Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ - Chương 6: Thi đấu bắt đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ


Chương 6: Thi đấu bắt đầu


“Im lặng.”

Lâm Côn đứng trên khán đài, vận dụng nội lực phát tán âm thanh khiến cho mỗi người đệ tử cách xa điều có thể nghe thấy.

Quảng trường đông đúc tộc nhân Lâm gia nhất thời yên lặng, mỗi người điều biết chuyện kế tiếp là gì, trong lòng điều hồi hộp xem, rốt cuộc ai là đệ nhất thi đấu năm nay.

“Chắc cũng không cần ta nói, các ngươi cũng biết, năm nay Niên Tộc Đại Bỉ bắt đầu.”

“Hiện tại ở đây có một tấm bia, bên trên có khác mười lỗ khảm, mỗi lỗ khảm tương đương với Nhất Trọng, thấp sáng được càng nhiều lỗ thực lực càng cao.”

“Bắt đầu.”

Hắn hô lên, lập tức đám người trẻ tuổi từng người bước ra, đi lên trắc thí.

“Lâm Râm, 20 tuổi, Tam Trọng Tôi Thể, chưa hợp cách.” Lâm Côn lắc đầu nói.

Tam Trọng quá yếu, hơn nữa hắn cũng đã hơn hai mươi, thành tựu không cao, không đáng bồi dưỡng. Lâm Râm buồn bã đi xuống, một người khác đi lên, vẻ mặt khá là kiêu ngạo.

“Lâm Tín, 18 tuổi, Ngũ Trọng Tôi Thể, hợp cách.” Lâm Côn nhìn thiếu niên Lâm Tín mỉm cười, xem ra hai người là có quên biết.

“Hừ, mười người thiên tài năm nay, nhất định có tên ta.” Lâm Tín thầm nghĩ, nhìn xung quanh từng đôi mắt thâm mọ dồn lên người, hắn liền cảm thấy bản thân phong quang vô hạn, càng thêm kiêu ngạo.

“Thằng cờ hó đó là ai vậy, mắt để lên đầu kiêu ngạo vậy.” Lâm Thiên hỏi Lâm Nguyệt bên cạnh.

“Hắn là cháu ngoại Lâm Côn trưởng lão, cũng coi thiên tài nhưng quá mức kiêu ngạo cho nên những người khác thường không thích hắn.” Nàng nói.

“Ồ, vậy sao.” Hắn không để tâm lắm, chỉ là một tên Ngũ Trọng Tôi Thể mà thôi, tùy tiện đạp chết ấy mà.

“Lâm Xung …” Lâm Côn nhìn danh sách, trong âm thanh rõ ràng hơi có chút kinh dị.

Cả Lâm Nguyệt cũng căng thẳng lên, thanh kiếm trong tay điều run lên.

Hắn nhìn thấy thế, liền biết xuất hiện nhân vật không tầm thường, liền hỏi nàng.

“Đó là ai.”

“Là thế hệ trẻ, người mạnh nhất.” Lâm Nguyệt hít một hơi, dằn lại nội tâm xao động, đôi mắt tràn ngập chiến ý.

“Năm ngoái vì một chút sự việc hắn không tham gia thi đấu hàng năm, không ai biết thực lực chân chính của hắn bây giờ là bao nhiêu, chỉ có một số thông tin cho rằng hắn đã là Thất Trọng Tôi Thể.”

“Thật Trọng, là Tôi Thể hậu kỳ, xem ra đúng là không đơn giản.” Trong lòng trầm xuống, Lâm Thiên đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ Đăng Quan yêu cầu Lãnh U U giành lấy đệ nhất đạt được hai thanh Thần Khí, nhưng tình hình này, có vẻ không khả quan.

“Mà Lãnh U U đâu nhỉ, sao còn chưa thấy đây.” Trong lòng hắn nghi hoặc, rõ ràng là nhiệm vụ ghi rõ, Lãnh U U sẽ không bỏ qua lần thi đấu này, làm sao đến giờ còn không thấy thân ảnh.

“Chẳng lẽ xuất hiện vấn đề, không xui xẻo vậy chứ tiểu đệ tử.” Trong lòng hắn mặc niệm, quét mắt khắp quảng trường tìm kiếm nàng.

…………….

“Ố ô ô, đây không phải Lãnh tiểu thư đây sao. Ngươi không ở phòng của mình chờ ngày gả vào Bạc gia công hiến cho gia tộc đi, còn ở đây làm cái quái gì.”

Hai tên nữ đệ tử lúc này đang chặn đường Lãnh U U đến thi đấu hội, cho nên Lâm Thiên làm sao có thể tìm được nàng.

“Cút.” Lãnh U U băng lãnh nói.

“Ồ, còn cứng miệng.”

Hai tên nữ đệ tử tu vi bất quá là Nhị Trọng cùng Tam Trọng Tôi Thể mà đã 20 tuổi, chỉ xem là hàng chót nhất, vì da mặt mỏng nên không dám thi đấu cho nên đang muốn trở về thì bắt gặp Lãnh U U.

Ai không biết Lãnh U U là phế mạch, không thể tu luyện. Nhưng vì cái gì, một cái phế vật như thế này lại sở hữu dung mạo thiên sinh lệ chất như vậy, còn được Bạc gia thiếu công tử ưu ái sẵn sàng chi một viên Phá Linh Đan để đạt được nàng, trong gia tộc có ai mà không hâm mộ, ghen ghét cơ chứ.

Càng nghĩ càng giận, nữ để tử nhếch miệng khinh thường.

“Đẹp thì như thế nào, thế giới này thực lực mới là tất cả.”

Nàng không dám hạ sát thủ nhưng tranh thủ đánh bầm dập Lãnh U U vẫn làm được, cho nên nàng đưa nắm đấm lên, đánh vào ngực Lãnh U U.

“Ngươi nói đúng, thế giới này thực lực là tất cả.”

Lãnh U U lạnh lẽo nói, nhanh như chóp né quyền của nữ đệ.

“Cái gì.” Nữ đệ tử trợn mắt kinh ngạc.

“Cho nên, cút cho ta.” Lãnh U U huyền âm chi khí cũng không cần vận dụng, đơn giản một tác đập bay nữ đệ tử.

“Khục khục.” Nữ đệ tử chấn động phun một ngụm huyết, kinh hãi nhìn nàng.

“Tỷ, đánh nàng.” Mà người con lại cũng hoảng hồn, lập tức đạp qua, ý định đạp bay Lãnh U U cứu đồng bọn.

“A …”

Lãnh U U nhướng mày, trong tay quyền lực bốc phát, một quyền nhanh như chớp mắt đánh vào ngực nữ đệ tử kia, nữ đệ tử kia chân vừa đá ra chưa kịp thu lại liền bị một quyền trọng kích bắn ngược ra sau, so với tên đầu tiên còn thương nặng hơn.

“Khục khục, ngươi không phải là phế vật sao, làm sao có thể mạnh như vậy được.”

Cả hai tên nữ đệ tử nằm bất động dưới đất, xương cốt điều gãy mấy cây.

Từ đầu đến cuối Lãnh U U chỉ dùng hai quyền để đánh trọng thương hai người, hơn nữa còn không dùng đến chân khí, tu vi của nàng rốt cuộc là bao nhiêu, làm sao lại mạnh như vậy.

“Các ngươi không cần biết, chỉ cần biết, kể từ hôm này, các ngươi trong mắt ta chỉ là con kiến, muốn giết liền giết.”

Cả hai nữ đệ tử nghe thấy, cảm giác như ai đó đang tát vào mặt, ngay từ đầu mắng người khác là phế vật, không ngờ phế vật mà các nàng nói lại có thể đơn giản miểu sát từng người. Phản bác sao, làm sao để phản bác, ít nhất các nàng còn tự hiểu, Lãnh U U thật muốn giết các nàng, thật cũng không khác gì một con kiến.

Đến lúc này, trong đầu các nàng chỉ còn một thắc mắc, là trước kia nàng vẫn giấu tu vi giả heo ăn thịt hổ, hay là mới tu luyện được gần đây. Cái đầu còn dễ nói, nếu là cái sau.

Cả hai người càng suy nghĩ càng kinh hãi, trong lòng lập tức cảm thấy bản thân xui xẻo, thầm thề tuyệt đối sẽ không bao giờ gây chuyện nữ la sát này nữa, có chết cũng không.

– – – – – – – – –

Tác nói một chút về lực chiến:

Thế giới này không có vụ thiên tài chiến đấu vượt 7,8 cấp gì đâu. Dù là Thất Trọng đánh thắng Bát Trọng cũng coi là thiên tài cao cấp rồi, mà đánh được Cửu Trọng là coi như tuyệt thế thiên tài rồi, còn đánh được Đỉnh Cấp thì chỉ có Main ta bật tool hack cho thôi. Lên càng cao thì cảnh giới trên lệch càng mạnh, có đôi khi Nguyên Đan Thất Trọng trung kỳ đánh thắng Nguyên Đan Thất Trọng hậu kỳ đã đủ bá rồi đấy:))

Ta thiết lập như vậy chính là sợ mấy thằng đệ tử bị ăn hành, dù sao mấy thằng đệ tử Main đâu phải thằng nào cũng bá hết đâu, lỡ bị thiên tài nào vượt cấp làm thịt thì nhục chết, cho nên chỉ cần tăng cấp lên cho nó dễ, ngang cấp đánh không lại thì dùng cấp đè chết ngươi, xem có phục không:))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN