Tôi Có Mắt Âm Dương - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Tôi Có Mắt Âm Dương


Chương 17


Edit: Ngân Nhi

Dư luận đã hoàn toàn thay đổi sau đoạn clip hậu trường mới được tung ra kia.

Ekip của Thẩm Tu và Thường Huỳnh đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa, muốn lấy chuyện công khai tình cảm để đá bay Diệp Tuệ, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng mọi chuyệnđã bị đảo lộn.

Tình yêu của một tiểu hoa và tiểu sinh đang hot trong giới vốn nên được nhận sự chúc phúc của toàn thể cư dân mạng, nhưng bây giờ bọn họ lại phải nhận về những lời chất vấn.

Đoàn làm phim sao lại công khai đoạn clip đó chứ, chẳng lẽ họ muốn làm bẽ mặt Thẩm Tu và Thường Huỳnh hay sao?

Phòng làm việc của Thẩm Tu đã hỏi qua tổ làm phim rồi, trước giờ bọn họ nói gì thìđoàn phim cũng nghe theo, nhưng riêng lần này thì nhất định không, việc xóa bỏ đoạn clip đó là không thể, tuyệt đối không thể.

Thẩm Tu là lưu lượng tiểu sinh, từ khi vào showbiz tới giờ đã trải qua không ít sóng gió, những thủ đoạn trong giới hắn cũng hiểu rất rõ.Lần này hắn công khai chuyện tình cảm với Thường Huỳnh, thế mà lại bị một người qua đường nào đó bôi đen, nhất định là người đó đang cố ý muốn hại hắn.

Nhưng cả ekip điều tra hồi lâu mà vẫn không biết được thân phận của người kia, rốt cuộc thì người đó là ai? Thế lực lớn đến mức ngay cả nhà họ Thẩm cũng không thèm kiêng dè.

Bộ phận PR của Hoa Thụy đương nhiên là chẳng sợ gì hết, công ty họ là công ty giải trí lớn nhất nước, cho dù có điều tra ra được là bọn họ làm thì ekip của Thẩm Tu và Thường Huỳnh cũng chỉ đành phải nuốt cục tức vào trong thôi.

Người quản lý bộ phận PR hỗ trợ xử lý chuyện này đã giúp Thẩm tổng che giấu được mấy hôm, nhưng đến ngày thứ năm thì anh ấy không thể nhịn nổi nữa mà đã tiết lộ cho Vương Xuyên biết.

Quản lý Trình: “Tôi đang nghi là Thẩm tổng có quan hệ yêu đương với một nghệ sỹ.”

Vương Xuyên đã làm việc ở Hoa Thụy nhiều năm, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghenói gì về việc này, anh suy nghĩ một lượt các nghệ sỹ của Hoa Thụy, suy đoán đó là người nổi tiếng nhất: “Bùi Ninh à?”

Bùi Ninh cũng có chút tâm tư với Thẩm tổng, bọn họ đều nhìn thấy hết, cô ta cứ rảnh rỗi là sẽ giả vờ đi ngang qua phòng làm việc của Thẩm tổng.

Mặc dù cô ta chưa được gặp Thẩm tổng lần nào, vì tầng làm việc của tổng giám đốc luôn có bảo vệ đứng canh, nhưng Bùi Ninh là ngôi sao quốc tế, là mỹ nhân hàng đầu trong giới giải trí, được một người như thế theo đuổi, Thẩm tổng hẳn là cũng sẽ động lòng thôi nhỉ.

Quản lý Trình lắc đầu, ra vẻ thần bí nói: “Là Diệp Tuệ, Tiểu Thường Huỳnh ý.”

“Cái gì cơ?” Ngoài sự kinh ngạc ra thì Vương Xuyên đột nhiên nghĩ tới tối hôm ấy, ở trong nhà hàng anh có nhìn thấy một cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng, nhìn mặt rất quen, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là nghệ sỹ nhỏ tuyến 18 Diệp Tuệ rồi.

Mặc dù Diệp Tuệ không được nổi tiếng lắm, nhưng nói về ngoại hình thì tuyệt đối làkhông thua kém ai cả, trước đây cô ấy theo phong cách ngây thơ thuần khiết, tự đặt cho mình cái tên “Tiểu Thường Huỳnh”, bị người ta chửi mắng thậm tệ.

Bây giờ ekip đã thay đổi lại style cho cô ấy, trở thành một Diệp Tuệ xinh đẹp động lòng người, thu hút rất đông sự chú ý.

“Mấy hôm trước Thẩm tổng còn gọi điện bảo tôi xử lý mấy cái tin tức không hay về Diệp Tuệ mà.” Quản lý Trình nhịn đến điên luôn rồi, nói toạc ra hết luôn, “anh nói xem có lạ không? Trước đây Thẩm tổng chưa từng để ý quan tâm tới một cô gái nào hết.”

Ông chủ lớn của công ty Hoa Thụy trị giá cả trăm tỷ lại có quan hệ với một nghệ sỹnhỏ tuyến 18 đầy antifan, bọn họ nhất định phải giấu chuyện này cho tốt, bởi vì mộtkhi tin tức này bị lộ ra thì cả cái giới giải trí sẽ nổ tung lên mất!

Diệp Tuệ đang ở phim trường quay phim, sau chuyện ngày hôm qua, dư luận lại đangbắt đầu đứng về phía cô, tiếng tăm của Thường Huỳnh và Thẩm Tu thì lại bị ảnh hưởng một chút.

Hôm nay Thường Huỳnh trầm tính lạ thường, ngay cả khi nói chuyện với Thẩm Tu thìcô ta cũng tỏ ra rất thờ ơ, Thẩm Tu cũng không tìm gặp Diệp Tuệ để nói chuyện nữa vì muốn tránh hiềm nghi.

Có đôi lúc Diệp Tuệ cảm giác có người đang nhìn mình, nhưng lúc quay đầu nhìn thìchỉ thấy góc mặt nghiêng của Thẩm Tu, cô chả buồn quan tâm xem hắn đang nghĩ cái gì, chỉ cần hai người đó không động chạm gì đến cô nữa là cô đã thấy vui lắm rồi.

Diệp Tuệ đã quay xong cảnh đầu tiên của hôm nay, các cảnh sau không có phần củacô, nên cô liền yên lặng ngồi một chỗ đọc kịch bản.

Lúc này bầu không khí bỗng trở nên hơi lạnh, cảm giác âm khí đang kéo tới, Diệp Tuệ cúi thấp đầu, trông thấy một giọt máu đang rơi xuống mặt đất.

cô ngẩng lên nhìn, quả nhiên là em gái ma fan cuồng, nó ngượng ngùng lau máu trêntrán, cầm một cái lá cây đặt lên vết thương để cố gắng che đi.

Nó gọi: “Chị.” Bây giờ Diệp Tuệ đã hoàn toàn không sợ nó nữa rồi, ngược lại cô còn thấy con bé này rất đáng thương.

Nó dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Tuệ, hai mắt sáng rực: “Chị ơi, chị đã nói chuyện với mẹ em chưa?”

Diệp Tuệ nhớ lại cuộc điện thoại lần trước với Tần Hân, Tần Hân không hề tin cô mà cúp máy luôn, cô nói: “Chị đã gọi cho mẹ em rồi, nhưng mà…”

Nó đang hưng phấn khi nghe được nửa câu đầu, tay cứ cầm lightstick mà vẫy, nói: “Có phải mẹ đã đồng ý gặp em rồi không chị? Em nhớ mẹ lắm.”

Diệp Tuệ chưa từng trông thấy con bé vui vẻ đến vậy, nó vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc hạnh phúc của mình: “Yeah yeah yeah, cuối cùng thì em cũng có thể gặp mẹ rồi!”

Diệp Tuệ thở dài, từ tốn nói: “Mẹ em không tin chị, bà ấy vẫn chưa đồng ý đâu.”

Con bé nghe xong liền khựng lại, đầu từ từ cúi thấp xuống, nó ngồi xổm dưới đất, cầm lightstick vẽ vòng tròn, trông rất tội nghiệp.

Nó nghẹn ngào nói: “Có phải mẹ đã quên em rồi không chị?”

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà nó đã suy diễn ra rất nhiều điều, nó mếu máo, lỗ mũi nở ra như muốn khóc.

Diệp Tuệ vội vàng nói thêm: “Nhưng mà chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, chị tin là bà ấy sẽ đồng ý gặp em thôi.”

Cảm xúc của em ma tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nó ngẩng đầu hỏi: “thật khôngạ?”

Suy nghĩ một lát, nó lại nói tiếp: “Em biết hôm nay mẹ sẽ ở tập đoàn Vi thị, chị em mình cùng đến đó tìm gặp mẹ em đi!”

Diệp Tuệ tất nhiên là đồng ý rồi, cô nói: “Được thôi.”

Nó vui sướng hô lên: “Chị à, chị đúng là người tốt.”

Phần diễn của Diệp Tuệ đã xong nên cô có thể đi cùng nó, cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi, mới bước vài bước thì lại phát hiện ra là nó không đi theo mình.

cô quay đầu lại nhìn, thấy nó vẫn đứng dưới bóng cây, rụt rè nhìn ánh mặt trời, dáng vẻ có phần sợ hãi, Diệp Tuệ lúc này mới nhớ ra là ma rất sợ ánh sáng, liền nói: “Em đợi chị một lát.”

cô che ô quay trở lại chỗ bóng cây, vẫy tay với em ma: “Lại đây.”

Nó đáp lại cực nhanh: “Vâng ạ.” Rồi bay vèo đến đứng dưới ô, ngoan ngoãn ở bên cạnh Diệp Tuệ.

Gần đây Hoa Thụy đang đàm phán một hạng mục với tập đoàn Vi thị, hai bên đều là công ty có tiếng trong nước, hợp lực lại thì sẽ rất có lợi.

Lần này người tiếp Hoa Thụy chính là Tần Hân, chủ tịch của tập đoàn Vi thị, hai bên hẹn địa điểm đàm phán là ở tập đoàn Vi thị, xe đã thu xếp xong, Thẩm Thuật cùng các vị lãnh đạo cấp cao chuẩn bị xuất phát.

Bọn họ ngồi vào xe, lúc này Vương Xuyên mới nhớ ra là mình đã để quên điện thoại ở công ty,

Sau khi mọi người rời khỏi, người chịu trách nhiệm vệ sinh đi vào quét dọn, thấy cómột chiếc điện thoại để trên bàn, liền cầm lấy rồi mang ra ngoài hỏi xem là của ai.

Vừa ra thì gặp ngay Bùi Ninh, cô ta vừa nói chuyện với người đại diện của mình, chiều nay không có lịch trình gì nên cô ta đang chuẩn bị về nhà.

Nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay người kia, cô ta cũng không để tâm lắm, vừa địnhđi qua thì chuông điện thoại vang lên, người kia nhìn màn hình, lẩm bẩm: “Sao lại là Thẩm tổng gọi tới nhỉ?”

một câu này Bùi Ninh nghe thấy rất rõ ràng, cô ta dừng bước, lập tức quay người đi tới chỗ người kia, liếc mắt nhìn thì thấy trên màn hình hiển thị người gọi đến là Thẩm tổngthật.

Tim của cô ta thoáng chốc đập rất nhanh.

cô ta cầm lấy cái điện thoại rồi nói với người quét dọn: “Để tôi nhận máy, chị đi làm việc của mình đi.” Sau đó cô ta mang theo sự vui sướng mà bấm nút nghe.

Người này chính là người mà cô ta vẫn luôn thầm thương trộm nhớ trong lòng mà chưa có cơ hội được gặp đó.

Bùi Ninh kiềm chế sự kích động, cô ta hắng giọng một cái, cố tình nói giọng nhẹ nhàng yểu điệu hơn bình thường một chút: “Alo.”

Vương Xuyên đang mượn di động của Thẩm Thuật để gọi, nghe vậy liền hỏi: “cô là ai?”

Bùi Ninh: “Em là Bùi Ninh ạ.”

Vương Xuyên: “Tôi là Vương Xuyên, tôi để quên điện thoại trong công ty, cô nhờ người nào đó mang đến tập đoàn Vi thị giúp tôi được không? Cảm ơn nhiều.”

Biết được người gọi đến không phải Thẩm tổng, Bùi Ninh có hơi thất vọng, nhưng nếu chủ nhân của số máy này là Thẩm tổng thì có nghĩa là Thẩm tổng cũng đang ở đó, nếu bây giờ cô tới tập đoàn Vi thị một chuyến thì không phải là sẽ gặp được anh ấy hay sao?

Bùi Ninh đồng ý luôn: “Tôi sẽ mang tới cho anh ngay đây.” Tắt máy, cô ta lại xem số điện thoại của Thẩm tổng rồi âm thầm nhớ kĩ.

cô ta cầm chặt cái điện thoại, mang theo sự vui sướng khi sắp được gặp Thẩm tổng mà đi đến tập đoàn Vi thị.

Phía bên kia, Diệp Tuệ và em ma fan cuồng cũng đang trên đường đi, tập đoàn Vi thị cách phim trường không xa nên cả hai đi bộ luôn, suốt đoạn đường Diệp Tuệ đều che ô, em ma thì đi bên cạnh.

Xe của Thẩm Thuật đã gần tới Vi thị rồi, anh ngồi trong xe, không nhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ nhìn thẳng phía trước, Vương Xuyên thì cứ nhìn trái nhìn phải, mắt không rảnh rỗi được lúc nào.

Bỗng dưng có một người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của anh ấy.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, trong tầng mây dày chỉ hé ra một tia nắng mặt trời, ánh nắng quá yếu ớt nên sắc trời trông cứ u ám.

Người đi trên đường không có ai che ô cả, chỉ có duy nhất một người phụ nữ là cầmmột cái ô màu đen, rất nổi bật giữa đám đông.

Vương Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, xác định là mình không nhìn lầm, ngày hôm nay gần như là không thấy ánh nắng, nói: “Cái thời tiết này mà vẫn có người che ô được.”

Kỳ lạ hơn chính là cái ô kia rất lớn, mà người kia lại chỉ đứng ở một bên ô, như thể là còn có một người nữa đi cùng, nhưng bên phía ô còn lại thì trống trơn không có ai cả.

Vương Xuyên dụi mắt rồi lại nhìn thật kỹ, thấy người đó vẫn duy trì tư thế ấy, thầm nghĩ liệu có phải là thói quen của người ta không nhỉ.

Thẩm Thuật thờ ơ liếc nhìn một cái, chỉ thấy được bóng lưng của Diệp Tuệ, người đó che ô, tóc xõa xuống vai, dáng người thon thả, cảm giác rất quen thuộc.

Tuy nhiên anh cũng không nghĩ nhiều, lúc xe đi ngang qua Diệp Tuệ, anh lại quay đikhông nhìn nữa.

Xe dừng ở bãi đậu xe, đoàn của Thẩm Thuật đi vào thang máy, lên phòng làm việc của Tần Hân ở tầng 20.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chỉ còn chừa ra một khe hở rất bé.

Lúc này Diệp Tuệ và con ma cũng vội vàng chạy tới nhưng không kịp, cửa thang máyđã đóng kín.

Con ma kêu than: “Nhanh hơn một bước thôi là đã kịp rồi.”

Diệp Tuệ không nhìn thấy rõ tình hình trong thang máy, cô không hề biết là người đứng trong đó chính là chồng mình, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa thôi.

Thẩm Thuật cũng không biết người bên ngoài là Diệp Tuệ, chỉ cách mấy giây thôi là hai người đã chạm mặt nhau.

Diệp Tuệ đành phải chờ thang máy khác, cô hỏi lại con ma một lần để xác nhận: “Mẹ em ở tầng bao nhiêu?”

Nó đáp: “Tầng 20 ạ.”

Diệp Tuệ nhìn con số đang đếm ngược, thang máy sắp đến rồi, “OK, chúng ta lên tầng 20 nào.”

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều không biết rằng, điểm đến của hai người giống nhau, đều là tầng 20 của tòa nhà lớn này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN