Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 22 - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 22 - Chương 20



Mặt Lâm tây đần ra nhìn Giang Tục, thật lâu sau đó, cô vẫn một câu cũng không dám nói như cũ.

Không biết nói cái gì, cảm giác nói cái gì đều là sai.

Giang Tục lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng mang theo một độ cong, nhìn qua như cười như không: Sợ hả?

Dần dần cũng có nữ sinh trở về phòng ngủ đi qua bọn họ, cái kiểu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này làm Lâm Tây ớn lạnh cả sống lưng.

Cô vụng trộm nuốt nước miếng mấy cái, nửa ngày mới tìm về ý thức của bản thân. Một khắc này, Lâm Tây xấu hổ như đang biểu diễn cởi áo đập đá trên người vậy.

Cái đó… Giang Tục… Tôi nhớ tới tôi còn có chút việc, tôi đi trước đã rồi nói sau…

Cũng không chờ Giang Tục trả lời, chân Lâm Tây như bôi dầu mà chạy mất.

Nhìn cũng không dám quay lại nhìn Giang Tục, một khắc này, ngoài trừ bỏ chạy, Lâm Tây cũng không thể nghĩ được đối sách khác nữa.

Đi đến hàng hiên, xác định Giang Tục nhìn không thấy cô, Lâm Tây mới dừng lại, cô buông bình nước ấm, lấy tay vuốt vuốt ngực.

Thực đáng sợ, trùng sinh lại một đời, thật sự là cực kỳ nguy hiểm, chuyện gì đều có khả năng phát sinh.

Hàn Sâm muốn theo đuổi cũng đủ làm cô hoảng sợ rồi, đến Giang Tục cũng muốn theo đuổi?

Lâm Tây nhịn không được nhẹ thở dài một hơi.

Dáng dấp đẹp, chính là sẽ dẫn người phạm tội.

****

Vốn Lâm Tây chỉ trốn Hàn Sâm, bây giờ còn trốn thêm một Giang Tục nữa.

Lâm Tây nghĩ, trông cậy vào hai người bọn họ yêu đương, trong thời gian ngắn là không thể nào, nghĩ cách giải quyết khốn cảnh trước mắt đã, biện pháp tốt nhất, chính là cô phải nhanh chóng yêu đương.

Cố tình cái tên đầu to Lâm Minh Vũ kia lại gây rối cho cô, Trương Đức Ải sau này khắp nơi nói anh trai Lâm Tây rất đáng sợ rất dã man, làm Lâm Tây Thanh danh lan truyền rộng , toàn bộ học viện vì an toàn tính mạng, càng không ai dám theo đuổi Lâm Tây nữa.

Lâm Tây không thể không quay đầu lại kí gửi hi vọng cho Lục Nhân Già, cũng không thể không quay lại học tiếng Anh. Gần đây Lâm Tây trừ bỏ lên lớp cơ hồ đều ru rú trong phòng ngủ. Ngẫu nhiên ở dãy phòng học đụng phải Giang Tục, đều lẫn trốn thật xa.

Buổi tối trước khi lên lớp, Lâm Tây và Phó Tiểu Phương cùng đi căn tin ăn cơm. Trên đường vừa vặn gặp được Lâm Minh Vũ và Giang Tục cùng nhau đi tới.

Vừa thấy Giang Tục, Lâm Tây quả thực như lâm đại địch, cơm cũng không ăn, lôi kéo Phó Tiểu Phương bỏ chạy.

Phó Tiểu Phương bị Lâm Tây kéo chạy cả một mặt lờ mờ nói: Không ăn cơm sao? Chạy làm gì?

Chút nữa rồi ăn sau.

Tại sao?

Một lời khó nói hết. Lâm Tây nói: Vì để Giang Tục chết tâm sớm một chút.

Phó Tiểu Phương: Cậu lại nổi điên gì vậy?

Phó Tiểu Phương không hiểu, Lâm Tây cũng không giải thích. Vì để Giang Tục nhanh chóng vong tình, Lâm Tây cũng chỉ có thể dùng phương thức này thôi.

Haiz, bị người không thích thích, cũng là một loại gánh nặng mà.

Lâm Minh Vũ nhìn thấy em gái nhà mình, vốn chuẩn bị đuổi theo, ai biết cô nàng tuy chân ngắn, chạy cũng thật nhanh, mới thoáng chốc đã không thấy bóng dáng rồi.

Lâm Minh Vũ nhịn không được một mặt kinh ngạc: Con nhóc này đây là sao vậy?

Giang Tục không nói chuyện.

Lâm Minh Vũ quay đầu lại, thấy Giang Tục đang cau mày. Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, nhịn không được A một tiếng.

Lại nói, Lâm Tây gần đây hình như là thấy cậu sẽ bỏ chạy. Lâm Minh Vũ nhíu mày, hỏi: Có phải cậu chọc tới con bé rồi không?

Giang Tục không trả lời anh, nhưng tầm mắt hướng về xa xa, như có vẻ đăm chiêu.

Nè, Giang Tục?

Thu hồi ánh mắt, Giang Tục lại khôi phục dáng vẻ lãnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN