Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi


Chương 25


Tô Tinh Thần thấy mọi người đều bối rối, hiển nhiên là không cùng sóng não với mình.

“Cháu nói đùa thôi.”

Tuy rằng đúng là cha Tô Tinh Thần thường xuyên chọc cậu như vậy, nhưng Tô Tinh Thần biết rằng mình không phải do người nước ngoài thả bong bóng tới.

Mọi người tâm trạng phức tạp nhìn Tô Tinh Thần: “Chúng ta biết.”

Chẳng lẽ thằng nhóc này nghĩ mọi người vì tin lời cậu ta mới bối rối sao?

“Vâng, vậy thì tốt rồi.” Tô Tinh Thần điều chỉnh cảm xúc cho tốt, mở hộp đựng linh chi ra, đưa tới tận tay cho Hàn Mộ Kha: “Ngài Hàn, ngài cầm cái này đưa cho bác sĩ giám định trước đã, như vậy mới an toàn.”

Hàn Mộ Kha nhận lấy chiếc hộp: “Được, vậy tôi thay mặt ông nội cảm ơn cậu.”

“Mộ Kha…” Ông nội Hàn dùng sức bắt lấy tay đứa cháu mình, tỏ vẻ muốn nói gì đó.

“Ông nội, vâng, ông yên tâm, cháu biết rồi…” Hàn Mộ Kha đến gần ông, kề tai nhỏ giọng nói: “Cháu sẽ tặng quà đáp lễ cho cậu ấy.”

Hàn lão tiên sinh nghe xong mới vừa lòng gật đầu.

Có qua có lại cũng là lẽ thường tình.

Hàn Mộ Kha năm nay ba mươi tuổi, biết ông nội mình tuổi đã cao, tâm cũng mềm đi, không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện phức tạp, ông tình nguyện tin rằng Tô Tinh Thần thật sự vì kính trọng ông nên mới tặng quà, chứ không có tâm tư thâm sâu gì.

Đây là chuyện đương nhiên.

Hàn Mộ Kha sinh ra trong một gia đình không đơn giản, vốn đã vật lộn chốn quan trường nhiều năm, vì vậy cũng luyện được một đôi mắt biết nhìn người, dù không nói nhiều cũng không đanh đá, nhưng có thể đoán được Tô Tinh Thần tâm tư đơn thuần hay tâm cơ thâm trầm.

Nhưng nếu là giả thì sao?

Anh hùng trì mộ, nhật lạc tây sơn(1), những thanh niên trai tráng tuổi hai mươi hiện nay, còn được bao nhiêu người nhớ đến mồ hôi xương máu mà đời trước phải trả?

Mà hiện giờ một thanh niên trẻ tuổi không quen không biết, sau khi nghe thấy người mua là tiền bối đã tham gia vào kháng chiến thời cách mạng thì lập tức tặng đồ miễn phí, còn đầy chờ mong đưa tới tận nhà.

Đây nếu là sự thật, cớ gì lại không thể thành giai thoại.

Hàn gia cảm thấy băn khoăn, vậy thì tặng một phần quà đáp lễ là được.

Tiếp đó Hàn Mộ Kha đẩy ông nội Hàn xuống sảnh gặp các vị khách khác, Du Phong Hành và Tô Tinh Thần đi theo sau, Du Phong Hành rút một tờ khăn giấy ra, đưa cho thanh niên đang khóc trộm tới đỏ cả mắt đứng bên cạnh: “…”

Thường ngày hắn không quan tâm mấy đối tượng thoạt trông đa cảm, dù sao bạn gái duy nhất của mình cũng là loại hình kiên cường mạnh mẽ, vậy nên có vẻ hắn không rành chuyện này cho lắm.

“Cảm ơn.” Tô Tinh Thần rất ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn chủ nhà.

Tuy rằng không cần khăn giấy làm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm kích không thôi.

Nhưng mà Tô Tinh Thần rất nghi hoặc, chủ nhà trở nên ôn nhu săn sóc như vậy từ bao giờ?

Chẳng phải bạn của hắn chỉ toàn bạn mạng thôi sao?

Tô Tinh Thần thu hồi tầm mắt, qua loa chùi mắt quẹt mũi, đồng thời còn đắm chìm trong suy nghĩ chủ nhà không thể tỉ mỉ ôn nhu như thế được.

Du Phong Hành đi chung với Tô Tinh Thần lên tiếng dạy dỗ: “Cậu là đàn ông, đừng vì chút chuyện này mà khóc nhè.”

Tô Tinh Thần ngẩn người, không ngoài suy đoán mà cau mày, cậu không nói gì, chỉ là trên người tản ra hơi thở mâu thuẫn.

Dù sao cậu thất thố là do thấy vị tiên sinh cao tuổi ngày xưa còn là anh hùng, bây giờ đến nói chuyện còn không nổi, hành động cũng cần người khác giúp đỡ, rất là đau lòng.

Vả lại đây không phải là chuyện nhỏ.

Du đại boss là con cáo già đã sống hơn hai mươi năm, sao lại không nhận ra sự phản kháng của Tô Tinh Thần, hắn nhăn mày nghĩ thầm, cậu ta cũng không phải con của ông, ông đây quản làm đ*o gì.

Du Phong Hành sải bước rời đi, để lại cho Tô Tinh Thần một bóng lưng cao lớn.

Hình như lại tức giận rồi.

Thật không hiểu nổi…

Tô Tinh Thần há miệng, đầu óc rối bời đuổi theo.

Trong khoảng thời gian này có không ít người bước vào căn biệt thự xa hoa náo nhiệt, trong đó còn có cả phụ nữ và trẻ con, khiến cho hiện trường càng thêm ồn ã.

Mà Hàn lão tiên sinh ngồi trên xe lăn có vẻ rất thích loại náo nhiệt này.

Sau khi Hàn Mộ Kha đẩy Hàn lão tiên sinh vào, thỉnh thoảng sẽ có vài vị phu nhân mang con đến nói chuyện, hình ảnh vô cùng hài hòa.

Tô Tinh Thần đứng đó cũng bị bầu không khí này cảm hóa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

“Tinh Thần,” Đứa con trưởng của Hàn gia tranh thủ nói với vị khách mình mời tới: “Có lẽ tôi phải bận mất một lúc lâu, cậu tự lo cho mình nhé, muốn gì thì cứ nói với hầu gái.”

Tô Tinh Thần gật đầu: “Vâng, ngài Hàn đi làm việc đi, tôi tự lo được.”

Vừa mới nói xong chưa được bao lâu, một quả bóng cao su hồng sọc trắng lăn đến bên chân, Tô Tinh Thần nhìn một chút, ngồi xổm xuống nhặt lên, sau đó lại thấy một bé loli tròn mắt ngắm tha thiết… quả bóng trên tay mình.

“Là bóng cao su của em hả?” Tô Tinh Thần bóp bóp quả bóng, còn phát ra tiếng kêu được, vì vậy cười cong cả mắt, vui vẻ đến gần bé loli: “Anh chơi với em được không?”

Bé loli rụt rè nhìn cậu, gật đầu nhỏ giọng nói: “Được ạ…”

Âm thanh non nớt này quả là khiến người ta khó nhịn.

Tô Tinh Thần ngồi xổm xuống, ôn nhu xác nhận lại: “Muốn chơi với anh thật sao? Hay là để em tự chơi?”

Bé loli lập tức đỏ mặt, xấu hổ quay mặt đi thầm thì: “Chơi với anh cơ.”

Du Phong Hành đang xã giao với người khác tình cờ nghiêng đầu nhìn xung quanh: “…” Hình ảnh một thanh niên mặt non choẹt đang chơi bóng với một cô bé nhỏ liền rơi vào con ngươi hắn.

… Quả nhiên vẫn là trẻ con thôi.

Du Phong Hành và Hàn Mộ Kha đều là người trẻ tuổi tài ba, đến những nơi này đều phải bận rộn đi kết giao với nhiều người, hiển nhiên sẽ không có thời gian để mắt Tô Tinh Thần.

“Ngài Tô, sắp phải ngồi vào chỗ rồi, mời ngài đi bên này.” Hầu gái đã được Hàn Mộ Kha dặn dò, đọc đúng cả họ lẫn tên của Tô Tinh Thần.

“Cảm ơn, ngài Hàn bảo cô đến gọi tôi à?” Tô Tinh Thần nhìn một chút, mọi người quả nhiên đã lục tục rời đi.

Hầu gái nói: “Không phải, là ngài Du.”

Tô Tinh Thần khựng lại, sau đó gật gật đầu, trong đầu như có điều suy nghĩ mà theo hầu gái rời khỏi phòng khách.

Đi đến phòng ăn, một chiếc bàn thật lớn xuất hiện trước mắt Tô Tinh Thần, làm kẻ nhà quê như Tô Tinh Thần chấn kinh.

Thứ này cũng lớn quá rồi đó.

Hơn nữa đầu người cứ chen chúc nhau di chuyển khiến cậu hoa cả mắt.

Tô Tinh Thần chậm rãi đi tới, chăm chú nhìn đám người xung quanh, tìm kiếm khuôn mặt mình quen biết, vì vậy không chú ý tới vị khách đi qua bên cạnh, va vào khiến hắn hơi ngửa ra.

“Xin lỗi, đụng cả ngài rồi.” Thân thể Tô Tinh Thần lệch đi một chút, cậu đụng vào vai một vị khách trẻ tuổi, chờ lúc quay đầu nhìn cho rõ, mới phát hiện là một khuôn mặt quen thuộc.

“Sao lại là cậu nữa?” Hiển nhiên đối phương cũng nhận ra Tô Tinh Thần.

Ánh mắt ghét bỏ soi mói Tô Tinh Thần một lượt, nếu đây là cấp dưới của Du Phong Hành thì đã sớm bị hắn mắng chết rồi.

“Ngại quá, là tôi, thất lễ rồi.” Thật ra Tô Tinh Thần không để ý lắm, hơn nữa còn thành khẩn nói: “Còn nữa, cảm ơn anh đã nhắc tôi đến để ngồi vào chỗ.”

“Ừ.” Du Phong Hành hừ nhẹ.

Hắn lạnh mặt, quyết định không lo chuyện bao đồng.

Tô Tinh Thần nhìn một vòng, nơi khác đã hết chỗ trống, nhất thời không biết nên ngồi vào chỗ nào.

Mà hai bên trái phải của chủ nhà cũng đã ngồi kín người.

Bộ dáng Tô Tinh Thần nhìn quanh kiếm chỗ ngồi rơi vào mắt Du Phong Hành trở nên có chút đáng thương, tuy rằng người này không liên quan gì tới mình, nhưng cũng là đối tượng khiến người khác đau lòng, Du đại boss nói đông nói tây tìm lý do, bảo với hầu gái: “Lấy cái ghế đến đặt cạnh chỗ tôi đi.”

Hầu gái sửng sốt: “Ngài xác định chứ?”

Mỗi một chỗ ngồi hay thời gian dùng bữa của khách đều được quy định rất rõ ràng.

“Ừm.” Du Phong Hành dịch sang một bên: “Nhanh lên, cảm ơn.”

Cô hầu gái không dám chần chờ nữa: “Vâng, xin ngài chờ một lát.”

Tô Tinh Thần ngạc nhiên nhìn hầu gái mang thêm chiếc ghế đến bên cạnh người chủ nhà, hơn nữa còn mời cậu ngồi xuống: “Thưa ngài, mời ngài ngồi.”

Tô Tinh Thần hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay mình nói hai chữ “cảm ơn” quá nhiều, nhưng vẫn muốn nói thêm lần nữa: “Cảm ơn ngài Du.”

“Ngồi đi.” Du Phong Hành vỗ vỗ chiếc ghế tựa lót đệm mềm.

Hầu gái rất chu đáo lấy thêm một bộ đồ ăn cho Tô Tinh Thần, nhưng thức ăn trên bàn thì hết cách, vì một nơi chỉ có thể sắp xếp một phần mà thôi.

Hầu gái: “Thưa ngài, đồ ăn…”

Nhưng không nói tiếp.

“Không sao, vậy là đủ rồi.” Du Phong Hành biết hầu gái muốn nói gì, vì thế đưa mắt nhìn những món ăn tinh xảo mà mình không có chút hứng thú nào, không cần nói cũng biết đây đều là thực đơn do Hàn Mộ Kha tự tay soạn ra.

Tô Tinh Thần dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía chủ nhà cũng thay đổi mấy phần, thì ra con người này không xấu như mình tưởng.

“Ngài Du, trước đây có hiểu lầm ngài, rất xin lỗi.” Tô Tinh Thần thấp giọng nói với chủ nhà một câu, nhân tiện bày biện mấy món đồ trước mặt ra, dường như càng thêm trong sáng.

“Ừ…” Du Phong Hành hơi liếc mắt, phát hiện thanh niên ban nãy ở trên tầng còn đang ủ rũ, giờ lại giống một đóa hoa được người ta tưới nước, trở nên hoạt bát sinh động.

Du Phong Hành cũng thấy thoải mái theo.

Đáng ra gương mặt này phải như vậy mới đúng.

Bữa tiệc sắp bắt đầu, Hàn Mộ Kha vội đến chân không chạm đất rốt cuộc cũng hết bận, tiếp đó đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Tô Tinh Thần.

“Cô có thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng không?” Hàn Mộ Kha bắt lấy tay một hầu gái hỏi.

“Có, hiện đang ngồi cạnh ngài Du ạ.” Hầu gái dẫn đường nói.

Hàn Mộ Kha sững sờ: “Du Phong Hành?”

Sao lại là hắn?

Hàn Mộ Kha nhìn theo ngón tay của hầu gái, chỉ thấy vị khách nhỏ con ngồi chen chúc bên cạnh đối thủ một mất một còn cao to, mày kiếm không tự chủ mà nhăn lại.

Hàn Mộ Kha rất khó hiểu, dù sao Tô Tinh Thần cũng không quen biết gì Du Phong Hành, mà Du Phong Hành lại là một tên thương nhân lạnh lùng sắt đá, sao lại chăm sóc Tô Tinh Thần như thế?

“Tinh Thần, sao cậu lại ngồi đây?” Hàn Mộ Kha đi tới bắt chuyện với Tô Tinh Thần.

“Ngài Hàn hết bận rồi sao?” Tô Tinh Thần nhìn thấy anh ta, nói một câu thật lòng: “Hôm nay đông khách như vậy, ngài vất vả rồi.”

Trong lòng Hàn Mộ Kha vô cùng áy náy, khom lưng chống tay lên ghế tựa của Tô Tinh Thần: “Là tôi mời cậu tới mà không tiếp đãi cậu cho tốt.”

“Không sao, ngài khách khí rồi, tôi rất ổn.” Tô Tinh Thần nhìn Du Phong Hành, ý cười không hề giảm: “Ngài Du rất quan tâm tôi.”

Ánh mắt Hàn Mộ Kha lại chuyển qua hai chiếc ghế sát cạnh nhau của Du Phong Hành và Tô Tinh Thần, đây mà gọi là quan tâm à?

“Không cần chen chúc vậy đâu, đi thôi, để tôi xếp chỗ ngồi cho cậu.”

Không chen chúc với người ta, cũng không cần chia đồ ăn với nhau, nếu không thì tội cho cậu ta lắm.

“Không cần đâu ngài Hàn, tôi thế này là được rồi.” Tô Tinh Thần nghiêm túc nhìn Hàn Mộ Kha, trong mắt tràn ngập kiên định, nếu cậu thật sự đi theo Hàn Mộ Kha thì chẳng khác nào vứt mặt mũi Du Phong Hành cho chó.

“Tinh Thần à, cậu ngồi chỗ này sẽ làm phiền ngài Du đấy,” Hàn Mộ Kha dùng ánh mắt bất đắc dĩ nói: “Mỗi chỗ chỉ có một phần đồ ăn, chẳng lẽ cậu muốn chia đồ ăn với ngài Du ư?”

Du Phong Hành cau mày.

Quả nhiên Tô Tinh Thần vừa nghe xong, trên mặt lại bắt đầu tỏ vẻ do dự: “Vậy sao? Thế tôi…”

“Nhiều đồ ăn như vậy, cậu ăn có hết không? Ăn không hết lãng phí lắm.” Du Phong Hành âm thầm tung ra sát chiêu, nói một câu đánh vào tim đen của Tô Tinh Thần.

Cũng đúng, một chỗ có nhiều đồ ăn như vậy, Tô Tinh Thần không nghĩ mình sẽ ăn hết được, ngược lại hai người ăn thì hợp hơn, vả lại đây cũng không phải lần đầu cậu chia đồ ăn với chủ nhà.

Hôm nay để chủ nhà chia đồ ăn với mình chắc sẽ ổn thôi.

“Tôi không đi nữa, ngài Hàn, để tôi ngồi đây đi.” Cuối cùng Tô Tinh Thần quyết định.

Hàn Mộ Kha tức tới đau cả gan, vậy mà không thể công khai trừng mắt với Du Phong Hành, bằng không lễ mừng thọ đang tốt đẹp sẽ bị lời đồn về mối quan hệ bất hòa giữa anh ta và Du Phong Hành phá nát.

Tuy rằng rất nhiều người biết chuyện anh ta bất hòa với Du Phong Hành thật.

“Vậy được.” Hàn Mộ Kha nén giận nói: “Cậu để mắt Tinh Thần giúp tôi.”

Sau đó bỏ đi.

“Anh ta bận lắm đúng không?” Tầm mắt Du Phong Hành đặt lên Tô Tinh Thần đang suy tư, tiếp tục tung đòn phủ đầu: “Cũng do anh ta có thân phận đặc thù, công việc bận rộn, không có thời gian dành cho người yêu nên mới thay bạn trai như thay áo.”

Tô Tinh Thần cho rằng chủ nhà đang rảnh rỗi nên trò chuyện với mình, rất tán thành mà gật đầu: “Ừm.”

“Cho nên nếu muốn yêu đương thì phải tìm người ít việc mới có thể ở bên cậu, chứ không phải vứt cậu cho người khác chăm sóc, hiểu chưa?” Du Phong Hành bôi đen Hàn Mộ Kha không tốn chút sức nào.

Tô Tinh Thần chớp mắt, ánh mắt trêu chọc đảo quanh thân chủ nhà một vòng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cậu thầm nghĩ, quả nhiên chủ nhà đúng là một tên xấu tính thích tự luyến.

************

Chú thích:

(1) Anh hùng trì mộ, nhật lạc tây sơn: (英雄迟暮,日落西山) Tạm dịch: Anh hùng tuổi xế chiều, mặt trời lặn núi tây, ý chỉ cho dù có giỏi đến đâu thì cũng bị tuổi già kiềm lại.

Lảm nhảm: Mấy nay Đà Nẵng lại bắt đầu phát dịch rồi, đúng hôm tui thi luôn á:< Mấy cô ra đường nhớ đeo khẩu trang cẩn thận, tự giác khai báo y tế bảo vệ sức khỏe nhé:<

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN