Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không - Chương 26: Đào Trạch Niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không


Chương 26: Đào Trạch Niên


Thật ra họ Đào không đích thân ra tay thì Trình Hề cũng đang định follow anh. Cho dù đối phương có khốn kiếp đến đâu thì cũng là đại tiền bối của cậu, về tình về lý thì đều phải follow người ta.

Cậu không follow lại ngay, là vì không chắc chắn Đào Thời Diên muốn follow mình thật, hay là trượt tay ấn nhầm.

Dù sao thì ảnh đế tam kim chủ động đi follow một nghệ sĩ debut hơn nửa năm, số lượng fan hâm mộ mới tăng gấp đôi làm gì chứ?

Nhưng giờ đối phương lại dùng hành động nói cho cậu biết, chuyện này là thật. Trình Hề vừa rầu rĩ, vừa lén lút lùi về sau, định chạy trốn ngay khi cần thiết.

Hành động của cậu nhanh chóng bị phát hiện, Đào Thời Diên nhíu mày: “Cậu đi đâu đấy?”

Trình Hề: “Cái fanfic với anh ý, em mới mở ra thôi, chưa đọc được chữ nào hết, thật đó!”

Đào Thời Diên: “……”

Đào Thời Diên nín cười nói: “Cậu nghe rõ câu hỏi của tôi rồi hẵng trả lời.”

“….Oh,” Trình Hề tuyệt vọng rồi, sự tuyệt vọng khiến khuôn mặt cậu không có biểu cảm gì cả: “Ngày mai còn phải ghi hình nữa, em về ngủ.”

Nói xong, Trình Hề vứt hết mặt mũi xuống đất dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ để chạy ra ngoài!

Đào Thời Diên phản ứng cực nhanh, anh phát huy ưu thế chân dài mà tiến lên mấy bước, tay trái kéo cổ tay của cậu nhóc lại, tay phải chống vách tường, ấn người ta lên tường.

Trình Hề bị anh vây giữa cánh tay và vách tường.

“Chạy cái gì.” Đào Thời Diên cau mày.

Trình Hề theo bản năng lùi về phía sau, lùi đến mức không thể lùi được nữa, bẹp dí trên vách tường, giọng điệu hung dữ: “………Em, em sốt ruột muốn quay về ngủ, không được à!”

Bây giờ đã sắp 2 giờ sáng, bên ngoài tối thui còn chưa tính, cậu nhóc chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, rất dễ bị cảm lạnh.

“Ngủ ở đây đi,” Đào Thời Diên nói: “Nếu như giờ về mà có người nhìn thấy, ngày mai hotsearch sẽ đổi thành tin tức hai ta yêu đương vụng trộm đó.”

………Ông đây điên à mà vụng trộm với anh? Trình Hề muốn phản bác lại, nhưng nhận ra tình cảnh của bản thân, nên đành mạnh mẽ nuốt ngược lời chưa nói vào: “……..Được được được em không về nữa, anh thả em ra đi.”

Đào Thời Diên bật cười, rốt cục cũng thả cậu ra.

Hơi thở có cảm giác vô cùng ngột ngạt đã biến mất, Trình Hề hít một hơi thật sâu. Lúc này mới nhận ra vừa nãy cậu đã quên cả hít thở, nhịn đến mức phổi phát đau.

……Không đúng, không phải là đau.

Cậu cụp mắt xuống, nhìn thấy chỗ vải vóc trên cổ tay áo ngủ dúm dó lại với nhau, họa tiết con mèo đã nhăn thành mấy hình thù vô cùng trừu tượng, giống như kẹo bông bị chảy nước.

Cậu vẩy vẩy tay, là bỏng, chỗ bị tóm lúc nãy nóng rát.

Dưỡng Tâm Điện có một thiên điện, ekip chương trình nghĩ không cần dùng tới nên không chuẩn bị chăn đệm gì. Hai ngày nay Đào Thời Diên đã sai Trương Tĩnh trải sẵn, Trình Hề không có mặt mũi chiếm dụng phòng ngủ của người ta, rất chủ động tự giác đi sang bên đó.

Khoảng cách tính theo đường chim bay từ thiên điện đến chính điện tầm ba thước, bởi vì lâu rồi không có đoàn phim nào sử dụng, nên cả căn phòng chẳng có hơi người, chỉ có mùi của đồ dùng làm bằng gỗ lẫn với mùi cỏ cây.

Trình Hề nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt trống rỗng. Mấy nay cường độ quay phim vô cùng lớn, rất hao phí thể lực, cảm giác mệt mỏi như một làn sóng ập tới, cậu nhắm mắt lại thử chìm vào giấc ngủ.

Sau mười phút chẳng có gì xảy ra, ngủ không được, thậm chí còn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào luôn.

Trạng thái như thế này không xa lạ gì, cậu trở mình chuẩn bị đếm cừu. Trong lúc vô tình cằm sượt qua cổ tay áo ngủ, ngửi được một mùi hương rất quen.

Giơ tay lên cẩn thận ngửi ngửi, cậu đã tìm ra nguồn gốc của mùi hương này rồi.

—— Đến từ tên khốn vừa nãy đã giam cầm cậu.

Mà lạ lắm nha, lúc ngửi thấy mùi hương này, thần kinh của cậu lại nhanh chóng thư giãn, tự nhiên cảm thấy rất yên tâm, thả lỏng.

Dường như có ai đó đang thì thầm bên tai cậu: “Yên tâm ngủ đi, anh ở đây.”

Vì vậy bóng tối không còn đáng sợ nữa, chuột bọ, côn trùng, rắn rết, yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối cũng không đáng sợ nữa, cậu có thể yên tâm ngon giấc rồi, cậu biết người kia sẽ xua đuổi mọi thứ đáng sợ đi.

Trình Hề lần thứ hai nhắm mắt lại, đáng tiếc một cơn gió vừa thổi qua, mùi hương trên quần áo lập tức bị gió thổi tan.

Liếc nhìn màn đêm đen đặc ở bên ngoài, thần kinh lại trở về trạng thái căng thẳng.

Mẹ kiếp, càng ngủ không được.

Trình Hề bực bội gãi tóc, ý thức được không thể tiếp tục như thế này nữa.

Hiện tại có Đào Thời Diên ở bên cạnh, cậu có thể tìm cơ hội tiếp cận Đào Thời Diên để ngủ, sau này thì phải làm thế nào? 《 Hành Trình 》 trước sau gì cũng sẽ quay xong, cậu và Đào Thời Diên cuối cùng vẫn phải mỗi người một ngả.

Phải nghĩ ra biện pháp.

Phương pháp làm một mẻ khỏe suốt đời, không gì bằng việc tìm ra nguyên nhân có thể ngủ lúc ở bên cạnh Đào Thời Diên, hiện tại về cơ bản đã có thể xác định được là do mùi hương.

Như vậy việc cần làm bây giờ, chính là phân tích kỹ càng xem rốt cục thì mùi hương nào có tác dụng.

Trình Hề nằm nhoài trên gối đầu, chống cằm cẩn thận nhớ lại:

Mùi hương trên người Đào Thời Diên không phức tạp lắm, có thể ngửi được có mùi thuốc lá, mùi nước hoa cùng với mùi hương dễ ngửi của loại bột giặt, nước xả quần áo nào đó.

Nhìn nhãn hiệu quần áo anh mặc, hầu hết là đồ cao cấp, cần phải đưa đến tiệm giặt ủi. Mà mỗi một cửa tiệm lại dùng một loại bột giặt, nước xả khác nhau, vì vậy cái thứ ba kia có thể trực tiếp gạch bỏ.

Còn lại hai cái trước đó.

Cậu chỉ cần biết rõ nhãn hiệu của nước hoa và thuốc lá, mua chúng rồi tự mình dùng thử một lần là OK rồi.

Nghĩ đến những giấc ngủ ngon ở cách đó không xa đang vẫy tay gọi cậu, Trình Hề vui vẻ đến mức đá đá chân —— Ngoại trừ tin được debut, đây là tin tức tốt nhất trong suốt 16 năm qua.

Ôm cái suy nghĩ này, dù cả đêm không ngủ được, lúc bị ekip chương trình gào rú bắt rời giường Trình Hề vẫn rất vui vẻ.

Cậu vốn muốn lén trở về Tùng Lan Các ăn bữa sáng, nhưng bị Đào Thời Diên chặn lại, hai người ăn xong ở Dưỡng Tâm Điện, Đào Thời Diên nói: “Đi theo tôi.”

Trình Hề nhớ ra, hôm qua đối phương đã nói muốn dẫn cậu tới một nơi. Cậu đi theo phía sau Đào Thời Diên, chờ đến lúc người trước mặt dừng lại, cậu mới nhận ra nơi này lại là cửa sau của Từ Ninh Cung.

Chỗ ở của Thái Hậu.

“Biết trèo tường không?” Đào Thời Diên hỏi.

“Biết,” Tâm trạng Trình Hề rất tốt, cậu nói đùa: “Anh định dạy hư em đấy à?”

Thời còn là học sinh, ở trong mắt thầy cô, trèo tường tuyệt đối là cái mác đặc trưng của học sinh hư. Đào Thời Diên nhíu mày: “Ừm, tôi dẫn cậu trốn học đi gặp phụ huynh trong nhà.”

…………Nói cứ như thể là đang yêu sớm vậy, Trình Hề xoa xoa vành tai: “Em trèo vào trước.”

Nói xong cậu dùng tay trái vịn tường, nhẹ nhàng lưu loát nhảy vào trong.

Thế này mà còn phải dạy? Đào Thời Diên nhún một cái, cũng theo cậu nhảy vào bên trong.

Từ lúc bắt đầu quay 《Hành Trình》, không ai nghĩ đến việc khách mời sẽ trèo tường, nên sân sau không lắp đặt camera cố định. Anh giai VJ thấy khách mời ‘vèo’ một cái rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, sốt ruột đến mức cũng muốn nhảy vào bên trong, nhưng không thể khiêng nổi máy quay lên, nên vội vàng yêu cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài: “Đạo diễn Lưu, nhanh nói người ta mở cổng sau Từ Ninh Cung ra, tôi không quay được!”

Đạo diễn Lưu ngạc nhiên: “Cậu đến cổng sau Từ Ninh Cung làm gì?”

“Thầy Đào dẫn Tiểu Trình trèo vào trong rồi!”

“…..” Đạo diễn Lưu muốn khóc quá.

Đào Thời Diên cmn cậu là do trời cao phái xuống khắc tôi hả?!!

Ông lập tức liên hệ với nhân viên quản lý bên khu quay phim mở cửa, mà trong khoảng thời gian chờ đợi đó, hai vị kia đã lặng lẽ âm thầm bước vào phòng ngủ của Thái hậu rồi.

Đào Thời Diên thấp giọng nói: “Tìm thứ gì đó có nét chữ của Thái hậu đi.”

Mặc dù Trình Hề không hiểu, nhưng cũng biết đây không phải là lúc để hỏi, hai người chia nhau ra tìm kiếm, cuối cùng tìm được một xấp giấy trên bàn đọc sách.

Trên giấy có tranh vẽ, kinh văn do thái hậu chép lại vv…..

Trình Hề càng nhìn chữ viết trên kinh văn càng thấy quen, lúc hai người chụm đầu vào nhau, khoảnh khắc Đào Thời Diên lấy thư của Triệu thái phi ra, Trình Hề bèn hiểu hết mọi chuyện.

—— Chữ viết trên kinh văn đâu chỉ là trông quen mắt, mà giống như đúc chữ trong mấy bức thư!

Nói cách khác, thư trong ngăn kéo của Triệu thái phi không phải là chữ viết của bà, mà là của Thái hậu!

Trình Hề hoang mang mất một lúc, rồi mới hỏi: “Bà ấy lấy thư người ta viết cho tiên đế làm gì?”

“Bà ấy chỉ lấy thư thôi sao?” Đào Thời Diên nói.

Đúng vậy, còn cả trâm cài tóc của Thái hậu nữa, Trình Hề càng mê man hơn: “Bà ấy muốn thu thập đồ để đổ tội cho Thái hậu?”

Ngoài biến thái, thì không tìm được lý do nào khác.

Đào Thời Diên im lặng rồi nói: “Cậu biết cũng nhiều đấy nhỉ.”

Dừng một chút, Đào Thời Diên lại nói tiếp: “Cậu có nhớ hình tượng của Triệu thái phi không, bà ấy từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cả hậu cung này tiên đế sủng ái bà ấy nhất?”

“Nhớ.”

“Bà ấy không có con, bình thường à?”

Trình Hề dường như hiểu ra điều gì đó, mơ mơ hồ hồ tìm được chút chân tướng, nhưng không dám xác nhận. Cậu nhíu chặt mày, mắt hơi trừng lớn, giống chú mèo con đang suy nghĩ xem phải giấu cá nhỏ của mình ở chỗ nào.

“…. Ngốc quá.”

Đào Thời Diên nhìn cậu mấy giây, rồi cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu: “Điều này chứng tỏ người Triệu thái phi thích không phải tiên đế, mà là Thái hậu.”

Đúng rồi nhỉ, nếu như vậy thì có thể giải thích được mọi chuyện. Vì thích Thái hậu, nên cho dù độc chiếm ân sủng Triệu thái phi cũng cố tình không sinh con. Vì thích Thái hậu, nên thà ở lại biệt uyển hoang vu này hết những năm cuối đời, ngày ngày tưởng nhớ bằng những lá thư Thái hậu viết cho tiên đế, bằng những vật bên cạnh Thái hậu, cũng không muốn quay về nhà mẹ đẻ.

Thời xưa, những phi tần không sinh con, sau khi Hoàng đế băng hà thường xuất gia hoặc về nhà mẹ đẻ. Ở bên cạnh gia đình sẽ tốt hơn lẻ loi một mình ở thâm cung nhiều.

Nhưng bà không muốn đi.

Ở đây có người bà yêu.

Trình Hề hiểu ra, bèn nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, có nói cho Thái hậu biết không?”

Đào Thời Diên nhướn mày: “Tôi tưởng cậu sẽ hỏi phụ nữ sao lại thích phụ nữ được.”

Nghe thấy vậy Trình Hề hơi sửng sốt, ở bên cạnh tên gay Triệu Tiểu Đào quá lâu, hơn nữa còn bị ép hít drama của Đào Thời Diên, nên cậu rất dễ cảm thông cho tình cảm của những người đồng tính.

Nhưng có thể chấp nhận một cách tốt đẹp như vậy, đúng là hơi lạ.

Cậu muốn giải thích, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, bên ngoài cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân!

… Má ơi, Thái hậu về rồi!

Phi tử tự ý xông vào tẩm cung của Thái hậu là tử tội, Trình Hề vẫn chưa quên thân phận của mình, cậu xoay người định tránh đi, nhưng lại bị Đào Thời Diên ngăn cản.

“Không cần đi đâu cả,” Đào Thời Diên hờ hững nói: “Có tôi ở đây, không ai dám động vào cậu.”

….Được thôi, thực ra cũng trốn không thoát, bên ngoài có người canh giữ, cậu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tên hoàng đế khốn kiếp này thôi.

Thái hậu nhanh chóng đẩy cửa bước vào, giọng nói rất nghiêm khắc: “Trình quý phi to gan, dám xông vào tẩm cung của ai gia, người đâu!”

“Khoan đã,” Đào Thời Diên trầm giọng nói: “Trình quý phi là do trẫm dẫn đến, mẫu hậu muốn bắt người trước mặt trẫm hay sao?”

“Hoàng thượng, hôm nay ả đã dám xông vào tẩm điện của ta, thì ngày mai sẽ dám xông vào tẩm điện của người, hoàn toàn coi thường phép tắc, phải cho ả biết thế nào là lễ độ!”

Không cần phải chờ đến ngày mai, chuyện xông vào tẩm điện của anh hôm qua Trình quý phi đã làm rồi. Đào Thời Diên mím chặt khóe môi: “Phép tắc trong vương triều này là do trẫm đặt ra, vậy trẫm sẽ thêm một cái nữa, về sau cả hậu cung rộng lớn này, Trình quý phi muốn đi đến đâu thì có thể đi đến đó.”

Đạo diễn Lưu nghe trộm ở sau hậu trường chép miệng.

Cổ có Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu, kim có Hoàng đế Đào thay đổi phép tắc ngay tại chỗ.

“….” Hôn quân từ đâu đến, có cần thiên hạ này nữa không hả?

Thái hậu nghẹn họng, sừng sộ lên: “Được, nếu Hoàng thượng đã cố ý làm như vậy, thì ai gia sẽ buông tha cho Trình quý phi. Nhưng cô ta phải đưa ra cho ai gia một lý do chính đáng khi xông vào tẩm điện!”

Đến rồi đến rồi, bài kiểm tra đánh giá lại đến nữa rồi. Trình Hề nhắm mắt cúi người: “Bẩm Thái hậu, nô tì tới đây để điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu thái phi.”

Diễn viên đóng vai Thái hậu có diễn xuất không tệ, bà lập tức lộ ra một chút cảnh giác, một chút buồn bã, một chút ánh mắt đau thương: “…….Vậy ngươi đã điều tra được chân tướng chưa?”

“Bẩm,” Trình Hề thử dò xét nói: “Triệu thái phi là chết do tự sát, nếu nô tì đoán không sai…..”

Trình Hề hít sâu một hơi: “Bà ấy đã chuẩn bị thuốc độc từ trước, chỉ đợi đến lúc đi dạo hồ nhìn người một lần cuối cùng, rồi rời khởi thế gian rộng lớn này.”

Không cần nghi ngờ, suy đoán của Trình Hề vô cùng chính xác. Đạo diễn Lưu hét lên một tiếng đờ mờ, còn đạo diễn thiết kế nội dung thì đã nước mắt đầm đìa rồi.

Thái hậu cụp mắt, không ai thấy được cảm xúc của bà, một lát sau bà mới ngẩng đầu lên, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm đó: “Các ngươi suy luận ra như thế nào.”

Đào Thời Diên nói: “Không phải gọi là 《Hành Trình Bất Ngờ 》sao, chỉ cần suy nghĩ theo hướng không ngờ tới một chút thì ra thôi.”

Thái hậu: “. ”

Thái hậu đỡ trán: “Vậy ai là người suy luận ra trước?”

Trong lời nói của bà ý tứ rất rõ ràng, muốn dựa theo độ cống hiến để cho điểm.

Lần ghi hình của trạm thứ hai đã sắp kết thúc, là phần cốt truyện lớn nhất của trạm này, “Cái chết của Thái phi” chắc chắn là cửa có điểm cao nhất.

Tình hình hiện tại là:

Trình Hề đạt tước vị Quý phi, đứng đầu trong số bốn vị khách mời ở hậu cung; Hứa Lệ Sơ bị giam ở Đông Cung phạt quay mặt vào tường hối lỗi ba ngày chẳng làm được gì cả, số điểm ít ỏi đến đáng thương; Mấy ngày này hậu cung vô cùng yên ổn, toàn bộ phi tử đều còn sống, lại còn cho ra Long chủng, vụ án bí ẩn cũng được phá, đoán chừng điểm của Đào Thời Diên và Trình Hề không chênh lệch nhiều.

Vì thế hiện giờ không phải là cuộc cạnh tranh của sáu khách mời nữa.

Mà chính là trận quyết chiến của Trình Hề và Đào Thời Diên.

Trình Hề không do dự, định nói là Hoàng thượng, bởi vì vốn là do Đào Thời Diên nghĩ đến điều đó trước.

Nhưng người bên cạnh đã lên tiếng sớm hơn cậu một bước: “Là Trình quý phi.”

“Được, ai gia biết rồi.”

Thái hậu vội vàng chạy theo nội dung của vở kịch, không chú ý tới phản ứng của Trình Hề, giọng bà mệt mỏi nói: “Chưởng quản hậu cung mấy chục năm, ai gia mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi. May mà hậu cung vẫn yên ổn, Trình quý phi, tiếp chỉ ——”

“Ai gia ban tước vị hoàng hậu này cho ngươi, từ nay về sau cùng vương triều Đại Đào có vinh hưởng vinh, có nhục cùng chịu. Cũng ban thưởng cho bào thai trong bụng ngươi cái tên ‘Trạch Niên’, ngụ ý phúc phận kéo dài muôn đời.”

Đào Trạch Niên…..Không phải nói chứ, tên hay lắm luôn á, Trình Hề nhẩm đi nhẩm lại hai lần, rồi mới chợt hiểu ra ——

Kịch bản của trạm thứ hai đến đây là kết thúc, thân phận cũng không còn tồn tại nữa, căn bản là không cần thiết phải đặt tên cho thai nhi!!!

Ekip chương trình chó má lại đang giở trò quỷ gì rồi, chẳng lẽ tư liệu cho fan CP viết fanfic còn chưa đủ nhiều à???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN