Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không? - Chương 5: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?


Chương 5: Chương 5


Nghỉ ngơi đến ngày thứ ba, Tô Vân Cảnh lấy lại sĩ khí.

Tồng Văn Thiến làm bánh bao nhỏ nguyên chủ thích nhất, da mỏng nhiều nhân, lúc trộn nhân có thêm ít mỡ heo, nước canh tươi ngon.

Bánh bao nhỏ làm rất nhỏ, chỉ lớn bằng nửa bàn tay.

Ngay cả Tô Vân Cảnh cũng ăn được năm, sáu cái.

Với cậu mà nói, đây không phải là bánh bao, chỉ là sủi cảo có hơi lớn thôi.

Sau bữa cơm chiều, thừa dịp ba mẹ nguyên chủ xen Bản tin thời sự, Tô Vân Cảnh cầm theo mấy cái bánh bao nhỏ.Canh trứng gà thì một nhà ba người uống hết rồi, Tô Vân Cảnh múc cho Phó Hàn Chu một túi sữa đậu nành.

Duy duy đậu nãi, vui sướng thoải mái.

Thoải mái đi, các độc giả tiểu khốc kiều!

Tô Vân Cảnh không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ, cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ nhỏ.

Nhìn bộ dạng Phó Hàn Chu gầy gò thì chỉ theo bản năng cảm thấy cậu nên nuôi béo nhóc ấy một chút.

Đến cô nhi viện, không thấy bé khốc kiều dưới gốc cây hòe kia, Tô Vân Cảnh nhướng mày.

Người đâu?
Bị bệnh? Hay là được người nhận nuôi rồi?
Phó Hàn Chu có cha ruột hơn nữa địa vị của cha ruột cũng không nhỏ.

Mẹ Phó Hàn Chu không phải kẻ thứ ba, hai người bọn họ yêu đương bình thường như những người khác.

Mẹ Phó Hàn Chu lúc trẻ vô cùng xinh đẹp, khí chất xuất chúng, rất xứng đôi với cha Phó Hàn Chu cũng ưu tú như vậy, tuyệt đối là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Nhưng càng hiểu nhau thì mẹ Phó dần dần bày ra dục vọng chiếm hữu biến thái của mình làm cha Phó không thể chịu đựng được, đơn phương đưa ra việc chia tay.

Lúc ấy mẹ Phó đã mang thai, bà cảm thấy nếu mình sinh được đứa bé ra thì có thể cứu lại đoạn tình cảm này.

Nhưng không như mong muốn, sau khi mẹ Phó kiên trì sinh ra đứa bé thì cha Phó chỉ muốn Phó Hàn Chu.

Việc này kích thích đến mẹ Phó Hàn Chu, dẫn đến bệnh tình của bà nặng thêm.

Không biết xuất phát từ tâm tư gì, mẹ Phó Hàn Chu không đưa đứa bé cho cha Phó mà ôm hắn rời đi.
Không có mẹ Phó dây dưa, cha Phó kết hôn sinh con, có sinh hoạt mới.
Nhưng vì ngoài ý muốn, con của ông qua đời.

Người vợ không chịu nổi nỗi đau mất con, một năm sau cũng sinh bệnh rồi đi.

Cha Phó liên tiếp bị đả kích.

Trong bi thương, thống khổ, ông nhớ tới mình còn có một đứa con.

Trong tiểu thuyết đã nhắc qua, năm Phó Hàn Chu bảy tuổi được cha ruột đón về nhà.

Năm nay Phó Hàn Chu bảy tuổi nhưng Tô Vân Cảnh nhớ rõ, trước năm mới hắn mới được đón về.

Hiện tại mới tháng sáu, cách thời gian trong tiểu thuyết còn hơn nửa năm.

Tô Vân Cảnh hỏi những đứa trẻ khác, biết được Phó Hàn Chu không bị bệnh cũng không được đón đi.

Bởi vì trước bữa tối cùng đứa khác đánh nhau một trận nên bị dì trong cô nhi viện phạt nhốt lại.

Có vẻ như vì để vượt qua thời thơ ấu thê thảm quá mức của Phó Hàn Chu, vì để có một lời giải thích hợp lý vì sao Phó Hàn Chu phát triển thành bệnh kiều, người phụ trách cô nhi viện không chỉ phạt nhốt lại mà còn đánh Phó Hàn Chu.

Dùng thước đánh mười mấy cái vào lòng bàn tay Phó Hàn Chu.


Phó Hàn Chu bị nhốt trong phòng tạm giam, một mình ngồi dựa vào tường trong một góc.

Tập vẽ và bút của hắn đều bị tịch thu.

Hắn nhìn qua song chắn cũ nát, hướng về phương xa.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, giăng đầy mây đen.

Tầng mây tối tăm, từng tầng từng tầng một chồng lên nhau, tạo cho người ta một cảm giác nặng nề, thở không nổi.

Đột nhiên, một cái đầu tròn vo xuất hiện ở cửa sổ, chặn lại tầm mắt của Phó Hàn Chu.

Thấy gương mặt kia, Phó Hàn Chu hơi nhíu mày, dời tầm mắt đi.

Tô Vân Cảnh dẫm chân lên hai viên gạch, bấu cửa sổ nhìn vào, rất nhanh đã tìm thấy Phó Hàn Chu đang ngồi trong góc.

Bé khốc kiều dựa vào góc tường, nhắm mắt, lông mi đen nhánh như lông quạ rũ xuống, tạo thành bóng ma rất nặng.

Gương mặt trẻ con mà xinh đẹp kia tràn đầy sự lạnh nhạt.

“Tay của cậu có sao không?” Tô Vân Cảnh hỏi.

Nghe mấy bạn nhỏ khác nói Phó Hàn Chu vẫn luôn không chịu nhận sai làm dì phụ trách cô nhi viện tức giận đánh hắn thêm mấy cái.

Thật ra nhìn thấy đôi mắt đen nhánh kia của Phó Hàn Chu, đôi mắt không chứa chút tạp chất nào ấy, người lớn ở cô nhi viện đôi khi cũng cảm thấy khiếp hoảng.

Một đứa trẻ bảy tuối, lúc bạn đánh nó, nó không khóc không làm ồn, gương mặt vô cảm của nó còn đối diện với bạn.

Rõ ràng là một đôi mắt rất xinh đẹp nhưng lại luôn làm người khác cảm thấy rằng giống như có thứ gì đó hung ác cuồng bạo muốn xé rách tất cả mà thoát ra.

Làm người khác kinh hãi run sợ.

Người phụ trách kia vốn dĩ chỉ muốn hù dọa Phó Hàn Chu nhưng theo bản năng, xuống tay không khỏi nặng hơn rất nhiều.

Phó Hàn Chu không nói chuyện cũng không nhìn Tô Vân Cảnh.
Thấy hắn vẫn một vẻ lạnh lẽo, Tô Vân Cảnh cũng không nhụt chí.

“Tớ không làm bạn với cậu, chúng ta là người xa lạ đi.

Cậu không muốn nói chuyện với tớ thì không cần nói, không muốn trả lời tớ thì cũng tùy cậu.”
“Tớ mang ít bánh bao nhỏ từ nhà tới, cậu có thể chỉ ăn đồ của tớ, không để ý tới con người của tớ.”
Tô Vân Cảnh lấy từ túi thực phẩm ra một cái bánh bao nhỏ đưa qua song cửa cho Phó Hàn Chu.

Cậu một chút cũng không ngại để Phó Hàn Chu làm một bé tra nam chỉ đưa dạ dày không đưa tâm.

“Mẹ tớ có thả ít mỡ heo trong nhân, cắn một cái là có nước canh chảy ra, ăn rất rất ngon luôn.”
Tô Vân Cảnh dụ dỗ, “Cậu nếm thử, bánh bao nhỏ thơm lắm á.”
Phó Hàn Chu buổi tuối không ăn cơm, hiện tại đúng lúc bụng đói nhưng hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích như cũ.

Nhưng bụng rất thành thật mà kêu một tiếng.

Nhưng âm thanh không lớn nên Tô Vân Cảnh cũng không nghe thấy.

Phó Hàn Chu giận dỗi mà mím chặt miệng, quay lưng lại không muốn phản ứng lại Tô Vân Cảnh.

“Nếu cậu không ăn thì tớ sẽ đưa cho nhóc con đánh nhau với cậu đó.”
“Nghe nói là nó mắng cậu trước, cậu vì nó chịu đói chịu phạt, nó còn ăn bánh bao mà tớ đưa cho cậu, uống sữa đậu mà tớ mang cho cậu, ăn uống no đủ, buổi tối còn có thể ngủ ngon.” Lúc Tô Vân Cảnh nói chuyện vẫn để ý hành động của Phó Hàn Chu.

Nhưng mà bé khốc kiều quay lưng về phía cậu nên Tô Vân Cảnh cũng chẳng nhìn thấy được biểu tình của Phó Hàn Chu.

“Tớ đưa cho nó đây.” Tô Vân Cảnh cố ý nói.

Lông mi Phó Hàn Chu run lên, đôi mày hết nhíu lại dãn.

“Tớ đi thật rồi á.” Tô Vân Cảnh nâng cao giọng, nhắc nhở Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh nhảy xuống khỏi hai viên gạch.

Lúc Phó Hàn Chu quay đầu thì chỉ nhìn thấy được nửa đầu của Tô Vân Cảnh.

Thấy hắn có phản ứng, Tô Vân Cảnh lại dẫm lên hai cục gạch đỏ kia.

“Lại đây!” Tô Vân Cảnh vẫy tay với Phó Hàn Chu.

Con ngươi đen nhánh của Phó Hàn Chu càng thêm sâu thẳm, trong chỗ sâu có sự thô bạo đang quay cuồng, không gì đè lại được.

Hắn không biết vì sao người này luôn tới làm phiền hắn, có giây phút Phó Hàn Chu muốn đâm con dao gọt bút chì hắn lén dầu vào động mạch của người này.

Phó Hàn Chu cầm con dao trong túi quần, bụng ngón tay hắn vuốt ve mũi đao.

Đầy đầu hắn là tiếng mắng bén nhọn của người phụ nữ kia.

“Trên thế giới này sẽ không có ai đối xử tốt với thằng súc sinh như mày!”
Nhìn mạch máu màu xanh lá bên sườn cổ của Tô Vân Cảnh, sát ý của Phó Hàn Chu nổi lên.

Hắn vuốt lưỡi dao, rũ xuống đôi mi, bước một bước đến chỗ Tô Vân Cảnh.


Thấy Phó Hàn Chu chịu lại đây, Tô Vân Cảnh cực vui.

“Cho cậu.”
Tô Vân Cảnh vói tay vào, trong tay cậu cầm một cái bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp.

Lòng bàn tay Tô Vân Cảnh ngửa lên, cổ tay lộ ra hai mạch máu hết sức rõ ràng.

Phó Hàn Chu nhìn cổ tay Tô Vân Cảnh, rút tay mình từ túi áo ra.

– —-.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN