Tôi Có Mắt Âm Dương
Chương 45
Diệp Tuệ vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, tự dưng nghe tin mình được thừa kế cả trăm tỷ, cô thật sự không biết nên vui hay là ngỡ ngàng nữa.
Luật sư nói tiếp: “cô Diệp Tuệ, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là người thừa kế số tài sản mà ông Tôn Kiến Quốc để lại.”
nói xong anh ta đứng lên, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Nếu có vấn đề gì thì cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Sau khi luật sư ra về, Diệp Tuệ vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng không bao lâu thì bị chị Nhâm nhắc đi quay show, cô đành phải gác lại để giải quyết sau.
Cửa hàng mà show “Tôi và minh tinh mở quán ăn nhanh” lần này lại được mở ở một con phố rất vắng vẻ, cách khu trung tâm mua sắm gần nhất cũng phải hai trạm xe bus.
Vì có Bùi Ninh tham dự nên tổ chương trình đã nâng số lượng mục tiêu bán ra lên 1000 suất.
Trừ Cốc Chiếu và Diệp Tuệ thì chẳng có khách mời nào giỏi nấu ăn, Bùi Ninh mới gia nhập thì lại càng không phải nói, cô ta thật sự là không làm được cái gì cả, đích thị là nữ diễn viên mười đầu ngón tay không chạm nước.
Sau khi lựa chọn liên tục, cuối cùng cả nhóm đã quyết định bán một món đơn giản là cơm rang trứng*.
*Ở đây là cơm rang trứng kiểu Nhật, cơm rang sau đó bọc hoặc phủ một lớp trứng tráng bên ngoài.
Khu phố này thực sự quá vắng vẻ, cảm giác có thể giăng lưới bắt chim trước mặt tiền cửa hàng rồi, máy quay quay đến đâu cũng chẳng thấy một mống quần chúng nào vây xem cả.
Văn Tương nói: “Bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn cơm, chúng ta phải ở đây đợi khách đến sao?”
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Mất bao lâu để đến được khu trung tâm thương mại gần đây vậy?”
Tống Bạch mở bản đồ trên điện thoại ra xem, tra cứu lộ trình ngắn nhất: “Nếu đi xe bus thì mất 15 phút ạ.”
“Vậy tôi và Tiểu Bạch sẽ đến đó để mời khách đến đây ăn.” Diệp Tuệ biết là chương trình này đang khá hot, nên dù cửa hàng cách xa khu trung tâm thì bọn họ cũng sẽ sẵn lòng tới.
“Diệp Tuệ.” Cao Việt bỗng lên tiếng: “cô ở lại đi, tôi sẽ đi cùng Tống Bạch và Văn Tương.”
Diệp Tuệ ngước mắt nhìn, thấy Cao Việt đang khoanh tay trước ngực, dựa người vào khung cửa, anh ta nhìn cô, ánh mắt đã không còn tỏ ra mãnh liệt muốn sao tác couple như những tập đầu.
“Nếu cô mà rời vị trí thì sợ là cửa hàng của chúng ta sẽ phải đóng cửa mất.” Sau sự cố gây lúng túng giữa hai người, Cao Việt hiếm hoi nói đùa được một câu.
Diệp Tuệ nói: “Được.”
Kinh phí của tổ chương trình có hạn, Bùi Ninh thì quá nổi tiếng, nếu đi theo bọn họ đến trung tâm mua sắm thì có khả năng sẽ bị bao vây không đi được.
Cho nên Bùi Ninh phải ở lại cửa hàng, nhìn mấy khách mời rời đi, nghe theo sự chỉ huy của đầu bếp Cốc Chiếu.
Cốc Chiếu vốn không có khái niệm về địa vị cao thấp gì đó của các minh tinh, hắn chỉ thích nấu ăn thôi: “Bùi Ninh, cô cùng chúng tôi sơ chế nguyên liệu đi.”
Trong lòng Bùi Ninh chỉ muốn chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Bắt đầu làm từ cái gì đây ạ?”
Sau đó các fan đều ngỡ ngàng nhìn nữ thần quốc tế lạnh lùng sang chảnh của bọn họ nhún nhường trước người có địa vị thấp hơn mình, động tác cắt thái của cô rất vụng về, cảm giác như rất dễ cắt vào tay.
“Chị Bùi Ninh thái đồ ăn nhìn đáng yêu quá, trước đây tôi còn cảm thấy cô ấy rất kiêu ngạo chứ, mau trả lại ấn tượng nữ thần băng giá cho tôi đi.”
“Cũng 30 rồi mà kỹ năng sống cơ bản thế cũng không làm được, đáng yêu cái gì chứ? Nhìn Diệp Tuệ đi, nhìn phát là biết luôn cô ấy thường xuyên làm việc nhà, bàn tay được chăm sóc tốt nên vẫn đẹp, người với người mà khác nhau nhiều quá.”
“Mẹ nó chứ ông nói gì cơ? Bùi Ninh người ta vừa ra mắt đã nổi tiếng nhé, lịch trình quay phim lại dày đặc, làm việc liên tục không được nghỉ ngơi, lấy đâu ra thời gian đi học nấu ăn? Diệp Tuệ nhà các ông là do quá rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới được thế thôi.”
“Cãi nhau làm gì thế, tập trung xem chương trình đi, Bùi Ninh với Diệp Tuệ đâu xảy ra mâu thuẫn gì, đừng có để cho hai người họ có liên quan đến nhau được không?”
Bùi Ninh không hề biết những lời bàn luận trên mạng, trong đầu cô ta chỉ nghĩ là đầu óc mình bị nước vào rồi nên mới đồng ý tham gia làm khách mời cho chương trình này thôi, tự dưng lại đến đây chịu khổ thế này.
Hình tượng nữ thần của Bùi Ninh sau khi tham gia chương trình này đã rơi xuống trở thành người thường, mất hết hình tượng, diễn viên nổi tiếng quốc tế hóa ra cũng không khiến cho người ta cảm thấy thu hút lắm.
Sớm biết Diệp Tuệ tham gia show này sẽ hút fan, còn mình thì bị mất fan thì Bùi Ninh đã tuyệt đối không bao giờ nhận lời mời của tổ chương trình.
Bọn họ chờ gần một tiếng thì nhóm Cao Việt mới về, đi theo sau là một đoàn khán giả đang cầm điện thoại chụp ảnh quay phim.
Chuyến đi này thu hoạch được rất khá, người kéo đến có thể lập thành mấy đội bóng đá rồi, mọi người đứng vây quanh cửa hàng nhỏ, trong quán không ngồi được nên chỉ có thể đứng xếp hàng mua.
Diệp Tuệ lấy từ trong túi ra một hũ chanh ngâm mật ong cô tự làm, bảo Tống Bạch và Văn Tương pha nước chanh rồi phát miễn phí cho những khách đang đứng xếp hàng.
Trong túi cô còn có mấy túi kẹo to, cho mỗi vị khách ăn một viên là đủ cho một ngày rồi.
Khán giả trên mạng quan sát Diệp Tuệ, không ai đoán trước được tiếp theo cô sẽ làm gì. Cái túi của Diệp Tuệ là túi Doraemon sao? Cảm giác như bên trong có thể biến ra được mọi thứ ý.
“Tôi cũng muốn uống nước chanh mật ong của Diệp Tuệ! Sao cái gì cô ấy cũng biết làm thế, cầu xin tổ chương trình hãy bật mí địa điểm ghi hình tiếp theo đi mà, tôi muốn đến xếp hàng mua đồ Diệp Tuệ làm!”
“Nếu chương trình này mà không phát trực tiếp thì liệu biểu hiện của Diệp Tuệ có được như vậy không? Tập trước vừa mới lộ bản tính thật ra rồi, thế mà tập này lại biến thành hiền thê lương mẫu rồi hả? Diệp Tuệ đúng là tự biết tạo nhiệt cho mình đấy.”
“Lần trước bị fan của Cao Việt chửi nên bây giờ phải thể hiện tốt một chút chứ sao, mang mỗi hũ mật ong chanh mà tưởng đã tẩy trắng được cho mình rồi hả? cô nghĩ fan của Cao Việt dễ bị lừa thế ư?”
Cửa hàng mới đầu còn đang ồn áo huyên náo, giờ đã trở nên trật tự yên tĩnh vì cốc nước chanh và kẹo, khán giả cũng hiểu mặt tiền cửa hàng nhỏ, không nên làm ảnh hưởng đến việc ghi hình.
Mọi người đứng xếp hàng, đến lượt mình thì mới đứng chụp ảnh quay phim.
Diệp Tuệ quay vào bếp bận rộn, Cốc Chiếu và cô chịu trách nhiệm nấu ăn, Cốc Chiếu rang cơm, cô thì chiên trứng.
Lúc cô cầm chai tương cà chuẩn bị rưới lên miếng trứng thì bỗng nhớ tới Thẩm Thuật, nên tự dưng hơi khựng lại.
Thời gian hai người ở nhà tương đối ít, cho nên cô không có nhiều cơ hội nấu cơm cho Thẩm Thuật ăn, nếu mà làm món này cho anh ăn thì hay quá.
Thế là cô liền viết hai chữ SS bằng tương cà lên miếng trứng, là âm viết tắt tên của Thẩm Thuật*.
*Thẩm Thuật đọc là Shén Shù.
“Diệp Tuệ viết chữ gì lên trứng thế? Hình như là SS, không hiểu cô ấy muốn biểu đạt điều gì, có đại thần nào đoán được không?”
“Ha ha ha tôi biết rồi, SS là viết tắt của Tuệ Tuệ* đó, đáng yêu ghê, thì ra Diệp Tuệ vẫn có một mặt trẻ con như thế.”
*Tuệ Tuệ đọc là Suì Suì.
“Tự luyến quá, làm gì có ai quay show lại rêu rao như thế, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi.”
Mỗi một suất cơm rang trứng Diệp Tuệ làm đều có dấu hiệu đặc biệt của riêng cô.
Người khác không ai phát hiện ra, nhưng Cao Việt thì lại chú ý tới biểu cảm của Diệp Tuệ, lúc cô vẽ hai chữ SS, khóe môi luôn cong lên, thấp thoáng nở nụ cười, dường như đang nghĩ tới một chuyện gì đó rất vui.
SS, có cảm giác là một người rất đặc biệt đối với Diệp Tuệ.
Ghi hình xong, Diệp Tuệ gọi điện ngay cho Thẩm Thuật, bây giờ cô đã là người thừa kế một khối tài sản trăm tỷ rồi, phải gọi cho anh gấp.
Tài sản Tôn Kiến Quốc để lại này vốn không nên thuộc về cô, cô chỉ tùy ý giúp đỡ Trần Nguyệt Nga mà thôi, không ngờ lại đổi lấy một sự đền đáp lớn đến vậy.
Diệp Tuệ cảm thấy, số tiền được cho này có thế nào cũng không bằng tiền mình tự kiếm ra, luật sư có nói rằng ban đầu Tôn Kiến Quốc có nguyện vọng thành lập một quỹ từ thiện. Cho nên, cô quyết định sẽ thực hiện theo ý nguyện ấy của ông.
“Thẩm Thuật.” Giọng cô có phần gấp gáp, “Em muốn nói với anh một chuyện.”
Thẩm Thuật: “Chuyện gì?”
cô suy nghĩ một chút, sau đó tránh không nhắc đến Tôn Kiến Quốc và Trần Nguyệt Nga: “Em được thừa kế toàn bộ di sản của một người bạn, bây giờ em có tiền rồi, hoàn toàn có thể nuôi được anh.”
“Nhưng em không muốn động vào số tiền này, em muốn lấy danh nghĩa của người đó để lập quỹ từ thiện, dù sao em cũng có việc làm, không cần tiền để dành.”
Diệp Tuệ còn định nói tiếp thì nghe thấy tiếng chị Nhâm, không đợi Thẩm Thuật nói, cô đã vội vàng cúp máy: “không nói với anh nữa, người đại diện gọi em rồi.”
Thẩm Thuật nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, anh muốn nói với Diệp Tuệ rằng em thật sự đã đánh giá quá thấp năng lực của chồng em rồi, tiền đó cô thích đem đi làm từ thiện thì tùy, anh hoàn toàn có thể cấp lại nếu cô cần.
Gần đây người ta thảo luận rất nhiều về di sản của ông trùm sản xuất kẹo, ai cũng tò mò không biết người nào sẽ được thừa kế.
Nhưng không ai có được tin tức gì, bọn họ còn tưởng sẽ mãi mãi không có đáp án, thế mà không ngờ, trên mạng bỗng nhiên có tin đồn, người thừa kế di sản trăm tỷ đã được xác định, chính là một nữ minh tinh họ Diệp nào đó!
trên mạng lại bùng nổ, nghệ sỹ họ Diệp đó rốt cuộc là ai? Nếu tin đồn này là sự thật, vậy thì cô gái đó bây giờ đã là tỷ phú rồi!
Mọi người đều biết là Tôn Kiến Quốc không có con cháu, thế thì nữ minh tinh họ Diệp đó có quan hệ thế nào với ông? Tại sao ông lại muốn giao hết tài sản lại cho cô ấy?
Ai cũng chà tay muốn truy cho được danh tính của cô gái họ Diệp ấy, có người thậm chí còn đăng hẳn một danh sách tất cả những nữ nghệ sỹ họ Diệp ra nữa.
Thẩm Thuật ngồi trong phòng làm việc đọc được tin tức này, nữ minh tinh họ Diệp? Người thừa kế di sản trăm tỷ? anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bỗng anh nghĩ tới lời Diệp Tuệ đã nói với mình, cô nói bây giờ cô có tiền, cô được thừa kế toàn bộ di sản của một người bạn.
Trước đó cô đã từng tới bệnh viện thăm Tôn Kiến Quốc.
Đáp án không cần nói cũng biết, Diệp Tuệ chính là người thừa kế khối tài sản trăm tỷ ấy.
Thẩm Thuật đọc những lời suy đoán trên mạng, thầm nghĩ nếu bọn họ biết được người ấy là Diệp Tuệ thì nhất định cô sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Tuy rằng bây giờ bọn họ còn chưa biết là Diệp Tuệ, nhưng anh đã thấy không vui rồi.
Thế là anh lập tức bảo bộ phận PR gỡ bỏ tất cả những bài thảo luận về vấn đề này xuống, trên Weibo, các diễn đàn, tạp chí lớn nhỏ… không được nhắc tới một câu nào hết.
một khi xuất hiện là thủ tiêu ngay lập tức.
Trong một đêm, những thông tin về chủ đề này đều đã biến mất, các bài đăng mới cũng bị xóa rất nhanh.
Mọi người không thảo luận về nữ minh tinh họ Diệp này nữa, bọn họ chỉ suy đoán người đang đứng sau lưng cô gái ấy, nhất định là cô ấy có bối cảnh không tầm thường.
không lâu sau, Thẩm Thuật nhận được một hình ảnh Tiểu Lưu gửi tới, ảnh chụp món cơm rang trứng Diệp Tuệ làm, trên đó có viết hai chữ SS.
anh lại xem bình luận của dân mạng một lúc, chữ SS này hẳn có nghĩa là Tuệ Tuệ.
Từ đầu đến cuối, anh tuyệt nhiên không nghĩ đến khả năng hai chữ SS này có liên quan đến mình.
Bỗng anh nhớ tới câu nói kia của Diệp Tuệ, lúc ấy vì quá vội vã nên bây giờ anh mới ngẫm ra.
Diệp Tuệ nói cô có tiền, có thể nuôi anh.
anh không hiểu ý của cô cho lắm, nên đã nhắn tin hỏi trong nhóm chat.
“Nếu một người phụ nữ nói em nuôi anh thì có nghĩa là gì?”
Thẩm Thuật chờ mãi, cuối cùng lại đọc được một câu trả lời như đâm thẳng vào tim, Vương Xuyên và Trình Thắng đùn đẩy nhau, liều chết nói ra sự thật.
“Người phụ nữ ấy có thể đang cảm thấy rằng anh là kẻ ăn bám.”
– –
Lời tác giả:
Thẩm Thuật:???
Diệp Tuệ: Em nuôi anh!
Thẩm Thuật: Nhà lầu, siêu xe, máy bay tư nhân… Em muốn thứ gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!