Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 41 - Chương 39
Lâm Tây mặc áo khoác của Giang Tục lên lâu, mới vừa vào phòng ngủ, ba người bạn cùng phòng vẫn luôn không ngủ chờ trong phòng, lập tức xông tới.
Thời gian đã qua mười hai giờ, trong phòng ngủ đã tắt điện, cảnh tối lửa tắt đèn, toàn bộ dựa vào đèn bàn của Lily để chiếu sáng.
Trong ngày thường tuy rằng ba người các cô luôn trêu chọc chế nhạo Lâm Tây, nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn luôn trân trọng Lâm Tây, lúc này nhìn cô quần áo rách tung toé, trên người còn mang theo thương tích, nước mắt đều chảy không được, Lâm Tây còn chưa nói gì, ba người đã kêu khóc thành một mảnh.
Một ngày sinh nhật, cuối cùng lấy cách thức mạc danh kỳ diệu như vậy mà vượt qua, Lâm Tây cũng cảm thấy thể chất của cô có chút đặc thù.
Ngọn nến này của Lâm Minh Vũ, nguyện vọng ngu ngốc của Hàn Sâm, hành động đen tối của Giang Tục, và bạn cùng phòng ngốc ngốc rơi nước mắt, làm tâm tình Lâm Tây dần dần bình phục.
Người yêu, có đau cũng sẽ không thể đau.
Lâm tây rất may mắn, bản thân là được yêu.
Rõ ràng là gặp chuyện mạo hiểm như vậy, cô còn có thể kể lại quá trình sự việc sinh động như thật, thần kinh so với cống thoát nước còn thô hơn.
Trong túi áo khoác Giang Tục có một chai dầu thuốc, là lúc ở phòng bảo vệ, giáo viên y tế đưa cho. Mạng của cô cũng rất lớn, bị trúng mấy gậy, còn có thể vui vẻ, thật sự là không dễ.
Phó Tiểu Phương cầm dầu thuốc xoa cánh tay và trên lưng xanh tím cho cô, Lâm Tây nằm sấp trên giường, còn đang mặt mày hớn hở nói chuyện, Phó Tiểu Phương sờ sờ lên đầu lâm tây bị đánh sưng, Lâm Tây lập tức nhe răng trợn mắt.
Phó Tiểu Phương lo lắng hỏi: Đầu không cần kiểm tra sao?
Lâm Tây nghĩ đến lời bác sĩ nói, trả lời cô: Phòng y tế của trường học không có thiết bị cao cấp, bác sĩ không thấy mình bị choáng, nói nếu ta còn choáng váng đầu, phải đi kiểm tra.
Lily lấy quần áo bị rách của Lâm Tây vào: Nếu như không thoải mái phải nói, bọn mình đi với cậu.
Quyển Quyển rót cho lâm tây một ly nước ấm: Uống nước trước đi.
Lâm Tây thấy nhóm bạn cùng phòng đều không chịu ngồi yên, cũng có chút quen mắt: Mình yêu các cậu…
Ba người nghe câu nói của cô cũng bắt đầu nghẹn ngào, ngoài miệng lại vẫn khinh bỉ: Đi đi… Bọn mình mới không hiếm lạ gì…
…
Sợ ba mẹ lo lắng, Lâm Tây cũng không dám nói cho bọn họ, còn yêu cầu Lâm Minh Vũ cũng giữ bí mật.
Lâm Minh Vũ đau lòng Lâm Tây bị thương, mỗi ngày đều mời cô ăn cơm, còn đặc biệt thêm một phần canh óc heo, nói là ăn gì bổ nấy. Mùi vị này lâm tây thật sự không thích, nhưng Lâm Minh Vũ khó được khi có nhân tính như vậy, thịnh tình không thể chối từ, Lâm Tây đành phải uống mấy ngụm.
Nghỉ ngơi hai ngày, thương tổn trên người Lâm Tây cũng đã tốt hơn đôi chút, may mắn ngày đó ăn mặc dày, nên mấy gậy đó không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là đầu, sưng lên một cục, giảm sưng hơi chậm, chạm vào vẫn có chút đau.
Đến giữa trưa, Lâm Minh Vũ lại đến tìm Lâm Tây đi ăn cơm, thấy cô đã bình phục như thường, không khỏi cảm thán: Lâm Tây, da em thật đúng là da chó mà.
Nói xong, bị Lâm Tây đánh một trận.
Đúng rồi, Lâm Minh Vũ dưới trận đòn của Lâm Tây đột nhiên chuyển đề tài: Giáo viên phụ trách gọi điện thoại cho anh, nói trường học quyết định đình chỉ học Thạch Hoài Nhơn.
Lâm Tây thu tay lại, gật gật đầu: Ừm.
Lâm Minh Vũ còn có chút khó chịu: Theo anh, nên báo án, cho hắn vào tù ngồi vài ngày. Em thật sự là rất lương thiện rồi, bồi thường cũng không muốn, tiện nghi cho thằng biến thái kia.
Lâm Minh Vũ còn đang lòng đầy căm phẫn, Lâm Tây chỉ cười cười, không nói gì.
Cô không lương thiện, cô chỉ không muốn làm lớn mọi chuyện, thời gian thanh xuân đáng quý này, lãng phí làm gì cho người không liên quan.
Hắn bị đình chỉ, bị Hàn Sâm chán ghét, điều này đã là trừng phạt thích hợp nhất rồi.
*****
Hai anh em ngồi ở căn tin ăn cơm, đang trò chuyện, vị trí bên cạnh Lâm Tây đột nhiên có người khách không mời mà ngồi xuống.
Căn tin người đến người đi, chỗ ngồi công cộng, Lâm Tây cũng không quá mức để ý. Cô ngẩng đầu, thì ra là Hàn Sâm đến đây.
Thật khéo. Hàn Sâm nói.
Lâm Minh Vũ bới cơm, cũng không ngẩng đầu lên vạch trần: Thì ra cậu vừa gọi điện thoại tôi, là vì chuyện này.
Lâm Tây nghe xong, lập tức liếc mắt hiểu rõ tâm cơ này của Hàn Sâm.
Hàn Sâm cười hì hì, mày rậm mắt to, giống như Chung Quỳ, càng nhìn càng dọa người. Hai tay cậu ta nắm lại, khụ khụ hai tiếng, hết sức trịnh trọng nói: chuyện lần này, đều là lỗi của tôi, tôi suy nghĩ rất lâu, làm cậu bị thương, tôi rất áy náy, nên quyết định sẽ phụ trách với cậu.
Lâm Minh Vũ thiếu chút nữa phun ra một ngụm cơm.
Hàn Sâm không để ý tới Lâm Minh Vũ, vẫn còn tiếp tục thâm tình nói: Tuổi già sau này, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, cậu cứ yên tâm.
Con bé bị tàn phế sao? Lâm Minh Vũ nghe đến đó, liếc mắt khinh bỉ nhìn Hàn Sâm: Cút đi!
Hàn Sâm tuy rằng bị nói vậy, cũng không tức giận, còn nói: Cậu không muốn tôi phụ trách với cậu cũng được. Nhưng cậu nói tôi là □□ đồng tính luyến ái, đối với tâm hồn bé nhỏ của tôi, tạo nên thương tổn rất lớn, trước tiên cậu cũng có thể phụ trách với tôi.
Lâm Tây rốt cục thuyết phục: … Cậu nói xem, phải làm sao để cho qua việc này đây? Lâm Tây suy xét một lát: Tôi mời cậu ăn bữa cơm, chính thức xin lỗi, có thể chứ?
Hàn Sâm vừa nghe Lâm Tây nói như vậy, lập tức bám lấy sợi dây này mà leo lên: Có thể, tôi thấy là sạu ngày cuối năm, cũng rất thích hợp.
Ngày đó tôi có việc, tôi là người phụ trách hỗ trợ cho cuộc thi ‘Thập đại ca sĩ’, ngày khác đi. Lâm Tây uống một ngụm canh, nói: Nếu không thì gần tết Nguyên Đán, vừa vặn được nghỉ phép.
Nguyên Đán muốn đi đâu? Một giọng nam đột nhiên nói xen vào.
Lâm Tây còn chưa nói gì, Giang Tục đã vòng qua Lâm Tây, đi tới.
Lâm Minh Vũ vừa thấy Giang Tục đến đây, vội nói: Lâm Tây muốn mời người này ăn cơm!
Giang Tục hơi dừng chân một chút, cuối cùng ngồi xuống cạnh Lâm Minh Vũ, đối diện với
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!