Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không - Chương 42: Rau Cần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không


Chương 42: Rau Cần


Đến trường quay, đạo diễn nổi tiếng Lâm Tuyết Phong nhận ra trạng thái của mấy diễn viên chủ chốt hơi bất thường.

Đầu tiên là Thang Vũ Khuynh đóng vai phản diện, khuôn mặt của anh ta trông rất đau khổ, quai hàm phồng lên, ánh mắt mang theo chút ai oán, giống như mới bị ai đó làm tổn thương nặng nề, toàn thân tỏa ra hơi thở của oán phụ.

Thứ hai là Trình Hề – ‘niềm vui mới’ của ông, cậu nhóc vẫn rất đẹp trai, vẫn hoạt bát, nhưng ánh mắt cứ trốn trốn tránh tránh, trông cực kỳ chột dạ. Giống như học sinh sợ chạm phải ánh mắt của giáo viên sẽ bị kêu lên trả lời câu hỏi vậy.

Đào Thời Diên – niềm kiêu hãnh của ông thì lại khác hoàn toàn. Tên này vẫn mang theo khuôn mặt thường dùng, ánh mắt trầm lắng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Nhưng lúc anh thỉnh thoảng liếc nơi nào đó, thì trên mặt sẽ hiện lên chút ý cười không tên.

Trông rất…. đểu.

Phải, miêu tả như thế có lẽ không tốt lắm, nhưng mà nhìn rất đểu thật.

Lâm Tuyết Phong tò mò: “Mấy cậu bị sao vậy?”

Ánh mắt ai oán của Thang Vũ Khuynh bay về phía Đào Thời Diên: “Tôi sẽ không nói cho chú biết, Đào Thời Diên bắt nạt tôi và Cam Nhỏ đâu.”

Biết ngay mà.

Đã có mối quan hệ trước đây, Lâm Tuyết Phong không cần phải cố gắng nịnh bợ Đào Thời Diên, mà trực tiếp khiển trách: “Bao nhiêu tuổi rồi, tập trung vào chuyện chính, bớt đùa đi!”

Lời này hoàn toàn không có lực sát thương, Đào Thời Diên định ‘vâng’ một tiếng qua loa cho xong chuyện, nhưng lại nghe Trình Hề nói: “Không không, anh ấy không bắt nạt cháu!”

Thang Vũ Khuynh: “…………..”

Mịa nó chứ, trong tổ chức lòi ra một kẻ phản bội!

“Phải,” Đào Thời Diên mang theo ý cười nói: “Chúng tôi thảo luận về kịch bản suốt, hôm qua Tiểu Trình tới xin tôi chỉ bảo về việc đọc lời thoại, học đến 2h sáng luôn đó.”

Hai giờ sáng………

Ánh mắt Trình Hề giật giật.

Sau khi học lời thoại đến 2h sáng, đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cậu hiểu rất rõ.

“Ồ, vậy à…. giỏi lắm giỏi lắm,” Lâm Tuyết Phong cực kỳ hài lòng, ông căn dặn: “Phải giữ tinh thần hăng hái này nha Tiểu Trình…… Thời Diên, đêm nay cậu nhớ dạy tiếp nhé, phải huấn luyện cho cậu ấy khá lên một chút.”

Đào Thời Diên ra dấu ‘OK’.

Lúc này, tổ ánh sáng và tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong. Lâm Tuyết Phong xua tay ra hiệu cho mọi người rời khỏi trường quay, rồi quay lại vị trí đạo diễn của mình.

Biết việc quay phim sắp bắt đầu, Đào Thời Diên và Thang Vũ Khuynh khôi phục lại vẻ mặt thường ngày của mình; mặc dù Trình Hề không thể khôi phục nhanh như vậy, nhưng vẫn đang cố gắng thôi miên bản thân không được nghĩ đến chuyện tối qua, mà ra sức gặm quyển lời thoại.

Mười phút sau, thư ký trường quay đánh bảng: “ 《Liệp Nhật》 trường 36, màn 1, cảnh 1A!”

Bên bờ sông Thanlwin, Chu Minh Sinh xách giỏ trúc, vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ.

Hòn đá nhỏ lăn một mạch rất xa, rồi dừng lại bên cạnh một thân thể trông như đang hôn mê ở bờ sông. Chu Minh Sinh ngạc nhiên dừng bước, thì nhìn thấy một bộ quân phục cực kỳ quen mắt.

Trong trí nhớ mơ hồ của tuổi ấu thơ, tất cả những hình ảnh của cha đều liên quan đến bộ quân phục này. Đôi mắt cậu chấn động, rồi xoay người rời đi. Nhưng bước chân ngày càng chậm, ngày càng chậm, cuối cùng cậu cắn răng, rồi quay lại bên cạnh người nọ.

Cậu cúi người, giọng điệu cứng đờ, vừa giống đang dọa nạt lại giống như tức giận: “Này? Này! Anh đừng nằm đó giả chết, sông Thanlwin có cá răng đao, anh sẽ bị ăn thịt đó!”

Lâm Tuyết Phong ngồi sau camera giám sát ‘Ồ’ một tiếng, rồi nghiêng đầu nói với Lục Hành Chỉ: “Không tệ, xem ra tối qua Thời Diên không tốn thời gian vô ích.”

Lục Hành Chỉ sửng sốt: “Tối qua Tiểu Hề vẫn luôn ở cạnh Đào Thời Diên ạ?”

“Phải, nghe nói dạy đến gần sáng luôn. Chậc, có lòng ghê.”

Lục Hành Chỉ cụp mắt, không nói thêm gì nữa.

Cảnh này chủ yếu phụ thuộc vào diễn xuất của Trình Hề, vì Đào Thời Diên chỉ chịu trách nhiệm nằm ngay đơ trên mặt đất là được. Lần đầu tiên Trình Hề thể hiện cũng tạm được, nhưng Lâm Tuyết Phong đã tốt còn muốn tốt hơn, nên bảo cậu diễn lại thêm ba lần nữa.

Sau lần thứ tư, cảnh quay đầu tiên trong đời của Trình Hề đã kết thúc, Lâm Tuyết Phong hô: “Qua, chuẩn bị màn tiếp theo.”

Cậu bé Chu Minh Sinh vẫn ngồi xổm bên bờ sông chưa rời đi.

Mãi cho đến khi Đào Thời Diên mở mắt ra, cậu lập tức giơ tay qua.

Da của Trình Hề quá trắng, không phù hợp với môi trường sống của Chu Minh Sinh, nên chuyên viên trang điểm đã cố tình dùng phấn lót để bôi đậm lên phần da lộ ra bên ngoài của cậu.

Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bàn tay, vì từng đàn piano mấy năm, nên ngón tay cậu thon dài, khớp xương đều đặn. Đầu ngón tay tròn tròn, có một nét đáng yêu không thể nào giải thích được.

Tầm mắt của Đào Thời Diên rơi trên ngón tay cậu mấy giây, rồi lập tức dời đi chỗ khác: “Cố ý ngồi đợi để kéo tôi dậy à?”

“…….Không phải,” Trình Hề chớp mắt: “Ngồi xổm lâu chân bị tê, tiện thể kéo anh dậy luôn thôi.”

“Ồ….”

Đào Thời Diên cố ý kéo dài âm cuối, rồi nắm chặt tay Trình Hề chậm rãi đứng dậy. Lúc sắp ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên anh nghiêng người ra sau!

Không kịp phản ứng, Trình Hề bị anh kéo lảo đảo về phía trước, từ ngồi xổm đã biến thành hai đầu gối quỳ xuống đất. Đồng thời để giữ thăng bằng, còn ôm chặt lấy cánh tay Đào Thời Diên!

“Chân tê ghê quá nhỉ,” Đào Thời Diên nhíu mày: “Quỳ luôn rồi kìa.”

Trình Hề: “……………..”

Cậu đúng là dư lòng tốt mà!

Hất tay Đào Thời Diên ra, Trình Hề phủi đầu gối rời đi!

Để đạt được hiệu ứng chân thực, Đào Thời Diên đã thực sự ngâm mình trong dòng sông, áo quần ướt sũng nước từ đầu tới chân. Anh đứng dậy theo Trình Hề, vải vóc phẳng phiu dán sát trên da, phác họa bờ vai rộng và vòng eo nhỏ của anh, body rất hoàn hảo.

Chân trái buộc một cái đai vũ trang quấn chặt 1/3 đùi. Có một cái súng gỗ dắt trên đai vũ trang, trông vừa sắc sảo vừa….. quyến rũ.

Đi được nửa đường, Trình Hề không nhịn được mà quay đầu lại. Cậu liếc nhìn Đào Thời Diên, rồi vội vàng quay đầu lên giống như bị điện giật, dùng sức xoa xoa hai má.

Cả buổi sáng trôi qua trong sự bận rộn của việc quay phim và bị mắng, trước đây Trình Hề từng nghe tiền bối trong công ty nói quay phim rất mệt, nhưng không ngờ lại mệt như vậy.

Không chỉ mệt về mặt thể lực, mà đóng chung với những diễn viên như Đào Thời Diên, áp lực lớn hơn gấp nhiều lần so với những diễn viên bình thường khác, mặc dù Đào Thời Diên đã hơi tém bớt lại, nhưng Trình Hề vẫn bị khớp.

Cuối cùng cũng tới giờ nghỉ trưa, trên người Trình Hề đã ướt sũng giống Đào Thời Diên. Quay lại phòng nghỉ, thay một bộ quần áo khô ráo, Triệu Tiểu Đào đưa cho Trình Hề hộp cơm do đoàn phim phân phát ——

Ngoài cửa vang lên tiếng Lục Hành Chỉ: “Tiểu Hề, có trong đó không?”

Trình Hề vội vàng chạy tới mở cửa: “Có.”

“Ăn cơm một mình chán quá, nên anh tới tìm em ăn chung,” Lục Hành Chỉ nhìn Triệu Tiểu Đào: “Không làm phiền hai người chứ?”

“Không đâu,” Trình Hề nói: “Đúng lúc em cũng định nhờ anh chỉ bảo cho em một số vấn đề về cảnh quay.”

Trong một cảnh quay, vị trí máy quay, ánh đèn..v..v cần được sắp xếp sẵn, để không làm lỡ thời gian, tổ đạo diễn thường thiết kế bảng phân cảnh trước.

Hiểu rõ bảng phân cảnh sẽ có thể cải thiện năng suất một cách hiệu quả, Trình – lính mới – Hề muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa để học hỏi thêm kinh nghiệm.

Nghe thấy vậy, Lục Hành Chỉ mở bảng phân cảnh ra, ngồi xuống phía bên phải Trình Hề. Phòng nghỉ của Trình Hề hơi nhỏ, không có ghế dựa, chỉ có một băng ghế dài bằng kim loại dựa vào tường, có thể ngồi khoảng năm người. Trình Hề ngồi ở giữa, Triệu Tiểu Đào ngồi ở rìa bên trái.

Không đợi Lục Hành Chỉ bắt đầu giảng giải, thì lại có tiếng gõ cửa vang lên: “Cam Nhỏ, anh Diên bảo cậu tới phòng nghỉ của anh ấy ăn cơm.”

Là Trương Tĩnh!

Lâu rồi không gặp, Trình Hề thấy nhớ cô, cậu ra hiệu cho Lục Hành Chỉ dừng một lát, rồi ‘bịch bịch bịch’ chạy ra mở cửa: “Chị Tĩnh, chị về rồi.”

“Về rồi! Sáng nay mới tới đây. Còn mang theo đặc sản ở quê chị lên cho mọi người nữa. Đi, qua bên kia vừa ăn vừa nói chuyện.”

Lúc nói chuyện, Trương Tĩnh vô tình nhìn thấy Lục Hành Chỉ ở bên trong nên hơi sửng sốt.

Anh Lục đang ở đây, đương nhiên Trình Hề không thể để cậu ta lại một mình mà đi ăn cơm với người khác được. Cậu từ chối khéo là mình có việc, tối sẽ tìm cô ôn chuyện sau.

Trương Tĩnh còn có thể nói gì được đây? Không hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao phó, chỉ có thể phiền muộn quay về báo lại kết quả.

Nghe thấy tiếng bước chân, Đào Thời Diên nhìn ra phía sau lưng cô: “Một mình cô thôi à?”

“…….Vâng, Cam Nhỏ nói cậu ấy có việc, không thể qua đây được.”

Đào Thời Diên nhướn mi: “Có nói là việc gì không?”

Nếu như là về mặt diễn xuất, thì anh có thể giúp đỡ.

“Em không dám hỏi,” Trương Tĩnh dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng em thấy anh chàng đạo diễn đẹp trai đi theo đạo diễn Lâm đang ở trong phòng nghỉ của cậu ấy, chắc hai người có việc gì đó cần trao đổi.”

Anh chàng đẹp trai đi theo đạo diễn Lâm?

Ánh mắt của Đào Thời Diên lập tức trở nên lạnh lùng.

Bị ánh mắt lạnh lùng đó làm chấn động, Trương Tĩnh có cảm giác mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ, nên lè lưỡi. Đào Thời Diên suy nghĩ một lát rồi dặn dò: “Cầm đồ lên.”

Nói xong, anh đứng dậy trực tiếp đi về phía phòng nghỉ của Trình Hề. Trương Tĩnh vội vàng bưng hộp cơm lên, nhắm mắt theo sát sau lưng anh.

Lúc bọn họ phá cửa xông vào, Trình Hề và Lục Hành Chỉ đang thảo luận cực kỳ khí thế. Ánh mắt của Đào Thời Diên càng lạnh lùng hơn, nhưng trên mặt lại chẳng nhìn ra gì cả.

Anh hờ hững nói: “Quên gõ cửa, xin lỗi.”

“……Ặc,” Trình Hề lập tức im lặng, cậu ngồi thẳng người lại: “Không sao, anh tìm em ạ?”

Đào Thời Diên “Ừ” một tiếng, rồi trực tiếp đổi khách thành chủ ngồi xuống bên trái cậu: “Ăn cơm một mình chán lắm.”

Trình Hề: “………..”

Sao ai thấy chán cũng tới tìm cậu vậy, là do phim không hay, hay là Vương Giả* chơi không vui???

(Vương Giả: Tên đẩy đủ là Vương Giả Vinh Diệu – 1 tựa game)

Bị một người bên trái một người bên phải kẹp ở giữa, Trình Hề cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không dám mở miệng đuổi người, cậu chỉ có thể mở hộp cơm ra, định đánh nhanh thắng nhanh.

Tầm mắt của Lục Hành Chỉ vẫn luôn đặt trên mặt Trình Hề, dường như không nhìn thấy Đào Thời Diên.

Đương nhiên, có người còn lúng túng hơn cả Trình Hề. Triệu Tiểu Đào im lặng một lát, rồi lặng lẽ đi đến góc tường, lấy hai cái ghế gập ra: “Tĩnh, lại đây.”

Trương Tĩnh rốt cục cũng tìm thấy tổ chức, sau khi đưa cơm trưa cho ông chủ, cô chạy đến nhờ cậy Triệu Tiểu Đào với đôi mắt ngấn lệ.

Nhìn thấy hộp cơm trong tay Đào Thời Diên, Trình Hề hơi ngạc nhiên: “Anh cũng ăn cái này à?”

Đào Thời Diên nói: “Đoàn phim chỉ có cái này, sao thế?”

“Chẳng sao cả.”

Còn tưởng anh ta sẽ ăn thịnh soạn hơn nữa chứ, vì dù gì địa vị và giá trị bản thân cũng cao quá mà. Ai ngờ lại ăn giống người bình thường, xem ra bên ngoài đồn Đào Thời Diên mắc bệnh ngôi sao toàn là tin bịa đặt hết.

Với cả…. đều là ăn cơm hộp, sao body của anh ta lại xuất sắc như vậy, chả công bằng tẹo nào.

Trình Hề ấm ức mở nắp hộp cơm ra, sau khi thấy rõ những thứ bên trong, cậu khẽ nhíu mày.

Lục Hành Chỉ cũng nhận ra, cậu ta cầm đũa lên, gắp từng cọng rau cần ra khỏi hộp cơm của Trình Hề.

Động tác của cậu ta rất tự nhiên, giống như là đã từng làm vô số lần rồi. Trình Hề nói tiếng cảm ơn, cảm nhận được ánh mắt như cây đinh đóng vào trên người mình từ phía bên trái, cậu nhỏ giọng giải thích: “Từ nhỏ em đã không thích ăn rau cần, lúc đó trường học của em và anh Lục cách nhau rất gần, mỗi lần ăn trưa cùng nhau, nếu như trong cơm có rau cần, anh ấy sẽ tiêu diệt hết thay em.”

Đào Thời Diên tỉnh bơ “Ừ” một tiếng: “Tôi không thích ăn cà rốt.”

Trình Hề cúi đầu nhìn, hôm nay vừa khéo có món cà rốt xào thịt bò, bèn thử hỏi dò: “Vậy em tiêu diệt chúng giúp anh nhé?”

Đào Thời Diên không nói gì, mà chìa tay ra phía trước tỏ rõ thái độ của mình.

Là đồ ăn kèm nên không có nhiều cà rốt lắm, gắp mấy lần là đã xong. Nhìn một ụ nhỏ màu cam trong hộp cơm của cậu, cánh tay Lục Hành Chỉ rõ ràng hơi khựng lại.

Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt Đào Thời Diên đã nhạt đi một chút, rốt cục cũng khởi động cái miệng tôn quý, bắt đầu ăn cơm.

Trong phòng nghỉ cực kỳ yên tĩnh, bỗng chốc chỉ nghe thấy tiếng ăn cơm.

Khẩu vị của Trình Hề rất lạ, cậu thích ăn rau hơn mấy món chính. Ăn được một lúc, món ăn của cậu đã hết, nhưng cơm thì vẫn còn một nửa.

Thật ra cậu no lắm rồi, nhưng vẫn cố nhét thức ăn vào trong miệng để ăn cùng hai người kia. Kết quả ngay sau đó, có hai đôi đũa kẹp đầy thức ăn thả vào trong hộp cơm của cậu cùng một lúc ——

Lục Hành Chỉ: “Hôm nay ngó sen ăn mát lắm, em ăn nhiều một chút.”

Đào Thời Diên lời ít ý nhiều: “Thịt bò.”

“………” Da đầu Trình Hề tê rần, khó mà chọn được nên ăn của ai. Cậu hơi bực mình, định nhắm mắt làm ngơ, hít sâu một hơi, nghĩ sẵn một đống câu có thể mắng người ta chạy ngang trong đầu ——

Đầu gối bỗng nhiên hơi ngứa ngáy.

Cảm giác ngứa ngáy này rất kỳ lạ, Trình Hề theo bản năng cụp mắt xuống. Chỉ thấy cái chân quấn đai vũ trang kia không biết đã chạm vào chân của cậu từ lúc nào. Cơ bắp trên chân căng cứng, không cần thử cũng biết nó rất khỏe.

Tiếp đó cậu cũng tìm ra nguyên nhân làm mình ngứa ngáy.

Cái chân đó lặng im không tiếng động, dùng đầu gối nhẹ nhàng đụng vào đầu gối cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cam Nhỏ: Tui khổ quá mà.

Triệu Tiểu Đào và Trương Tĩnh: Cậu khổ bằng tụi này không???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN