Tôi Có Một Bí Mật - Chương 23: Diễn trò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Tôi Có Một Bí Mật


Chương 23: Diễn trò


Khi Ngô Thúy Linh bị Lưu Đông Lai dẫn đi, có người nhìn thấy.

Không khí trong thôn giống như bị ném vào một quả bom,bùng nổ hoàn toàn,hàng xóm láng giềng hoảng sợ chạy ra cửa xem,bọn  họ không có cách nào tin tưởng được một người phụ nữ an phận thành thật, cổ tay mảnh khảnh như vậy, ngày lễ ngày tết giết gà điều nhờ người khác đến giúp đỡ,đến mổ heo cũng không dám ở lại bên cạnh xem, sao có thể làm ra chuyện không có lương tâm như vậy.

Trong thôn nhiều người bắt đầu nghị luận lên,so với làm việc nhà nông còn có sức lực hơn.

“Thật nhìn không ra, Tiểu Ngô đọc sách nhiều năm như vậy, từng học đại học, biết viết thơ, rất có học vấn, người cũng chịu khó giỏi giang, không nghĩ ngay cả mẹ chồng mình cô ta cũng ra tay được, không sợ bị thiên lôi đánh xuống hay sao.”

“Đúng đó,chúng ta còn thường xuyên nói cô ta hiếu thuận, đảm đang, hiểu chuyện, biết hầu hạ mẹ chồng,chăm sóc trong nhà,lo liệu xử lý tốt hết mọi chuyện bên trong bên ngoài, mười dặm tám thôn đốt đèn lồng cũng không tìm ra đứa con dâu thứ hai tốt như vậy.”

“Lòng người khó đoán, đầu năm nay loại người nào cũng có,làm sao nhìn được tim đối phương là đen hay là đỏ chứ.”

“Aiiiii,tôi vừa mới nghĩ cô ta ở cùng chúng ta một chỗ, nói chuyện làm việc điều như vậy,có cảm giác thân thương vậy mà.”

“Tôi cũng vậy, đáng sợ thật, cô ta giấu sâu thật đó.”

“Vương Nguyệt Mai chết thật thảm, nghe ông chủ tôi nói, bà ta bị người ta đâm chết, trên cổ còn có một lỗ, máu đã khô lại hết giống như bị cắt cổ gà vậy.”

“Cho nên nói,làm người ấy à, vẫn là nên rộng lượng khoan dung một chút, đừng tính toán chi ly, bao giờ cũng là trong trứng gà chọn xương cốt, làm người không nên lo cho người khác quá nhiều, cũng rất dễ gây thù chuốc oán.”

“Các người nói cái gì đấy, Tiểu Ngô chỉ là bị dẫn đến đồn công an hỏi thôi, chưa hề nói là cô ta làm.”

“Khẳng định là cô ta, bằng không này trong thôn mấy chục người, sao không dẫn mấy người trẻ tuổi khác đi mà chỉ dẫn cô ta đi?”

“Aiii, các người nói xem, Đại Quý chết có phải còn có nội tình bên trong.

“Đừng nói,giữa ban ngày,tôi nghe tiếng sấm là thấy sợ, cái loại đàn bà tâm địa rắn rết đó nên bị đánh chết mới phải!”

Hoàng Đan và Trần Kim Hoa đứng trong đám người,lời ra tiếng vào đầy lỗ tai,tai phải ra,tai trái vào liên tục không dứt,mọi người bọn họ đều như nhìn ba chữ Ngô Thúy Linh mà nhổ nước miếng lên đó, hận không thể cởi luôn quần đi tiểu,thuận tiện còn nói đến cái chết của Vương Nguyệt Mai một phen, nói bà do sống rất cay nghiệt,xem thường người khác nên mới bị mất mạng.

Trần Kim Hoa mắng một tiếng:“Mọi người làm hàng xóm láng giềng hơn chục năm này, hiện tại Nguyệt Mai người cũng đã chết, các người nói những lời này có quá đáng lắm không?”

“Chúng ta chẳng phải chỉ là tùy tiện nói hai câu thôi sao,cùng lắm thì lúc bà ta chưa chết đã làm chuyện mà chẳng ai biết được,làm thì cũng đã làm thì sợ người nói làm gì?” Một người đàn bà kỳ quái nói:“Kim Hoa à,cô mấy năm nay cho nhà Nguyệt mai không ít đồ, hôm nay người cũng đã chết rồi, cô không cần phải nịnh bợ nữa, trong lòng không phải rất thoải mái sao?.”

Trần Kim Hoa tức giận đến không nhúc nhích, đều cùng một thôn,trên tay người nào mà không nắm một hai chuyện:’’Mẹ Đại Hổ, nói đến nịnh bợ, tôi làm sao so được với cô, để lấy được cái máy cày,  chẳng phải cô đều tự mình đưa từng mảnh ngói đi bán đó hay sao.?”

Mặt người đàn bà đó lập tức tái đi.

Tuy rằng chuyện này cũng không có gì là bí mật,nhưng chuyện này đã qua ít năm lại bị lôi ra, bà ta nóng mặt giống như bị tát một cái trước mặt nhiều người vậy.

“Vẫn là cô giỏi hơn, trước mặt Nguyệt Mai nói mình không xứng đáng với lão Lý, cảm thấy chỉ xứng với loại người như Mặt Rỗ thôi, trước mặt cô làm như không có việc gì,ai biết được phía sau có đem mông đi dạo hay  không.”

Những người khác đều đến xem náo nhiệt, xì xào bàn tán to nhỏ với nhau, từng người một giống như trong nhà không có chuyện gì làm vậy, hết sức rảnh rỗi.

Hoàng Đan kéo Trần Kim Hoa:“Mẹ, chúng ta về nhà đi.”

Cậu không biết có một loại chiến tranh hai bên của đàn bà mà không cần dùng đến thuốc súng, chỉ cần bọt nước miếng thôi cũng đã có thể ăn tươi nuốt sống người ta rồi.

Trần Kim Hoa bật cười:“Mẹ Đại Hổ à, là cô nhắc tới trước nên tôi mới nghĩ đến một chuyện,hồi đó khi cô làm phẫu thuật thắt ống ấy, tôi cũng đi cùng với cô,kết quả cô đến nửa đường thì bỏ chạy, làm tôi phải đi tìm cô một trận, cuối cùng tìm thấy cô bên bờ suối, lúc ấy cô đang bám vào lưng quần của một người đàn ông không chịu buông, hiện tại cũng không nhớ nổi là người nào chỉ nhớ là cái mặt đen như than thôi.”

Chung quanh có tiếng cười tràn đầy sự chế nhiễu.

Trong thôn ai cũng biết,Trương quả phụ lúc tuổi trẻ lẳng lơ muốn chết, lớn tuổi cũng không thay đổi bao nhiêu, cả ngày dán vào thân của đàn ông, cũng không cần người khác phải nói.

Trương quả phụ chó cùng rứt giậu, há mồm liền mắng,“Mẹ nó, Trần Kim Hoa cô lặp lại lần nữa thử xem?!”

Mi tâm Hoàng Đan lập tức nhăn lại,bác gái này sao miệng lại bẩn như vậy, cậu thậm chí còn nghĩ nên lấy bàn chải bồn cầu chài lại vài cái.

Trần Kim Hoa không phải loại người ăn nói khó chịu,bà càng không phải là ăn miếng trả miếng,mà phải trả gấp hai lần.

Trương quả phụ cực kỳ tức giận,tay hướng về Trần Kim Hoa mà đánh.

Trong nháy mắt, Hoàng Đan kéo Trần Kim Hoa cản lại, trên mặt bị cào ra năm vết cào,cậu đau a một tiếng, khom lưng che mặt không ngừng hít thở.

Sắc mặt Trần Kim Hoa trầm xuống:“Cô dám đánh con trai tôi,tôi liều mạng với cô!”

Bà xông lên vung tay tát Trương quả phụ một cái.

Tình cảnh hỗn loạn,có can ngăn,có đánh nhau,có nói chuyện,ầm ỉ cả một thôn.

Trước cửa dưới gốc cây hèo già, Lý Căn ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, hắn nghe được động tĩnh, mới đầu không quan tâm nhưng khi liếc đến một thân ảnh, liền lập tức phun tàn thuốc chạy đến.

Mùi thuốc thất hỉ bay tới, một bàn tay níu lấy Hoàng Đan kéo cậu đến,cậu nâng cánh tay lau lau nước mắt,môi đau đến không còn chút máu.

Lý Căn nhìn nửa bên mặt thanh niên bị sưng lên,còn đang chảy máu,hắn quay đầu rống giận:’’Ai làm?”

Xung quanh chợt yên tĩnh.

Hai ngày nay Lý Căn không chợp mắt, bên trong đôi mắt đều là tơ máu,lúc trừng qua đặc biệt làm cho người ta sợ hãi:“Mẹ kiếp, dám làm mà không dám thừa nhận à?Đừng làm con rùa rút đầu, đứng ra đây cho bố!”

Mọi người điều nhìn về phía Trương quả phụ.

Trương quả phụ tóc tai bù xù, cổ áo choàng ngắn đều bị Trần Kim Hoa kéo hư, cổ còn bị cào vài đường,bà ta bất chấp nói:“Trương Đông Thiên cũng không phải vợ cậu, không đến phiên cậu thay nó trút giận.’’

Lý Căn cười lạnh:“Liên quan gì đến bà!”

Sắc mặt hắn khủng bố:“Xin lỗi đi.”

Trương quả phụ thấy không ai muốn nói chuyện giúp mình, liền quay đầu kêu:’’Trương Đại Hổ,mày chết ở nơi nào rồi? Còn không mau ra đây, có người muốn đánh mẹ mày này –”

Thừa dịp trong nhà không có ai, Trương Đại Hổ nắm chặt thời gian ở trong phòng cùng một cô gái hành sự, chuyện vừa được một nửa, hắn ta liền nghe tiếng kêu bên ngoài,ba chân bốn cẳng mặc quần chạy ra ngoài:’’Làm sao làm sao?”

Nhận ra trên người Lý Căn có khí tức rất nguy hiểm,trong lòng Trương Đại Hổ động một chút, vội nói:“Anh, bên trong này nhất định hiểu lầm gì đó.”

Trương quả phụ dùng sức nắm tay con trai, nhỏ giọng mắng:“Thật không có tiền đồ, mày sợ cái gì,sao cái đức hạnh mày giống với thằng cha đã chết của mày quá vậy.’’

Trương Đại Hổ trừng mắt Trương quả phụ,nhìn Lý Căn cười làm lành:“Anh này,anh xem mọi người đều là hàng xóm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy,trở mặt cũng không tốt đúng không?.”

Hắn ta thấy Lý Căn không có dấu hiệu dịu đi, liền lại nói:“Bác gái hôm qua đi như vậy,chị Thúy Linh lại……Em biết anh không dễ chịu, tâm tình rất kém cỏi, có cái gì tức giận thì trút vào em được rồi.”

Lý Căn vẫn là không cứ như vậy mà bỏ qua.

Trương Đại Hổ nhìn thanh niên bên cạnh Lý Căn một chút, cảm giác cũng không có gì lớn lắm,chẳng phải chỉ là vài vết cào thôi sao? Như thế nào còn khóc như vậy, mẹ nó,nhất định là bị nhánh cây trúc đánh,gậy đập vào người thì mới gọi là đau nhất chứ.

Trong lòng nói như vậy, Trương Đại Hổ không nói ra, hắn ta phải đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ:“Tôi thay mẹ tôi xin lỗi,Đông Thiên, xin lỗi nha.”

Hoàng Đan đau nước mắt không ngừng chảy được, xung quanh cậu điều tràn ngập ánh mắt khinh thường,cậu rất quen thuộc với loại ánh mắt này, có ý là:“Sao lại yếu ớt như vậy, còn không bằng đàn bà”.

Thần kinh đau đớn khác thường, Hoàng Đan không thể một lần nữa mà đi đầu thai, chỉ có thể cứ để như vậy thôi.

Cậu vừa đi, Lý Căn cũng không ở lại cùng Trần Kim Hoa người trước người sau rời đi, việc này mới coi như xong.

Người trong thôn không khỏi thổn thức, cũng hâm mộ Trần Kim Hoa tính toán rất tốt, biết nịnh bợ Vương Nguyệt Mai,cho dù là người đã chết cũng còn cái để lại, về sau con trai bà ta không có tiền đồ còn có thể dựa hơi Lý Căn hiên ngang đi trong thôn.

Lý Căn muốn lên trấn trên hỏi tình hình của Ngô Thúy Linh, Hoàng Đan cũng đi theo.

Trong đồn công an chướng khí mù mịt, có hai người đang vắt chân hút thuốc đánh bài, Lưu Đông Lai ngồi trên bàn công tác bên trái chăm chú viết một cuốn bút ký, anh ta vừa được phái lại đây,cuộc sống con người chưa quen thuộc thì lại tiếp nhận một vụ án mạng, không làm chút công tác thì cũng phải cố hết sức.

Lý Căn hỏi, mới biết được Ngô Thúy Linh trong quá trình nhận thẩm vấn lần nữa không khống chế được mà ngất đi, lúc này còn ở bệnh viện vô nước biển.

Lưu Đông Lai nhéo mũi:“Cô ấy phản ứng rất kịch liệt, nói chính mình không giết người.”

Lý Căn hỏi:“Bệnh viện nào?”

Lưu Đông Lai nói:“Không xa lắm.”

Anh ta dẫn Lý Căn và Hoàng Đan đi qua:“Yên tâm đi,chờ người tỉnh, cảm xúc ổn định,tôi sẽ cẩn thận hỏi một lần.”

Lý Căn nói:“Nhờ anh vậy.”

“Đây là chức trách của tôi phải làm.” Lưu Đông Lai vỗ vỗ bờ vai của hắn:,“Anh có thể phối hợp trả lời tôi mấy vấn đề không?.”

Lý Căn nói có thể.

Hoàng Đan tự giác đi đến một tảng đá ngồi chơi.

Lưu Đông Lai lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ,cầm bút:“Anh đã hai lần kết hôn, đàn gái điều gặp chuyện không may cả sao?”

Mày Lý Căn vừa nhấc,“Chuyện này có quan hệ với vụ án?”

Lưu Đông Lai nghiêm túc nói:“Sư phụ từng nói khi trong hồ sơ không đủ manh mối để phá án,bất kỳ manh mối nhỏ nào cũng có thể là mấu chốt để phá án.’’

Lý Căn nói,“Cảnh sát Lưu là một học sinh tốt.”

Cậu cảnh sát như vậy nếu không đến trấn này thì người của đồn công an cái rắm cũng không điều tra ra được,cũng sẽ không quan tâm gì đến vụ án này.

Hắn từ trong túi quần cầm ra hộp thuốc, không phải là thất hỉ như bình thường,mà là Vân Sơn đắt hơn, đưa qua một điếu.

Lưu Đông Lai vẫy tay, nói chính mình không hút thuốc lá.

Lý Căn cũng không hút, hắn đã hứa với người nọ,cũng sẽ không thay đổi, thói quen hút Thất Hỉ, không tiếp thu được loại thuốc khác tuy rằng loại thuốc khác tốt hơn rất nhiều.

“Một là chết bên trong kiệu, một là gả tới ngày thứ ba uống thuốc trừ sâu chết.”

Lưu Đông Lai trầm ngâm,anh ta không lật đến hồ sơ, người nhà của hai người kia cũng không thấy báo án.

Phần đông người ở nơi này đều tồn tại một hiện tượng là cái nhìn đối với pháp luật còn quá nông cạn.

Càng coi trọng mặt mũi, sống chỉ vì cái đó, giống như mặt mũi so cái gì cũng quan trọng hơn cả.

Lưu Đông Lai nói:“Trong y học có một trường hợp bệnh, người đang bình thường đột nhiên bị ngừng hô hấp’’

Lý Căn nhướn mày.

Lưu Đông Lai nói:“Người vợ thứ hai của anh tại sao lại uống thuốc trừ sâu?”

Lý Căn nói không rõ.

Lưu Đông Lai hỏi:“Hai người không phải là yêu đương tự do?”

Lý Căn nói:“Không phải.”

Lưu Đông Lai a một tiếng,vậy là không có cơ sở cảm tình,“Trước khi cô ấy uống thuốc trừ sâu, hai người đã phát sinh quan hệ chưa?”

Ý kia là đang suy đoán, cô gái bị ép buộc nên mới uống thuốc trừ sâu tự sát.

“Tôi là một người coi trọng cảm giác, muốn có tình cảm trước, sau đó tính tiếp.”

Lý Căn nói trắng ra:“Cảnh sát Lưu,cậu đối với hai giai đoạn hôn nhân của tôi có nghi vấn gì à?’’

“Tạm thời không có.” Lưu Đông Lai nói:“Em dâu anh có tình ý với anh.”

Mí mắt Lý Căn bất người nhấc lên:“Chứng cớ?”

Lưu Đông Lai lật cuốn sổ lấy ra một tờ:“Đây là thơ tôi sao chép trong tập thơ của cô ấy, là thơ cô ấy viết cho anh.”

Lý Căn nhìn thoáng qua.

Trong mấy bài thơ điều cất giấu sự mê đắm của Ngô Thúy Linh,cô không dám bài tỏ với người thật đành thông qua viết thơ cũng biểu đạt tâm ý.

Lưu Đông Lai quan sát vẻ mặt biến hóa của người đàn ông, xem ra hắn cũng không biết, đối với Ngô Thúy Linh cũng không có ý gì cả.

“Anh có từng nói với cô ấy chuyện anh thiếu tiền không?”

Lưu Đông Lai tiếp tục,“Theo tôi được biết, trong nhà có người đi như thế, sẽ thu được tiền lễ của người thân, thêm từ một số nơi cũng thu được không ít.”

Đồng tử Lý Căn co rút nhanh:“Cảnh sát Lưu, cái này là giả thiết của cậu, chỉ có kẻ điên mới làm thế được.”

Lưu Đông Lai nói:”Mẹ anh bị giết,  thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chẳng lẽ không phải là kẻ điên gây nên?”

Lý Căn nhắm chặt mắt:“Lộ quá rồi.”

Lưu Đông Lai nhớ kỹ, đổi vấn đề:“ Trương Anh Hùng và em dâu anh quan hệ như thế nào?”

Lý Căn nói:“Rất tốt.”

Lưu Đông Lai lại hỏi thêm mấy vấn đề, tầm mắt anh ta bỗng nhiên  chuyển qua trên người thanh niên cách đó không xa.

“Tôi có một người bạn cũng gặp tình trạng tương tự với anh, cho nên tôi đối chuyện đồng tính so với người khác hiểu hơn nhiều một chút, càng dễ dàng phát hiện ra, con đường này rất khó đi, nếu không muốn bước lên đi tiếp thì tốt nhất nên tranh thủ thời gian mà quay đầu lại.”

Hô hấp Lý Căn ngừng một lát.

“Tỷ lệ tiếp nhận của người trong thôn là số không.”

Lưu Đông Lai nói:“Khuyên anh một câu, giấy không thể gói được lửa,vì lý do an toàn, hai người nên nhanh chóng rời khỏi thôn càng sớm càng tốt.”

Anh ta kẹp cuốn sổ lại bên trong:“Đi thôi.”

Đến bệnh viện, ba người đi đến phòng bệnh.

Ngô Thúy Linh nằm ở trên giường nhỏ nhắm mắt, trên mặt không còn màu máu, thoạt nhìn cô rất không tốt.

Lý Căn không tiến vào, chỉ đứng ở hành lang một lúc lâu mới rời đi.

Hai mắt Hoàng Đan nhìn Ngô Thúy Linh,biết người đã tỉnh, cũng biết Lý Căn đến nhưng lại không mở mắt.

Không biết là trách hắn không tin tưởng,hay là chột dạ đang cất giấu thứ gì sợ bị nhìn thấy.

Khi quay trở về, không phải là đi trên một đường cái như lúc đầu mà hầu như phải xuyên qua đồng ruộng mà đi

Hoàng Đan đi mệt cởi giày để trên đồng cỏ phơi, nguyên chủ đổ đầy mồ hôi chân,đi một bước là đổ mồ hôi,mang giày thì kín dính vừa ướt.

Lý Căn nắm cằm Hoàng Đan, nhìn vết cào bên trái trên mặt của cậu không sưng lên:“Còn đau không?”

Hoàng Đan nói không đau,“Anh,anh đừng sờ em.”

Lý Căn không sờ, hắn lại gần,hôn nhẹ vài cái vết cào trên mặt thanh niên:“Không cần quan tâm người khác nói cái gì,anh đối với em tốt không phải là do mẹ em đến nhà anh tặng đồ.”

Hoàng Đan nói:“Em biết rõ mà.”

Lý Căn ngồi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, khớp xương ngón tay cứng rắn đặt bên trong tóc mà gãi gãi:“Đông Thiên à, trong lòng anh hiện tại rất rối.”

Người xung quanh đều thay đổi toàn bộ sắc mặt, trở nên vô cùng xa lạ khiến hắn sợ hãi và vô cùng chán ghét.

Từ lúc bắt đầu khi hắn được sinh ra và lớn lên đến nay, thôn Sa Đường đã không còn đơn giản và mộc mạc nữa, mà đã trở thành một nơi ăn tươi nuốt sống không nhả xương.

Hoàng Đan có thể hiểu được một chút,thời gian của Lý Căn đều dùng để đọc sách đến trường sau đó thi sát hạch,nghỉ đông và nghỉ hè thì làm công kiếm tiền, đối với nhà ai chuyện gì đều không chú ý, cũng không coi trọng, nếu hai năm trước Vương Nguyệt Mai không bị liệt, lại kiên quyết không chịu rời đi thôn,thì hắn sẽ bên ngoài thành gia lập nghiệp,cũng không trở về đây.

Hiện tại Vương Nguyệt Mai chết thảm như vậy, đối với Lý Căn mà nói, đã hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của hắn về cái thôn này.

“Cảnh sát Lưu không giống những người khác,cậu ta rất có trách nhiệm nhất định sẽ điều tra ra được chân tướng.” Hoàng Đan nói:“Anh, mặc kệ có phải chị Thúy Linh làm hay không, bác gái cũng đã đi rồi.”

Lý Căn cầm lấy tay cậu đặt lên trán mình:“Đông Thiên à,anh chỉ còn em thôi,em hãy ở bên cạnh anh,coi như là anh cầu xin em cũng được.”

Hoàng Đan mím môi, vỗ vỗ lưng người đàn ông.

Cậu tan tầm về nhà,ở cư xá đụng phải một thằng nhóc lớn lối ngồi trên xe đồ chơi đang chạy băng băng qua đường thì không hiểu tại sao lại xuyên qua đến nơi này,cũng không biết mình có đứng hình bên thế giới kia không nữa.

Bằng không thì cậu đang trong trạng thái đột tử, quản gia sẽ rất khổ sở đem cậu đi hỏa táng đến khi trở về cũng không còn thân thể để nhập vào nữa.

Mông Hoàng Đan chút cấn,cậu thò tay sờ thử thì…..một tay dính đầy phân chó.

“……”

Hoàng Đan vứt phân chó đi,tay chà xát trên cỏ“Anh,em đây có phải là đạp nhầm phân chó không?”

Bộ mặt Lý Căn run rẩy:“Phải không.”

Hoàng Đan bắt lấy tay người đàn ông:“Vậy anh cũng dính thử một chút đi.”

Lý Căn né tránh:“Anh coi như xong rồi.”

Hoàng Đan ném một cục phân chó đến bên trong áo choàng ngắn của người đàn ông.

Lý Căn lập tức cởi áo choàng ngắn ra làm cho phân chó rơi xuống hết, hắn đen mặt rống lên:“Trương Đông Thiên!”

Khóe miệng Hoàng Đan cong cong.

Lý Căn sửng sốt:“Em cười sao?.”

Hoàng Đan nói:“Có sao?”

Lý Căn thẳng tắp nhìn qua:“Có.”

Lúc này đổi lại Hoàng Đan sửng sốt,cậu sờ sờ mặt, lại sờ sờ khóe miệng, phải không,mình cười sao? Không nhìn vật mô phỏng vẫn có thể cười sao?

Nhưng cậu vẫn không rõ ràng,cười là cảm xúc thế nào?

Giống như cậu không hiểu tại sao mình lại bị đau như vậy.

Lý Căn im lặng ôm lấy Hoàng Đan.

Hoàng Đan bị ôm có chút đau,cậu nhớ kỹ mỗi lần người đàn ông này ôm cậu đều sẽ đau như vậy.

Sau khi về thôn, Hoàng Đan nói:“Anh,em nghĩ nên đến phòng chị Thúy Linh nhìn xem một chút.”

Lý Căn dẫn cậu đi vào.

Trong phòng vẫn như lúc Lưu Đông Lai lục soát rất lộn xộn,vẫn chưa dọn dẹp lại.

Hoàng Đan lục hết chổ này đến chổ khác,từ ngăn kéo đến tủ quần áo, đều không bỏ xót,cậu ngồi xổm bên rương da hồng, nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh cái rương, trong lúc vô tình thì nhìn thấy dưới gầm giường có vật gì đó màu đen.

Lý Căn đi lấy gậy,cúi xuống gầm giường động vài cái kéo vật đó ra,là một cái quần đen.

Đó là đồ của hắn.

Hoàng Đan nói:“Vẫn còn.”

Lý Căn hoàn hồn, sắc mặt hiện tại như bị đông cứng lại vậy, đồ vật được lôi ra cũng không ít có mấy đôi tất, áo lông, quần giữ ấm, áo choàng ngắn mùa hè, còn có một cái quần lót tứ giác đã giặt rồi, phía trên vẫn còn dấu vết đã gấp qua.

Hoàng Đan nghĩ có khả năng mấy thứ này mới là những thứ vốn được đặt ở trong rương, Ngô Thúy Linh sợ Lý Căn biết tâm tư của mình không sạch sẽ nên mới hoảng sợ.

Nhìn cách mà Ngô Thúy Linh phản ứng, chắc chắn cũng không biết quần áo đã biến thành sổ tiết kiệm.

Là ai đổi, do không kịp mang đi nên vội vàng nhét ở gầm giường sao.

Người kia biết Lý Căn thiếu tiền, biết được Ngô Thúy Linh có chủ ý với sổ tiết kiệm của Vương Nguyệt Mai, còn biết cô muốn lấy danh nghĩa của mình để giúp Lý Căn, cho nên đối phương đã thiết kế hãm hại cô? Sẽ là như vậy sao?

Hoàng Đan trong đầu hiện lên một bóng người,cậu nuốt nước miếng, trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi:“Anh,chị Thúy Linh thích anh.”

Lý Căn vứt gậy xuống:“Anh có thể xin hút một điếu thuốc không?”

Hoàng Đan nói:“Được.”

Lý Căn ngồi dưới đất bên giường hút thuốc, hắn không nói một tiếng nào, sau khi hút xong một điếu thuốc, thì đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàng Đan ở trong phòng đợi một lát, tìm thấy một sổ nhỏ.

Là sổ sách của Ngô Thúy Linh, ghi lại chi tiết từ lúc gả cho Lý Đại Quý cho đến về sau, mỗi lần đến chỗ Vương Nguyệt Mai lấy tiền, đều sẽ bị hỏi đến hoa mắt như đến đâu,mua những gì.

Hoàng Đan lật về phía sau,lúc cho rằng không có gì đáng xem thì cậu phát hiện có bí mật được kẹp ở bên trong.

Ban đầu sau khi  Lý Đại Quý chết hai năm trước, Vương Nguyệt Mai bị bại liệt, Lý Căn từ bên ngoài trở về chăm sóc, Ngô Thúy Linh cùng hắn ở chung thời gian dài, mới chậm rãi nảy sinh tình cảm với hắn.

Nói như vậy,cái chết Lý Đại Quý, nếu Ngô Thúy Linh có liên quan, thì động cơ không phải là vì Lý Căn mà là một nguyên nhân khác.

Ví như là vì đứa con.

Sức tưởng tượng của con người là vô tận,cũng rất đáng sợ, Hoàng Đan tự mình tưởng tượng mà bị dọa sợ, cậu cầm sổ nhỏ đi tìm Lý Căn.

Sau Lý Căn xem xong thì xin hút thêm một điếu thuốc.

Cùng trong một nhà như vậy, thế nhưng lại chứa nhiều đồ vật không muốn bị người khác biết được.

Thời tiết nóng bức, nhiệt độ rất cao,mặt đất rất nóng,thi thể Vương Nguyệt Mai không thể để lại nữa.

Lý Căn đi tìm thôn trưởng.

Buổi sáng,cụ già trong thôn rửa mặt chải đầu cho Vương Nguyệt Mai, dựa theo yêu cầu của Lý Căn, bảo đảm một sợi tóc cũng không có rớt lại,thay cho bà một bộ áo liệm chất liệu tốt.

Vương Nguyệt Mai rất chú trọng vẻ ngoài,đến khi vào quan tài cũng rất cần thể diện.

Mấy người đàn ông khỏe mạnh nâng quan tài lên, một đường kèn trống,đi quanh thôn một vòng rồi lên ngọn núi hạ táng ở bên cạnh Lý Đại Quý cùng cha anh ta.

Lý Căn mặc đồ tang, đứng ở bên hố rãi tiền giấy,một đồng hai đồng để lên trên quan tài.

Đây là tập tục, tiền không cần nhiều,rải một chút là được,dù có rải  nhiều đi chăng nữa đến khi bị truyền ra ngoài đến tai người có suy nghĩ không tốt thì người đó sẽ lén lúc đến đào mồ lên lấy hết tiền đi.

Những người đàn ông khỏe mạnh cầm xẻng lấp hố lại,quan tài rất nhanh bị lấp hoàn toàn.

Một xẻng sau cùng là do Lý Căn lấp,hắn quỳ trên đất dập đầu vang lên mấy tiếng,mọi người đều đã đi,người vẫn còn đang ngơ ngác quỳ ở đó.

Hoàng Đan kéo người đàn ông đứng lên,phủi đất trên quần của hắn:“Anh, chúng ta trở về thôi.”

Lý Căn lau mặt, thanh âm khàn khàn:“Được.”

Sân bên trong bày năm sáu bàn,thân thích hai bên điều đến đầy đủ, Trần Kim Hoa và mẹ Trương Anh Hùng hai người cùng nấu cơm, bún thịt,cá nướng,canh táo đỏ ngân nhĩ,đồ ăn trên bàn điều như nhau không sợ bị thiếu.

Hoàng Đan trong phòng bếp uống canh ngân nhĩ canh, ngọt nhơn nhớt:“Mẹ,anh đợi ở trong phòng,còn đang khóc.”

“Khóc ra được cũng tốt, nghẹn ở trong lòng sẽ có vấn đề” Trần Kim Hoa thở dài:“Người ấy à, mặc kệ lúc sống dáng vẻ như thế nào, chết đều cũng sẽ trở thành một nắm đất vừa tanh vừa tầm thường mà thôi”

Mẹ Anh Hùng cũng thở dài:“Đúng vậy.”

Hoàng Đan đặt chén lên bệ bếp:“Thím hai, Anh Hùng đâu?Sao con không thấy nó?”

Mẹ Anh hùng xào rau:“Hai ngày nay nó ăn nhầm thứ gì bị đau bụng.”

Hoàng Đan nói:“Để con đi xem.”

Khi cậu đến thì thấy cửa lớn nhà Trương Anh Hùng đã đóng,còn cài then lại.

Ở ngoài cửa kêu vài tiếng,không nghe thấy tiếng đáp lại,cái này đã nằm trong dự đoán của Hoàng Đan,Trương Anh Hùng đang trốn tránh trong phòng.

Qua ba ngày, Ngô Thúy Linh vẫn là không quay về.

Người trong thôn đều đang xuyên tạc nói như đúng rồi, nói quả nhiên là Ngô Thúy Linh làm,nhà họ Ngô sao lại dạy dỗ con gái như vậy, thật là lòng dạ ác độc.

Nhà mẹ đẻ Ngô Thúy Linh vốn rất kiêu ngạo,   sau khi Lý Đại Quý chết cỡ nào cô cũng không chịu tái giá, càng muốn ương ngạnh mà ở lại nhà họ Lý, qua một lần hai lần tranh cãi, cô cũng trở mặt với nhà mẹ đẻ từ đó.

Cửa lớn nhà họ Ngô đóng chặt,vào ngày nghe con gái đến đồn công an tất cả đều đã rời đi,bởi vì không muốn mình bị thân bằng hảo hữu châm chọc khiêu khích và xem thường.

Hoàng Đan vẫn ở gần nhà Trương Anh Hùng đi dạo, rốt cuộc cậu cũng đợi được cơ hội lẻn vào.

Trương Anh Hùng so với người vừa mới mất mẹ Lý Căn còn tiều tụy hơn,cậu ta rất lo âu,ở trong sân đang lẩm bẩm cái gì đó, nhìn thấy Hoàng Đan thì giật mình vô cùng “Đông, Đông Thiên, sao anh lại ở đây?”

Hoàng Đan nói:“Anh nghe thím hai nói cậu ăn đồ bị đau bụng.”

Trương Anh Hùng làm bộ dạng khó chịu bộ:’’Đúng,em ăn cái kia, ăn nhiều mấy cân, không biết mẹ em bỏ thêm cái gì vào bên trong,hại em một ngày đi mấy lần, đi đến muốn kéo ruột ra luôn.”

Hoàng Đan nhíu mi:“Vậy sao không đến phòng khám?”

Trương Anh Hùng nói:“Lười đi.”

Cậu ta ngáp:“Vậy em đi ngủ một lát đây.”

Hoàng Đan nói:“Chị Thúy Linh còn ở đồn công an, trong thôn đều nói bác gái là do chị ấy giết.”

Trương Anh Hùng không quay đầu,“Chuyện đó không có khả năng chị Thúy Linh  bình thường đối với bác gái tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không giết bác gái, bọn họ cái gì cũng không biết còn ở đó mà lan truyền bậy bạ,trong đầu chắc bị nhét đầy phân người rồi.”

Hoàng Đan nhìn bóng dáng Trương Anh Hùng,cậu bỗng nhiên nghĩ đến đối phương còn không đến hai mươi tuổi.

Thật sự một chút cũng không giống.

Có lẽ nguyên nhân là do từ nhỏ làm nông, hình thể dậy thì phát triển tốt vô cùng, không biết rõ tuổi tác thì sẽ cho rằng cậu ta đã ba mươi tuổi là một người đàn ông trưởng thành.

Sau khi Hoàng Đan rời đi thì tìm Lý Căn:“Anh,em nhìn thấy Anh Hùng,cảm giác nó có chút kỳ quái.”

Lý Căn dừng lại động tác lau bàn:“Kỳ quái như thế nào?”

Hoàng Đan đem suy đoán và chuyện mắt nhìn thấy trộn vào cùng một chổ nói:“Chị Thúy Linh không trở về,  nó rất hoảng loạn.”

Lý Căn ném khăn lau sang một bên, cau mày hỏi:“Đông Thiên, rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

Hoàng Đan không đáp mà hỏi lại:“Anh,anh còn nhớ rõ sau khi Hà Vĩ chết không?”

Lý Căn gật đầu:“Ừ.”

Hoàng Đan nói:’’Áo choàng ngắn của anh Đại Quý tại sao lại ở trong vườn trúc phía sau phòng của anh ta?”

“Anh cũng khó chịu.” Lý Căn nói:“ Đầu thất của Đại Quý vừa qua, anh liền trở về đi làm, đồ vật khi nó còn sống là do mẹ anh và Thúy Linh thu dọn, sau đó nói là đã đem đốt hết rồi, cụ thể là đốt ngày nào anh cũng không rõ.”

Hoàng Đan phân tích,cũng chính là nói, quần áo của Lý Đại Quý chỉ có Ngô Thúy Linh và Vương Nguyệt Mai tiếp xúc, sau khi Lý Đại Quý chết nửa năm thì Vương Nguyệt Mai bị liệt, chỉ có Ngô Thúy Linh là có cơ hội nửa đêm đem áo choàng ngắn của Lý Đại Quý đến nhà họ Hà.

Cho dù không phải tự tay cô làm nhưng cũng có liên quan đến cô.

Lý Căn trầm giọng nói:“Đông Thiên, nói anh nghe,em suy nghĩ cái gì?”

Hoàng Đan nói:“Em cảm giác trên đời không có quỷ, chỉ có người giả quỷ thôi.’’

Với suy nghĩ của nguyên chủ cậu không thể nói quá nhiều,chỉ cần nói một câu thì người đàn ông có thể hiểu rõ ý trong đó cũng có thể sẽ suy nghĩ ra được nhiều thứ.

Đầu ngón tay Lý Căn gõ gõ trên mặt bàn.

Lúc trước khi Đại Quý chết, Lý Căn nghi ngờ thứ nhất chính là Hà Vĩ, hắn ngầm tra qua cũng không điều tra được gì.

Nhưng hắn đối với Hà Vĩ nghi ngờ và chán ghét cũng không giảm xuống được chút nào.

Theo Lý Căn nhìn ra, em trai hắn không coi ai ra gì,có một phần nguyên nhân là do Hà Vĩ có ý xấu tâng bốc lên, khi xảy ra chuyện gì đó thì sẽ dùng hai ba câu dỗ dành em trai hắn đến không phân biệt được đông tây nam bắc, giống như một thằng ngu vê ka nờ đứng ra gánh vác mọi chuyện, còn đối phương thì trốn đằng sau xem như mọi chuyện không liên quan gì đến mình.

Bởi vậy khi biết được Hà Vĩ chết, trong lòng Lý Căn cũng vui sướng.

Lý Căn không suy nghĩ sâu nên hiện tại nhớ lại đến, áo choàng ngắn không có chân,vậy là có người bỏ vào.

Người đó là Thúy Linh sao?

Lúc ấy mẹ có thử qua, phản ứng Thúy Linh cũng không dị thường, còn cho hắn vào trong phòng xem xét, hắn ngược lại là không cẩn thận lục soát, chỉ  qua loa đơn giản quét mắt vài cái.

Lý Căn đau đầu muốn nứt, hắn mấy năm nay đều ở bên ngoài đến trường rồi đi làm, trở về hỏi tình hình trong nhà thì mẹ nói trong nhà đều ổn cả, còn nói Đại Quý và Thúy Linh tình cảm rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau.

Đại Quý và Thúy Linh cũng là một cách nói…cái gì cũng tốt.

Đến cùng cái nhà này đã cất giấu bao nhiêu lời nói dối……

Ban đêm, Lý Căn một mình đi đến vườn trúc nhà Hà Vĩ, mở đèn pin tìm cái gì đó xung quanh.

Hoàng Đan ở nhà, cậu biết rõ Lý Căn sẽ có hành động nên không ngủ.

Nhà chính truyền đến tiếng động,Hoàng Đan đi ra ngoài, nhìn thấy Trần Kim Hoa đang di chuyển băng ghế:“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à?”

Trần Kim Hoa nói không.

Hoàng Đan thấy trên bàn một giỏ kim chỉ:“Mẹ, sao mẹ lại may nhiều giày cho con vậy, mang đến năm sau cũng không hết được.’’

Trần Kim Hoa nói:“Vậy để đó, từ từ rồi mang.”

Hoàng Đan hỏi:“Sao mẹ lại làm một lần nhiều như vậy?”

Trần Kim Hoa nói,“Mẹ già rồi,về sau mắt không còn tốt thì làm không được nữa, trí nhớ cũng kém đi, sẽ không nhớ được hình dạng của chiếc giày, có thể làm được thì làm thêm vài đôi.”

Hoàng Đan nương theo ánh đèn dầu nhìn mặt Trần Kim Hoa. không biết từ khi nào đã hiện ra bệnh trạng.

Đã không còn sống lâu nữa.

Hoàng Đan muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.

Trời còn chưa sáng, Lý Căn đã trèo tường tiến vào.

Một đêm Hoàng Đan đều ngủ gật, không dám ngủ say nên lúc này ngáp liên thiên, cậu nhìn chằm chằm vật trên tay người đàn ông;“Anh, đó là cái gì? Là khung đèn lồng? Hay là khung diều?”

Lý Căn nói không là:“Là người giấy.”

Vẻ mặt Hoàng Đan sửng sốt.

“Hà Vĩ sợ quỷ, rất nhiều người ở đây biết chuyện này.”

Lý Căn nói:“Có người cố ý mặc áo khoác ngắn màu đỏ của Đại Quý cho người giấy,  sau đó giơ lên phía trước cửa sổ nhà Hà Vĩ, đung đưa qua lại, gã ta là bị hù chết.”

Hoàng Đan nuốt nước miếng giống với suy nghĩ với cậu.

Lý Căn chỉ vào mấy mảnh giấy bẩn:“Cái này là hai mảnh nhỏ của trang giấy từ bên trong vườn trúc bay ra,tối hôm đó gió to còn có mưa có thể là bị rơi xuống’’

Hoàng Đan hỏi:“Còn cái khung này?”

“Ở trong đống rác phía tây, thì thấy được một cái nhỏ.” Lý Căn nói,“Mười dặm tám thôn, chỉ có cha của Trương Anh Hùng là một sư phụ làm đèn lồng.”

Hoàng Đan chú ý một điểm là khó trách trên người đàn ông rất thối.

Lý Căn nói:“Anh nhớ rõ Trương Anh Hùng có học được tay nghề của cha nó, làm loại khung người giấy này rất dễ dàng.”

Hoàng Đan mặt đầy khiếp sợ:“Anh, ý của anh là Trương Anh Hùng hù chết Hà Vĩ? Tại sao cậu ta lại làm như vậy?”

Lý Căn nhéo mặt Hoàng Đan:“Vẫn là bởi vì em nhắc nhở.”

Hoàng Đan khắc chế cảm xúc kích động.

Lý Căn nói,“Anh đã nhớ lại, khi Thúy Linh gả cho Đại Quý một ngày, mọi người ở bên trong sân cùng bà mối rất ồn ào, trong lúc vô tình anh nhìn thấy Trương Anh Hùng từ phòng Thúy Linh đi ra, sắc mặc còn có chút quái lạ, hai người đó đã biết nhau từ trước.”

Hoàng Đan không nói gì, chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới nhớ đến.

Lý Căn xoa huyệt thái dương, khi đó hắn chỉ biết đọc sách, trong sách có nói người có nhan sắc như ngọc cũng không quan trọng,  chỉ có sách mới có thể khiến hắn bình ổn được tinh thần,  cho nên đối với chuyện và người xung quanh cũng không để ý nhiều.

“Ngày mai anh đến thôn Doãn một chuyến.”

Hoàng Đan nói:“Em nghe nói người nhà chị Thúy Linh đều không ở nhà.”

Lý Căn nói,“Không sao, anh không tìm người nhà cô ta, mà anh đến tìm hàng xóm láng giềng.’’

Ngày hôm sau, Lý Căn đến thôn Doãn điều tra ra được một chuyện, năm đó Ngô Thúy Linh nghỉ hè đại học năm hai đã đến Lữ Đình mua phân hóa học, khi trở về thì bị bệnh, không biết được đó là bệnh gì chỉ biết là nằm trong nhà thời gian rất lâu.

Trong đoạn thời gian đó, Trương Anh Hùng mười hai mười ba tuổi, cậu ta không ở trong thôn mà cùng ba mẹ đi thăm người thân.

Nhà họ hàng cũng ở Lữ Đình.

Lý Căn ngồi máy cày đến Lữ Đình, dùng hết một phen sức lực mới hỏi ra được một vài chuyện của năm đó, Trương Anh Hùng bướng bỉnh gây sự, buổi tối cậu ta lén lút chạy ra ngoài chơi, kết quả khi trở về cả người đều bị người khác đánh bị thương, thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ.

Bắt lấy được một người đặc biệt có thể điều tra ra được rất nhiều chuyện, nên cũng không cần chú ý đến cái khác nữa.

Lý Căn biết bao nhiêu chuyện đều kể hết cho Hoàng Đan nghe, hắn chỉ có thể tín nhiệm người này, muốn từ chỗ đối phương nghe được vài thứ, tốt nhất là phủ định kết luận của hắn, nói hắn là sai.

Hoàng Đan không nói, cậu trước sau vẫn không hiểu quan hệ giữa Trương Anh Hùng và Ngô Thúy Linh,nếu nói Trương Anh Hùng thầm mến Ngô Thúy Linh thì có cảm giác không giống, nếu  không phải thầm mến mà là hai bên tình nguyện thì lại càng không được tự nhiên.

Dù sao cũng phải có quan hệ gì đó, Trương Anh Hùng sẽ không vô duyên vô cớ mà nhảy vào ao nước đục này.

Hiện tại thì đã biết.

Là sùng bái, ngưỡng mộ, còn có ân tình.

Mỗi lần người khác nói về Ngô Thúy Linh, Trương Anh Hùng đều sẽ phản ứng.

Hoàng Đan thử nói những thông tin phân tích từ đầu đến cuối cho Lý Căn, Trương Anh Hùng tuổi trẻ vô tri, xung đột với người ta ở Lữ Đình, sau đó bị đánh, khi đó Ngô Thúy Linh còn học đại học đi ngang qua, xuất phát từ không đành lòng mà cứu cậu ta, bản thân rất có thể đã bị người ta……

Bởi vì Hà Vĩ nói Ngô Thúy Linh là người đàn bà dâm đãng, Lý Đại Quý chắc đã từng đề cập với gã.

Trong thôn, đêm tân hôn phụ nữ không chảy máu thì không còn là xử nữ, cách nói không sạch sẽ là hàng bẩn, cách thức phân biệt như vậy rất vớ vẩn buồn cười.

Có người chỉ do vô tình bị thương, cũng có không phải mà là thật là đã bị người khác chạm qua.

Hoàng Đan đẩy cửa đi vào, đột nhiên một cây lưỡi liềm từ cửa rớt xuống đầu, cây lưỡi liềm đã được mài cực kỳ sắc bén, nếu không phải Lý Căn đúng lúc đẩy cậu ra, cây lưỡi liềm sẽ để lại một dao toàn máu trên đầu cậu.

Lý Căn kéo Hoàng Đan:“Em không sao chứ?”

Hoàng Đan nói:“Không có việc gì.”

Lý Căn một trận sợ hãi, hắn mắng chửi:“Này mẹ nó là ai làm?”

Hoàng Đan biết là ai.

Lý Căn muốn Hoàng Đan theo hắn về nhà, Hoàng Đan từ chối, còn thiếu một điểm cuối cùng chưa ra, ngoại trừ Trần Kim Hoa, không ai có thể giúp cậu.

Khi ăn cơm trưa, Hoàng Đan kể chuyện dao lưỡi liềm cho Trần Kim Hoa nghe.

Trần Kim Hoa ngồi ở cửa vỗ đùi, ước chừng mắng có hơn nửa giờ, trong thôn đều biết, lòng người bàng hoàng.

Hoàng Đan lại có thêm kiến thức mắng chửi người ta.

Trần Kim Hoa mắng đến khàn cả giọng, bà bưng ca lên uống nước, nói chuyện với Hoàng Đan, nói qua nói lại, thì nói tới Ngô Thúy Linh:“Aiii, chị Thúy Linh con cũng là mệnh khổ, trong nhà định sẵn cho hôn ước từ nhỏ, sau khi học đại học xong thì gả cho người chơi bời lêu lỏng như Đại Quý,’’

“Năm thứ hai sinh ra em bé, chị Thúy Linh con trở từ vườn rau về thì nhìn thấy đứa con đã bị chó hoang cắn chết, lúc đó con không thấy được đâu, máu thịt lẫn lộn, cũng không nhìn ra được cái gì.”

Hoàng Đan giương mắt,“Mẹ, sao lúc trước mẹ không nói với con?’’

Trần Kim Hoa nói,“Loại chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì, mẹ nghĩ đến đều cảm thấy đáng thương.”

Hoàng Đan nói,“Sao chị Thúy Linh có thể yên tâm để đứa con ở trong phòng?’’

Trần Kim Hoa nói:“Anh Đại Quý con có ngó ngàng gì tới đâu,thật là, không hiểu thế nào mà nó có thể bỏ con để đi ra ngoài chơi cho được.”

Hoàng Đan nói,“Anh Đại Quý sao lại hồ đồ như vậy?”

Trần Kim Hoa nói,“Còn không phải là do Hà Vĩ lôi kéo sao, anh Đại Quý con lại không chịu được phép khích tướng của nó, nên chết vì sĩ diện.”

Bà lau mắt:“Đứa trẻ còn không đến một tuần tuổi mà biến thành như vậy, người làm mẹ có thể không đau lòng chết sao?”

Hoàng Đan buông mí mắt xuống, cậu cho rằng biết rõ nguyên nhân đứa trẻ chết chỉ có ba người Vương Nguyệt Mai, Ngô Thúy Linh, Lý Đại Quý này, không ngờ còn có Trần Kim Hoa.

Tuy rằng Lý Đại Quý hoàn toàn ngược lại với niềm hi vọng con trai Lý Căn của Vương Nguyệt Mai,thế nhưng có một điểm lại giống với Vương Nguyệt Mai, đó là sĩ diện.

Hoàng Đan sợ chó, không dám nghĩ đến cảnh của đứa bé kia, cậu đi đến ghế trúc nhỏ bên trong ngồi:“Hệ thống tiên sinh, tôi có khả năng đã tìm được sợi dây đầu mối rồi.”

Hệ thống:“Chúc mừng.”

Hoàng Đan nói,“Ngày mai tôi muốn ở trước mặt Trương Anh Hùng diễn một màn,quyết định xem nhiệm vụ lần này của tôi có thể thành công hay không, mi có đề nghị gì không?”

Hệ thống,“Tại hạ cho rằng, hành động biểu diễn có thể kém một chút, lời kịch không thể không như ý.”

Hoàng Đan nói:“Rất có lý.”

Cậu ở trong lòng làm rõ chân tướng mấy lần, nhớ thuộc làu:”Cám ơn, hệ thống tiên sinh.”

Hệ thống:“Không khách khí.”

Hoàng Đan đi tìm Lý Căn, hai người hàn huyên một hồi lâu, buổi chiều chia ra làm việc.

Sau trời tối, Lý Căn lặng lẽ rời khỏi thôn, đi tìm Lưu Đông Lai.

Ngày hôm sau, Hoàng Đan thấy ba mẹ Trương Anh Hùng đi ra ngoài, cậu đạp lên vai lý Căn leo vào nhà cậu ta, kết quả tay bị mảnh thủy tinh trên tường đâm trúng liền rơi xuống.

Lý Căn ôm lấy người, hút hết máu tay cậu:“Em coi chừng một chút.”

Hoàng Đan đau đến nhe răng trợn mắt, nửa chết nửa sống ngồi dưới đất, dựa vào đùi Lý Căn mà thở,chậm rãi leo lên lại.

Trương Anh Hùng nằm trên giường đang miên man suy nghĩ, thình lình nghe được giọng nói,bị dọa đến hai mắt trừng lớn,cả người đều quên nhúc nhích.

Hoàng Đan nói ra câu đầu tiên của lời kịch:“Anh Hùng,anh đã biết rõ những chuyện cậu làm rồi.”

Cậu vừa mở miệng, cảm xúc bắt đầu bộc lộ,công tác chuẩn bị rất tốt.

Trương Anh Hùng nhảy lên ngồi dậy:“Em làm cái gì?”

Trong mắt Hoàng Đan có thất vọng:“Chị Thúy Linh đều đã nhận tội, hiện tại người của đồn công an đang ở trước nhà cậu.”

Trương Anh Hùng đẩy ra Hoàng Đan chạy ra, nhìn qua khe cửa, Lưu Đông Lai đang ở đây.

Mặt cậu ta trong nháy mắt không còn một giọt máu.

“Bốn năm trước đầu năm Tịch Nguyệt,chị Thúy Linh đi đến ruộng trồng rau,anh Đại Quý ở nhà trông con, Hà Vĩ đến tìm anh ta đi chơi, lúc đi anh ta không đóng chặt cửa lại làm cho chó hoang chạy vào cắn chết đứa nhỏ.”

Hoàng Đan không nhanh không chậm nói:”Bác gái bận tâm mặt mũi, không muốn nghe lời ông tiếng ve liền che dấu mọi chuyện, nói với bên ngoài là chết ngoài ý muốn.”

“Anh Đại Quý cam đoan với chị Thúy Linh,nói là anh ta đã biết sai,về sau nhất định cùng chị ấy sống tốt.”

Khi cậu nói có chú ý tới trên mặt Trương Anh Hùng lộ ra một tia trào phúng, giây lát lướt qua:’’Có thể anh Đại Quý không biết, đứa con đối với người mẹ có ý nghĩa lớn đến thế nào, trong lòng chị Thúy Linh hận anh ta, người trong thôn đều cho rằng cảm tình bọn họ rất tốt, không có đứa con còn có thể sống chung một nhà như thế, thực ra khi họ đóng cửa lại, không phải ầm ĩ thì chính là đánh nhau.”

“Bác gái vẫn không thích anh Đại Quý, đối với chuyện của anh ta không hề để ý, sống hay chết cũng không quan tâm, lại càng không quan tâm ở giữa hai người có cãi nhau  hay không, chỉ cần đừng xốc nóc nhà lên là được.”

Trương Anh Hùng ha ha, dựng ngón cái nói:“Đông Thiên,anh nói dối thật có bản lĩnh.”

Hoàng Đan tự mình nói:“Sức chịu đựng của con người đều có mức độ, một khi vượt qua mức độ đó thì không cách nào chịu đựng được nữa.”

“Kỹ năng bơi của anh Đại Quý tốt nhất ở trong thôn, hai năm trước anh ta không được khỏe bị sốt, chị Thúy Linh bằng cách nào đó làm cho anh ta đi gánh nước, thừa dịp anh ta không chú ý thì đập một gậy vào gáy anh ta,  sau đó đẩy người vào bên trong ao chết đuối.”

Trương Anh Hùng nói,“Nực cười,chị Thúy Linh là một cô gái sao có thể làm ra được chuyện này, còn có thể thần không biết quỷ không hay mà trở về nhà?”

“Chị ấy là một người có tính tương đối cố chấp, luôn muốn cố gắng hết sức hoàn thành mọi chuyện, cho nên chị ấy còn có đồng lõa.” Hoàng Đan nhìn Trương Anh Hùng, nói từng chữ,“Chính là cậu”

Trương Anh Hùng nghe xong giống như nghe được truyện cười:“Tại sao em lại phải làm như vậy?”

Cậu ta cười ha ha:“Không phải anh cảm thấy em thích chị Thúy Linh chứ? Đông Thiên, em không ngốc, không thể vì quả phụ mà làm ra chuyện như thế đâu?”

Hoàng Đan nói:”Nói đến cái này thì phải nói về một chuyện của mấy năm về trước.”

Lúc Hoàng Đan nói ra chuyện ở Lữ Đình, nụ cười giả vờ trên mặt Trương Anh Hùng chợt đông cứng lại.

“Cậu rất cảm kích chị Thúy Linh, nếu không có chị ấy thì cậu đã bị người ta đánh chết,  cho nên cậu xem chị ấy là ân nhân, cho rằng chị ấy là người tốt nhất trên đời.”

Hoàng Đan nói,“Về sau cậu biết anh Đại Quý cưới chị Thúy Linh làm vợ, cậu cảm thấy thấy đối với chị ấy, anh Đại Quý không xứng, cho nên ngày tân hôn lén lút đến tìm chị ấy,  nói hết chuyện anh Đại Quý ăn chơi liêu lỏng ở bên ngoài, để hi vọng chị ấy rời khỏi đó.”

Trương Anh Hùng cúi đầu.

“Chị Thúy Linh vì mặt mũi của gia đình nên cũng không rời đi, hơn nữa ngày tân hôn đó, bạn học của chị ấy cũng đến, chị ấy cũng không muốn nghe bàn tán bên ngoài,  mà một điểm quan trọng nhất là anh Đại Quý cao lớn tuấn tú, có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh ta, vì thế lúc ấy chị Thúy Linh cũng phần nào thỏa mãn được lòng hư vinh của mình.”

“Sau khi thành hôn anh Đại Quý thường hay ra ngoài chơi, chị Thúy Linh không quản lý được anh ta, mới chậm rãi hiểu được cuộc hôn này là một sai lầm, đến khi đứa con chết đi,  chị ấy hoàn toàn sụp đổ.”

Hoàng Đan nói:“Hai năm trước, chị Thúy Linh cuối cùng cũng hạ quyết tâm muốn thoát khỏi anh Đại Quý,  vì vậy cậu giúp chị ấy đi giết chết anh Đại Quý.’’

“Bởi vì bác gái không thích anh Đại Quý nên cũng ghét lây sang chị Thúy Linh, không vì chị ấy ưu tú mà thích chị ấy, còn đem cái chết của cháu trai đổ lên đầu chị ấy, mỗi ngày kiếm chuyện càng nghiêm trọng hơn, không khác gì tra tấn.”

Trương Anh Hùng vẫn có thái độ như cũ.

Hoàng Đan nói:“Chị Thúy Linh không thể kể chuyện này cho ai, chỉ có thể nói với cậu, cậu nghe nhiều rồi thì đối với bác gái sinh ra một cảm giác căm ghét, thậm chí là tâm lý vặn vẹo, cảm thấy bà ta đáng chết, chỉ khi bà ta chết thì chị Thúy Linh mới sống tốt lên được.”

Trương Anh Hùng xuy một tiếng, không rõ ý gì.

“Cậu biết bác gái thích hoa thì lén lút đến chỗ bà ta hay hái đẩy bà ta xuống núi, dẫn đến bà bị liệt nửa người.”

Hoàng Đan vừa nói thấy sắc mặt Trương Anh Hùng một bên biến hóa liên tục nên mới sửa lời:“Không ngờ bác gái chỉ bị liệt, anh trở về nhà, chị Thúy Linh thay đổi quyết định muốn tiếp tục ở lại nhà họ Lý.”

“Bởi vì chị Thúy Linh thích anh.”

Ngón tay đang thả xuống của Trương Anh Hùng giật giật một hai cái.

“Cậu phát hiện bí mật này trong tập thơ của chị ấy.” Hoàng Đan nói,“Cậu sợ chuyện anh Đại Quý chết sẽ bị điều tra lại nên khuyên chị Thúy Linh đi, nhưng chị ấy không nghe, cố chấp muốn theo đuổi hạnh phúc của bản thân, cậu buộc lòng phải trông coi chị ấy một lần nữa.”

“Có một lần, cậu nghe được Hà Vĩ đứng trước cửa nhà chị Thúy Linh mắng chửi, nói chị Thúy Linh là người đàn bà dâm đãng, cậu liền dọa ma gã, khiến gã bị bệnh không ngồi dậy nổi.”

Cậu nói:”Bác gái phát hiện chị Thúy Linh thích anh, cảm thấy chị ấy đã từng gả cho một người nên không xứng với anh, vì vậy khi bác gái biết Hà Vĩ đối với chị Thúy Linh có suy nghĩ có không an phận, còn cố tình kêu chị ấy đến nhà Hà Vĩ đưa gà, muốn chị ấy mình tự hiểu lấy, không còn mặt mũi để tiếp tục chờ đợi nữa.”

Tay Trương Anh Hùng nắm thành quyền.

Hoàng Đan nói:“Buổi tối chị Thúy Linh thường xuyên đứng trên bờ ruộng đọc thơ,   có thể sẽ khóc, cậu lúc nào cũng nói chuyện cùng chị ấy, ngày đó cậu phát hiện dấu vết trên cổ chị ấy thì tức giận, làm một người giấy rồi mặc áo choàng ngắn của anh Đại Quý đem đi dọa Hà Vĩ, không ngờ sẽ hù chết gã ta.”

Trương Anh Hùng bóp chặt cổ Hoàng Đan:“Tao cho mày nói hưu nói vượn.”

Cậu ta không kiềm chế được cảm xúc:’’Cái gì người giấy, cái gì áo choàng ngắn, mày cho rằng tao là Đại La thần tiên sao!”

Hoàng Đan khó thở, mặt cũng biến thành màu tím.

Đúng lúc này, Lý Căn canh giữ ở cửa sau để phòng ngừa người chạy trốn tiến vào, đá một cước làm Trương Anh Hùng văng thật xa.

Một đá đó là cơn tức giận của hắn.

Hoàng Đan sờ cổ không ngừng ho khan,“Chuyện này là chị Thúy Linh tự mình nói ra, Anh Hùng, cậu còn muốn nói gì không?”

Bộ mặt Trương Anh Hùng dữ tợn, cậu ta lớn tiếng rít gào:“Trương Đông Thiên, ai kêu mày xen vào việc của người khác? Tao là em họ của mày, tại sao mày lại hại tao?”

Hoàng Đan nói:”Đao lưỡi liềm ở trước cửa nhà tôi là cậu làm đúng không?’’

Mặt đầy phẫn nộ của Trương Anh Hùng cứng đờ lại.

Cậu ta lại một lần nhào lên đến, bị Lý Căn nhẹ nhàng kiềm chế.

Hoàng Đan buông lỏng một hơi, toàn bộ phía sau lưng đều ướt, chỉ có trời biết, toàn bộ quá trình đều là thử Trương Anh Hùng.

Lưu Đông Lai dẫn Trương Anh Hùng đi, rất nhanh đã lan truyền trong thôn, những chuyện cậu nói với Trương Anh Hùng, cơ bản đều có thể phản bác lại, nếu không vì sự thật là như vậy, Trương Anh Hùng cũng sẽ không tin là do Ngô Thúy Linh khai ra.

Hoàng Đan kêu lên hệ thống, cậu nhìn màn hình nhiệm vụ xuất hiện trước mặt, điền tên Ngô Thúy Linh và Trương Anh Hùng vào khung cuối cùng:“Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây chứ?”

Hệ thống không lên tiếng.

Hoàng Đan nói:“Không phải sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, thì vẫn chưa xuyên về được, còn phải tiếp tục ở lại thế giới này đó chứ?”

Hệ thống:“Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn……”

Hoàng Đan đánh gãy:“Hệ thống tiên sinh, mi không có cách nào trả lời đúng không, tôi biết rồi.”

Cậu bất ngờ xuyên đến đây, có thể cũng sẽ bất ngờ xuyên trở về.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.

Lưu Đông Lai tiết lộ, Trương Anh Hùng một lần lại một lần nói cậu ta không nói dối, ngày Vương Nguyệt Mai chết, Ngô Thúy Linh đang ở nhà cậu ta thật, giúp cậu ta giải đề toán, trước khi phát thanh vang lên cũng chưa từng rời khỏi nhà.

Bọn họ không giết Vương Nguyệt Mai.

Lý Căn nhìn chằm chằm thanh niên:“Đông Thiên, em nói,nếu không phải Trương Anh Hùng và Thúy Linh, thì ai đã giết mẹ anh?”

Hoàng Đan đang uống nước liền bị sặc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN