Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật


Chương 17


Thẩm Phất nhanh chóng giơ hai tay lên tỏ ý trong sạch.
Ban nãy tính đẩy Giang Thứ đang đè qua hướng này, trong bóng tối quá hỗn loạn nên tay đặt sai vị trí.
Bị khán giả hiểu lầm thành háo sắc cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như bị Giang Thứ tưởng bở rằng mình thèm thuồng cơ thể anh, có lẽ anh sẽ đắc ý như Khổng Tước xòe đuôi đến tận năm 88 tuổi, còn có khả năng sẽ khắc chuyện này lên bia mộ nhằm khoe khoang.
Nghĩ đoạn, cô thúc đầu gối, đập thùm thụp lên lưng Giang Thứ: “Tránh ra.”
Giang Thứ dáng vóc cao to mất trọng tâm, suýt chút bị cô đẩy lảo đảo, kính râm cũng chấn động trên sống mũi: “…”
Bàn tay anh đè l3n đỉnh đầu Chử Vi, gắng gượng mượn lực đứng vững.
Chử Vi vất vả lắm mới bò dậy từ dưới đất lại bị anh ấn nằm ườn trở về.
Chử Vi: “…”
Bình luận mừng rỡ như điên: [Đờ mờ ai nói cho tui biết rốt cuộc ba phút trước xảy ra chuyện gì coi??]
[Họ mới vừa giáp lá cà một trận à há há há, rối nùi luôn, liệu đó có phải hiệu quả kịch tính do ê-kíp và khách mời chuẩn bị sẵn không nhỉ?]
[Chỉ mình tôi cảm thấy giữa Thẩm Phất và D có gì đó à? = = Nhiệm vụ ẩn lần trước cũng vậy, dù D rất phong độ lịch sự nhưng chẳng thể giải thích nổi hành động anh ấy mua đồ rồi đi gõ cửa phòng Thẩm Phất.

Bây giờ cũng thế, dựa theo tính cách của ảnh, nếu bị đẩy lên người Thẩm Phất thì chẳng phải ảnh nên nổi giận ư? Sao cứ giông giống em cún nhà tôi sủa vài cái mang tính tượng trưng sau khi bị vò đầu ấy?]
[Chị mửa vào ví dụ của bé lầu trên nhé, coi chừng show kết thúc là thái tử gia thuê hung thủ giết cưng qua dây cáp mạng đó.]
Anti-fan của Thẩm Phất lại muốn cà khịa mấy câu, nhưng giờ phút này bình luận thực sự quá loạn, đâu đâu cũng là người qua đường đang thảo luận về chuyện mới vừa phát sinh.
Bọn họ mà đăng gì đó là sẽ bị nhấn chìm giữa một tràng [Há há há] ngay tức thì.
Cuối cùng Chử Vi cũng bò dậy, những khách mời khác sửa sang lại áo quần.
Biểu cảm trên mặt mỗi người biến hóa khác nhau.
Hiện Chử Vi đã có thể hoàn toàn xác nhận, Ôn Tranh Hàn muốn tranh với cậu ta.
Ban nãy trong bóng tối nếu như không có Ôn Tranh Hàn vướng chân làm cậu ta ngã lộn mèo, sao cậu ta có thể vô tình đẩy Giang Thứ lên người Thẩm Phất cho được?
Giang Thứ người ta chí ít còn trong sáng vô tư, tham gia vòng lời mời hẹn hò một cách quang minh chính đại.
Anh ta thì sao?
Đồ cáo già mặt dày!
Lần trước ở phòng trữ đồ còn bày đặt ôn hòa bao dung!
Mình thổ lộ lời thật lòng với anh ta nữa mới ghê, không chừng lúc ấy anh ta thầm chế giễu mình đó chứ!
Chử Vi càng nghĩ sắc mặt càng xanh, nắm đấm suýt siết chặt.
Đội ngũ sản xuất nhìn một lượt, phát hiện ngoại trừ Giang Thứ bị đeo vòng thì không còn ai khác.

Mặc dù chưa kịp chuẩn bị đối với trận hỗn loạn này, nhưng ê-kíp vẫn hóng hớt không sợ lớn chuyện mà tiếp tục nhắc quy trình: “Xem ra chỉ có cô Thẩm Phất ước gì được nấy, mai là ngày nghỉ của khách mời, anh Giang cần thỏa mãn một yêu cầu của cô Thẩm Phất nha.”
Giang Thứ khoanh tay đứng một bên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, điệu bộ như kiểu “Tôi không tình nguyện chút nào nhưng ai bảo tôi có phẩm chất đẹp của kẻ thua cuộc.”.
Thẩm Phất giơ tay về phía đoàn phim xin phát biểu.
Ê-kíp: “Mời cô Thẩm Phất nói.”
Thẩm Phất lên tiếng: “Cái vòng hồi nãy không phải tôi đeo, chắc là trong lúc lộn xộn không biết nó rơi lên đầu anh ấy bằng cách nào, là sự cố bất ngờ trăm phần trăm, cho nên tôi xin phép bỏ quyền đưa ra yêu cầu.”
Cô chưa nói xong.
Giang Thứ: “Không được.”
Thẩm Phất: ?
Bình luận: [?]
Các khách mời khác, đặc biệt là Cố Thanh Sương và Tả Mân đều không khỏi nhìn sang Giang Thứ.
Sao hấp tấp thế?
Giang Thứ trưng vẻ nghiêm túc: “Nếu đã lên show thì mọi người nên chơi game theo thể lệ, sẵn sàng chịu thua, chứ không còn đi show làm gì?”
[Hí hí hí sao trông anh ấy có vẻ mong đợi vậy nhỉ?]
[Giang thiếu nói đúng á, chậc chậc, này là đang ám chỉ đế hậu cao quý nào đó chạy ra ngoài quay quảng cáo để khán giả thất vọng cả ngày đây mà.]
[Lầu trên bộ không kháy sẽ chết hả?]
Giang Thứ đã nói tới chừng ấy rồi, tổ sản xuất mà không làm theo sẽ rất khó xử, bèn nhìn về phía Thẩm Phất: “Cô Thẩm Phất không có yêu cầu gì thật ư?”
Thẩm Phất cau mày: “Thế…!thế thì có.”
Giang Thứ: “…”
[Ha ha ha, thế thì có? Sao hình như điệu bộ không hào hứng mấy ta?]
[Cười chớt, Thẩm Phất chỉ muốn kiếm tiền, nhưng trong quy tắc của ê-kíp đã viết rõ, yêu cầu đưa ra chỉ được có liên quan đến hẹn hò tâm tình tản bộ, không được liên quan đến những yêu cầu quá đáng khác.

Nghi ngờ có căn cứ rằng chương trình thiết lập thể lệ này vì Thẩm Phất.]
[Hô hô thật á?]
[Cũng có ngày D bị chê.]
Thẩm Phất nói: “Dù sao ngày mai mới thực hiện nhiệm vụ của trò chơi hôm nay, để tôi suy nghĩ trước đã, mai nói sau được không?”
Đội sản xuất thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Được chứ được chứ.”
Quy trình của trò chơi cuối cùng cũng tiếp tục diễn ra.
“Vậy tiếp theo sẽ phải trả lời vài vấn đề của cư dân mạng.”
Một nhân viên công tác dùng máy tính bảng để xem lướt bình luận chi chít đầy màn hình, rút ra mấy câu hỏi tương đối không dẫn tới tranh cãi mà dễ dàng đem lại hiệu quả cho chương trình.
“Có cư dân mạng muốn biết, mới vừa rồi là ai ngã?”
[Ui đệt đúng câu tui hỏi nè, cảm ơn ê-kíp.]
[Em cũng muốn biết khà khà khà khà, nãy phòng tối xuống mới nghe tiếng “rầm” kia là thấy đau điếng luôn.]
Fan của Chử Vi làm như chuyện không liên quan đến mình, thậm chí to gan đổ thêm dầu vào lửa: [Là ảnh đế thì phải? Đèn vừa bật là anh ta nằm xả lai dưới đất rồi.]
Chử Vi gãi mái tóc xoăn màu hạt dẻ, xấu hổ giơ tay: “Là tôi.”
Fan Chử Vi: “…”
[“Anh tui balance rất tốt.”]
[Chúc mừng fan Chử Vi lại nổi tiếng nè.]
Người qua đường cười sắp điên rồi.
Từ khi chương trình phát sóng tới nay, đám fan của Chử Vi thật sự nói cái gì linh cái nấy, nói cái gì sẽ bị vả mặt cái nấy.
“Tại sao ngã? Vẫn ổn chứ?” Nhân viên công tác ân cần thăm hỏi.
Khoảnh khắc ấy nội tâm Chử Vi xoắn tít hết cả.
Nên nói thẳng không?
Nhưng nếu bây giờ không nói thật, về sau cũng sẽ bị cư dân mạng công nghệ cao đào bới ra rằng cậu ta đã đi về phía ai giữa bóng đêm, thà thoải mái bộc bạch mục đích của mình còn hơn.
“Mọi người đều biết Cuộc Hẹn Ngày Xuân lần trước tôi không được chọn mà, cho nên tôi muốn tìm Thẩm Phất trò chuyện chút.”
Nói là thẳng thắn, chi bằng nói là gửi thư quyết chiến cho Ôn Tranh Hàn.
Chử Vi nhìn sang Ôn Tranh Hàn, cố gắng để ánh mắt mình trông cực kỳ thương hại.
Ăn miếng trả miếng đáp lại ánh mắt lần trước Ôn Tranh Hàn nhìn mình.
Ít nhất mình dám gánh vác tiếng xấu, công khai lựa chọn.
Ôn Tranh Hàn thì sao?
Vốn dĩ khán giả tưởng anh ta và Tả Mân cùng lao về phía nhau, nào ngờ anh ta lại đang có ý với Thẩm Phất.
Mình mà không mạnh hơn Ôn Tranh Hàn ư?
Thế nhưng Chử Vi không xuất thân từ nghiệp diễn, không tài nào thể hiện được ánh mắt mình muốn truyền đạt.
Mấy khách mời xung quanh thấy hình như cậu ta bị bụi bay vào mắt, cứ đánh mắt về hướng Ôn Tranh Hàn mãi.
Cố Thanh Sương đưa khăn giấy cho cậu ta: “Có sao không? Nãy bị đập trúng mắt hả?”

Chử Vi: “…”
Ôn Tranh Hàn không nóng không lạnh liếc Chử Vi, vẫn giữ bộ dáng tao nhã lịch thiệp, bí hiểm khó lường.
Song thoắt cái lửa giận trong lòng Chử Vi cháy càng hăng hơn.
Cái ánh mắt coi thường kia.
Cái ánh mắt đứng trên tầng khí quyển nhìn xuống tầng âm năm kia.
Đáng ghét.
Khán giả ngoài màn hình không thể phát hiện loại chi tiết vi diệu này, nhưng gần như trong phút chốc đoàn phim đã cảm nhận được bầu không khí dày đặc khói thuốc súng lặng lẽ, bèn vội vàng lảng sang chuyện khác: “Vâng, câu hỏi kế tiếp.”
“Có dân mạng hỏi ——” Đa số bình luận bay và bình luận Weibo đều hỏi đã xảy ra chuyện gì giữa Giang Thứ và Thẩm Phất, nhưng nhân viên công tác đâu dám đặt vấn đề về thái tử gia ngay trước mặt công chúng, thế là tầm mắt vội vã nhảy qua, chọn một câu không quan trọng: “Tại sao tóc của Cố Thanh Sương với Hứa Điều Điều rối thế?”
Tuy Cố Thanh Sương mặc đồ linh vật, nhưng cánh tay cách bộ trang phục cũng bị Hứa Điều Điều nhéo ra vài đường bầm tím.
Trong lòng cô ấy mất hứng, vén tóc, toan mở miệng.
Hứa Điều Điều bỗng vượt qua Hướng Lăng Vân ôm chầm lấy cô ấy: “Ha ha tại em sợ bóng tối nên hồi nãy lúc Tiểu Sương vươn tay qua đây, em tưởng bạn ấy muốn an ủi em nên mau mau bắt lấy, có lẽ là vô tình huơ trúng tóc.”
Cố Thanh Sương: “…”
Khán giả chèo thuyền thêm một thôi một hồi, bữa tiệc này rốt cuộc cũng kết thúc.
Thẩm Phất tiến tới phòng bếp nơi khá ít máy quay phim, rửa nho rồi ăn mà cứ cảm giác sau lưng sởn gai ốc.
Cô vừa quay đầu lại đã đối mắt với Giang Thứ.
Thẩm Phất: “…”
“Nhìn gì vậy?” Thẩm Phất mất kiên nhẫn hỏi: “Đừng bảo anh nghĩ tôi đeo cái vòng đó lên cổ anh thật nha?”
Giang Thứ cách cô một cái bồn rửa, nhìn chằm chằm cô như có điều suy tư: “Không phải à?”
Thẩm Phất: “Anh ngủ chưa tỉnh hả? Tôi rọ mõm chó hay gì?”
Giang Thứ dán mắt vào cô không nói lời nào.
Ngay lúc Thẩm Phất sốt ruột định bụng giải thích.
Cuối cùng Giang Thứ cũng cất tiếng: “Được rồi, tôi tin em, nhưng nếu không phải em đeo cũng không phải tôi đeo, vậy sao cái vòng xuất hiện trên cổ tôi một cách vô căn cứ được, chắc chắn có một hung thủ trong các khách mời còn lại.

Mục đích của người đó rốt cuộc là gì? Có muốn đoán thử không?”
Thẩm Phất nhìn anh bằng ánh mắt khó nói hết một lời: “…!Nhàm chán.”
Cô nghĩ anh đang tìm cớ để bắt chuyện.
Thẩm Phất rửa sạch một cái đĩa, dùng đĩa đựng nho, đi vào phòng nghe điện thoại.
Cố Thanh Sương đang đứng trước tủ lạnh lấy sữa chua, thấy thế bèn cười nói: “Đoán cái gì? Anh Giang, em đoán với anh nhé.”
“Không có gì.” Giang Thứ xoay người bỏ đi.
Cố Thanh Sương: “…”
Thẩm Phất trở về phòng.
“Chín giờ sáng mai chị kêu người đến đón em, nhớ ăn mặc kiểu em gái nhà bên, nghe nói chủ đề của lần kiểm tra diễn xuất này có liên quan tới trường học, cụ thể thì chị không rõ lắm, ngày mai em chỉ đành tùy cơ ứng biến thôi.” Lương Hiểu Xuân ở đầu dây bên kia dặn dò.
Thẩm Phất đáp: “Dạ.”
“Thời Hạn Rung Động” diễn ra trong ba mươi ngày, chung quy tổ sản xuất không thể yêu cầu khách mời ở biệt thự suốt ba mươi ngày được, vì vậy, miễn là có lịch trình công việc cần thiết thì vẫn có thể xin nghỉ.
Thẩm Phất cúp máy, điền xong giấy xin nghỉ phép rồi cầm lên đi tìm đạo diễn.
Cô tìm một vòng mà không thấy ai, sực nhớ bấy giờ có khách mời đang thực hiện cuộc phỏng vấn sau, khả năng cao là đạo diễn đang ở đó.
Bên này, hôm nay người tiến hành phỏng vấn sau là Chử Vi.
Giống với cuộc phỏng vấn sau của Ôn Tranh Hàn vào ngày hôm qua, trong khi livestream của chương trình chưa dừng lại thì để cậu ta vào phòng livestream với góc nhìn thứ nhất, nhằm giao lưu cùng người hâm mộ trong phòng livestream của mình.
Trong nhóm, fan Chử Vi đương giậm chân: “Rốt cuộc là đứa ngu nào trong fandom bình luận đòi cá cược vậy?!”
Chử Vi thừa nhận người ngã chính là mình, đồng thời sau khi khẳng định mình muốn đi tìm Thẩm Phất, trong bình luận vẫn nhắc về chuyện cá cược của nhà Thẩm Phất và nhà Chử Vi hồi chiều.
Bầu không khí hiện tại xào xáo nhốn nháo không thôi, có người qua đường chụp màn hình đăng trên Douban Zhihu chỉ ghi chú thích ha ha, còn lên thẳng hot search nữa.
Người hâm mộ của Chử Vi đâm lao thì phải theo lao.
Nếu không hoàn thành cá cược, đoán chừng sẽ bị fan nhà khác giễu cợt suốt đời.
Nếu hoàn thành cá cược, chính là bắt anh yêu bị giễu cợt suốt đời.
“Làm con rùa rụt cổ ư, thà chúng ta bị chế giễu còn hơn để anh yêu bị chê cười.” Hội trưởng fandom phát biểu: “Bây giờ chỉ có thể giữ yên lặng, không nói bất kỳ điều gì hết, độ hot sẽ giảm xuống nhanh thôi.

Tôi cũng thông báo cho công ty của anh kêu bọn họ mau trừ khử những hot search có xu thế ló đầu rồi.”
“Còn vài fan cực đoan nữa, mai mốt phải ăn nói cẩn trọng.”
Ban đầu hội trưởng fandom cũng chế nhạo sẽ không thành viên nào chọn Thẩm Phất, nhưng nay lại bị vả mặt sưng vù, với cả còn năm lần bảy lượt bị Chử Vi đích thân vả mặt.
Má nó ai chịu cho thấu?
Một loạt người hâm mộ đã thoát fan, không chuyển thành anti đã là sự hiền dịu cuối cùng của bọn họ rồi.
Trừ điều này ra, bọn họ lần lượt tháo chạy còn có một phần nguyên nhân là do Thẩm Phất hút fan trên show.
Họ có thể cảm giác được một cách rõ ràng, phần bình luận thoạt đầu hoàn toàn bị chiếm giữ bởi anti-fan của Thẩm Phất giờ đã dần chia đôi.
Hội trưởng fandom dự tính sẽ dẫn dắt toàn thể người hâm mộ yên lặng giả chết, nhưng Chử Vi đã lăn lộn trong giới ngần ấy năm, làm sao có thể không có một ít đối thủ?
Mượn cơ hội này, lập tức có anti-fan đục nước béo cò đăng tin bê bối dưới Weibo và phòng livestream của cậu ta.

“Thầy Chử Vi à, cuộc phỏng vấn sau của hôm nay tới đây là kết thúc, kế tiếp là khâu fan service của thầy ạ.” Nhân viên công tác nói.
Chử Vi xuất thân từ show sống còn, là dân đi chương trình tạp kỹ kỳ cựu, am hiểu mà bắt đầu đọc tin nhắn của người hâm mộ dưới góc phải phòng livestream.
“Anh Vi ơi, em thích anh từ show sống còn năm 2017 rồi á…!He he, mắt nhìn của em không tệ ha.”
Chử Vi đọc được những lời như vậy của fan chẳng biết đã bao nhiêu lần, trong lòng cũng không có gì cảm động mà còn suy nghĩ về chuyện khác, thông thạo nháy mắt với ống kính rồi đọc tiếp: “Xui cái là anh chó thật đấy, anh đạp đồng đội ra ——”
Tim Chử Vi đập mạnh, kịp thời phanh xe lại.
Cái quái gì thế?
Bình luận: [?]
[Á đù á đù này là trận Waterloo mang tính lịch sử nào đây.]
[Fan Chử Vi đăng scandal luôn chứ, đệch mịa, ác vãi ha ha ha.]
(*)Chú thích: Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ.

Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy, quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau, dưới sự chỉ huy của Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington, và quân Phổ dưới sự chỉ huy của Thống chế Gebhard Leberecht von Blücher.

Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon (Theo Wiki).

Hàm ý ở đây là sự đối đầu tàn khốc.
Đoàn làm phim cũng toát mồ hôi lạnh, suy cho cùng Chử Vi vẫn tính là lõi đời, nở nụ cười kịp thời chữa cháy: “Chắc bạn fan này yêu quá hóa hận nhỉ, bạn tiếp theo.”
Người hâm mộ của Chử Vi tức hộc máu: “Nhanh nhanh bắt đứa fan đòi cá cược đến đây, loại fan ở lại như chúng ta ắt hẳn là con thiêu thân rồi.”
Fan đòi đánh cược vừa khéo thuộc nhóm của Hải Đăng Chạy Băng Băng.
Cả một nhóm này đều là fan cực đoan.
Cậu ta hơi khó hiểu, chẳng phải trước đó mọi người đều chế nhạo Thẩm Phất ư? Sao hiện tại mũi tên lượn vòng đâm vào chính anh yêu của họ thế.
Bấy giờ bị hội trưởng fandom chỉ đích danh đòi tóm gọn đá ra khỏi fandom, cậu ta bèn lặng lẽ chuồn sớm.
Thời điểm Chử Vi chửi bản thân là chó, đúng lúc Thẩm Phất cầm giấy xin nghỉ phép đi tới cửa phòng phỏng vấn.
Nghiễm nhiên cũng vừa vặn nghe thấy.
“…”
Cô nhìn Chử Vi bằng vẻ phức tạp.
Sau khi chia tay anh ta trèo lên rất nhanh, lẽ nào hút fan bằng cách tự chửi mình trên sóng trực tiếp? Có thể chịu đựng những gì người thường không chịu đựng được, không đi theo con đường bình thường.
Quấy rầy rồi.
Thẩm Phất gấp rút lui ra ngoài.
Sập cửa lại, ngay trước mặt Chử Vi.
Chử Vi: “…”
Bình luận: […]
Bầu không khí nhất thời đông cứng, phần bình luận bỗng cười vang: [Há há há há há há mẹ ơi điểm cười của con tự nhiên bị chọc trúng.]
[Mới nãy ánh mắt của Thẩm Phất mang hàm nghĩa cực kỳ phức tạp.]
[Bỗng dưng get được chút điểm cute của Thẩm Phất, rõ ràng trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì nhưng không biết tại sao luôn cho người ta một loại dáng vẻ nội tâm cổ đang phỉ nhổ điên cuồng, hơn nữa khiến người ta vô cùng tò mò xem cổ phỉ nhổ cái gì.]
[Khặc khặc khặc khặc bắt tay nào lầu trên, tui cũng vừa phát hiện, cười muốn khùng.]
[+1]
Khán giả sắp cười điên rồi, mà người hâm mộ của Chử Vi thì đang cắn nát răng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Tại sao xem phim cũng đeo kính râm?
Giang cún cười khẩy: Bớt xía vào chuyện của trai đẹp đi.
Thẩm Phất: Anh ấy giả bộ thôi.
Giang Thứ: ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN