Trong hầu hết các trường hợp, bạo lực không giải quyết được vấn đề.
Thời điểm Tiêu Sở Dịch đang ở thời kì trung nhị phản nghịch đã sớm hiểu sâu sắc ý tứ của câu nói này.
Nhưng!
Bạo lực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng nó là cách nhanh nhất để giải quyết những kẻ cặn bã.
Quan trọng nhất là, Tiêu Sở Dịch bây giờ thật sự rất, tức, giận.
Nếu không lôi tên cặn bã Thẩm Bích Tiêu ra ngoài đánh một trận, thì không có cách nào trút được lửa giận trong lòng.
Vốn dĩ cậu cho rằng cậu đã hiểu biết đầy đủ về sự thâm độc và mưu mô của Thẩm Bích Tiêu, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ được rằng tên cặn bã này còn cặn bã hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Thẩm Bích Tiêu không chỉ mơ ước tài sản nhà họ Tiêu, mà còn đem tình cảm của Tiêu Sở Dịch đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn đem tôn nghiêm của cậu giẫm nát dưới đất.
Hắn có vẻ rất thích nhìn dáng vẻ hèn mọn khúm núm đối với người khác của Tiêu Sở Dịch.
Coi như không có cơ hội, hắn cũng sẽ tạo ra cơ hội.
Ai lại có thể tự tay đẩy người yêu của mình cho bọn đàn ông khác làm nhục, đùa giỡn?
Vị thiếu gia vốn nên có cuộc sống quang vinh tốt đẹp, cho đến khi gặp Thẩm Bích Tiêu lại lộ ra sự ti tiện đến tận xương tủy.
Cậu ta cong người quỳ gối, đối với tình yêu hèn mọn này lại bị người khác xem thường vũ nhục.
Nếu mọi chuyện chỉ bị ngoại giới giễu cợt thì tiểu thiếu gia có thể nghiến răng chịu đựng mà không hối hận.
Nhưng ai ngờ tất cả những cực khổ cậu gặp phải đều do tự tay người cậu hết mực yêu thương ban tặng đâu?
Tiêu Sở Dịch trong truyện sống cả đời như một trò đùa!
Thẩm Bích Tiêu không chỉ không yêu Tiêu Sở Dịch mà còn đối với cậu đầy những ác ý, giống như một thứ đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhìn cậu lăn lội bùn đất, trên người đầy bụi bặm, hắn sẽ liếc mắt nhìn cậu một cái như từ thiện.
Dáng vẻ cao cao tại thượng cùng với vẻ mặt khinh bỉ mỉa mai.
Quả nhiên thật sự tức giận mà.
Vốn còn đang chuẩn bị dùng phương pháp văn minh để giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ!
A, trước tiên vẫn là lôi tên rác rưởi đó ra ngoài đánh một trận rồi nói sau.
Tiêu Sở Dịch chậm rãi quay về, cử động khớp tay, tức giận trong lòng càng sâu, ánh mắt của cậu càng trở nên bình tĩnh, chỉ là ý cười nơi khóe miệng hơi lạnh.
Chưa chờ cậu bước tới cửa hội quán, đối diện liền đụng phải một vài thanh niên ăn mặc sặc sỡ, trông có vẻ cà lơ phất phơ.
Tóc xoăn dẫn đầu nghiêng người về phía Tiêu Sở Dịch trước mặt, cười đầy ẩn ý, đưa tay nhấc cằm của cậu.
“Yô, tiểu thiếu gia làm rơi đồ gì ở đây sao?” Tóc xoăn cười hì hì nói, “Nếu không anh giúp cậu tìm nha, lâu rồi không gặp, vừa vặn bồi các anh đây chơi đùa một chút, yên tâm, anh sẽ không bạc đãi cậu.
“
Ỷ vào vị trí vắng vẻ, bên mình lại người đông thế mạnh, mấy người không sợ hãi mà chặn Tiêu Sở Dịch ở góc tường.
Tiêu Sở Dịch hơi ngẩng đầu, tránh đi bàn tay tóc xoăn đang duỗi tới, hơi nhướng mày liếc mắt nhìn đám người vây quanh.
Khóe môi nở nụ cười, tóc xoã rơi vào khóe mắt, ánh mắt như đêm đầy sao ở trên khuôn mặt hơi tái nhợt, mang theo một tia châm chọc hững hờ, nhưng lại động lòng người khó hiểu.
Sau khi sững sờ một lúc, vẻ mặt của những người kia trở nên có chút nóng bỏng.
Nhóm người này có thể chơi với nhau, tự nhiên cũng có một số điểm chung, chẳng hạn như cuộc sống riêng tư hỗn loạn, sở thích ăn cả nam lẫn nữ.
Ban đầu bọn họ tiếp cận Tiêu Sở Dịch vì để tìm hiểu gia thế của đối phương, nhưng nhiều hơn là gương mặt kia.
Nếu không phải Thẩm Bích Tiêu nhanh chân đến trước, những người này sớm đã để mắt tới Tiêu Sở Dịch có lẽ đã xuống tay với cậu rồi.
Nếu Tiêu Sở Dịch ở bên người khác, có lẽ có lẽ bọn họ đã chèn ép người đó mà chế giễu.
Nhưng ai bảo cậu lại bị Thẩm Bích Tiêu coi trọng, mà Thẩm Bích Tiêu cũng đâu có tốt lành gì?
Đám người này đối với Thẩm Bích Tiêu không thể nói là rất coi trọng, nhưng ít nhiều gì cũng là nhìn mặt mũi của hắn.
Thẩm thiếu gia coi trọng người, người khác không thể động.
Thẩm thiếu gia chán ghét mà vứt bỏ người, ai cũng không thể chân chính đem người đó để ở bên cạnh.
Nhưng mà, bây giờ đã bỏ đá xuống giếng thì không có bất cứ vấn đề gì.
Có thể thỏa mãn tâm ý của Thẩm đại thiếu gia, mà còn có thể xua tan ảo tưởng lâu nay trong lòng bọn họ.
Một mũi tên trúng hai đích, ai cũng không muốn uổng phí cơ hội này.
“Tiêu thiếu gia, cậu nhìn kĩ chút đi, nơi này là thành phố B, không phải nhà của cậu.
” Tóc xoăn cười lạnh một tiếng, “Thật sự cho rằng mình tiểu thiếu gia à, muốn chọc giận chúng tôi, chúng tôi có biện pháp khiến cậu không thể trở về thành phố A được nữa.
“
Nói rồi, tóc xoăn lại muốn đưa tay nắm cằm Tiêu Sở Dịch.
“Bốp —— “
Tiêu Sở Dịch gạt tay tóc xoăn qua một bên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, lửa giận kìm nén trong mắt bùng cháy khiến đôi mắt kia sáng ngời một cách bất ngờ.
Cậu cười khẽ một tiếng.
“Ồ?” Ánh mắt quét qua gương mặt của bảy tám người trước mặt, Tiêu Sở Dịch nghiêng đầu một chút, “Có bản lãnh, thì đến đây.
“
Vừa dứt lời, cậu dùng lực nắm lấy tay tóc xoăn đẩy mạnh, người sau không kịp né tránh, buộc phải đâm sầm vào bức tường phía sau.
Đồng thời một chân Tiêu Sở Dịch đá vào đầu gối của một người khác.
Một cú đau nhói ập đến, người bị đá vào đầu gối quỳ xuống trên mặt đất, cúi kêu gào.
Một vài người còn chưa hoàn hồn, trong nháy mắt ba người đã ngã xuống.
Những người còn lại rốt cuộc cũng có chút e ngại, nhìn nhau nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi xông lên.
Mặt mày Tiêu Sở Dịch cong cong, đuôi mắt nhiễm lên mấy phần tà mị.
Khi Thẩm Bích Tiêu đến, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại một người đứng duy nhất là Tiêu Sở Dịch.
Cậu dựa vào tường hơi thở hổn hển, dưới chân là là người ngã đầy đất, thỉnh thoảng tay chân còn run rẩy hai cái, phát ra vài tiếng r3n rỉ đau đớn.
Người vốn được cho là bị vây quanh công kích thì lại một thân nhàn nhã, trên mặt, cổ tay và cánh tay đều có vài vết máu, là những vết trầy xước, ở trên da thịt trắng nõn tạo nên sự tương phản mạnh mẽ làm người nhìn thấy mà giật cả mình.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy cảnh này, Thẩm Bích Tiêu biết hắn nên xoay người rời đi ngay lập tức.
Nhưng không biết cái gì khiến hắn dừng lại, giống như hắn chắc chắn rằng Tiêu Sở Dịch sẽ không động thủ với hắn vậy.
Có lẽ là bởi vì trên mặt đất đều là đám người cặn bã không đáng để cậu bỏ vào mắt.
Hắn thậm chí còn muốn nói chuyện riêng với Tiêu Sở Dịch về Thịnh Dư Hàng.
Đương nhiên là hắn vẫn cao cao tại thượng “Cảnh cáo” cậu.
Tiêu Sở Dịch chú ý tới động tĩnh ở đầu ngõ, nghiêng đầu lại nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu.
Nhìn sắc mặt đối phương, Tiêu Sở Dịch liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Điều này khiến cho cậu cảm thấy có chút buồn cười, cậu thực sự không thể hiểu được sự kiêu ngạo phảng phất như một vị thần xuống thế giới loài người của Thẩm Bích Tiêu bắt nguồn từ nơi nào.
Bắt nguồn từ gia đình của hắn sao? Nhà họ Thẩm ở thành phố B đúng thật là một gia tộc không tầm thường, nhưng nhà họ Thẩm cũng không phải là một tay che trời như Hoàng gia quý tộc.
Bản thân Thẩm Bích Tiêu thậm chí còn nhìn chằm chằm vào đồ của người khác.
Nháy mắt nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu, Tiêu Sở Dịch liền đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía hắn.
Thẩm Bích Tiêu vô thức lùi lại một bước, lập tức ý thức được động tác như vậy quá rụt rè, hắn liền ưỡn thẳng sống lưng, thấp giọng nói.
“Tiêu Sở Dịch, cậu đừng quá —— “
Lời còn chưa dứt, Tiêu Sở Dịch liền dừng lại ở trước mặt hắn, nhấc chân lên đạp mạnh vào đầu gối của hắn.
Thẩm Bích Tiêu mất cảnh giác không kịp chuẩn bị, chân liền đau đớn mà quỳ xuống đất.
Tiêu Sở Dịch đứng thẳng, cúi đầu nhìn Thẩm Bích Tiêu đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh một tiếng: “Có chuyện gì, quỳ xuống rồi nói cho tôi.
“.