Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không? - Chương 19: 19: Gòi Toi Vẫn Chưa Chắc Nên Để Cái Nào Hay Hơn Tvt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?


Chương 19: 19: Gòi Toi Vẫn Chưa Chắc Nên Để Cái Nào Hay Hơn Tvt


Tác giả: Sách Mã Thính Phong
Editor: Yly

Phó Hàn Chu gật đầu, khóe môi vẫn treo ý cười nhợt nhạt.

Thấy Phó Hàn Chu rốt cuộc cũng bước thêm nửa bước nữa, trong lòng Tô Vân Cảnh rất vui, kích động khó có thể hình dung được.

Thật tốt quá, bé khốc kiều cuối cùng cũng có thể đẩy ra mây mù của thơ ấu để thấy rõ trăng sáng.

“Vậy cậu thích tớ sao?” Phó Hàn Chu nghiêm túc hỏi Tô Vân Cảnh.

“Đương nhiên.” Không hề nghi ngờ.

Phó Hàn Chu rũ mắt, lông mi tạo ra bóng ma rất nặng trên mí mắt dưới, vừa tối tăm lại bướng bỉnh, “Nếu so với em ấy thì, còn thích tớ không?”
Em ấy là chỉ đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến.

Phó Hàn Chu nhận định em ấy là bé gái.

Bởi vì hắn hi vọng đứa nhỏ này khác giới tính với hắn, càng hi vọng cái thích của Tô Vân Cảnh đối với hai người cũng khác nhau.

Tô Vân Cảnh hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cho Phó Hàn Chu một đáp án khẳng định, “Thích.”
Nghe được lời này, Phó Hàn Chu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật sự.

Hắn không thích đưa bé kia, cũng giống như việc hắn không thích những người khác ngoài hắn chạm vào Tô Vân Cảnh.

Tống Văn Thiến cầm tay hắn, xoa đầu hắn, Phó Hàn Chu không những không cự tuyệt mà còn biểu hiện rất ngoan ngoãn.

Đó là vì hắn biết, đây là cách sinh tồn.

Tống Văn Thiến là mẹ của Tô Vân Cảnh, hắn cần làm bà ấy thích hắn, chỉ có như vậy mới có thể tự do ra vào nhà này.

Đứa bé chưa sinh kia, mặc dù hắn có chán ghét thì cũng phải tiếp nhận.

Bởi vì Tô Vân Cảnh muốn hắn tiếp nhận sinh mệnh mới này, cho nên không thích cũng phải thích.

Hắn không muốn làm cậu tức giận.


Biểu hiện của Phó Hàn Chu ngày càng tốt, đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình nhỏ này.

Hôm Nguyên Đán ấy, Tống Văn Thiến cố ý cầu tình với viện trưởng cô nhi viện, để Phó Hàn Chu ở lại buổi tối.

Những đứa trẻ khác sẽ làm ầm ĩ nhưng Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu không giống vậy.

Hai đứa nhỏ đứa này so với đứa kia còn hiểu chuyện hơn, nếu không phải trong bụng Tống Văn Thiến đang mang một đứa thì đã muốn nhận nuôi Phó Hàn Chu rồi.

Phó Hàn Chu có thể buông bỏ, bắt đầu tiếp nhận những người khác, đây là kết quả mà Tô Vân Cảnh muốn thấy nhất.

Trong phòng tắm, Phó Hàn Chu vừa tắm xong, cả người ướt át, giống như một khối dương chi bạch ngọc bị lột ra khỏi vải vóc.

Hắn ngửa đầu, dưới lông mi cong vút là đôi mắt đen nhánh, sạch sẽ.

“Tớ thích chú, cũng thích dì, cả em bé trong bụng nữa.”
Tô Vân Cảnh nghe thấy hắn nói như vậy.

Nhìn bé ngoan Phó Hàn Chu, trong lòng Tô Vân Cảnh một mảnh mềm mại, giơ tay xoa mái tóc đen vẫn còn ướt nước của hắn.

Cảm nhận được niềm vui từ trong ra ngoài của Tô Vân Cảnh, khóe môi Phó Hàn Chu vẫn duy trì nụ cười.

Nhưng khi Tô Vân Cảnh xoay người đi lấy khăn lông thì nụ cười ấy dần tắt đi, đáy mắt sạch sẽ cũng dần dần biến lại thành vực sâu thăm thẳm.

Phó Hàn Chu rất thông minh, so với những đứa cùng tuổi thì hắn càng hiểu việc nhìn mặt đoán ý.

Hắn mơ hồ cảm giác được rằng, Tô Vân Cảnh rất muốn hắn hòa nhập vào gia đình này, vậy nên hắn nỗ lực thỏa mãn mong chờ của cậu đối với hắn.

Tô Vân Cảnh dùng khăn lông khô, giúp Phó Hàn Chu lau tóc.

“Nhưng người tớ thích nhất là cậu.” Phó Hàn Chu gắt gao nắm vạt áo của Tô Vân Cảnh, hắn không hề chớp mắt mà nhìn Tô Vân Cảnh, “Cậu có thích tớ nhất không?”
Tô Vân Cảnh cười, cứ cách mấy ngày là Phó Hàn Chu đều phải hỏi một lần vấn đề như vậy.

Cũng chỉ có lúc này Tô Vân Cảnh mới có thể khẳng định chắc chắn rằng Phó Hàn Chu là một đứa trẻ bảy tuổi.

Trên thế giới này nào có cái gọi là thích nhất, thế giới của người trưởng thành có quá nhiều cám dỗ, đồ vật muốn có cũng rất nhiều, chỉ có trẻ con mới có thể treo lời nói như vậy bên miệng.

Cho dù khi ở cùng bạn gái, mi đột nhiên thốt ra một câu, toàn thế giới anh thích em nhất, thì có khi bị bạn gái ghét bỏ mấy lời âu yếm sến sẩm ấy.

Nhưng nếu Phó Hàn Chu thích nghe thì Tô Vân Cảnh cũng không từ chối việc nói cho hắn nghe.

“Tớ cũng vậy, thích nhất cậu, toàn thế giới tớ thích cậu nhất!” Tô Vân Cảnh dùng giọng điệu khi dỗ trẻ em nói.

Phó Hàn Chu không nói gì nhưng nắm chặt vạt áo Tô Vân Cảnh.

Hắn có thể nghe ra đối phương có thật lòng hay không, hắn biết, Tô Vân Cảnh chỉ dỗ chơi hắn thôi.

Thậm chí còn không coi lời nói của hắn là thật, Phó Hàn Chu rũ mắt.

Bây giờ, hắn giống như những đứa trẻ ở cô nhi viện ấy, bị nhốt sau hàng rào sắt, toàn tâm toàn ý chờ người quyên góp quay lại.

Ác long cười nhạo người lùn, cuối cùng lại biến thành người lùn.


Trường học cho nghỉ ba ngày Nguyên Đán, Tô Vân Cảnh mua pháo hoa que, mang theo Phó Hàn Chu đến cô nhi viện chơi với những bạn nhỏ khác.

Tô Vân Cảnh nhịn không được cảm thán, cứ tiếp tục như vậy thì bé khốc kiều sẽ không biến thành bé bệnh kiều nữa, tất cả đều bắt đầu phát triển theo hướng tốt.

Cha ruột của Phó Hàn Chu rất nhanh sẽ tìm tới, đưa hắn về nhà nuôi.

Ngày tháng cụ thể Tô Vân Cảnh không nhớ rõ, chỉ nhớ là sau Nguyên Đán không lâu.

Ở chung với Phó Hàn Chu hơn nữa năm, Tô Vân Cảnh tất nhiên là không bỏ được hắn, nhưng cái gì nên tới thì sẽ phải tới.

Đợi đến khi Phó Hàn Chu được đón về, nhiệm vụ của Tô Vân Cảnh đại khái cũng hoàn thành, chẳng biết cậu có rời khỏi thế giới này hay không.

Haiz.

Cách đó không xa, Phó Hàn Chu cầm một que pháo hoa chói sáng.

Hoa lửa lướt qua trong giây lát, chiếu vào đôi mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu, lại chẳng thể chiếu sáng vực sâu trong đôi mắt đen nhánh ấy.

Hắn không thích những thứ giống như phù dung sớm nở tối tàn, cho dù nhìn đẹp hơn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng bị mê hoặc.

Nhìn Tô Vân Cảnh bị những đứa trẻ khác vây quanh, Phó Hàn Chu nhíu chặt mày.

Pháo hoa que có chỉ số nguy hiểm nhỏ, rất thích hợp để trẻ con chơi.

Trong cô nhi viện có rất nhiều bạn nhỏ chưa từng chơi qua, có vài bạn nữ lúc đầu còn nhút nhát sợ sệt nhưng sau khi không thấy nguy hiểm thì chẳng thể ngăn nổi thiên tính của mình, vây quanh Tô Vân Cảnh để xin.

Những que pháo hoa trong tay Tô Vân Cảnh rất nhanh đã được chia hết.

Thấy trong tay Phó Hàn Chu chỉ còn hai qua, Tô Vân Cảnh hỏi hắn, “Còn muốn chơi không? Có muốn tớ mua thêm cho cậu vài que không?”
Phó Hàn Chu không nói chuyện, không ngừng xoa mũi, chóp mũi đều bị hắn xoa đỏ lên.

Tô Vân Cảnh sờ trán hắn, “Làm sao vậy, mũi không thoải mái hay là bị cảm rồi?”
“Có chút lạnh.”
Phó Hàn Chu giờ giống như người tuyết vậy, làn da tuyết trắng, chóp mũi đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh, giống như hai viên đá đính trên mặt người tuyết.

Tô Vân Cảnh sợ hắn bị cảm, chẳng còn tâm tình dẫn hắn đi mở rộng vòng bạn bè.

“Chúng ta trở về đi.” Tô Vân Cảnh quàng khăn cho Phó Hàn Chu.

“Ừ.”
Thấy Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh cùng rời đi, mấy đứa nhỏ khác trong cô nhi viện đều lộ ra sự thất vọng của mình.

Trên đường trở về, Phó Hàn Chu luôn mím môi, chẳng rõ là do bị lạnh hay là ghen việc cậu chia pháo hoa que cho người khác.

Tô Vân Cảnh nhịn không được giải thích với hắn một câu, “Tớ là hi vọng cậu kết thêm mấy người bạn, như vậy lúc tớ đi học sẽ không phải lo lắng cậu cô đơn lẻ loi.”
Lời này rõ ràng đã lấy được lòng Phó Hàn Chu, khóe môi hồng nhuận hơi hơi cong lên.

Hắn kéo tay Tô Vân Cảnh lại, đôi mắt hơi cong, giọng điệu vui sướng, “Tớ biết.”
Nụ cười đó đâm thẳng vào tim Tô Vân Cảnh, cậu cảm thấy độc bé nam phụ mà cậu trúng lại nặng hơn rồi.

Bệnh kiều cũng chẳng có gì ghê gớm, tuy rằng dục vọng độc chiếm hơi mạnh nhưng lại rất dễ dỗ.

Xem đó, dỗ một lần là vui vẻ, dễ thương biết bao.


Sau khi kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, Tô Vân Cảnh chưa đi học được mấy ngày, ngày nọ, khi tan học về đi ngang qua cô nhi viện thì thấy một chiếc siêu xe dừng ở cửa.

Trong lòng Tô Vân Cảnh lộp bộp một tiếng.

Đây hẳn là cha ruột của Phó Hàn Chu tìm tới cửa.

Tô Vân Cảnh chẳng thể nói rõ tư vị trong lòng mình, một khi Phó Hàn Chu được đón đi, hai người bọn họ sẽ cách nhau mấy trăm km, cơ hội gặp mặt cũng ít đi.

Càng đừng nói đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ liệu Tô Vân Cảnh có còn tiếp tục lưu lại thế giới này không.

Trong lúc Tô Vân Cảnh đang miên man suy nghĩ, Phó Hàn Chu vẫn theo lẽ thường đi ra từ cô nhi viện.

Chỉ là, lần này theo sau hắn còn có một người đàn ông.

Người nọ mặc một bộ tây trang vừa thân màu đen, cao mi trường mục, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, khí chất xuất chúng.

Người này chính là cha ruột của Phó Hàn Chu, Thẩm Niên Uẩn.

Phó Hàn Chu theo họ mẹ, diện mạo cũng giống mẹ đến bốn, năm phần, đặc biệt là mặt mày.

Vậy nên khi Thẩm Niên Uẩn nhìn thấy Phó Hàn Chu lần đầu tiên là biết mình không tìm nhầm người.

Theo sau Phó Hàn Chu là Thẩm Niên Uẩn, theo sau Thẩm Niên Uẩn lại là trợ lý của ông ấy, còn có viện trưởng cô nhi viện và hai người trung gian.

Có thể tìm thấy Phó Hàn Chu như vậy, người trung gian phát huy tác dụng mấu chốt.

Phó Hàn Chu đã đi tới, nói với Tô Vân Canh, “Đi thôi, về nhà cậu kiểm tra bài tập.”
Thần sắc hắn lạnh nhạt, không nhìn ra vui buồn.

Thẩm Niên Uẩn đi sau Phó Hàn Chu, muốn nói lại thôi.

Nhìn ra được, người đàn ông này ở thương trường như cá gặp nước nhưng đối mặt với đứa con xa lạ của chính mình lại phá lệ bó tay không có biện pháp, giữa mày mang vài phần thất bại.

Tống Văn Thiến đỡ tay lái, bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Niên Uẩn.

Cửa hàng ngũ kim tuy rằng quy mô không lớn nhưng người đến người đi, Tống Văn Thiến đã gặp muôn hình muôn vẻ khách hàng.

Sự nhạy bén của người làm ăn đã giúp bà nhận ra bầu không khí vi diệu.

Thấy người này có vẻ đến vì Phó Hàn Chu, Tống Văn Thiến sinh ra vài phần cảnh giác cùng tò mò.

Phó Hàn Chu là bạn tốt với con trai bà, bà cũng thích đứa bé này nên lắm miệng hỏi một câu.

“Viện trưởng Lý, vị này là?”
Viện trưởng cô nhi viện vội vàng giới thiệu bọn họ, “Vị này chính là ngài Thẩm, ngài ấy là cha ruột của Hàn Chu, hôm nay là tới đón Hàn Chu.”
“Ngài Thẩm, đây là Văn Thiến mà tôi đã nói với ngài, tâm địa nhà bọn họ rất tốt, quan hệ với Hàn Chu cũng tốt.”
Vừa nghe là cha của Phó Hàn Chu, còn là cha ruột, Tống Văn Thiến kinh ngạc nhìn Thẩm Niên Uẩn.

Người đàn ông trước mắt vừa nhìn là biết điều kiện không tồi, có thể mặc tây trang tốt như vậy, còn mang đồng hồ nổi tiếng, sao sẽ bỏ con ở cô nhi viện?
Sự ghét bỏ trong mắt Tống Văn Thiến quá mức rõ ràng, Thẩm Niên Uẩn không được tự nhiên khụ một chút.

“Rất cảm ơn mọi người đã chăm sóc Hàn Chu, không biết cô có thời gian không? Buổi tối tôi muốn mời cô và chồng cô ăn bữa cơm xoàng.”
Thấy Thẩm Niên Uẩn nói chuyện rất khách khí, thành kiến của Tống Văn Thiến đã bớt đi chút.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Phó Hàn Chu vẫn gắt gao nắm chặt tay Tô Vân Cảnh.

Cảm nhận được sự tức giận mơ hồ của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nói với Tống Văn Thiến, “Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với chú này nhé, con mang Hàn Chu về nhà trước.”
Phó Hàn Chu rõ ràng không tiếp nhận Thẩm Niên Uẩn, Tô Vân Cảnh muốn đơn độc khai đạo cho hắn.

Tống Văn Thiến cũng nhìn ra sự bài xích của Phó Hàn Chu, bà gật đầu, “Đi đi.”
Thẩm Niên Uẩn vừa muốn nói gì đó thì Tống Văn Thiến cho hắn một ánh mắt, kịp thời ngăn lại.

– —-
Theo các bạn thì mình nên để bé khốc kiều, bé bệnh kiều,…!hay là tiểu khốc kiều, tiểu bệnh kiều ạ?
Chương 19 gòi toi vẫn chưa chắc nên để cái nào hay hơn TvT.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN