Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 17 - Chương 15
Từ khi Phó Tiểu Phương biết Hàn Sâm hẹn Lâm Tây đi xem phim, tinh thần bát quái trong người cô nàng đã khống chế không nổi nữa rồi. Khi Lâm Tây đi toilet, bọn họ canh giữ ngoài cửa hỏi quấn quít lấy cô: Nói một chút thôi, hẹn hò với Hàn Sâm thế nào? Cậu ta có thổ lộ không?
…
Lúc này, Lâm Tây đang giặt quần áo, Phó Tiểu Phương lại tới nữa. Lâm Tây không thể không đẩy đầu Phó Tiểu Phương ra, bất đắc dĩ nói: Ai để ý đến cậu ta, người bình thường sẽ thích kiểu người gàn dở như tên Hàn Sâm đó sao? Mình cũng không phải người cuồng ngược, đòi mạng!
Phó Tiểu Phương cười hì hì, hai mắt phát sáng: Mình thấy hình như cậu ta là nghiêm túc đó?
Lâm Tây xem thường nhìn cô: Cậu ta chính là cố ý chỉnh mình. Cô nghĩ nghĩ còn nói: Mình đoán có thể là cậu ta thấy khó chịu, khi mình nói mái tóc cậu ta không giống người thường.
Việc này, ngược lại mình cảm thấy cậu thật sự là đã cứu cậu ta, cậu ta như bây giờ, cũng có thể đi thi tuyển hot boy rồi.
Lâm Tây kinh ngạc: Tiêu chuẩn trường chúng ta thấp như vậy sao?
Phó Tiểu Phương Hừ một tiếng, tức giận nói: Đương nhiên cậu nhìn ai cũng giống nhau rồi. Đi chung với Lâm Minh Vũ và Giang Tục, kẻ no không hiểu người đói!
…
Lần trước cùng xem phim, giải tán trong sự không vui, Lâm Tây vốn cho rằng Hàn Sâm sẽ không đến quấy rầy cô nữa, cũng không ngờ, qua hai ngày, cậu ta lại đến tìm Lâm Tây rồi.
Ngày đó, sau thời gian cơm trưa, lâm tây và Phó Tiểu Phương mới đi ăn, chậm chạp từ từ đến căn tin. Lâm Tây chọn món xong trước, tìm chỗ tốt, vừa ngồi xuống, còn có người trực tiếp ngồi xuống đối diện cô.
Căn tin lớn như vậy, nhiều chỗ trống đến thế, sao còn có người đường đột vậy chứ? Lâm tây kinh ngạc, giương mắt vừa thấy, người tới không phải là Hàn Sâm sao?
Thật sự là âm hồn không tan mà.
Không biết có phải vì ngủ không ngon không, dưới mắt Hàn Sâm có chút quầng thâm, đôi lông mày đậm nhíu chặt lại, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng lộ vẻ rối rắm và thỏa hiệp.
Lâm Tây cầm đũa lên, chọc chọc vào cơm, cuối cùng vẫn là không nhịn được: Haiz, nói đi, lại tìm tôi có chuyện gì không, hả Hàn đại gia?
Hàn Sâm nhìn chằm chằm lâm tây hồi lâu, đột nhiên tựa về sau, làm xê dịch cái bàn.
Cậu là hủ nữ. Vẻ mặt Hàn Sâm nghiêm túc.
Gì?
Hàn Sâm nhìn Lâm Tây không dời mắt: Tôi đã tìm hiểu rồi, người giống như cậu vậy, kiểu nữ sinh có sở thích này, đều gọi là hủ nữ.
… Lâm Tây ngây ra như phỗng nhìn Hàn Sâm, hoàn toàn không biết cậu ta đang nói hưu nói vượn cái gì.
Hàn Sâm buồn bực lấy tay nắm tóc, hồi lâu, tựa hồ là đã hạ quyết tâm, đột nhiên vỗ bàn, khí phách nói: Tuy rằng hai người đàn ông nhìn có chút ghê tởm, nhưng chỉ cần cậu thích, tôi nguyện ý xem với cậu.
Hàn Sâm hơi kích động, cau mày nói: Ai kêu ông đây để ý cậu làm chi! Nên, chịu thôi!
Không hiểu sao lại thông suốt được điều này, Hàn Sâm Bốp một tiếng, lại vỗ một cái lên bàn.
Cậu xem đó rồi làm. Hàn Sâm đứng phắt dậy: Tôi đi đây.
… Lâm Tây mờ mịt đầy mặt.
Hàn Sâm đi được một lúc, Phó Tiểu Phương gọi đồ ăn xong đi tới, cũng là một mặt không hiểu gì: Vừa rồi Hàn Sâm sao thế? Vỗ bàn đá ghế, có phải cậu ta lại uy hiếp cậu rồi không?
Lâm Tây cắn đôi đũa, qua hồi lâu, rốt cục hiểu được Hàn Sâm nói gì.
… Mẹ cậu ta chứ, rất dọa người đó!
Như thế nào? Hàn Sâm nói muốn đánh cậu hả? Phó Tiểu Phương lo lắng đầy mặt ngồi xuống: Tìm Lâm Minh Vũ đi, ngăn cậu ta lại! Ôi, kiểu người để đầu tóc không giống ai lại thích bạo lực này thật dọa người mà!
Cậu ta nói cậu ta muốn theo đuổi mình! Đáng sợ quá! Hành vi cấp thấp này của Hàn Sâm, tuyệt đối là muốn trả thù cô, lại dùng cớ theo đuổi cô để che giấu chuyện cậu ta là gay, một hòn đá ném hai con chim. Lâm Tây nghĩ, cái tên gay này quả nhiên là chọc không được mà!
Phó Tiểu Phương nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, sau một lúc lâu chỉ phẫn nộ quát: … Khoe khoang hả, cút.
Uy lực tấn công của Hàn Sâm quá mạnh mẽ, trên đường Lâm Tây trở về phòng ngủ tinh thần có chút hoảng hốt, luôn luôn suy nghĩ đối sách.
Suy nghĩ đến rất nhập thần, lúc Lâm Tây lên lầu, đụng phải một nữ sinh dịu dàng ít nói, đụng trúng đồ ăn người ta mang về, rơi đầy đất.
Một mảnh hỗn loạn trước mắt rốt cục làm Lâm Tây thanh tỉnh lại, Phó Tiểu Phương ngồi xổm xuống giúp nhặt đồ trước, vừa nhặt vừa oán giận: Có người muốn theo đuổi thôi mà, không thể bình tĩnh chút được sao?
Lâm Tây ngượng ngùng ngồi xổm xuống, nhặt đồ rơi trên đất, ngoài miệng không ngừng xin lỗi: Thực xin lỗi thực xin lỗi, là lỗi của tôi, để tôi đi mua lại cho cậu?
Không yên ngẩng đầu, nữ sinh dịu dàng kia cũng hơi ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau.
Trên gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn lộ ra ý cười thân thiện, cô nói: Không sao, không cần mua đâu, mình về ăn mì ăn liền cũng được.
Lâm tây thấy rõ người trước mặt, cơ hồ là theo bản năng gọi tên của cô ấy lên.
Đan Hiểu! ! !
Nếu nói, Hàn Sâm là cả một trời thanh xuân của Lâm Tây, thì Đan Hiểu có thể xem như cả một trời u tối thời đại học của Lâm Tây. Chính vì lá thư tình không viết tên của cô ấy, làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống đại học của Lâm Tây.
Ở đời trước, Lâm Tây vì thể nghiệm cuộc sống đại học, cũng từng tham gia hoạt động tình nguyện của trường, chính là khi đó cô đã quen biết Đan Hiểu.
Để tránh cho đời này phải tiếp xúc với Đan Hiểu, Lâm Tây hoàn toàn không tham gia hoạt động tình nguyện.
Lâm Tây kích động từ trên đất đứng lên, bị dọa đến nỗi liên tiếp lui về phía sau.
Đan Hiểu một mặt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tây: … Bạn học này? Chúng ta, quen nhau sao?
…
Mặc kệ Lâm Tây tránh thế nào, có một số người, một số việc, nên tới, rồi định
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!