Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 26 - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 26 - Chương 24



Giang Tục lấy lại chứng minh thư và thẻ phòng, cũng không để ý Lâm Tây trực tiếp đi luôn. Lâm Tây đuổi tới cửa thang máy, thấy anh vẫn không tỏ thái độ gì, cũng có chút buồn bực: Cậu đây là muốn giậu đổ bìm leo phải không? Giang Tục, cậu nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn ở chung phòng với cậu phải không?

Giang Tục làm động tác Xin cứ tự nhiên , cũng không hề để ý tới Lâm Tây, tay ấn xuống số bảy.

Cửa thang máy đang từ từ đóng cửa, lại bị Lâm Tây ấn mở, cô nhịn không được theo vào.

Cậu thật sự mặc kệ tôi rồi hả? Lâm Tây còn tồn tại một tia ảo tưởng với Giang Tục, giọng cũng mềm xuống rất nhiều: Nếu không, cậu tìm tiếp xem, có còn mười đồng nào không? Cho tôi mười đồng cũng được rồi…

Giang Tục xê dịch ba lô, nhàn nhạt lườm lâm tây một cái: Toàn bộ đều cho cậu rồi.

Lâm Tây: … Chỉ mấy đồng này, không đủ…

Không có.

Vậy tôi làm sao đây?

Tự nghĩ.

Giang Tục một bộ thái độ chuyện không liên quan đến mình, Lâm Tây cũng không còn cách nào. Người đi nhờ là con cháu, người giúp là đại gia, đạo lý từ xưa đến giờ rồi. Cô núp ở góc thang máy, ngẫm lại tình cảnh bản thân giờ phút này, xem như triệt để nhận rõ hiện thực.

Vậy cậu định an bày cho tôi thế nào?

Giang Tục thấy Lâm Tây rốt cục đã tiếp nhận hiện thực rồi, lúc này mới mở miệng nói chuyện: Đêm nay nghỉ ngơi, sáng mai trở về.

Nghỉ ngơi thế nào?

Có giường ngủ giường, có ghế ngủ ghế.

Nghe giang Tục nói như vậy, Lâm Tây mới hơi chút yên lòng: Giang Tục, cậu là chính nhân quân tử, tôi có thể tin cậu được chứ?

Giang Tục khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, lại ấn xuống nút đóng cửa.

Anh quay đầu, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: Tốt nhất đừng tin.

Kỳ thực Lâm Tây rất khó chịu với thái độ này của Giang Tục, nhưng lo đang ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, cố gắng ép lửa giận trở về.

Không biết có phải vừa rồi hai người thay nhau ấn nút đóng cửa mở cửa nhiều lần không, cửa thang máy lúc này ngừng hơn mười giây, còn chưa đóng, Lâm Tây không thể không ấn thêm lần nữa.

Cô vừa đi về phía trước một bước, bên ngoài thang máy đột nhiên chợt lóe lên một bóng dáng quen thuộc. Không, là hai cái.

Lâm Tây mở to hai mắt, xác định bản thân không bị ảo giác. Hai người cách đó không xa, thật sự là Lục Nhân Già và cô bạn trung học lúc sáng. Hai người giờ phút này chính là vô cùng thân thiết dựa vào nhau, từng bước một đi về phía thang máy.

Dường như người bạn nữ kia uống say, cậu vẫn luôn đỡ cô bạn kia, chỉ lo đỡ lấy cô ấy, cũng không ngẩng đầu.

Thấy bọn họ đi tới bên này, Lâm Tây nhìn thoáng qua Giang Tục đứng bên cạnh, lập tức cảnh giác lên, phản ứng đầu tiên là ngàn vạn không thể để cậu ấy thấy mình và Giang Tục cùng nhau ở trong nhà trọ.

Lâm Tây cũng chẳng quan tâm giải thích với Giang Tục, liều mạng án nút đóng cửa thang máy, ấn ấn vài cái, rốt cục cửa cũng đóng, thang máy bắt đầu đi lên rồi.

Nhìn chữ số thay đổi, Lâm Tây rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giang Tục đứng ở bên cạnh cô, hiển nhiên cũng thấy một màn trước mắt.

Lâm Tây vội giải thích nói: Cái đó, đụng phải một bạn học có quen biết, sợ người ta cho rằng tôi với anh…

Giang Tục hơi hơi nheo mắt một cái, trong mắt mang theo một tia châm chọc: Thanh giả tự thanh, em sợ cái gì?

Thang máy lên tới lầu bốn, Lâm Tây mới đột nhiên ý thức được, sao cô lại muốn chạy? Giang Tục nói đúng, thanh giả tự thanh, có người quen cũng rất tốt, nói không chừng còn có thể tìm cậu ta mượn mười đồng, sẽ không cần lên phòng với Giang Tục nữa.

Giờ phút này cô và Lục Nhân Già không giống nhau, cô và Giang Tục đứng cách nhau một khoảng, không giống Lục Nhân Già, thế nhưng là cậu ta ôm bạn học của cậu ta… Đợi chút… Ôm?

Cái gì chứ – – Lâm Tây càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp: Cậu nói vừa rồi hai người ngoài cửa này, bọn họ tới chỗ này làm gì?

Giang Tục khinh thường hừ một tiếng, hỏi lại: Cậu nói xem?

Lâm Tây nghe Giang Tục nói như vậy, lập tức mơ mộng lên, không khỏi càng thêm: Cậu nói xem bọn họ ở phòng nào?

Giang Tục nheo mắt liếc cô một cái: Thế nào? Cậu muốn đi qua quay phim sao?

Gì? Lâm Tây nghĩ nghĩ mới ý thức được Giang Tục đang nói cái gì, biểu cảm nháy mắt thay đổi: Cậu là đồ lưu manh! Phi!

Đinh – – lúc này, cửa thang máy mở, Giang Tục cũng không quay đầu lại, trực tiếp lướt qua đi ra ngoài…

*****

Không yên theo Giang Tục tìm được chỗ rẽ hành lang số phòng 0726. Giang Tục đi tới, Lâm Tây châm chạp ở phía sau. Lâm Tây đi tới, vẫn đứng ở cửa vào không nhúc nhích, cứ chậm chạp chần chừ đứng ở cửa một hồi lâu, cuối cùng là vì lạnh, mới đóng cửa lại.

Căn phòng trở thành không gian kính, ngay cả

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN