Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 45 - Chương 43
Đứng trên bồn hoa, đưa lưng về phía Giang Tục, Lâm Tây cố gắng để bản thân trấn định lại.
Trên môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của Giang Tục, chỉ là suy nghĩ lại một chút hình ảnh này, Lâm Tây còn có cảm giác khẩn trương hít thở không thông.
Tay cô vô thức chạm vào môi mình, suy nghĩ đầu tiên chính là, ngày nay không có son môi nào dùng nguyên liệu từ thực vật hết, không biết Giang Tục có bị độc chết không đây?
Bên chân là bồn hoa không biết trồng loại cây nào, đến mùa đông vẫn là màu xanh, chỉ là lâu rồi không chăm sóc, nhìn qua có chút rối loạn, giống như suy nghĩ giờ phút này của Lâm Tây vậy.
Hồi lâu, Lâm Tây đột nhiên xoay người lại.
Giang Tục không biết từ khi nào đã đi đến sau lưng cô, lúc này cô thình lình xoay người lại, độ cao của bồn hoa làm điểm nâng, tầm mắt hai người thế nhưng thành nhìn thẳng vào nhau, lại càng xấu hổ hơn. Lâm Tây theo bản năng lui về sau, đầu gối chạm vào cây trong bồn, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn tay mắt Giang Tục lanh lẹ, ôm lấy eo Lâm Tây.
Chỉ là tư thế này, Lâm Tây cảm thấy mặt mình như càng nóng hơn rồi.
Khụ khụ. Lâm Tây làm bộ ho khan hai tiếng, Giang Tục lịch sự buông tay ra.
Lâm Tây nhìn nhìn Giang Tục, anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt không có tí ti trốn tránh.
Khuôn mặt xinh đẹp như được chính tay các vị thần tạc ra, có thể so sánh với vẻ đẹp của hoa thủy tiên. Giờ phút này đèn đường giống như một bộ lọc cổ xưa, đưa một thân màu tây trang đen của anh nhuộm ra một loại hương vị độc đáo,
Thật sự là, thấy không chân thật chút nào.
Cậu thích tôi? Lâm Tây còn dùng câu nghi vấn.
Giang Tục bị giọng điệu của cô chọc cười, mím môi mỉm cười, hỏi ngược lại: Không được sao?
Lâm Tây vội xua tay: Không dám. Cô nghĩ nghĩ còn nói: Chỉ là cảm thấy có chút không chân thật.
Thế nào mới thấy chân thật?
Giang Tục hỏi như vậy, Lâm Tây lại không biết đáp sao.
Tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được người bình thường nghiêm túc thổ lộ. Lâm Tây cong cong ngón tay: Còn có chút không biết làm sao.
Giọng Lâm Tây rất thành khẩn, giống học sinh tiểu học mới vào trường, cảm thấy mọi thứ đều thật xa lạ, còn có chút không yên lòng.
Giang Tục nhìn cô một cái, thật lâu sau, mới nói ra ba chữ: Tôi cũng vậy.
Lâm Tây có chút quẫn bách.
Cậu không cần sợ. Giang Tục nói: Tôi có thể đợi.
Đợi?
Đợi câu trả lời của cậu.
Lâm Tây cắn cắn môi, có chút rối rắm: Trả lời gì?
Làm bạn gái tôi. Giang Tục cười: Hoặc là để tôi làm bạn trai cậu.
Lâm Tây: …
So với Lâm Tây lùi bước và thẹn thùng, thì Giang Tục lại thản nhiên rất nhiều, anh vẫn là vẻ thu hút ấy: Bây giờ trước tiên chúng ta có thể nói chuyện.
Nói chuyện gì?
Cậu cần suy nghĩ trong bao lâu?
Lâm Tây cũng không biết vì sao đề tài lại chuyển đến đây, rõ ràng không muốn nói đến vấn đề này, nhưng Giang Tục vừa nói, cô theo bản năng liền bắt đầu tự hỏi: Một năm?
Giang Tục hơi nhíu mày, Lâm Tây vội sửa miệng: Một tháng?
Mười phút. Giang Tục nói.
Lâm Tây chưa thấy qua có người tỏ tình mà còn khí thế bức người như vậy, nhịn không được oán giận: … Làm sao mà được? Tối thiểu phải bốn năm ngày!
Gian kế của Giang Tục đã thành, cười cười: Được, thành giao.
Lâm Tây rốt cục hiểu ra, tự bản thân là bị lừa, muốn đổi ý, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Giang Tục…
Nên không dám.
Khi Giang Tục đưa Lâm Tây về phòng ngủ nữ sinh, đã sắp mười một giờ rồi.
Lâm Tây vẫn luôn cúi đầu, cảm giác có một đoàn hỏa thủy hòa chung trên mặt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Đến dưới lầu, Lâm Tây vội cởi áo khoác của Giang Tục xuống, bước nhanh lên lầu, bị Giang Tục kéo cánh tay lại.
Còn… Còn có việc gì hả?
Mặc thêm áo vào, rồi nhanh xuống đây.
Gì? Lâm Tây kinh ngạc há to miệng: Phòng ngủ sắp đóng cửa rồi, còn xuống làm gì?
Giang Tục hơi hơi hé miệng, biểu cảm ôn hòa: Đón năm mới.
Chỉ hai chúng ta? Lâm Tây có chút khó xử: Không tốt lắm đâu?
Đêm khuya, cậu ta lại mơ ước sắc đẹp của cô, chẳng may hóa thân thành sói thì làm sao bây giờ?
Giang Tục nhìn mắt cô liếc ngang liếc dọc, biết cô lại suy nghĩ miên man, ngón tay khẽ cong, gõ đầu cô: Còn có Lâm Minh Vũ và bạn cùng phòng của cậu nữa.
Vậy sao? Lâm Tây suy xét cân nhắc, cuối cùng vẫn là đáp ứng: Vậy được rồi.
*****
Lâm Tây cấp tốc rửa sạch lớp trang điểm, thay quần áo, bao bọc mình như một con gấu rồi đi xuống.
Hai người tới cửa tây, xa xa đã thấy Phó Tiểu Phương run run vì gió lạnh. Cô chỉ mặc một kiện áo khoác thời trang, trên cổ khăn quàng cổ bằng len, chân nhìn không to, vừa thấy đã biết là không mặc quần giữ ấm.
Vừa thấy Lâm Tây đến đây, vội nhảy vào trong lòng Lâm Tây, ôm cô sưởi ấm, miệng còn đang không ngừng oán niệm: Cậu cũng thật là, đến trễ như vậy, bác bảo vệ cũng đã đóng hết cửa rồi, hiện tại thì ra cũng ra
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!