanh dần dần náo nhiệt.
—— mỗi một lần Tần Hoan đều ở đây lôi kéo y dung nhập tập thể, lâu dần, vòng bạn bè của Tần Hoan, cũng tiếp nhận y.
Tần Hoan nhếch miệng cười cười với Tiêu Mặc, rồi nói với Khương Hàng: “Tìm một người thầy giỏi nhất cho cậu, bạn cùng bàn của tớ, cậu có được không?”
Tiếp theo hắn nói với Tiêu Mặc: “Sẽ không chậm trễ nhiều thời gian sau khi học của cậu đâu, mượn nửa giờ nghỉ trưa của cậu và giờ tự học của thứ sáu, hơn nữa cậu dạy Khương Hàng coi như là học thêm một lần, có được không?”
Khương Hàng vốn muốn nói “Không cần”, bởi vì cậu cảm thấy Tiêu Mặc học giỏi như thế, cách học cũng chắc chắn không hợp với cậu, với lại nói thật là cậu không thân với Tiêu Mặc, huống hồ cách kì thi tháng còn hai tuần, cậu có thể tìm lớp phó hoặc La Âm, thành tích bọn họ cũng rất tốt.
Nhưng cậu chưa nói lời từ chối ra miệng, liền nghe Tiêu Mặc dùng giọng đặc hữu trong trẻo nhưng lạnh lùng của y nói: “Được.”
Tần Hoan vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc, sau đó nói với Khương Hàng: “Nhớ phải có lễ bái sư nhé, đúng rồi, còn có trung gian tớ nữa.”
Khương Hàng gãi gãi đầu, cậu liếc nhìn Tiêu Mặc, “Cậu muốn gì?”
Con ngươi đen láy của Tiêu Mặc nhìn Khương Hàng chăm chú, sau một lúc lâu mới nói: “Kẹo mút.”
“Hửm?” Khương Hàng ngẩn người, “Ò, được.”
“Tớ cũng muốn nữa, không phải hai, tớ muốn một tá.” Tần Hoan nói xong, lại đổi tư thế ngồi, ngồi lại gần Tiêu Mặc, tiếp theo sấn mặt tới, cằm đặt ở trên bàn của Tiêu Mặc, cười hỏi: “Cậu cũng thích ăn kẹo hả?”
Tiêu Mặc rũ mắt, “Cho cậu.”
Tần Hoan giật mình mất mấy giây, bỗng nhiên nhớ lại đoạn đối thoại ban sáng đi học với Tiêu Mặc, lộ ra nụ cười xán lạn.
Hắn kéo dài giọng, “Vậy không được đâu nhé, cậu không đủ thành ý, nói bồi thường, phải là chính cậu bỏ tiền ra.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Tần Hoan, “Cậu tự mình thi không tốt mà.”
Bài kiểm tra của Tần Hoan y có xem, toán, hóa hai môn trọn điểm, lí sai một câu trắc nghiệm, sinh viết sai câu di truyền trong điền từ.
Vốn hắn không phải không khéo, mà là không chuyên tâm, không cố gắng kiểm tra.
Tần Hoan nháy mắt mấy cái, “Không thể nói như thế, cậu đoạt tên tuổi anh đại của ban 3 của tớ, bây giờ trong lòng tớ đang bị tổn thương rất nặng ó.”
Tiêu Mặc không nói, y vô cùng dứt khoát quay đầu.
Tần Hoan trêu Tiêu Mặc nửa ngày, nhìn y hiếm khi lộ ra vẻ mặt bất lực, rốt cục hài lòng ngồi về chỗ, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc.
Gần đây hắn cảm thấy vô cùng hứng thú tìm tòi bạn cùng bàn của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!