Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 13 - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 13 - Chương 11



Lâm Tây thấy Giang Tục cũng tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng có chút tức giận: Giang Tục, sao anh cũng nổi điên theo Lâm Minh Vũ vậy hả? Lâm Tây càng nghĩ càng bất mãn: Chỉ số thông minh của một thiên tài, làm chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn tìm rắc rối sao?

Lâm Minh Vũ trừng mắt nhìn Lâm Tây một cái, lập tức bảo vệ Giang Tục.

Bây giờ cậu ta là em trai anh, đương nhiên phải nghe lời anh.

Giang Tục đối với sự lên án của Lâm Tây hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ. Sau một lúc lâu, chỉ là khinh thường liếc nhìn Trương Đức Ải một cái, đôi mắt không có cảm xúc gì giờ phút này nhìn qua càng thêm lạnh lẽo.

Cậu thích gì cứ chọn. Giang Tục nói với Trương Đức Ải: Tôi theo.

Người giỏi nhất của đội bóng rổ, cái kiểu từ trên cao nhìn xuống này, làm cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng.

Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng của Giang Tục quay lại trên người Lâm Tây, ngoắc … môi một cái, chích phun ra một câu: Ánh mắt của em, thật sự là rất kém.

Nhìn bóng lưng Giang Tục rời đi, Lâm Tây quả thực có phần khó hiểu. Anh ta đang dạy bảo cô sao? Không nói việc cô không có ý định qua lại với Trương Đức Ải, cho dù cô thực sự qua lại với Trương Đức Ải, thì có liên quan gì tới anh ta chứ?

Giang Tục vừa đi, Lâm Tây tức giận liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ: Anh nữa, còn không đi?

Lâm Minh Vũ không để ý tới Lâm Tây, chỉ là trừng mắt nhìn Trương Đức Ải, ỷ vào thân hình cao lớn hù dọa người khác.

Quả bí lùn, sao cậu còn không đi!

Trương Đức Ải bị Lâm Minh Vũ dọa sợ, lắp bắp nói: Em… Em muốn đưa Lâm Tây về phòng…

Ông đây sẽ đưa! Lâm Minh Vũ hùng hổ: Không nghe em trai ông đây nói gì sao! Môn thi đấu tùy cậu chọn, nếu thắng được thì quay lại theo đuổi em gái của ông đây!

Trương Đức Ải ném ánh mắt cầu xin về phía Lâm Tây: Lâm Tây…

Cút – –

Em em em đi đây, Lâm Tây hẹn gặp lại! Lâm Minh Vũ hét lên một tiếng, làm Trương Đức Ải sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, cũng không quay đầu lại, có thể thấy được đã bị bóng mờ tâm lý.

Mọi người đi hết rồi, rốt cục Lâm Tây có thể tìm Lâm Minh Vũ tính sổ rồi.

Lâm Minh Vũ, anh phát bệnh hả, làm cái trò gì vậy?

Lâm Minh Vũ bị cô chất vấn cũng rất tức giận: Em muốn yêu đương, cũng phải nên đưa đến cho anh xét duyệt chứ?

Lâm Tây trừng anh: Em dựa vào cái gì chứ?

Trong đội tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn cái tên Trương Đức Ải này rồi, em có bị mù không! Lâm Minh Vũ nhịn không được cao giọng: Anh mới hét nó hai câu, em nhìn xem, đã sợ tới mức tè ra quần, mẹ nó vậy mà cũng gọi là đàn ông sao?

Lâm Minh Vũ lần này không thỏa hiệp: Nó muốn theo đuổi em cũng được, thắng Giang Tục rồi nói!

Liên quan gì đến Giang Tục? Lâm Tây thât hết chỗ nói rồi.

Giang Tục bây giờ là em trai anh, chuyện của em gái anh cũng chính là chuyện của cậu ấy!

Lâm Tây bị Lâm Minh Vũ nói đến mức nổi lên tính phản nghịch, cô không phục nói: Em nói anh biết, mặc kệ anh chèn ép người khác thế nào, chân ái đều sẽ không lùi bước!

Được. Lâm Minh Vũ cũng không lùi bước: Chúng ta xem chân ái đó thế nào!

Tuy lâm Tây nói đến vô cùng chắc chắn, nhưng Trương Đức Ải không có năng lực như thế, rất nhanh đánh bốp bốp lên mặt Lâm Tây.

Sau hôm ấy, cậu ta triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Lâm Tây. Về lâm Minh Vũ nói ái gì mà Một đấu một , từ đầu Trương Đức Ải đã không dám tiếp chiêu.

Trương Đức Ải dùng một tin nhắn để nói đáp án cho Lâm Tây.

【 Anh của cậu có phải là xã hội đen không? Cao to như vậy, bắp thịt đầy người, xem ra cũng rất thích đánh người. Mình chỉ muốn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN