Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt
Chương 39
Hai giờ rưỡi xế chiều, trận đấu tiếp tục bắt đầu.
Đầu tiên là chạy tiếp sức nữ 4x100m.
Ban ba người tham gia trận đấu là La Âm, Dư Ny, Tằng Ngôn và Tiết Tiêu Tiêu.
Đám người Hà Húc thay phiên cổ vũ cho các cô nàng, đều mong là các cô chạy mau nhất, vèo cái tới đích luôn, làm lớp vẻ vang.
Tần Hoan cũng kéo Tiêu Mặc qua để cổ vũ các cô.
Tiêu Mặc nghĩ tới bạn bè, bởi vậy cũng bỏ cuốn sách tham khảo và bài luyện tập xuống, đi đến trước nhất khán đài với Tần Hoan.
La Âm là người chạy đầu, cô thấy Tần Hoan và Tiêu Mặc, cười phất phất tay, la lên, “Anh Tần, cổ vũ thì xin hãy lớn tiếng chút.”
Tần Hoan cười đồng ý, “Được.”
Hắn nghiêng đầu nói với Tiêu Mặc: “Bạn cùng bàn, lát nữa phải hét khàn cả giọng nhé.”
Tiêu Mặc nhìn La Âm trong sân đang cố vẫy tay với họ, lại nghe Diệp Hiểu Hiểu thương lượng với Tào Di Cảnh về khẩu hiệu cổ vũ ra sao, mạch suy nghĩ dần bay xa, không kìm được nhớ lại năm trước.
Giáo vận hội năm trước y đang làm gì?
Đúng rồi, hình như là tất cả mọi người không thích y, thầy cô tẩy chay y đầu tiên, y cũng lười để ý tới mấy người đó, chỉ có một mình mình đợi đến ngủ ở trong phòng học.
Hai ngày đều ngủ ở đó.
Nghĩ kĩ lại, là kể từ mùng 2 trở đi, năm thứ hai trở đi y liền không hề tham gia giáo vận hội lần nào nữa.
Ba năm, thật sự rất lâu.
“Cùng bàn ơi?” Tần Hoan đẩy nhẹ Tiêu Mặc một cái.
Tiêu Mặc lấy lại tinh thần, y quay đầu nhìn Tần Hoan.
Ánh mắt của Tần Hoan mang theo sự quan tâm, “Vừa rồi cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tiêu Mặc lắc lắc đầu.
Y dừng lại một chút, lại nói: “Chỉ là nhớ lại một chuyện.”
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc một hồi, bỗng nói: “Muốn ăn kẹo không? Hôm nay có kẹo cầu vồng và kẹo mút, cậu chọn một đi.”
Tiêu Mặc trầm mặc vài giây, “Kẹo cầu vồng.”
“Được.” Tần Hoan nói: “Nhưng trước khi cho cậu, cậu phải xem tớ làm ảo thuật trước đã.”
Diệp Hiểu Hiểu thính tai, nghe được những lời này của Tần Hoan, nhanh chóng bâu đầu lại, “Gì đó gì đó, anh Tần à, cậu muốn làm ảo thuật? Tớ cũng muốn xem.”
“Không liên quan đến cậu.” Khương Hàng đưa tay quay mặt của cậu ta lại, “Chuyên tâm xem trận đấu đi, cổ vũ đám La Âm.”
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm Tần Hoan, rất chuyên chú.
Tần Hoan thần bí cười cười, “Nhìn kỹ nha.”
Hắn vươn tay, khẽ vồ một cái trong không khí, sau đó nhanh chóng nắm tay lại, lại thổi một hơi vào hai bên tay trái phải, tiếp theo hắn đưa tay đến trước mặt Tiêu Mặc, “Đoán xem kẹo ở trong tay nào?”
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, chỉ chỉ tay phải.
Tần Hoan nở nụ cười. hắn rút tay trái lại, chỉ để lại tay phải,, sau đó đưa lên phía trước, “Cậu tới xem đáp án đi.”
Tiêu Mặc nắm tay quay lên, đẩy nắm tay của Tần Hoan ra.
Bên trong có một cây kẹo cầu vồng nằm yên.
Tần Hoan nói: “Tớ mua kẹo cầu vồng vỏ xanh lá, tuy rằng lúc vừa ăn nó sẽ có hơi chua, nhưng sau đó, sẽ rất ngọt.”
Dứt lời, hắn liền đặt kẹo vào trong tay Tiêu Mặc.
Rất nhanh, trận đấu 4x100m nữ bắt đầu.
Tiếng súng báo hiệu vang lên, La Âm xung trận dẫn đầu, nháy mắt đã bỏ xa người thứ hai một khoảng lớn.
Diệp Hiểu Hiểu hoa chân múa tay vui sướng, hưng phấn la lên: “Văn ủy, sau này tớ sẽ tôn cậu làm nữ thần, quá tuyệt vời! A a a ——”
Tào Di Cảnh và Giang Hoài cũng y như là uống phải máu gà, một đám ra sức la “Cố lên” muốn khàn cả họng.
Tần Hoan nói với Tiêu Mặc: “Cùng bàn này, chúng mình cũng la đi.”
Kẹo cầu vồng trong miệng của Tiêu Mặc đã ngọt lắm rồi, y nhẹ gật đầu một cái, mở miệng la lên chung với Tần Hoan: “Cố lên—— “
Tiếng của hai người chồng lên nhau, trao cây gậy cuối cùng cho Dư Ny rất thuận lợi. Có sự ủng hộ đến từ học thần và học bá, trong nháy mắt Dư Ny như được rót đầy dầu, trong tiếng hoan hô của ban ba, một hơi vọt tới đích.
“Thắng rồi!” Không biết là ai kêu lên tiếng đầu tiên, những người khác cũng hoan hô theo.
Mười bảy mười tám tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột.
——
Bốn giờ chiều, loa thông báo tuyển thủ tham gia chạy cự li dài 5000m tập hợp đến đài chủ tịch kiểm tra sức khoẻ.
5000m không có đấu loại, mọi người chỉ chạy chung với nhau, rồi định ra ba vị trí đầu. Nghe được loa, Tần Hoan vỗ vỗ Tiêu Mặc, lấy cái tai nghe đang nghe tiếng anh trong tai y ra, nói: “Tập hợp rồi kìa.”
Hà Húc nói: “Anh Tần, Tiêu Mặc các cậu cố hết sức là được rồi, đừng chạy đến bị thương.”
Tay của Tần Hoan khoát lên trên vai Tiêu Mặc, tự tin nở nụ cười, “Các cậu chuẩn bị đón bọn tớ ở đích đi.”
“Lớp trưởng, cậu đừng lo, anh Tần xuất mã, vị trí đầu không mất được đâu.” Diệp Hiểu Hiểu giống như một đàn em u mê mù quáng, “Tớ muốn đi viết bản thảo.”
Tần Hoan nói: “Viết thì có thể, nhưng đừng như năm trước là được, tớ ngại mất mặt.”
Hắn lại đẩy Tiêu Mặc lên trước, “Còn nữa, đừng quên còn có bạn cùng bàn của tớ nữa.”
Giang Hoài nói: “Năm nay Dư Ny phụ trách kiểm tra bản thảo.”
“Vậy là có thể yên tâm rồi.” Tần Hoan nói xong, liền nói với Tiêu Mặc, “Chúng ta đi xuống đi.”
Mấy người đứng tại chỗ nhìn theo Tiêu Mặc và Tần Hoan đi lên đài chủ tịch, nhìn bóng lưng của hai người, đều mang theo sự kính nể túc nhiên khởi kính.
La Âm nói: “Dũng sĩ.”
Đồ Tuyết nói: “Anh hùng!”
Trương Tuân thu tầm mắt lại, nói: “Đến chia một chút, lát nữa La Âm Đồ Tuyết hai cậu phụ trách đưa nước cho họ, tớ, Khương Hàng, lớp phó, lớp trưởng đi ra đích đón họ, chạy hết 5000m chắc chắn là run hết chân, phải dìu bọn họ đi bộ một lát.”
Đột nhiên Lâm Giai Giai chen vào, “Tớ đi xuống đưa nước.”
Trương Tuân nhìn nhìn cô, “Vậy ba người các cậu đi chung đi.”
Người báo danh 5000m không nhiều lắm, một một lớp cứ có một hai người, còn phần lớn là bị bắt tham gia, lúc xếp hàng kiểm tra người, mỗi một người đều có vẻ mặt sống không thể yêu.
Tần Hoan và Tiêu Mặc xếp cuối cùng, giá trị nhan sắc có thể nói là nghiền ép cả trường.
“Cùng bàn, chút nữa cậu cứ tha hồ chạy, thấy không chịu nổi thì dừng lại đi bộ, dù sao ở đây còn có một nửa người đi ở sau.” Tần Hoan cười cười, trong nụ cười lộ ra sự tự tin, “Về phần chuyện lấy hạng, thì giao cho tớ, cậu đừng có áp lực.”
Tiêu Mặc nói: “Sẽ không cố đâu.”
Tần Hoan nghe câu này cho là Tiêu Mặc đáp ứng, liền gật gật đầu, tiếp theo lại bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm chạy cự li dài.
Dưới ánh mặt trời, hai thiếu niên sóng vai nói chuyện vô cùng chói mắt.
Bốn giờ rưỡi, chạy cự li dài 5000m chính thức bắt đầu.
Hơn mười thiếu niên sau khi tiếng súng vang lên liền xông ra trước, ngay từ đầu tất cả mọi người đều giữ lại sức.
Tiêu Mặc và Tần Hoan đều dẫn đầu đội. Tần Hoan vốn đang lo cho sức chịu đựng của Tiêu Mặc, sợ y bây giờ chạy quá nhanh thì lúc sau sẽ chịu không nổi, còn bảo y chạy chậm chút, nhưng khi nhìn thấy y chạy năm vòng vẫn rất nhẹ nhàng, không hề tụt lại phái sau, liền ngậm miệng, yên tâm.
Thật ra hắn lại xem thường bạn cùng bàn của hắn rồi.
Trên mặt cỏ có không ít nữ sinh đứng chờ đưa nước, các cô nhìn chằm chằm Tiêu Mặc và Tần Hoan, chụm đầu ghé tai.
“Đẹp trai thật sự luôn á, sức chịu đựng cũng rất tốt nữa, cũng tới vòng thứ bảy rồi nhỉ.”
“Người bên cạnh cậu ấy là ai, hình nhữ cũng rất tốt, tớ thích mặt cậu ấy hơn…”
Nghe thấy lười của các cô, La Âm và Đồ Tuyết đối diện nhịn không được ưỡn sống lưng thẳng tưng.
—— lợi hại không, là lớp của tụi tui hết á, nhưng ai cũng không cho mấy cậu đâu!
Chạy đến vòng thứ tám, sự chênh lệch của đội đầu và đội hai bắt đầu kéo xa, Tiêu Mặc và Tần Hoan vẫn đang ổn định vị trí thứu nhất và thứ hai.
Mắt thấy bọn họ chạy sắp tới, La Âm và Đồ Tuyết vội đi lên đưa nước, Lâm Giai Giai nhìn thấy, cũng vội chen tới.
Đồ Tuyết đưa nước cho Tiêu Mặc, Tiêu Mặc đang chuẩn bị nhận lấy, liền bị Lâm Giai Giai vừa lúc chui vào làm rớt.
La Âm vội đưa nước trong tay mình đưa tới.
Lâm Giai Giai nhìn thấy Tần Hoan, vừa định chuẩn bị đưa nước, liền bị Tần Hoan coi như không thấy, rời khỏi.
Tần Hoan vội đuổi theo Tiêu Mặc, thuận tay cầm lấy chai nước còn thừa lại của Tiêu Mặc, ngửa đầu ực hết.
La Âm Đồ Tuyết vây xem: “!”
Những nữ sinh khác vây xem: “!”
Các bạn học ban ba trên khán đài: “Ồ!”
Khương Hàng ở đích nhịn không được mà che mặt, cảm thấy có hơi mù mắt —— Động tác của anh Tần có hơi đĩ thật sự, rất rén.
Lâm Giai Giai nhìn chằm chằm hai người trên đường chạy, sắc mặt nhục nhã vô cùng.
Lúc chạy tới vòng mười, đội thứ nhất hầu như là chỉ còn lại có Tiêu Mặc và Tần Hoan, họ chạy trước hạng ba nửa vòng.
Hai người cũng bắt đầu thở nặng.
Rất nhanh tới vòng cuối cùng.
Ban ba kích động.
Mông mọi người cũng không ngồi yên được, đứng lên hết, như ong vỡ tổ chen lên trước khán đài.
Diệp Hiểu Hiểu còn lôi cái cờ lớp ra, giơ lên đung đưa trong gió, họng của cậu ta vang lên tiếng thật lớn, “Các bạn thân mến, vòng cuối cùng vòng cuối cùng, mọi người mau la đi!”
Tào Di Cảnh dẫn đầu mọi người cao giọng hò hét,”Anh Tần, Tiêu Mặc cố lên ——”
Đinh tai nhức óc!
Ánh mắt của giáo viên học sinh cả trường đều dính vào người Tần Hoan và Tiêu Mặc.
Chạy qua trước ban ba, Tần Hoan còn phất tay chào mọi người.
Sắp tới đích, đột nhiên Tần Hoan nện bước chậm lại, đợi cho Tiêu Mặc chậm hơn hắn một chút xíu đuổi theo, sau đó dưới Tiêu Mặc không kịp đề phòng, cầm tay y.
Tần Hoan cười đến sung sướng, “Chúng ta cùng nhau vượt đích.”
Học sinh cả trường trợn trắng mắt.
Duy chỉ có một số học sinh cố nén kích động, lấy điện thoại di động ra liều mạng chụp hình.
“Song hạng nhất à ——”
Do tiếng hét cất cao của Diệp Hiểu Hiểu, cuối cùng mọi người cũng phản ứng lại, trong nháy mắt, tập thể ban ba hoan hô.
Thái Chân và chủ nhiệm ban nhất, ban hai ngồi ở phía sau, nhìn đám học sinh vừa cười vừa ồn cách đó không xa, vừa bất đắc dĩ lại vừa kiêu ngạo.
Đều là một đám trẻ tiền đồ bất khả hạn lượng.
Là học sinh của cô.
Đám Khương Hàng vốn muốn đỡ Tần Hoan và Tiêu Mặc, nhưng hai người chạy một hơi 5000 m, chỉ có đổ mồ hôi, có thở hơi mạnh ra, căn bản không giống tuyển thủ của những lớp khác cứ đang run chân, mà họ vẫn bình thường.
Cho nên mấy người này đổi qua đi đỡ những bạn học lớp khác.
Tần Hoan tìm Khương Hàng lấy hai chai nước, đưa một chai cho Tiêu Mặc, sau đó nói: “Chúng ta đi bộ lát đi.”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.
Sau hạng mục 5000m thì cũng chỉ còn lại có mỗi cử tạ, không cần tới đường băng, vì thế hai người liền đi từ từ dọc theo đường băng.
Thở đều, Tần Hoan nói: “Thì ra sức chịu đựng của cậu tốt như vậy.”
“Thói quen.” Tiêu Mặc nói, “Sau khi tạm nghỉ học, tớ chỉ làm mỗi hai chuyện, chạy bộ và đọc sách.”
“Có thể nói cho tớ biết vì sao cậu lại tạm nghỉ học không?” Tần Hoan hỏi.
Mấy giây sau hắn lại nói: “Tất nhiên là cậu không nói cho tớ cũng được, chỉ là tớ hơi tò mò, là cậu bị bệnh hay gì?”
Bước chân của Tiêu Mặc dần dần chậm lại. Cuối cùng y dừng hẳn lại.
Tần Hoan cũng dừng lại, nghiêng người nhìn y đăm đăm: “Bạn cùng bàn?”
Đột nhiên Tiêu Mặc nói: “Đánh người.”
“Đánh người?” Tần Hoan nhớ tới lần cùng đánh nhau với Tiêu Mặc, Tiêu Mặc ra tay rất ác, nhẹ giọng hỏi, “Cậu đánh ai?”
Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, “Giáo viên.”
Giọng của y rất khẽ, lại xen lẫn lãnh ý, “Loại người như vậy, không xứng làm giáo viên.”
Tần Hoan vòng qua trước mặt Tiêu Mặc, vỗ vỗ vai Tiêu Mặc, sau đó đặt tay lên đầu Tiêu Mặc, nhẹ nhàng xoa xoa.
Giọng điệu của hắn rất dịu dàng, “Cứ tiến lên.”
Bàn tay trên đầu làm Tiêu Mặc giật mình, y rũ mắt, tay nắm chai nước suối thật chặt.
Cảm giác nóng người này lại tới nữa.
Cái tay vừa rồi bị Tần Hoan nắm, cũng bắt đầu nóng lên, xuất mồ hôi.
Là vì cái gì?
Tiêu Mặc hiếm khi lại suy tư chuyện gì ngoài học hành ra.
Tần Hoan đứng ở kế bên Tiêu Mặc, cũng không nói gì, cho tới khi, tiếng loa vang lên, thông báo cho các lớp dọn rác, sửa ghế lại ngay ngắn thì có thể ra về, hắn mới nói: “Cùng bàn này, phải về rồi.”
Tiêu Mặc gật đầu, “Được.”
——
Hai ngày đại hội thể dục thể thao trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt liền kết thúc. Tổng thành tích của ban ba rất tốt, đạt được nhất khối 11.
Ban ba cũng đồng dạng một trận thành danh.
Nhất là mục chạy 5000m, một màn Tần Hoan và Tiêu Mặc tay trong tay xông qua đích, chắc chắn có thể làm cho người khác nghị luận rất lâu.
Quả thực có thể tái nhập sử sách giáo vận hội của Nhất Trung.
Cùng lúc đó, trên Tieba của Nhất Trung lặng lẽ lập một lầu CP.
Lầu chủ lầu chính liên tiếp “A”, sau đó tung ảnh chụp Tiêu Mặc và Tần Hoan vượt qua đích. Dù cho là chỉ có má của hai người, nhưng trong hình hai người không chỉ có tay trong tay, còn có màn nhìn nhau cười sau khi chạy qua khỏi đích.
Cảm giác CP quả thực muốn trào ra khỏi màn hình.
Trong một đêm, tầng lầu được xây tới 1000+.
Độ thảo luận trước đó chưa từng có, người qua đường, ngay cả học sinh của trường học khác, cũng chạy tới nhiều chuyện.
Nhưng Tần Hoan và Tiêu Mặc đều không biết.
Sau đại hội thể dục thể thao, Tiêu Mặc bắt đầu chuẩn bị dời tới túc xá trường học. Hành lý của y không nhiều lắm, đóng gói xong, cũng chỉ có một cái vali.
Thứ bảy này, Tiêu Nguyệt Mai đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, chuẩn bị lái xe đưa Tiêu Mặc đến trường.
Trước khi ra cửa, Quý Nghiêu không nhúc nhích ngồi trong phòng khách nhìn Tiêu Mặc chăm chú, vẻ mặt rất phức tạp, dường như muốn nói lại thôi.
Tiêu Mặc xách vali đi ra, chú ý tới dáng vẻ của Quý Nghiêu,mấp máy môi.
Y mở miệng trước, “Có chuyện gì sao?”
“Em…” Quý Nghiêu nghĩ hồi lâu, vẫn nói không nên lời, cậu phiền não gãi đầu, lại đứng lên đi qua đi lại trong phòng.
Tiêu Mặc nhìn cậu, “Không có chuyện gì thì anh phải đi.”
“Chờ chút đã.” Quý Nghiêu theo bản năng gọi Tiêu Mặc lại, cậu cau mày, sau một lúc lâu mới nói, “Chờ em, chỉ một phút thôi.”
Dứt lời, cậu liền chạy về phòng, xé một tờ giấy, viết hai câu thật nhanh.
Cậu xếp giấy lại, sau khi đi ra khỏi phòng liền nhét tờ giấy vào trong tay Tiêu Mặc, nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, “Anh ra ngoài rồi hẵn xem.”
“Được.” Tiêu Mặc đáp ứng.
Y cất giấy đi, lại nhấc vali lên lần nữa, cũng không quay đầu lại.
Ngồi ở trong xe, Tiêu Mặc mới lấy tờ giấy ra.
Trên tờ giấy viết hai câu.
—— Thật xin lỗi.
—— Quà, cảm ơn.
Ánh mắt Tiêu Mặc dịu lại, một lần nữa y cất tờ giấy thật kĩ, thận trọng bỏ vào trong balo.
Cũng không lâu lắm, xe đã lái đến trường học
Ở cổng trường học, Tiêu Nguyệt Mai tìm chỗ đậu xe, rồi lại xuống xe với Tiêu Mặc.
Tần Hoan đứng ở trước phòng bảo vệ, thấy Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai tới, liền vẫy vẫy tay với họ.
Tiêu Nguyệt Mai nhận ra Tần Hoan, hỏi: “Thằng nhóc đó là bạn con sao?”
Tiêu Mặc giới thiệu: “Cậu ấy là bạn cùng bàn của con.”
Tiêu Nguyệt Mai nở nụ cười, “Quan hệ của bọn con chắc rất tốt.”
Những năm gần đây, Tiêu Nguyệt Mai cứ dần nhìn Tiêu Mặc tự phong bế chính mình lại, không muốn tiếp xúc với người khác, càng không có một người bạn, vừa lo vừa sốt ruột, hiện giờ nhìn thấy Tiêu Mặc cuỗi cùng cũng nguyện ý dần mở rộng cửa lòng, kết bạn với người khác lần nữa, cô rất vui.
Cô rất hoài niệm Tiêu Mặc của trước kia, càng muốn nhìn lại Tiêu Mặc của lúc đó —— sáng sủa, vui vẻ, cũng sẽ khá nghịch ngợm… Mà không phải giống như bây giờ, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Thái Chân đã chào hỏi với bảo vệ, cho nên ba người vào thẳng trường.
Lầu túc xá ở bên cạnh cổng trường học, hai ba phút thì đến.
Ký túc xá của Tiêu Mặc ở lầu ba, phòng 302 tận cùng cuối hành lang. Người lớp 11 ngủ lại không nhiều lắm Tiêu Mặc ở một mình.
Ký túc xá trường thống nhất phòng bốn người, phía dưới giường là bàn học và tủ quần áo, có phòng tắm riêng, còn có một ban công nhỏ, điều kiện rất tốt.
Lúc này Tiêu Nguyệt Mai mới thoáng yên tâm một ít.
Tiêu Mặc chọn giường gần ban công, kéo vali tới.
Tiêu Nguyệt Mai đã vén tay áo lên, lấy khăn lau ra bắt đầu vệ sinh quét tước.
Tần Hoan chạy tới hỗ trợ, hắn cầm thùng đi lấy nước, tiếp theo lấy cây lau nhà, bắt đầu đẩy qua lại trên đất. Động tác lưu loát, thuần thục.
Ba người tốn hơn một tiếng, cuối cùng cũng dọn phòng sạch sẽ.
Giữa trưa Tiêu Nguyệt Mai còn phải gặp khách hàng, không thể thoái thác, vì thế quét dọn xong, cô liền nói với Tiêu Mặc: “Tiểu Mặc, cô phải về trước.”
Cô lại đưa một ngàn rưỡi* cho Tiêu Mặc, “Một mình ở bên ngoài, đừng bạc đãi mình nha con.”
*Hơn 5tr VNĐ
Tiêu Mặc nhíu nhíu mày, vừa định trả tiền lại, chợt nghe Tiêu Nguyệt Mai nói: “Tiểu Mặc, con cầm đi, cô cũng có thể yên tâm được chút.”
Tiêu Mặc trầm mặc một lát, cuối cùng cũng nhận.
Tiêu Nguyệt Mai nở nụ cười, cô dịu giọng nói: “Nhớ phải gọi cho cô, nghỉ cũng phải về.”
“Con biết rồi.”
“Ngoan.”
Tiêu Nguyệt Mai đi mấy bước, nhớ tới gì đó,lại quay đầu lại nói với Tần Hoan: “Tiểu Mặc nhờ con quan tâm một chút.”
Tần Hoan gật đầu, “Ngài yên tâm, con biết rồi.”
Đợi Tiêu Nguyệt Mai đi rồi, Tần Hoan nhìn thời gian một chút, nói: “Đã gần trưa rồi, bạn cùng bàn, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Tiêu Mặc nói: “Được.”
Khóa cửa, hai người ra khỏi kí túc xá.
Đi đến cầu thang, họ và Trần Dũng, còn có một nữ sinh đi lướt qua nhau.
Nữ sinh như là nhớ tới gì đó, đột nhiên quay đầu lại.
Trần Dũng thấy cô dừng lại, liền hỏi: “Em sao thế?”
“Anh, hai người đó.” Cô kéo tay Trần Dũng, có hơi hưng phấn, “Em từng thấy họ rồi, lần trước ở phố thương mại, bạn em còn nhận ra người thấp hơn kia, nói là trước kia học ở trường của họ….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!