Edit: Dâu
Lần đầu tiên Tào Thế Nguyên gặp Cao Nhiên là trên sân vận động ở trường.
Cao Nhiên mới vừa huấn luyện trong bùn xong, trên đầu trên cổ trên người toàn bùn là bùn, cậu khoanh chân ngồi dưới đất cười nói với các bạn học, hàm răng vừa trắng vừa đều, mặt dính đầy bùn cũng không che được nụ cười xán lạn.
Tào Thế Nguyên đến để tra án, nạn nhân là học sinh cùng lớp với Cao Nhiên, tất cả mọi người bao gồm cả cậu đều phải tiếp nhận điều tra và thẩm vấn.
Thông qua vụ án đó, Tào Thế Nguyên tiếp xúc với Cao Nhiên, phát hiện trên phương diện trinh sát hình sự cậu có độ nhạy cảm khác hẳn với người thường, năng lực logic trinh thám khá mạnh, tư duy cực kỳ sinh động, trí tưởng tượng phong phú, trời sinh thích hợp làm cảnh sát.
Sau khi vụ án kết thúc, Tào Thế Nguyên bắt đầu để ý đến đàn em tên Cao Nhiên, cũng vô tình hoặc cố ý gặp mặt cậu ở trường, bàn luận mấy đề tài liên quan đến vụ án, tò mò không biết cậu sẽ có ý kiến thế nào.
Ngày qua ngày, Tào Thế Nguyên tự nhiên thân quen với Cao Nhiên, tràn đầy mong đợi sự trưởng thành của cậu.
Cao Nhiên ngưỡng mộ Tào Thế Nguyên, coi anh làm mục tiêu phấn đấu của mình, ôm thái độ học tập vây quanh anh, điều này, Tào Thế Nguyên biết.
Khi Tào Thế Nguyên biết Cao Nhiên dự thi cục thành phố, anh chẳng bất ngờ chút nào, cũng biết chắc cậu có thể thi đỗ.
Cao Nhiên quả nhiên không làm Tào Thế Nguyên thất vọng, vừa hết kì nghỉ hè đã đến cục thành phố báo danh.
Cấp trên phân Cao Nhiên vào đội Tào Thế Nguyên, anh từ chối, đưa ra nguyên nhân là không có thời gian dẫn người mới, thực tế là bên Phong Bắc dẫn một nữ sinh viên xuất sắc, Cao Nhiên vào đó, ắt sẽ phải tranh tài với thực tập sinh kia, hẳn sẽ được người ta kích thích ra tiềm năng.
Đấy là suy nghĩ của Tào Thế Nguyên, cũng là bước đi sai đầu tiên của anh.
Phong Bắc tự mình dẫn Cao Nhiên, cho cậu làm việc ở tuyến một cùng mình, cậu rất thông minh, học nhanh, chẳng bao lâu sau đã lập công, tính cách lại tốt, lúc nào cũng tươi cười, các đồng nghiệp trong cục đều rất yêu quý cậu.
Cao Nhiên nỗ lực tiến lên, dốc lòng trở thành phụ tá đắc lực của Phong Bắc.
Vẻ tích cực phấn chấn của cậu rất dễ cảm hóa những đội viên khác, ngay cả cô nữ sinh bị Phong Bắc chậm rãi quên đi kia cũng không kết thù oán với cậu, trái lại còn thành bạn bè.
Tào Thế Nguyên nhìn hết trong mắt, lần đầu tiên biết hối hận là cảm giác như thế nào, anh đi tìm Phong Bắc, đi thẳng vào vấn đề muốn Cao Nhiên vào đội mình.
Phong Bắc không thả người.
“Đội trưởng Tào, nếu cậu nhớ không rõ thì tôi nhắc cậu một chút, ban đầu chính cậu từ chối quyết định của cục trưởng Lưu, để Cao Nhiên tiến vào đội tôi.”
“Bây giờ tôi muốn dẫn em ấy.”
“Cậu coi em ấy là gì? Chó con hay mèo con?”
“Đội trưởng Phong, tôi chỉ đến đánh tiếng với cậu thôi, mai tôi sẽ đến bàn với cục trưởng Lưu.”
“Bàn thì cứ bàn đi, tôi nói rồi, Cao Nhiên nếu đã là người của tôi thì cậu đừng mơ có ý đồ với em ấy, tôi sẽ không thả em ấy đi đâu.”
“Vậy còn phải xem em ấy có muốn hay không.”
“Cũng đúng, chẳng bằng bây giờ gọi em ấy đến, cho em ấy biết người đàn anh mà em ấy ngưỡng mộ kính yêu đã không thèm em ấy như thế nào?”
“Chỉ là một người mới thôi, nữ sinh trong tay cậu còn không kém Cao Nhiên, cậu nhất định phải như vậy sao?”
“Phải.”
Đó là lần đầu tiên Tào Thế Nguyên và Phong Bắc cãi nhau, giằng co vì Cao Nhiên, sau đó còn rất nhiều tình huống tương tự khác nữa, việc hai bên chán ghét lẫn nhau đều vì Cao Nhiên chỉ có hai người họ biết, cũng là một trong những bí mật họ giấu trong lòng.
Tào Thế Nguyên biết rõ Cao Nhiên xuất sắc như thế nào, Phong Bắc kiên quyết không tha cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Khi đó Tào Thế Nguyên hiểu như vậy.
Cao Nhiên thích mê một loại kẹo hoa quả, vị chanh, ngày nào cũng để vào trong túi, không chỉ bản thân mình ăn mà còn chia cho những người khác ăn nữa, khiến cho ai mở miệng nói chuyện đều tràn ngập hương chanh, mùi vị đó lan tỏa trong cục, tan đi rồi lại có.
Tào Thế Nguyên không thích ăn kẹo, nguyên nhân có hai, một là trong nhận thức của anh, kẹo là dành cho trẻ con, hai là ăn kẹo không tốt cho răng, càng không tốt cho sức khỏe.
Mỗi lần Tào Thế Nguyên thấy Cao Nhiên, cậu đều hoặc đang bóc vỏ kẹo, hoặc đang ngậm kẹo, hoặc là đang cho người khác kẹo ăn.
Tào Thế Nguyên nghĩ không thông, kẹo ăn ngon đến thế cơ à? Hay là vị chanh đặc biệt hơn những vị khác? Anh ôm lòng hiếu kỳ nhận một viên kẹo từ chỗ Cao Nhiên.
Cao Nhiên ngồi xổm trên bậc thang, cười hì hì nhìn anh, “Ăn ngon không?”
Đầu lưỡi Tào Thế Nguyên vừa chạm đến vị ngọt của hương hoa quả, đầu lông mày đã cau chặt lại, cằm bạnh ra, làm như muốn nhổ ra vậy.
Cao Nhiên vội vàng nhảy khỏi bậc thang, “Đừng bảo anh định phun nhá đàn anh, lãng phí xấu lắm!”
Tào Thế Nguyên liếc nhìn Cao Nhiên, làm một hành động khiến cậu bất ngờ, anh không nhổ kẹo ra mà nhanh chóng nhai nát nuốt vào bụng, anh mím môi, vị chanh tung bay trong khoang miệng.
Cao Nhiên cười hỏi, “Thế nào?”
Tào Thế Nguyên nhìn đôi mắt yêu cười của cậu, “Khó ăn.”
Nụ cười trên mặt Cao Nhiên không phai đi, lộ ra mắt kén tằm xinh đẹp, “Còn vị khác nữa, táo, vải, chuối, anh thích ăn loại nào? Lần sau em mua kẹo cũng chọn cho anh một ít.”
Tào Thế Nguyên nhếch miệng, “Anh không thích ăn kẹo.”
“Thôi được rồi, không ăn thì thôi.” Cao Nhiên bóc vỏ kẹo, “À này, đàn anh, hỏi anh chuyện này nhá.”
Tào Thế Nguyên hất cằm, “Hỏi đi.”
Cao Nhiên bóc kẹo đến một nửa rồi nắm trong tay, ấp a ấp úng.
Tào Thế Nguyên hỏi, “Sao thế?”
“Em, em thích một người.” Cao Nhiên lắp bắp nói xong, cậu sụp vai, khó mà chịu nổi, “Thế nhưng em không thể thích người đó được.”
Tào Thế Nguyên xoa xoa đầu cậu, “Sao lại không thể thích?”
Cao Nhiên ngồi xổm trên bậc thang, cúi đầu, nhìn xe cộ trên đường, “Người đó cũng giống em.”
Nửa ngày sau Tào Thế Nguyên mới nói, “Chứng tỏ em còn chưa đủ yêu thích.”
Ánh mắt ảm đạm của Cao Nhiên chậm rãi long lanh trở lại, cậu đứng dậy, kích động nói, “Có lý, vậy em sẽ thích người đó nhiều hơn chút nữa.”
Tào Thế Nguyên mỉm cười, “Được.”
Việc Cao Nhiên thích Phong Bắc là Tào Thế Nguyên vô tình phát hiện ra.
Ngày đó Tào Thế Nguyên bận rộn cả đêm trong cục, nhìn thấy Phong Bắc đang nói chuyện với mấy đội viên, Cao Nhiên cũng ở đó, anh phát giác ra điều gì, bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Tào Thế Nguyên đọc được rất nhiều thứ từ ánh mắt Cao Nhiên nhìn Phong Bắc, những thứ đó ghép vào nhau, chính là một từ: Yêu.
Khoảnh khắc đó, Tào Thế Nguyên cảm thấy rất buồn cười, và anh cũng cười ra tiếng thật.
Tại sao lại cười? Về sau Tào Thế Nguyên tự hỏi bản thân mình, cũng từng nghiêm túc suy nghĩ, đáp án xuất hiện, anh không muốn thừa nhận.
Tào Thế Nguyên không cho là mình thua.
Trong cục thành lập tổ chuyên án, chuyên môn điều tra đường dây buôn bán ma túy khổng lồ, vụ án đó trước sau đã theo đến mấy năm, rốt cuộc ra được một manh mối cực quan trọng.
Cao Nhiên chủ động xin tham gia nhiệm vụ đó.
Tào Thế Nguyên tìm đến Cao Nhiên, lần đầu tiên nhìn cậu bằng ánh mắt giận dữ, “Tại sao lại xin vào?”
Cao Nhiên mới vừa lĩnh được súng, tay còn chưa cầm ấm, “Nhiệm vụ lần này rất được cấp trên coi trọng, cũng đã chuẩn bị rất lâu, nếu không có tình huống lớn nào xuất hiện, chỉ cần tham gia chắc chắn có thể lập công.”
Cậu cười chớp mắt, “Em muốn đổi di động hơn nửa năm nay rồi, nhận được tiền thưởng là có thể…”
Tào Thế Nguyên ngắt lời, “Anh muốn nghe nói thật.”
Độ cong khóe miệng Cao Nhiên hơi thu lại một chút, nghiêm túc kiểm tra súng không có vấn đề, “Lần này làm nhiệm vụ mặc dù có 16 người, mà em tính rồi, tỷ lệ đội trưởng Phong một mình dẫn theo em có đến 80%, có em ở đó, nếu gặp phải tình huống bất ngờ, nếu cần em có thể giúp anh ấy thoát thân.”
Trên thực tế, mặc dù đã làm đầy đủ công tác chuẩn bị, lúc thi hành nhiệm vụ vẫn sẽ tồn tại mức độ nguy hiểm nhất định, huống chi là một vụ án vướng tay vướng chân thế này.
Tất cả những người tham gia nhiệm vụ này đều đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh, nếu có thể sống sót trở về, ấy là mạng lớn.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, hi sinh là điều không thể tránh khỏi.
Thân là cảnh sát nhân dân, mạng chẳng phải là của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra vì dân vì nước, đây là giác ngộ cơ bản nhất.
Bởi vậy đội viên tham gia sẽ chẳng hề oán thán, đều là thân thể máu thịt, nào có ba đầu sáu tay, không thể sống mãi được, đạn bắn vào người không ai không đau, có điều, họ có niềm tin kiên định, và cả trách nhiệm.
Sắc mặt Tào Thế Nguyên sầm xuống, “Sao em lại hồ đồ như vậy?”
“Em rất tỉnh táo.”
Cao Nhiên nói đầy nghiêm túc, “Đội trưởng Phong có thể bị thương, nhưng không thể xảy ra chuyện gì được, đội cần anh ấy, mọi người đều phải cần ảnh phân công nhiệm vụ.”
Tào Thế Nguyên nắm chặt cổ tay Cao Nhiên, môi mím chặt, không nói một lời.
Cao Nhiên bị đau, “Đàn anh?”
Tào Thế Nguyên nói, “Để người khác đi đi.”
Cao Nhiên biến sắc, “Anh nói gì thế?”
Tào Thế Nguyên ý thức được mình nói điều mà một cảnh sát không nên nói, anh hơi nhắm mắt, thở dài một tiếng, “Cao Nhiên, anh không kiến nghị em tham gia nhiệm vụ lần này.”
Cao Nhiên vỗ vỗ cánh tay anh, “Không sao đâu, em sẽ cẩn thận.”
Có người gọi Cao Nhiên, nhắc cậu đến lúc xuất phát rồi.
Cao Nhiên phất tay với Tào Thế Nguyên, nở nụ cười trên môi, “Đàn anh, em đi nha.”
Đó là lần cuối cùng Tào Thế Nguyên bắt gặp nụ cười xán lạn của Cao Nhiên.
Nằm vùng bị phát hiện, nhiệm vụ vẫn hoàn thành, chỉ là đổi bằng nỗi đau đớn khôn xiết, lúc xuất phát có 16 người, trở về chỉ có 14, đều mang theo vết thương khác nhau.
Hai người không về kia, một người chết vì bị nổ, ngay cả thi thể cũng không tìm được, một người bị bắt giữ.
Ngày hôm sau, một đoạn video được gửi đến cục cảnh sát.
Cao Nhiên chỉ còn sót lại một hơi thở xuất hiện trong video, cậu bị đánh đến nôn ra máu, mùi máu tanh nồng nặc dường như lao thẳng ra khỏi màn hình.
Phòng họp nhất thời bị một bầu không khí cực kỳ ngột ngạt bao trùm, mặt người nào người nấy tỏ ra phẫn hận.
Cục trưởng Lưu là người đầu tiên rời đi, trước khi đi ông vỗ vai Phong Bắc và Tào Thế Nguyên, tựa như muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn im lặng.
Ý kiến của các đội viên đều thống nhất, Cao Nhiên là đồng đội, là anh em của họ, không thể không cứu.
Tào Thế Nguyên rũ mắt, “Ra ngoài hết đi.”
Các đội viên đoán được gì đó, dùng hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn sang, Tào Thế Nguyên vẫn tư thế ấy, không đáp lại bất cứ điều gì.
Trong phòng họp chỉ còn sót lại hai người.
Tào Thế Nguyên nhìn Cao Nhiên trong video, tầm mắt di động theo giọt máu chảy từ cằm cậu xuống, trên mặt vẫn không có biểu cảm chập trùng gì.
Phong Bắc đập bàn với Tào Thế Nguyên, rút súng, gào thét, uy hiếp, thậm chí là khép nép khẩn cầu, người cảnh sát nhiều năm bỗng như mất đi lý trí, phát điên.
Khi Tào Thế Nguyên nghe thấy Phong Bắc nghẹn ngào mắng “Đứa ngốc kia, thích ai không thích, lại đi thích mày”, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Phong Bắc, dây thần kinh run lên, không khỏi bừng tỉnh.
Hóa ra Phong Bắc vẫn luôn có suy nghĩ đó với Cao Nhiên.
Việc đã đến nước này, lấy đại cục làm trọng, không thể lại đưa đội viên ra mạo hiểm được, đây thực ra là ý của cấp trên, muốn từ bỏ Cao Nhiên.
Tào Thế Nguyên không muốn giải thích, cũng không giải thích, vì trong tiềm thức anh tán thành với quyết định của cấp trên, đây là lựa chọn chính xác, không riêng gì anh, Phong Bắc, hay là những người khác trong cục, ai cũng đều hiểu rõ điều này.
Chỉ là hiểu thì hiểu, mọi người làm thế nào cũng không muốn phải đối mặt, chấp nhận cho được, dẫu sao người bị đánh đến máu me khắp người là đồng đội mà họ sớm chiều ở chung, từ bỏ cứu viện là một phương pháp quá đỗi đau lòng.
Hiện thực tàn nhẫn lắm thay.
Tào Thế Nguyên khác với tất cả mọi người ở chỗ, anh đối mặt, cũng chấp nhận được hiện thực.
Người đàn em xán lạn yêu cười lại rất thông minh kia không sống nổi nữa, Tào Thế Nguyên đứng thẳng lưng, bàn tay siết chặt, lòng bàn tay đỏ lên.
Tào Thế Nguyên thừa dịp Phong Bắc thất thần mà còng anh vào trong phòng họp.
Hai tiếng đồng hồ đó, Phong Bắc điên cuồng chửi bới, giãy dụa, mắng mỏ, rốt cuộc chỉ còn sót lại nghẹn ngào, cầu xin, hai cổ tay ma sát với còng đến máu thịt mơ hồ.
Trong phòng làm việc, Tào Thế Nguyên đem lọ kẹo còn hơn nửa trên bàn Cao Nhiên đổ hết ra, anh bốc một chiếc lên, ngón tay siết thật chặt, một giây sau ném hết ra ngoài.
“Tại sao không nghe lời?”
Tay Tào Thế Nguyên đan vào trong tóc, bả vai khẽ khàng run lên, anh nỉ non lặp lại, “Tại sao không nghe lời…”
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi giây dài tựa như một thế kỷ, Tào Thế Nguyên bắt đầu ăn kẹo, từ có ý thức đến vô thức, ăn xong một viên lại bóc một viên, chờ đến khi chuông báo thức của điện thoại vang lên, đã qua hai tiếng đồng hồ.
Tào Thế Nguyên mới phát hiện trên bàn bày tứ tung vỏ kẹo, đủ mọi màu sắc, đâm đến mắt anh nhói đau, anh dùng tay che mắt, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Cao Nhiên chết rồi.
Xế chiều hôm đó, họ thu được một đoạn video, thi thể của Cao Nhiên bị trói ở sau xe, đẫm máu, sau đó là quá trình cậu bị chôn vùi trong sa mạc, phòng họp vang lên tiếng khóc thất thanh, tiếng mắng chửi, đập bàn của các đội viên.
Phong Bắc bất động, cũng không lên tiếng, anh ngồi trong góc tựa như bức tượng điêu khắc, ánh mắt trống rỗng.
Sa mạc quá lớn, Tào Thế Nguyên dẫn theo lực lượng cảnh sát khổng lồ đi tìm thi thể của cậu, tìm đến mấy ngày mấy đêm, vẫn không có thu hoạch gì.
Có những vụ án khác cần đến cảnh sát, họ không thể không thu đội rời đi.
Chưa được hai ngày sau, Phong Bắc từ chức.
Người trong cục chỉ nghĩ Phong Bắc áy náy, băn khoăn trong lòng, chỉ có Tào Thế Nguyên biết đến nguyên nhân chân chính, người mình yêu vì giúp mình thoát hiểm mà bị dằn vặt đến không ra người chỉ còn thoi thóp, cuối cùng chết thảm, nỗi đau tột cùng này đặt trên người ai cũng không tài nào chịu được.
Tào Thế Nguyên vẫn sinh hoạt như thường lệ, có thói quen ăn kẹo, mấy ngày đó chỉ lo dẫn đội đi tìm thi thể Cao Nhiên, các vụ án trên tay ứ đọng, anh bận đến thời gian uống ngụm nước còn không có.
Người ta một khi rảnh rỗi sẽ dễ dàng nghĩ bậy nghĩ bạ, bi xuân thương thu.
Tào Thế Nguyên hi vọng mình bận thêm chút nữa, nửa năm, thậm chí một năm, không có thời gian suy nghĩ việc khác, anh cần thời gian chậm rãi quên đi đau xót, tiếc nuối, và cả nỗi hổ thẹn mà Cao Nhiên mang lại cho anh.
Cao Nhiên có một người bạn thân tên Giả Soái, làm bác sĩ khoa ngoại, là một thanh niên tuấn kiệt tiền đồ thoáng đãng, Tào Thế Nguyên từng gặp mấy lần, biết mối quan hệ của họ rất tốt.
Vụ án được đưa ra ánh sáng, náo động toàn quốc, Tào Thế Nguyên gặp được Giả Soái ở cửa cục cảnh sát cũng không lấy làm lạ.
Giả Soái trông mệt mỏi bụi bặm, trên cằm tua tủa râu, mắt sưng đỏ, quần áo đầy nếp nhăn, trên trán có một vết thương đã đóng vảy, Tào Thế Nguyên nhìn sơ qua một vòng, đoán là trên đường lái xe thiếu tập trung, xe đụng phải cái gì đó làm chảy máu đầu.
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi đến lấy di vật của cậu ấy.”
“Tôi kiến nghị cậu đi bệnh viện xử lý vết thương trước đã.”
“Không cần.”
Tào Thế Nguyên và Giả Soái đứng đối diện nhìn nhau một lúc, nhàn nhạt nói, “Đi vào cùng tôi.”
Giả Soái nghiêm túc sửa soạn lại đồ đạc của Cao Nhiên ở trên bàn, xếp vào trong hộp giấy, trầm mặc chẳng nói chẳng rằng quay người rời đi.
Lúc đến cửa, Giả Soái quay người lại, trước mặt không ít người cho Tào Thế Nguyên một đấm.
Tào Thế Nguyên không tránh, rách cả miệng, anh liếm giọt máu chảy ra từ khóe môi, cười khổ trong lòng, lại một người nữa cho là Cao Nhiên thích anh, nhưng tiếc là không phải.
Người bị đánh không khóc, mà người đánh khóc mất rồi, mọi người xung quanh đều không hiểu ra làm sao.
Tào Thế Nguyên gạt Giả Soái và người trong cục âm thầm để lại một thứ, ấy là chìa khóa nhà Cao Nhiên, đêm anh lái xe đi, không phải lần đầu tiên đến, xe chạy rất quen đường.
Nhà do Cao Nhiên thuê, một phòng ngủ một phòng khách, chẳng dọn dẹp chút nào, cậu là người tùy tính lười nhác, khỏi phải bàn, thế nào thoải mái thì làm.
Tào Thế Nguyên liếc mắt nhìn là biết Giả Soái chưa tới, cậu ta là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ điển hình, còn có chứng ám ảnh cưỡng chế, nếu đã đến, căn nhà sẽ không có dáng vẻ như trước mắt anh thế này.
Đến cũng đã đến, Tào Thế Nguyên lại không biết mình muốn làm gì, tại sao lại tới, anh đứng lặng ở chỗ cũ hồi lâu, mới nhấc chân vào phòng ngủ của Cao Nhiên.
Tào Thế Nguyên phát hiện một quyển nhật ký.
Bìa da đen, rất dầy, trong đó kẹp một chiếc bút, chủ nhân quyển nhật ký đi vội vàng chưa kịp thu dọn.
Tào Thế Nguyên không có thói quen đọc lén nhật ký của người khác, cũng không có hứng thú, không đoái hoài đến, nhưng gần như ngay khi anh cầm lên quyển nhật ký của Cao Nhiên liền dâng trào kích động muốn mở ra.
Nhật ký của Cao Nhiên cũng y như con người cậu vậy, cực kì hoạt bát sáng sủa.
Tào Thế Nguyên ngồi dưới đất lật từng tờ từng tờ một, anh chẳng hay mình đọc bao lâu, đến lúc ngẩng đầu lên, đêm đen đã qua, trời đã sáng.
Nhật ký rất vụn vặt, Tào Thế Nguyên đọc không sót một chữ nào, anh khép đôi mắt khô khốc, thở một hơi dài thườn thượt.
Từ nhà của Cao Nhiên rời đi, Tào Thế Nguyên cầm theo quyển nhật ký đó, lúc không có việc gì làm sẽ giở ra một chút, những con chữ đó biến thành hình ảnh khắc sâu vào trong đầu anh, trở thành một phần ký ức.
—— Chờ mình xong việc trở về, mình có việc muốn nói với đội trưởng.
Đây là nội dung cuối cùng trong quyển nhật ký của Cao Nhiên.
Tào Thế Nguyên cười không ra tiếng, “Em cũng có lúc ngốc thật, thực ra người em thích cũng thích em, đúng là hai đứa đần độn.”
Ngày 13, Tào Thế Nguyên phân phối công việc trong tay, anh một mình đi đến sa mạc, ở đó tìm được thi thể của Phong Bắc và Cao Nhiên.
Tào Thế Nguyên đứng thẳng trong gió cát, anh đứng rất rất lâu, không khóc cũng không kêu, cũng chẳng động đậy, chỉ bình tĩnh suy nghĩ một vấn đề.
Mình thua ở đâu? Thua lúc nào.
Tào Thế Nguyên không tài nào nghĩ ra đáp án, chỉ nghĩ ra một chuyện, bất kể thua ở chỗ nào đi nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sống lại từ lúc còn bé, tất cả làm lại từ đầu, cuộc đời Tào Thế Nguyên như dùng cheatcode, anh nói việc sống lại cho ông nội, giúp nhà họ Tào phát triển thế lực, cũng lợi dụng nhà họ Tào diệt trừ một ít mầm họa, ví dụ như kẻ khiến nhiều gia đình nhà tan cửa nát, hại chết Cao Nhiên, Trần Minh.
Tào Thế Nguyên tìm đến Cao Nhiên, phát hiện đây không phải Cao Nhiên mà anh quen biết, liền lựa chọn quan sát trong tối.
Trong lúc đó, Tào Thế Nguyên có được tin tức của Phong Bắc, ban đầu anh cũng cho là không phải Phong Bắc mình quen, lại tận mắt thấy cảnh anh nhìn thấy cát mà run bần bật, nằm liệt trên đất.
Tào Thế Nguyên qua điều tra mới biết rằng Phong Bắc vẫn là Phong Bắc ban đầu, chỉ là đã quên mất sự việc đời trước, chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi với cát và nỗi khát cầu với nước mà thôi.
Mười bảy năm sau, Tào Thế Nguyên gặp lại Cao Nhiên, đối mặt với đôi mắt ấy, cảm giác quen thuộc quá sức rõ ràng, đàn em của anh trở lại rồi.
Tào Thế Nguyên thay đổi không ít chuyện, lại chỉ do dự, xoắn xuýt, chậm chạp không dám quyết định những chuyện liên quan đến Cao Nhiên, anh muốn làm ra một ít thay đổi, lại sợ nhỡ đâu động đến quỹ tích cuộc đời Cao Nhiên, tương lai sẽ phát sinh những biến cố không tài nào kiểm soát được.
Có những việc chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi.
Nếu như làm lại lần nữa, lại vẫn trải qua tình huống đó, Tào Thế Nguyên vẫn sẽ lựa chọn như vậy, anh vẫn sẽ lấy đại cục làm trọng, từ bỏ Cao Nhiên.
Chính vì lẽ đó, Tào Thế Nguyên mới có thể bắt lấy cơ hội mà ông trời bố thí cho, lo lắng đề phòng trông coi Cao Nhiên.
Anh thậm chí còn muốn đưa Cao Nhiên đi, không cho cậu làm cảnh sát, nhưng bước ngoặt này không thể động vào được.
Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mâu thuẫn, xoắn xuýt, hổ thẹn, đau khổ, lo lắng, chờ đợi, những năm qua Tào Thế Nguyên vẫn luôn sống trong những cảm xúc phức tạp này.
Từ sau khi Tào Thế Nguyên gặp lại Cao Nhiên, mỗi một bước đều phải đắn đo suy nghĩ, cẩn thận từng chút một, quay đầu lại vẫn thua Phong Bắc.
Giống đời trước vậy, Tào Thế Nguyên vẫn không biết mình thua Phong Bắc tự bao giờ.
Tào Thế Nguyên từng vô số lần nghĩ suy, trực giác của Cao Nhiên từ xưa đến nay đều linh nghiệm, biết nhiệm vụ lần đó lành ít dữ nhiều nhưng vẫn chủ động xin tham gia, chính là vì muốn Phong Bắc bình an, mục đích đã đạt được, cậu là một đứa ngốc thông minh, cái gì cũng tính tới, chỉ trừ có việc Phong Bắc cũng thích cậu, sau khi cậu chết biến thành một tên điên, ném cả mạng của mình.
Nếu Cao Nhiên không tham gia vụ án đó, những gì cậu trải qua sẽ đến lượt Phong Bắc phải chịu, Phong Bắc sẽ không về được.
Người chết sẽ là Phong Bắc.
Nếu Phong Bắc bị chôn vùi trong sa mạc, không tìm được thi thể, Cao Nhiên muốn đi tìm anh, Tào Thế Nguyên sẽ dùng tất cả thủ đoạn ra để ngăn cản, chắc chắn sẽ không để cậu làm chuyện điên rồ.
Nếu vậy chuyện về sau sẽ phát triển theo một hướng khác, họ đều sẽ không thể bất ngờ cùng trở lại quá khứ, có được một cơ hội làm lại từ đầu.
Cái gọi là từ khâu này đến khâu khác, thay vì nói là trùng hợp, chẳng thà nói là vận mệnh.
Cao Nhiên vẫn là Cao Nhiên ấy, cậu như một ngọn lửa cháy hừng hực, sáng ngời, nóng rực, cũng vẫn cực kỳ cố chấp, không nghe lời.
Tào Thế Nguyên trơ mắt nhìn Cao Nhiên đi vào thế giới của Phong Bắc, thích anh, come out vì anh, dũng cảm dấn bước vì anh, liền sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa hai từ đó.
Không sửa đổi được, tất thảy đều đã được sắp xếp xong.
Tào Thế Nguyên nhận mệnh, nhưng anh nghĩ không thông, anh đi khắp mọi miền đất nước, ngắm nhìn tất cả phong cảnh mà đời trước chưa được đi qua, lúc về lại thành phố A đã là ba năm sau.
Trái đất sẽ chẳng vì ai thất tình, chán đời, chết đi mà ngừng chuyển động.
Tào Thế Nguyên lái xe lòng vòng trong thành phố, qua cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ, phát hiện thành phố này so với lúc anh rời đi đã ngày càng phồn hoa.
Khi Tào Thế Nguyên vòng đến vòng thứ hai, gặp phải mấy người quen, anh lái xe chậm lại, như con ốc sên theo sau những người kia.
“Soái Soái, trong bệnh viện có nhiều y tá tri kỷ như vậy, có xương sườn của ông không?”
“Không thấy.”
“Anh, anh quan tâm ảnh làm cái gì? Rảnh vậy thì sao không quan tâm đến đứa em này chút đi? Em không phải cũng là một con chó độc thân sao?”
“Em là đáng đời, anh lười quan tâm em.”
“Chậc.”
“Cao Hưng, cậu chậc thì chậc, đẩy Cao Nhiên ra ngoài làm gì? Cao Nhiên, ông đi ở giữa đi, bên ngoài nhiều xe.”
“Được rồi, đừng đùa nữa, em đi giữa đi, anh đi bên ngoài, Soái Soái, tối qua nhà tôi ăn cơm đi, hôm qua ba mẹ tôi lên, mang theo nhiều trứng gà quê lắm, ông cầm một ít về mà ăn.”
“Được, xong ca mổ rồi tôi qua.”
“Em thì sao? Anh, anh thiên vị quá đấy? Em mới là em trai anh, tối em cũng phải ăn.”
“Đấy không phải là nhà em sao? Còn cần anh nói nữa à?”
Cao Nhiên bỗng ngoái lại nhìn.
Phong Bắc ôm lấy vai cậu, “Vợ, em nhìn gì thế?”
Cao Nhiên nhìn chằm chằm chiếc xe kia, thấy được một gương mặt quen thuộc, khóe môi cậu cong lên, nở nụ cười xán lạn, “Bữa tối lại thêm một người nữa, bạn cũ trở về.”
Kết thúc.