Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 271
– Lăng Công tử!
– Lăng huynh đệ!
– Giáo chủ!
Lăng Huyền Phong được Dương Quá dìu đến chính sảnh của Phủ Thành Chủ, ngay lập tức nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc: Cát Dụ Thành, Mọ Dung Triệt, Vân Đỉnh Thiên, Độc Cô gia chủ, Quách nguyên soái,… Mọi người đang tụ họp để bàn luận đại sự. Thấy Lăng Huyền Phong đi vào, Quách Vọng Sơn là người đầu tiên đi đến ôm quyền nói:
– Lão phu thay mặt mấy trăm vạn bách tích Triều Ca, cảm ơn Lăng công tử đã góp sức kiềm chế địch nhân để bách tính được rút lui an toàn.
Lăng Huyền Phong lắc đầu:
– Nguyên soái quá lời, chuyện này nếu ta không đứng ra, chắc chắn sẽ có người khác làm, ân huệ gì đâu.
– Lăng Công tử không cần khiêm tốn, thương thế của công tử ra sao rồi?
– Đa tạ nguyên soái hỏi thăm, thương thế của ta đã không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi.
– Vậy lão phu yên tâm.
– Quách Nguyên Soái, trận đánh vừa rồi, chúng ta… tổn thất bao nhiêu?
Quách Vọng Sơn thở dài:
– Không giấu diếm Lăng công tử, 15 vạn huynh đệ cùng chung sức trong 6 ngày, trở về chưa đủ 7 vạn, trong đó đã bao gồm thương binh. Ít nhất 8 vạn huynh đệ đã vĩnh viễn nằm lại Triều Ca.
Tê!!!
Mọi người trong sảnh đồng loạt hít ngụm khí lạnh. Ai cũng biết là khó tránh khỏi thương vong, vì địch nhân quá đông và hung hãn, nhưng không ngờ thương vong quá sức thảm trọng như thế.
– Cuộc đời binh nghiệp mà, xảy ra hy sinh là điều tất yếu. Quách Nguyên Soái xin nén bi thương.
Lăng Huyền Phong lên tiếng an ủi.
– Đúng rồi, bây giờ mọi người có tính toán gì không?
– Bây giờ chuyện lớn xảy ra, Hoàng đế triệt để nhập ma đạo, bỏ đi không rõ tung tích. Hoàng thân quốc thích thì bị tàn sát gần hết, chỉ còn mỗi trưởng Công chúa, có điều, nàng bị trọng thương, giờ vẫn chưa tỉnh. Mà công tử cũng biết, đất nước 1 ngày không thể không có vua, chúng ta phải nghĩ cách ổn định tình thế, trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa
Lăng Huyền Phong trầm tư. Xác thực tình thế rất nghiêm trọng. Cả một đế quốc rộng lớn, nhưng lại giống như quần long vô thủ, chuyện này vô cùng nguy hiểm. Quách Vọng Sơn nói tiếp:
– Cũng may một điều, hệ thống quan viên thì lại không bị tổn thất quá nhiều. Có vẻ như kỳ Võ vi đại hội không làm bọn hắn quan tâm cho lắm, đại bộ phận thích ở nhà ôm lão bà ngủ hơn. Chính vì thế, các thành phần quan viên chủ chốt vẫn có thể làm được.
Lăng Huyền Phong gật đầu:
– Nguyên soái nói có lý. Việc trước mắt chúng ta phải ổn định lại triều chính, ổn định lại dân tâm. Phải cứu tỉnh công chúa bằng mọi giá, giúp nàng đăng cơ. Hơn nữa chúng ta cũng còn hai mối nguy hại đáng lo hơn nữa kìa.
– Công tử chỉ giáo cho? – Quách nguyên soái hỏi.
Lăng Huyền Phong day day một bên thái dương, phiền não nói:
– Nguyên soái, ngài quá để ý vào việc trong nước, nhưng lại không chú ý tới điểm. Sự kiện vừa rồi, khả năng rất cao đã đến tai của các nước lân bang. Rất có thể bọn họ không sớm thì muộn cũng đem quân xâm lược, đây chắc không phải chuyện nhỏ a?
Quách Vọng Sơn rùng mình. Quả nhiên lão quên mất ở biên cảnh còn các quốc giá lân bang luôn nhăm nhe lãnh thổ đế quốc như hổ rình mồi. Sự kiện lần này khác gì tuyên cáo cho bọn họ biết cơ hội đã đến?
– Còn nữa. Bỏ qua việc giặc ngoại xâm một bên. Nhân lúc triều đình rối ren, ta cam đoan ít nhất 8 thành đám người trong giang hồ kia sẽ nhân cơ hội làm loạn. Ngoại xâm, nội loạn cùng xảy ra một lúc. Như thế đế quốc Thần Phong còn lại gì?
Quách Vọng Sơn toát mồ hôi lạnh. Nếu như mọi chuyện xảy ra y như Lăng Huyền Phong nói, không, mọi việc chắc chắn sẽ xảy ra. Như vậy, đế quốc Thần Phong mà lịch đại tiên đế tốn công xây dựng, chẳng lẽ phải hủy ở trong tay chúng ta sao?
– Trời diệt Thần Phong đế quốc, ài!
Đến lúc này, lão chỉ còn biết ngửa mặt lên trời thở dài. Thượng Quan Hùng đứng ra khuyên giải:
– Quách Nguyên Soái, bây giờ không phải lúc thở ngắn than dài. Chúng ta phải cải thiện tình thế, ngăn chặn nguy cơ.
Độc Cô Hàn Vân nói:
– Thượng Quan gia chủ nói đúng. Lão phu có ý kiến thế này: Hiện tại chúng ta phải chia ra làm 3 đường: Thứ nhất là ổn định quan lại, tiếp tục điều hành quốc gia. Cái này lão phu cùng với Lăng, Vu nhị lão cùng Thượng Quan gia chủ sẽ đứng ra chịu trách nhiệm giám sát. Thứ hai là ngăn cản nguy cơ giặc ngoại xâm. Việc này xin nhờ Quách nguyên soái cùng các tướng lĩnh ra sức một phen. Thứ ba chính là bình ổn các thế lực giang hồ có âm mưu nội loạn. Phong nhi, việc này giao cho con.
Quách Nguyên Soái biết đây chính là cách tốt nhất, liền chắp tay nói:
– Lão phu hiểu, việc đã đến nước này, triều chính đành nhờ các vị.
Nói xong lão liền xoay lưng bước ra ngoài. Quay trở lại sảnh chính, Độc Cô Hàn Vân nói:
– Phong nhi, lần này gia gia phải nhờ đến Phục Ma Hội trợ giúp tọa trấn triều đình. Mấy lão già chúng ta e rằng không đủ sức lực để áp chế mấy tên có dị tâm.
– Không có vấn đề gì. Mộ Dung cô nương, Cát lão. Từ giờ trở đi, Phục Ma Hội tạm thời nằm dưới sự điều động của Độc Cô gia gia bọn họ. Mệnh lệnh của họ như lệnh của ta. Có kẻ nào bất tuân, trực tiếp chém!
– Rõ!
Độc Cô Hàn Vân gật đầu rồi nói tiếp:
– Phong nhi, ta có nhiệm vụ giao cho con. Biến cố lần này, chúng ta đã cố tình cho rất nhiều nhân thủ đi cầu viện khắp nơi. Đế quốc chúng ta ngoài Triều Ca, thì có tam đại thành: Thủy Mặc, Thủy Long, Kim Lăng. Thủy Mặc Thành cùng Thủy Long thành cùng các thành trấn nhỏ khác đều ít nhiều mang binh đến chi viện, cho tới giờ vẫn đang đóng quân ở Ngọa Đương. Duy chỉ có Kim Lăng thành là không thấy động tĩnh gì.
– Ý gia gia nói là…
– Chính xác. E rằng Kim Lăng bảo chủ mang dị tâm. Lần này con đến đó điều tra một phen, mọi quyết định do con toàn quyền xử lý.
– Phong nhi hiểu. Lần này phiền Vân huynh cùng tại hạ đi một chuyến rồi.
Vân Đỉnh Thiên đứng im lặng từ nãy tới giờ rốt cục cũng cười nói:
– Không hề gì, dù sao, Vân mỗ cũng muốn đi Kim Lăng một chuyến. Khi nào xuất phát thì Lăng huynh đệ gọi ta một câu.
– Được.
– ————————————
Lăng Huyền Phong ở Ngọa Đương sau khi họp bàn với mọi người liền đi tìm Tô Mị. Tiểu hồ ly này đã lâu không gặp, hắn có chút nhớ nàng. Đang đi đường bỗng có một bàn tay vỗ lên vai hắn.
– Ai nha, đây không phải là Lăng lão đệ hay sao? Ngọn gió nào đưa huynh đệ quay trở lại Ngọa Đương vậy?
Lăng Huyền Phong quay lại, nhìn thấy một nam nhân to cao, mặc một bộ áo vải màu xanh, đầu đội nón lá, râu ria xồm xoàm.
– Nha! Cứ tưởng là ai, là lão Trần a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!