Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không? - Chương 6: Bướm đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?


Chương 6: Bướm đêm



Tiểu thiếu gia hôm nay mơ màng được công cõng về đến tận nhà, lúc tỉnh giấc thì trên người đang khoác áo của công mà công lại không có trong xe.

Cậu chui từ áo khoác ra nhìn thấy công đang hút thuốc, trong bóng đêm, công ngồi trước xe, hai chân thon dài tùy ý duỗi ra, chỉ mặc một chiếc sơmi, dưới sơmi là cơ bắp rắn chắc, lúc nhìn kĩ còn thấy được góc hình xăm lộ ra nơi cổ áo.

Anh thấy tiểu thiếu gia chui ra từ trong xe, trên đầu còn có mấy lọn tóc lộn xộn, không nhịn được nụ cười.

Anh dụi điếu thuốc trên tay, bước đến giúp tiểu thiếu gia sửa sang lại mái tóc.

“Nên về nhà thôi, tiểu thiếu gia, em ở bên cạnh anh cả ngày thế này người nhà không lo à?” Công hỏi.

Tiểu thiếu gia lắc đầu “Ngày nào em cũng báo cáo với chị, còn có cả bảo tiêu đi theo em, rất an toàn”

“Hơn nữa…” Tiểu thiếu gia nhìn anh cười “Em biết anh không phải người xấu.”

Công bật cười, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ non nớt.

Cậu là tiểu vương tử lớn lên trong tháp ngà, còn anh là kẻ kiếm ăn trong đao kiếm, có thể nói là khác biệt như trời và đất.

Những chuyện xấu anh từng làm so với điều xấu nhất tiểu thiếu gia có thể tưởng tượng chỉ e phải cách đến một ngàn lần.

Nhưng anh không nói thêm gì, chỉ giục tiểu thiếu gia mau về nhà.

Nơi này chỉ cách nhà họ Chung hơn trăm met, anh nhìn tiểu thiếu gia lưu luyến vừa bước đi vừa quay đầu lại nhìn anh.

Công lại châm thuốc.

Khi nãy tiểu thiếu gia còn đang ngủ, anh nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là một vị tiền bối của anh, người một tay giúp anh lên đến vị trí này.

Đại ca kia hỏi tình hình gần đây của anh xong lại nửa đùa nửa thật hỏi “Nghe nói cậu bị một bé con quấn thân? Thế nào, muốn ổn định rồi hả, cho anh gặp cái xem nào?”

“Anh đùa gì thế?” Công cũng cười nói theo “Đứa nhóc kia tuổi cũng sắp đủ tuổi con em, sao em nỡ làm hỏng nó, em có phải cầm thú đâu. Đại ca, anh cứ giục con anh đính hôn trước đi.”

Đại ca thở dài tiếc nuối “Hành Chu à, khi nào cậu mới có thể thoát ra đây. Chuyện quá khứ đã qua rồi…”

Công không nói gì, trước mắt lại hiện lên gương mặt tái nhợt yếu ớt, khuôn mặt kia ngâm trong làn nước lạnh băng, dùng ánh mắt tối tăm trống rỗng nhìn anh.

Anh nhắm chặt mắt, trầm mặc hút thuốc.

Đại ca biết khuyên không được nhưng cũng không từ bỏ ý định.

“Anh nghe bảo đứa nhóc kia tốt lắm, rất thích cậu. Cậu bảo không có tâm tư gì với người ta thì bây giờ cậu đang làm gì đấy? Ngu Hành Chu, cậu đừng có lừa anh, anh còn không biết đồ khốn nhà cậu thích cái gì sao?”

Ngu Hành Chu không để ý chuyện mình bị mắng là đồ khốn.

Anh nghĩ đến gương mặt đáng yêu tuổi trẻ của tiểu thiếu gia, dáng vẻ hăng hái lúc mặc đồng phục, bộ tây trang ôm lấy vòng eo tinh tế, nhón chân phát biểu trước toàn trường.

Anh cảm thấy bản thân chẳng phải chính là một tên khốn đó sao?

Biết rõ bản thân không thích hợp ở bên tiểu thiếu gia, lại cứ không chịu mở miệng.

Ba mươi mấy năm cuộc đời trước kia đều trôi qua trong hỗn loạn, thật vất vả mới an ổn được hai năm nay, một trái tim vừa thanh bình chút ít liền có cái bánh bơ ngọt như tiểu thiếu gia đưa đến trong ngực anh.

Ngốc nghếch nhìn anh như thế, cho rằng anh là ngưu lang, tiêu tiền bao anh, còn vụng về ngốc nghếch mà đối xử tốt với anh.

Ngu Hành Chu im lặng thật lâu, ban đầu anh đồng ý để tiểu thiếu gia “bao dưỡng” chẳng qua là vì cảm thấy thú vị, chuẩn bị chơi với tiểu thiếu gia đôi ngày rồi sẽ ngả bài.

Kết quả sau đôi ngày anh lại chần chừ không dám mở miệng, mỗi lần lời đến bên môi rồi lại bị nuốt vào trong bụng.

Anh tiếc.

Tiếc khi đem một tiểu thiếu gia mềm mại như thế đưa cho kẻ khác.

Mỗi ngày nhìn tiểu thiếu gia mặc đồ da báo chạy đến, nhìn rõ ràng cậu ngoan ngoan lại học giả vờ hung dữ đã cảm thấy trong tim giống như có một mặt trời nhỏ.

“Đại ca, nhóc con kia chỉ nhất thời u mê em thôi” Ngu Hành Chu hút đến hơi cuối cùng của điếu thuốc, tàn thuốc rơi trên bộ đồ sang quý, cháy thành một cái lỗ.

“Đợi đến khi nhóc con lớn một chút, gặp nơi phồn hoa lại gặp người ưu tú thì sẽ nhanh chóng nhận ra lúc thiếu thời thích một ông già như em là việc đáng buồn cười đến thế nào.”

“Cứ cho là em không cự tuyệt nhóc ấy, thì cũng sẽ có ngày nhóc ấy buông tay em.” Ngu Hành Chu lại châm một điếu thuốc, tàn thuốc sáng lên một đốm lửa trong ánh mắt của anh, anh nhìn về phía xa “Em có chừng mực”

Đại ca ở đầu dây bên kia cũng không nói nữa, hít một hơi dài “Cậu tự lo cho chính mình cho tốt”

Gác máy, Ngu Hành Chu đứng lên phủi tàn thuốc xuống, anh đứng ngoài cửa xe nhìn dáng vẻ ngủ ngoan của tiểu thiếu gia qua một lớp kính.

Hai tháng nữa tiểu thiếu gia mười tám tuổi, cũng là hai tháng nữa Ngu Hành Chu có việc phải đến châu Âu.

Anh nghĩ, cứ đợi đến khi tiểu thiếu gia mười tám đi.

Duyên phận của anh cùng tiểu thiếu gia mềm mại này cũng chỉ có thể kéo dài đến khi ấy.

Đau dài không bằng đau ngắn, nhân lúc anh còn chưa lún sâu vào, phải nói lời từ biệt với tiểu thiếu gia trân quý, có lẽ chính là kết thúc thích hợp nhất.

Có lẽ một ngày nào đó, tiểu thiếu gia sẽ biết những gì anh đã trải qua, sẽ biết người cậu yêu căn bản không đáng để cậu phí nhiều tâm tư như thế.

Anh mở cửa xe, nhân lúc tiểu thiếu gia ngủ, hôn trộm lên trán cậu.

Anh biết mình là kẻ ích kỉ, rõ ràng bây giờ có thể lập tức chấm dứt mối quan hệ này, sẽ càng dễ dàng hơn.

Thế nhưng anh lại giống như cánh bướm đêm đã lâu không được thấy ánh dương ấm áp. Biết rõ làm vậy là ti bỉ nhưng lại vẫn muốn thử xem cảm giác trở thành người yêu của tiểu thiếu gia là thế nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN