Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Chương 5: 5: Mình Còn Sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tôi Có Hệ Thống Bói Toán


Chương 5: 5: Mình Còn Sống


Sau khi thanh toán viện phí, chiếc ví của Lâm Xuân giờ đã rỗng tuếch.
Mặc dù được hệ thống chữa trị vết thương nhưng khi đến bệnh viện thì bác sĩ cũng không biết nên vẫn cô phải khám tổng quát.

Kết quả cho thấy những vết thương không quá nghiêm trọng nhưng vì tai nạn thảm khốc quá nên bác sĩ vẫn chần chừ, đồng thời vì trách nhiệm nên bác lại kiểm tra cho cô cẩn thận hơn.
Sau một đợt kiểm tra thì Lâm Xuân chỉ bị thương nhẹ và tốn cả một núi tiền.
Nhưng cũng không thể trách bác sĩ được, cô thở dài, may mà hệ thống đã nói với cô là chỉ số may mắn -99 của cô đã kích hoạt được buff “Ngoài chuyện sinh tử ra thì không còn vấn đề gì to tát”, bảo vệ cô khỏi những vận xui khác, sau này cô đi tìm việc thì chắc sẽ suôn sẻ hơn.
Lâm Xuân hoàn thành thủ tục xuất hiện rồi bước tới bên Tống Nhiễm Nhiễm đến đón mình.

Vừa lại gần thì cô bạn đã cười khúc khích, lấy một cái hộp ra khỏi túi xách rồi đưa cho cô.
“Cái gì đây?” Cô tò mò.
“Quà xuất viện đấy, yên tâm đi, không đắt đâu.” Tống Nhiễm Nhiễm biết Lâm Xuân không bao giờ nhận quà đắt cả.
Lâm Xuân cầm hộp quá rồi mở ra, thấy bên trong có cả đống tóc giả đủ loại màu sắc thì đớn luôn.
“Có nó rồi thì cậu không phải lo đến chuyện hói đầu nữa, với lại tớ cũng phối màu tóc cho cậu luôn đó, đỏ cam vàng xanh lá cây xanh nước biển tím, muốn màu nào thì gắn màu đấy, vừa che được cái đầu hói vừa làm nổi màu tóc luôn, chu đáo quá luôn nhỉ?” Tống Nhiễm Nhiễm cũng phải cảm động vì sự chu đáo của mình.
“Đã bảo là không được nói ra hai chữ đấy mà.” Lâm Xuân sắp xù cả lông lên rồi, nhưng cô vẫn chọn một bộ tóc giả rồi đội lên đầu.
“Trông thế nào, có che được không?” Cô cúi đầu để Tống Nhiễm Nhiễm nhìn giúp mình.
“Vẫn thấy miếng gạc nhưng… không nhìn rõ chỗ hói lắm đâu.” Cô bạn trả lời.
“Không nhìn thấy là được.” Cô chạm nhẹ vào miếng gạc, chị y tá nặng tay chết đi được, mặc dù biết đấy là điều cần thiết nhưng mọi người là con gái hết mà, không thể nhẹ tay hơn xíu được sao?”
“Đợi đến lúc cậu tháo gạc thì không nhìn ra được đâu.” Tống Nhiễm Nhiễm khẳng định.

“Cậu chỉnh tóc cho tớ đi ngay.” Hai cô gái chỉnh tóc giả ngay trước cổng bệnh viện, đến khi Lâm Xuân chắc chắn mình trông “bình thường” thì mới rời khỏi bệnh viện.
“Tối bọn mình đi ăn lẩu đi, chúc mừng cậu xuất viện.” Tống Nhiễm Nhiễm lái xe chở Lâm Xuân về trường, chiếc xe là món quà bố mẹ đã tặng cho Tống Nhiễm Nhiễm vào năm nhất đại học.
“Buổi tối tớ phải đi làm thêm rồi, quản lý bảo không cáng đáng được hết việc đâu, nhiều lắm.” Lâm Xuân từ chối.
– Cậu vừa ra viện đã đi làm rồi?
“Cũng chẳng còn cách nào, tốt nghiệp xong thì lại tốn tiền thuê nhà, mà tớ thì vừa tiêu hết tiền ở bệnh viện rồi.

Còn tháng nữa đã tốt nghiệp, tớ phải kiếm được tiền thuê nhà trong tháng đầu tiên chứ, không thì ra đầu đường xó chợ mất.” Tại sao con người phải đi làm, tại nghèo chứ sao.
“Ừ, thế đợi bao giờ cậu tìm được việc thì bọn mình đi ăn mừng.” Tống Nhiễm Nhiễm muốn nói cậu có thể ở nhà tớ nhưng cô đã quá hiểu tính của bạn thân mình nên không nói gì nữa.

Lâm Xuân rất bướng nhưng không bao giờ bỏ cuộc, nếu không gồng gánh được nữa thì sẽ nhờ cô giúp thôi, cô cứ chờ là được.
“Ừ.” Lâm Xuân đáp.
Tống Nhiễm Nhiễm chở Lâm Xuân về trường rồi rời đi, Lâm Xuân đi về kí túc một mình, căn phòng vẫn lặng im như thế, không khác gì ngày thường.
Lâm Xuân vừa mới lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa thì sau lưng vang tiếng “cành cạch”, cô quay lại nhìn thì thấy Lý Mộng Lâm đang đi ra khỏi phòng lấy nước.

Lý Mộng Lâm thấy cô thì dừng lại, giơ tay lên căng mắt ra, hỏi bằng quả giọng bình tĩnh khiến người ta tức chết: “Vẫn sống à?”
Lâm Xuân nghe xong mà đầu dại ra, trán co giật, cô chắc chắn mình không làm gì có lỗi với cô bạn này: “Xin lỗi nhé, làm cậu thất vọng rồi, tớ vẫn còn sống, chỉ bị chấn động não nhẹ mà thôi.”
“À, không phải ma là được rồi, làm tớ sợ chết khiếp.” Sau khi được giải thích thì Lý Mộng Lâm lại cất bước về phòng.
“…” Rồi đứa nào dọa đứa nào cơ?!
Lâm Xuân bực lắm, chỉ ước giờ mình được hóa thành ma để hù chết con bé này.
“Sao cậu lại nghĩ tớ là ma?” Trông mình khủng khiếp đến vậy à?
“Tớ thấy video cậu bị tông xe trong group lớp, chỗ cậu rơi xuống phải cách chỗ cậu bị đâm 20 mét, cậu bay lên ngã cong thành hình parabol luôn.

Theo lí thuyết cơ học, nếu bị văng xa như thế thì chắc chắn sẽ phòi cả não nên tớ với cả lớp nghĩ rằng tỉ lệ tử vong của cậu lên đến 99%.” Lý Mộng Lâm đứng cách Lâm Xuân một bước chân, hình như cô ấy vừa nhớ ra điều gì đó nên bỗng “À” lên: “Chúc mừng cậu trở thành 1% còn lại.”
“Cảm ơn nhiều nhé.” Lâm Xuân không thể nói chuyện tiếp được nữa, cô xoay chìa để mở cửa.
“À thì…” Lý Mộng Lâm gọi cô lại.
Cô ngoảnh mặt.
“Cậu chia sẻ cho tớ biết cảm giác lúc bị tông bay lên như thế được không?” Lý Mộng Lâm còn rất lịch sự nói thêm câu: “Phiền cậu.”
“Tớ đau đầu!” Lâm Xuân đóng sầm cửa lại.
“Có vẻ đau đầu lắm đây.” Lý Mộng Lâm lẩm bẩm, cũng chẳng đoái hoài gì mà đi thẳng về phòng của mình.
Lâm Xuân tức gần chết, khi quay về phòng, cô mở điện thoại ra, ấn vào group lớp, cô muốn đọc xem lớp bàn tán những gì về mình.

Lục lại inbox thì cô đã hiểu vì sao lúc mình ở bệnh viện không có bạn nào nhắn tin cho cô rồi.
Bởi vì trong inbox lớp đang gây quỹ phúng viếng cho mình!!!!
Giáo viên trong trường không phải đi viện bao giờ à? Chẳng lẽ không ai hỏi thăm luôn? Lâm Xuân cứ lướt inbox rồi thấy được video mình xảy ra tai nạn.

Sau khi xem xong thì cô đã rơi vào lặng im.
Bởi vì trong video, cô không còn khả năng sống sót thật.
“Hệ thống, cảm ơn cậu.” Lâm Xuân không kìm được, nói lời cảm ơn với hệ thống.
“Mặc dù không biết vì sao vật chủ lại cảm ơn, nhưng… không có gì.” Hệ thống trả lời.
Lâm Xuân mỉm cười, bỏ lưu trữ nhóm lớp.

Đợt trước mãi không tìm được việc, vì không muốn tụt mood, không muốn bị k ích thích bởi những bạn đã đi làm nên cô đã ẩn nhóm lớp, thành ra mới đến bây giờ cô mới biết trong nhóm có chuyện gì, mà cũng không biết cả lớp góp tiền đi tang mình được bao nhiêu nhỉ?
Đang chán quá nên cô mới nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, inbox lớp lại có tin nhắn mới của lớp trưởng gửi đến.
Lớp trưởng: Hứa Nguyễn, cậu ở cùng phòng với Lâm Xuân, buổi chiều cậu với tớ đi bệnh viện đưa tiền.

Hiện giờ bọn mình đã góp được 18235 tệ, tớ sẽ góp thêm một ít nữa, tổng là 20000 tệ.
Khi đọc được tin nhắn này, Lâm Xuân bỗng muốn lừa mọi người là mình đã chết rồi.

20 nghìn tệ lận đấy, cô phải làm thêm bao lâu mới có được chứ.
Hứa Nguyễn: Ok, lát nữa tớ sẽ xin sếp cho tớ nghỉ buổi chiều.
Hứa Nguyễn là bạn cùng phòng của Lâm Xuân, hai tháng trước đã đi thực tập ở một công ty rất tốt.

Ngày nào cô ấy cũng là người tan làm cuối cùng, có khi còn về muộn hơn cả lúc cô làm ca đêm, và chưa bao giờ cô ấy dám xin nghỉ để được trở thành nhân viên chính thức.

Lâm Xuân thấy cô ấy phải xin nghỉ thì sợ ảnh hưởng đến công việc của bạn nên không dám lặn nữa, vội vàng ngoi lên.
Lâm Xuân: Cảm ơn tấm lòng của các cậu, không cần đâu, tớ không sao hết.
Nhóm lớp im lặng trong thoáng chốc.
Lớp trưởng: Cậu đấy à?
Lâm Xuân cười khẩy, người ta nghĩ cô chết thật rồi đây nữa.

Nhưng còn chưa trả lời thì có người đã nhanh tay hơn cô rồi.
Lý Mộng Lâm: Cậu ấy đấy, nãy tớ gặp ở hành lang kí túc, vẫn thở, vẫn có bóng người, còn sống chắc luôn.

PS: Cậu ấy còn nhuộm tóc xanh nước biển nữa.
Lâm Xuân: …
Hứa Nguyễn: Lâm Xuân yêu tóc mình nhất đấy, chưa nhuộm bao giờ đâu, cậu nhìn nhầm đúng không?
Lý Mộng Lâm: Nghiên cứu cho thấy, những người gặp tai nạn mà không chết thì tính cách sẽ thay đổi, nhuộm tóc đã là gì đâu.
Hứa Nguyễn: Cũng phải.
Lâm Xuân: Hey! I’m right here.
Cô giải thích: Tớ xem video rồi, kinh khủng thật nhưng mà tớ vẫn may, chỉ bị chấn động não nhẹ thôi.

Hôm nay tớ xuất viện rồi, giờ đang ở kí túc đây.

Nên mọi người không cần quyên góp cho tớ đâu, lớp trưởng gửi tiền lại cho các bạn nhé, cảm ơn mọi người.

Lâm Xuân gửi ba cái emoji cúi người cảm ơn.

Mặc dù cả lớp quyên góp tiền phúng viếng nhưng đấy đều là tấm lòng của các bạn.
Lớp trưởng: Cậu không sao là được rồi, mình sẽ trả tiền cho các bạn sau @mọi người.
Hứa Nguyễn: Thế tớ không xin nghỉ nữa, đến tối về kí túc mình nói chuyện nhé.
Bạn A: Tai nạn nghiêm trọng như vậy mà chỉ bị chấn động não thì đúng phép màu.
Bạn B: Tớ xem video thì thấy cậu bị đập đầu xuống đất trước, thế mà không làm sao hết, nói đi, hồi bé cậu tập kung fu đầu sắt đúng không?
Bạn C: Lâm Xuân, cậu may thật đấy.
Lâm Xuân: May chứ, tớ cảm giác tớ tiêu hết may mắn cả đời rồi đấy.
Cả lớp gửi một đống meme cười ha hả, bầu không khí cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Lâm Xuân nói chuyện một lúc thì tắt inbox lớp.

Cô mở giao diện hệ thống lên, kiểm tra thông tin của mình.
Vật chủ: Lâm Xuân
Tuổi: 21
Giới tính: Nữ
Chỉ số may mắn: -99
Chỉ số công đức: 20
Tiền quẻ: 0
20 điểm công đức, trong đó có 10 điểm nhờ cô hoàn thành nhiệm vụ, cô giúp bé Tiểu Duệ tránh khỏi vận bị chém vào người.

10 điểm còn lại là phần thưởng bổ sung hệ thống dành cho hành động bên ngoài của cô.
Hành động bên ngoài là sao?
Yêu cầu của hệ thống bói toán rất đơn giản, mỗi ngày xem bói một lần để duy trì hoạt động của hệ thống.

Vậy nên khi xảy ra chuyện như ngày hôm qua thì đáng ra Lâm Xuân chỉ cần nói cho em bé biết quẻ bói là được.

Đúng thế, nói cho em bé nghĩa là đang nói cho người được xem bói, không cần phải nói cho bố mẹ thì cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Còn việc em bé có thay đổi vận mệnh vì quẻ bói không thì hệ thống cũng không ép buộc Lâm Xuân.

Tuy nhiên, nếu cô can dự vào sự việc, không những thế còn giúp em bé thoát khỏi vận xui thành công thì cô sẽ được cộng 9 điểm công đức, đây được xem là nhiệm vụ mở rộng.
Hôm qua ở bệnh viện, Lâm Xuân chẳng những hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống và nhiệm vụ mở rộng mà cô còn cố gắng báo bảo vệ để ngăn cản tên côn đồ.

Chính vì thế mà hệ thống đã cộng cho cô 10 điểm công đức.
Lí do vì sao chỉ được thưởng 10 điểm, một là vì đây không phải nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra nên điểm khen thưởng sẽ thấp.

Hai là vì Lâm Xuân chỉ hành động gián tiếp còn người ngăn cản được thương vong là Trần Sơ.
“Có 20 điểm thì ít nhất nửa tháng nữa cũng không phải lo chuyện hoạt động của hệ thống, giờ tập trung đi tìm việc được rồi.” Lâm Xuân lập kế hoạch: “Xem bói thì dễ, nói cho người ta biết cũng dễ, cơ mà để lấy tiền thì không dễ chút nào.”
Ví dụ như hôm qua, cô có thể nói luôn cho em bé rằng: “Chị biết xem bói, nãy chị vừa bói một quẻ cho em, lát nữa em sẽ bị cái chú ở đằng sau chém vào người.”
“Sao nghe cứ cấn cấn?” Lâm Xuân cau mày, đấy có phải bói đâu, đấy là rủa người ta mới đúng.

Tóm lại, trong tình huống như thế thì chắc chắn không nhận được tiền.
“Hệ thống, tại sao cậu chỉ bói được điều xui vậy?” Nếu hệ thống có thể xem được điềm may thì dễ kiếm tiền hơn nhiều.
“Bởi vì có vận xui thì người ta mới cần phải tránh.” Hệ thống trả lời.
“Nhưng mà thế thì không kiếm được tiền.” Lâm Xuân nói.
“May mắn thì tránh làm gì, hay vì loài người các cậu có sở thích đặc biệt?” Hệ thống hỏi.
“Tôi không có ý đấy, thôi được rồi, tôi đi tắm đã.” Lâm Xuân chấm dứt câu chuyện, cô mở tủ quần áo tìm đồ, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
“Ào!” Một thanh âm vang lên, ống quẻ màu vàng đen xuất hiện, nó lắc lắc rồi đổ ra một quẻ.
Lý Mộng Lâm, 21 tuổi, năm phút nữa sẽ bị laptop rơi xuống chân phải.
Lâm Xuân ngẫm nghĩ: “Cậu ấy vừa mới bảo tôi là ma, tôi không xem bói được không?”
Cô có tính thù dai mà.
“Được, trừ hai điểm công đức thôi.” Hệ thống đáp.
Lâm Xuân không muốn kiếm điểm công đức nhờ Lý Mộng Lâm nhưng cô chẳng muốn mất hai điểm công đức chỉ vì cô ta.

Cô đành phải đi sang phòng bên cạnh, mở cửa nói với Lý Mộng Lâm: “Laptop cậu sắp rơi rồi.”
Lý Mộng Lâm sững sờ, cúi đầu kiểm tra, laptop vẫn đang nằm vững trên bàn nên cô ấy nhìn Lâm Xuân với ánh mắt khó hiểu.
Cô cũng chẳng giải thích mà chỉ nói rằng: “Cậu cứ cẩn thận cho chắc.” Nói rồi cô quay về phòng trọ, bên tai vang tiếng hệ thống chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ.
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, được khen thưởng bằng điểm công đức.
Sau khi Lâm Xuân về phòng, Lý Mộng Lâm lại tiếp tục xem phim.

Lát sau, cô nàng thấy hơi khát nên đứng dậy lấy nước.

Khi vừa quay người đi thì cánh tay cô vô tình huých vào giá đỡ laptop.

Máy tính rơi khỏi bàn rồi đập bộp xuống bàn chân cô.
Lý Mộng Lâm đau đến nỗi chảy nước mắt, nhìn xuống chiếc laptop đang nằm dưới đất, rồi dường như cô ấy đã sực nhớ ra điều gì đó nên nghiêng đầu, nhìn sang phòng bên cạnh với ánh mắt khiếp sợ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: Đúng, mình vẫn mạnh mẽ và vẫn còn sống đây.
Lý Mộng Lâm: Chỉ là tự dưng thích nhuộm tóc thôi.
Lâm Xuân: …
Hết chương 5..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN