Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật


Chương 32


Hôm nay vừa xảy ra chuyện này, tỉ lệ người xem của “Thời Hạn Rung Động” xem như tăng mạnh.
Mặc dù Thẩm Phất không hề nói gì, chẳng hề làm gì, nhưng lại lên hot search chỉ trong nháy mắt.
Tạp chí “OT” chụp ảnh trang bìa cho cô xong liền tăng ca suốt đêm, muốn thừa dịp chuyện này đang hot tranh thủ thời gian bán một đợt.
Tạp chí thời trang nói là tạp chí nhưng những năm này đã hoàn toàn biến thành nơi phục vụ cho giới fan của các minh tinh nghệ sĩ.
Trong giới fan hâm mộ cái gì cũng muốn so, muốn so ai chụp tạp chí hạng mấy, ngay cả lượt chia sẻ của thông báo đặt trước tạp chí cũng muốn so.
“Lượt chia sẻ của bài viết thông báo việc Thẩm Phất lên trang bìa đã vượt qua số lượng chia sẻ của một nữ minh tinh hạng hai đang nổi nhỉ.” Nhân viên công tác của tạp chí than một cách sợ hãi.
Tổ trưởng đeo kính mắt lên, xem lại số liệu hậu trường: “Cậu nhìn lại xem.”
“Đậu má.” Nhân viên công tác ban nãy đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Số liệu của cô ấy trên cơ bản đều là mỗi người dùng weibo đều chỉ chia sẻ một lần thôi đấy.”
Những minh tinh bán tạp chí trước đó nhìn qua có mười mấy vạn, mấy chục vạn lượt chia sẻ, nhưng trên thực tế rất nhiều lượt trong đó đều là fan hâm mộ đang làm số liệu, hoặc là công ty quản lý mua thuỷ quân người máy cày lượt chia sẻ và lượt thích.
Sau khi lọc lại thì khả năng một minh tinh hạng hai cũng chỉ có một hai vạn lượt chia sẻ mà thôi.
Nhưng lượt chia sẻ tin trang bìa của Thẩm Phất gần như tất cả đều là mỗi người chia sẻ một lần đấy.
Chỉ như vậy đã có thể leo lên mấy chục vạn lần?
Trong khoảng thời gian này cô đã hút được bao nhiêu fan vậy?
Trước mắt Thẩm Phất vẫn còn đang tham gia chương trình, còn chưa bắt đầu nhận phim mới hoặc là các loại quảng cáo đại diện thương hiệu, từ sau khi tham gia “Thời Hạn Rung Động” thì weibo của cô cũng không đăng thêm gì nữa, không có đường tắt để chứng minh giá trị thương mại của cô.
Nói một cách khác, hiện tại ngoài ngành chỉ biết là trong khoảng thời gian này Thẩm Phất lặp đi lặp lại xuất hiện trên hot search, biến thành từ khoá thường xuất hiện, còn đang đánh giá xem cô sẽ tăng lên tới mức độ nào.
Nhưng chỉ có “OT” bọn họ giành trước, phỏng đoán ra giá trị thương mại trước mắt của cô.
“Tạp chí tháng này ký với Thẩm Phất thật là ký đúng con mẹ nó rồi.” Tổ trưởng nói: “Tối hôm qua tôi nghĩ ra một phương án marketing, tuyệt đối là thủ đoạn cấp thần, gọi bọn họ quay lại tăng ca!”

Bên này mãi cho đến kết thúc trực tiếp người xem cũng không thấy ba khách mời nam đi xuống, còn tưởng rằng bọn họ đã đi nghỉ ngơi từ sớm.
Vẫn là tổ chương trình bận đến nửa đêm mới thu dọn xong dụng cụ đưa lên sân thượng rồi phát hiện ba tên đàn ông bị nhốt trên đó hứng gió lạnh đông cứng thành chó.
Mặc dù ba người mang theo điện thoại nhưng trong điện thoại di động không có phương thức liên lạc của tổ chương trình, chỉ có người liên hệ duy nhất đã lưu từ trước.
Lúc này đã hơn nửa đêm, ai có thể lột da mặt xuống gọi cho bạn bè của mình nói mình và hai khách mời nam khác bị nhốt trên sân thượng hả?
Người nào biết thì biết là bọn họ đi lên kéo bè kéo lũ đánh nhau, người không biết còn tưởng rằng bọn họ làm chuyện gì ở bên trên ấy chứ.
“Tên ngu nào khoá cửa lại vậy?”
Chuyện này chửi một câu liền qua.
Trực tiếp đã kết thúc.
Giang Thứ đưa Thẩm Phất về tới cửa phòng.
Giang Thứ nhìn cô.
Thẩm Phất không nhịn được hỏi trước: “Anh lấy khoá từ đâu ra?”
Giang Thứ bước từ trên bậc thang xuống, vẫn luôn giữ vẻ mặt không thay đổi, anh nhếch nhẹ khoé miệng nhưng chẳng có chút ý cười nào, có chút mặt ủ mày chau: “Em chỉ quan tâm chuyện này?”
Bằng không thì sao.
Thẩm Phất tự nhủ trong lòng.
Cô lại không quan tâm ba người kia.
Hai người im lặng một hồi.
Trên hành lang chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta không dám hô hấp.
Thẩm Phất nhìn hai cái bóng in trên mặt đất.

Giang Thứ nhìn chằm chằm cô.
Trong phòng hơi nóng, dường như hơi nước mờ mịt trong suối nước nóng cũng bị mang đến đây.
Thẩm Phất cảm thấy sau cổ cô hơi toát mồ hôi, không biết vì sao trong lòng nổi lên chút cảm giác bứt rứt.
Cô lau mồ hôi trên cổ.
Giang Thứ nhìn cô một cái lại ngẩng đầu nhìn điều hoà không khí trên hành lang đang bị để nhiệt độ quá cao.
Anh nói: “Em đi vào đi, anh đi kêu tổ chương trình hạ thấp nhiệt độ điều hoà xuống.”
Thẩm Phất lại không trả lời câu này.
Cô đứng không nhúc nhích, sờ qua loa lên cổ.

Giang Thứ cũng đút hai tay trong túi đứng trước mặt cô nhìn cô.
Anh nhìn cô tự vuốt cổ của mình, ngón tay thon dài trong túi quần co lại rồi duỗi ra.
“Sao anh không bước vào phòng dán tên của em?” Thẩm Phất vẫn không nhịn được hỏi câu này.
Chẳng qua âm lượng hơi bé.
Giang Thứ sững sờ.
Anh im lặng suốt nửa phút mới hỏi: “Tại sao anh lại phải vào?”
Anh có tư cách gì bước vào đó?
Đây là tính toán hoàn toàn bỏ qua chuyện kia không nhắc tới nữa?
Giả quên?
Thẩm Phất tham gia chương tình lâu như vậy nhưng lần đầu cô cảm thấy tức giận.
Cũng đúng, nếu là nhắc lại chuyện xưa thì còn biết ở chung thế nào?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Thẩm Phất vẫn không nhịn được lườm Giang Thứ một lúc.
“Ngủ.”
Nói xong cô ngay lập tức quay người mở cửa.
Giang Thứ chưa kịp nói xong một câu “ngủ ngon” đã bị nhốt ngoài cửa.
Giang Thứ: “…”

Giang Thứ đứng yên ngoài cửa phòng Thẩm Phất thật lâu mới chậm rãi xê dịch bước chân, nhìn chằm chằm chiếc bóng của bản thân kéo dài trên mặt đất, trở về phòng của mình.
Anh cởi áo khoác ra rồi tiện tay ném qua một bên.
Lại lấy điện thoại di động ra nện ở trên giường.
Lần này anh cũng không ngủ được.
Điện thoại để bên cạnh bỗng nhiên rung lên, Giang Thứ sa sầm mặt cầm di động lên bấm chấp nhận cuộc gọi.
Vương Hiên Hoành ở đầu dây bên kia vừa xem hết trực tiếp, cực kỳ mừng rỡ, hoảng sợ nói: “Tổ kế hoạch của chương trình cũng là người tài nha, lại nói sao mày lại chọn “không”, Thẩm Phất không thích mày còn chưa tính, ai sáng suốt đều có thể nhận ra Cố Thanh Sương có ý với mày đó, mày hoàn toàn có thể bước vào phòng có dán tên cô nàng mà.”
“Cố với Song cái gì?”
Vương Hiên Hoành: “…”
Được rồi, anh ta biết ngay là Giang Thứ không cả nhớ rõ tên người ta.
“Được rồi, mất mặt thì cũng mất rồi, không nói.” Vương Hiên Hoành cảm giác cảm xúc của Giang Thứ ở đầu dây bên kia có chút trầm thấp thì hỏi: “Thằng bạn giàu có của tao à, mày đang suy nghĩ gì thế.”
Lúc đầu Giang Thứ không muốn nói, chuyện giữa anh và Thẩm Phất, nói ra thì tất cả đều là do anh hèn mọn.
Nhưng lúc này trải qua bi thương vì chuyện ở đây có bốn người đàn ông thì ba người đều từng được Thẩm Phất thích, duy chỉ có anh là người ngoài cuộc thì tâm trạng của anh vừa sa sút lại phức tạp, không nhịn được nói: “Vừa rồi Thẩm Phất nói với tao một câu.”
Vương Hiên Hoành nổi lên hứng thú, game cũng không chơi nữa: “Làm sao vậy, em ý bảo mày cút?”
“Xéo đi.” Giang Thứ nổi nóng nói: “Đêm hôm khuya khoắt mày lại không muốn sống nữa đúng không?”
Cổ Vương Hiên Hoành chợt lạnh, anh ta rụt cổ lại cười làm lành: “Thế em ấy nói gì?”
“Em ấy hỏi sao tao lại không bước vào căn phòng có dán tên em ấy.” Giang Thứ ưu thương nói: “Mày nói xem em ấy có ý gì?”
Vương Hiên Hoành có xem phát sóng trực tiếp hôm nay, biết trong vòng này khách mời cảm thấy ai có cảm tình với mình thì bước vào phòng người đó.
Cho nên câu hỏi này của Thẩm Phất là đang hỏi Giang Thứ: Sao vậy, em còn tưởng rằng anh tự luyến cho rằng em thích anh đấy, hoá ra anh không tự luyến tới mức này à.
“Tao có thể đoán được ý của em ý.” Vương Hiên Hoành nói.
Giang Thứ ngồi bật dậy từ trên giường: “Đúng không, mày cũng cảm thấy…”
Vương Hiên Hoành chắc chắn nói: “Bởi vì trước kia mày thực sự quá tự luyến, cho nên bây giờ mày đột nhiên không tự luyến như trước kia nữa, em ý rất tò mò.”
Giang Thứ: “…”
Giang Thứ lại nằm xuống đeo kính râm lên, lẳng lặng ôm di động trước ngực, cũng lộ ra dáng vẻ đã ngỏm củ tỏi đầy bi thương.
Vương Hiên Hoành nhớ tới cái năm Thẩm Phất mười lăm tuổi đến ở nhờ nhà họ Giang, đúng là năm mà vị thiếu gia này thích khoe khoang nhất, anh ngậm thìa vàng sinh ra, bề ngoài đẹp trai lại tài năng xuất chúng, khiêm tốn làm gì.
Trong sinh nhật của Thẩm Phất cô cầu nguyện là: Hi vọng Giang Thứ có thể biến mất tại chỗ đừng đến gây sự với mình.

Giang Thứ còn có thể mặt đỏ tới mang tai:
“Nguyện vọng của em ấy có liên quan tới mình.”
Đương nhiên, về sau cũng chẳng được gì.
Hiện tại Giang Thứ luôn có vẻ miệng cọp gan thỏ.
Thời gian trôi đi, mọi người đều trưởng thành rồi.
Vương Hiên Hoành còn muốn nói thêm gì đó, bên kia điện thoại đã truyền lại một loạt thanh âm tút tút tút.
Giang Thứ đã cúp điện thoại từ sớm.
“…” Đồ chó, đã mười năm trôi qua vẫn giữ cái thói quen này.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, một đám anti Thẩm Phất lấy fan hâm mộ của Tả Mân cầm đầu càng thêm không thoải mái.
Tiết mục vừa phát sóng không lâu Chử Vi liền tự lộ ra thân phận li3m chó số một, thái độ của Ôn Tranh Hàn dần dần trở nên không hiểu ra sao thì cũng thôi đi, quá khứ dây dưa không rõ của Giang Thứ và Thẩm Phất cũng tạm thời không đề cập nữa, thế mà người duy nhất vẫn luôn ở ngoài cuộc là Hướng Lăng Vân hình như lại có chút quan hệ với Thẩm Phất!
Mấy tên đàn ông này đều bị mỡ heo che mất não rồi à?
Với lại Thẩm Phất leo lên hot search từ tối hôm qua đến sáng nay còn chưa rớt xuống.
Lúc tám giờ sáng tạp chí “OT” tuyên bố đếm ngược thời gian mở đặt trước.
Lúc đầu chỉ là một quyển tạp chí hạng hai, trước kia lúc Tả Mân còn là sao hạng A cũng chụp không ít, không đáng để ý tới.
Nhưng fan hâm mộ của Tả Mân cùng các anti-fan khác của Thẩm Phất rất rõ ràng ý nghĩa của bản tạp chí này đối với bước đầu tiên trên con đường sự nghiệp của Thẩm Phất.
Nếu như lượng tiêu thụ của bản tạp chí này giảm thì có thể chứng minh lượng fan hâm mộ tăng vọt dạo gần đây trên weibo của Thẩm Phất chỉ toàn là hơi nước, mọi người vẻn vẹn chỉ là tới vì chương trình, không có bị lọc biến thành fan của cô.
Ngược lại, nếu như bản tạp chí này hot, vậy thì những tạp chí và tài nguyên thời thượng, đại diện thương hiệu khác có thể sẽ không ngừng tìm tới Thẩm Phất.
Cho nên việc ngăn cô nổi tiếng chính là ở trận chiến này!
Một đám anti-fan coi chuyện này là sự nghiệp suốt đời, từ tám giờ bắt đầu đã chạy bốn phía tuyên truyền tin xấu của Thẩm Phất trên các nền tảng diễn đàn và weibo, còn không quên nhắc mọi người đừng mua, không cần góp một viên gạch vào sự nghiệp của nữ nghệ sĩ có vết nhơ.
Dung Hiểu Trăn và những người khác trong nhóm một bên chống lại anti-fan một bên mắng: “Đám người này có thể hèn hơn nữa sao.”

Còn có anti-fan quên chuyển tài khoản phụ, trực tiếp lòi ra là fan hâm mộ của Tả Mân.
Lúc đầu Thẩm Phất và Tả Mân hoàn toàn không phải trên cùng một đường đua, đám fan này lại cứ muốn lôi hai người ra so sánh, cũng chỉ vì thua Thẩm Phất mấy lần pk đã coi Thẩm Phất thành kẻ địch không đội trời chung.
Thế mà còn có người đi đánh giá cho điểm thấp những bộ phim trước kia của Thẩm Phất.
Vốn là điểm không cao, lại bị đánh giá thấp liên tục.

Chuyện này thì thôi đi, còn muốn chụp ảnh chế giễu.
“Nhóm trưởng, chị cảm thấy công ty của ảnh hậu hoàn toàn không tham gia sao?”
Trong nhóm có fan hâm mộ mới gia nhập là người đã lăn lộn trong giới từ lâu: “Weibo lần trước Truyền Thông Ảnh Hoa đăng các cô cũng tin à? Nếu như Khuông Duyệt Dịch thật sự có họ hàng ở trong Truyền Thông Ảnh Hoa thì vì sao còn ký hợp đồng với Xuân Thu Entertainment?”
Dung Hiểu Trăn giật mình.
Nếu như sự kiện tung tin đồn nhảm nói Thẩm Phất bắt nạt lần trước thật sự có công ty của Tả Mân tham gia vào, vậy thì kế tiếp tuyệt đối còn có đợt nhằm vào Thẩm Phất tiếp theo đấy.
Dung Hiểu Trăn là hội trưởng fanclub tính toán liên lạc với Lương Hiểu Xuân.
Nhưng phía bên Lương Hiểu Xuân lại vô cùng bình tĩnh, bảo bọn họ hãy tạm bỏ qua chuyện này, trước mắt cứ làm tốt chuyện tuyên truyền cho tạp chí là được.
Trước đó quản lý Lương còn rất nóng lòng lo lắng lượng tiêu thụ, hiện tại lại không vội chút nào…
Nhìn như thế thì là “OT” đã có kế hoạch marketing tuyệt vời gì sao?
Một đám fan hâm mộ lập tức trở nên chờ mong.

Đợi đến buổi trưa tạp chí “OT” tung ra ảnh trang bìa và tuyên truyền chính thức lên sàn.
Bên trong nhóm có người ấn mở trang bìa đặt trước nhìn xem: “Ôi đệch!”
Nhà này là mua chuộc được thiên tài marketing nào vậy?
Chuyện mấy ngày nay làm người khác chú ý nhất đơn giản là quá khứ của Thẩm Phất và thái tử gia họ Giang, ngày đó sau khi ảnh chụp vừa xuất hiện thì siêu thoại của hai người này nháy mắt leo lên mười vị trí đầu bảng xếp hạng trong nước, vượt xa lượng fan hâm mộ tích góp nhiều năm của ảnh đế ảnh hậu.
Tất cả người xem của “Thời Hạn Rung Động” đều vội vã không nhịn nổi muốn biết quan hệ của hai người trong quá khứ rốt cuộc là như thế nào.
Trang bìa “OT” là ảnh lần trước Thẩm Phất đi chụp, góc dưới bên phải lại lấy đề tài “thầm mến” kèm thêm một tấm ảnh chụp tốt nghiệp vô cùng mơ hồ.
Cũng sử dụng tiêu đề nhỏ viết là…!mở tạp chí ra thỏa mãn lòng hiếu kì.
Thế này thì mẹ nó ai không tò mò hả?!
Chẳng lẽ “OT” lại hẹn được cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị gì??
Rất nhiều người xem nhao nhao gọi điện thoại tới hỏi nhưng “OT” lại ra vẻ bí mật không nhận bất kỳ một cuộc gọi nào.
Bên trong tòa soạn tạp chí có nhân viên công tác nói: “Làm thế này thì sau đó sẽ không bị mắng chứ?”
Bối cảnh của loại người như Giang Thứ rất sâu, sao bọn họ có thể đào được quá khứ của anh chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi?
Cái gì mà ảnh tốt nghiệp, rõ ràng là lấy một tấm ảnh chụp tốt nghiệp khoá khác của cái trường cực kỳ đốt tiền kia làm mờ một chút góp cho đủ số, lại thêm từ ngữ mập mờ, khiến người xem tưởng lầm là ảnh tốt nghiệp của Giang Thứ và Thẩm Phất, lập tức treo lòng hiếu kỳ của người xem lên.
Chờ người xem mua tạp chí vì trang bìa, sau khi mở ra phát hiện không có gì cả, trăm phần trăm gửi lưỡi dao cho toà soạn.
Tổ trưởng nói: “Biết marketing là gì không hả? Cậu thật sự nghĩ rằng thứ chúng ta bán là nội dung à? Sai, thứ chúng ta bán là mánh lới.”
Từ lúc mở đặt hàng tới lúc chính thức giao hàng phải đợi hai tháng, hiện giờ là thời đại bùng nổ tin tức, mỗi ngày đều có chuyện ngu xuẩn mới xuất hiện, chờ đến hai tháng sau ai còn nhớ kỹ lần tạp chí lừa gạt này?
Nhưng người xem không biết nha.
Link đặt trước vừa mới thả ra đã bán sạch trong vòng một tiếng đồng hồ, lượng tiêu thụ trên bốn mươi tám vạn.
Anti-fan vừa thống kê xong thiếu chút nữa xỉu ngang.
Thành tích này đã sắp phá vỡ toàn bộ kỷ lục của tất cả các nữ minh tinh trong nước rồi!
Năm đó lúc Tả Mân còn chưa ẩn lui, lượng tiêu thụ của bản hot nhất cũng mới bảy, tám vạn!
Đây là mới tính trong một giờ, thống kê toàn bộ lượng tiêu thụ đều là thống kê trong hai mươi bốn giờ.
Nhưng đối với giới thời trang và tư bản mà nói thì lượng tiêu thụ bán sạch trong một giờ này đã có thể cho bọn họ nhìn thấy hướng gió.
Xế chiều hôm đó.
Đường sự nghiệp của Thẩm Phất tích luỹ đã lâu, rốt cuộc lấy xu thế như sét đánh bùng nổ.
Các tài khoản marketing giống như cỏ đầu tường nhao nhao đăng hình Thẩm Phất, lập ý tất cả đều là “tấm ảnh nhan sắc cấp nữ thần này của Thẩm Phất thật là hết nước chấm”, “cầm ảnh gốc chưa qua chỉnh sửa của các nghệ sĩ đẹp nhất trong nước tới so”, “nữ chính có tạo hình thanh lãnh như tiên đỉnh nhất” vân vân, không biết còn tưởng rằng bọn họ đã thích Thẩm Phất thật lâu ấy.
Trong khoảng thời gian này ba thương hiệu Lương Hiểu Xuân vẫn luôn bàn bạc rốt cuộc gọi điện thoại tới, nắm tay hợp tác, đồng thời ra thông báo chính thức, tag Thẩm Phất.
Bình luận trong bài đăng cuối cùng của Thẩm Phất trước khi cô tham gia chương trình đã sắp đạt tới trăm vạn.
Hai bản tạp chí nam hạng hai, một bản tạp chí nữ hạng A đang tương tác rất nhiệt tình với fan hâm mộ của Thẩm Phất ở bên dưới.
Trong khoảng thời gian này nhóm fan hâm mộ của Thẩm Phất cũng từ năm sáu nhóm ban đầu biến thành năm sáu mươi nhóm.
Đám người Dung Hiểu Trăn năm đó một đường đi qua long đong nay chỉ cảm thấy được nuông chiều mà lo sợ, mà fan mới chưa từng chịu khổ, chỉ cảm thấy sướng muốn chết, đây là thích phải người trâu bò cỡ nào? Vừa thích đã thấy nhiều tài nguyên như vậy?
Đám fan hâm mộ dần dần bước vào quỹ đạo, bắt đầu tổ chức khống chế dư luận, phân công giống nhà khác.
Trạm tỷ*, fanpage, tất cả đều vội vàng mở ra.
*Trạm tỷ: Fan thường xuyên theo dõi, đi theo lịch trình của nghệ sĩ để chụp ảnh.
@Thẩm Phất fanpage_ Ngày đầu tiên phất nhanh: @ Thẩm Phất Sf, rất vui được nghe, rất vui được gặp, con đường sau này vĩnh viễn làm bạn.
@ Thẩm Phất fanpage_ tôi là khuyên tai của bé Thẩm: @ Thẩm Phất Sf, thả nhẹ vài tấm ảnh chụp ngoài trời chụp được vào hôm đầu tiên chương trình phát sóng chúc mừng một chút.
Tài nguyên thời trang tạm thời còn chưa đuổi kịp, nhưng nhìn về độ hot thì Thẩm Phất đã ổn định ở hạng hai.
Một đám anti-fan tức đến lệch cả mũi, nhưng những lời trào phúng của bọn họ đã bị chìm nghỉm trong các bình luận tỏ vẻ chờ mong tạp chí chỉ trong nháy mắt.
..
Hướng gió trong ngành giải trí chính là thay đổi nhanh như vậy, trước đó vẫn là bình hoa flop có tiếng xấu, trong khoảnh khắc đã chen lên hạng hai, điện thoại của Lương Hiểu Xuân đã bị gọi nhiều tới mức muốn phát nổ.
Trước kia cái thời mà Thẩm Phất còn là đứa vô danh tiểu tốt thì cũng đã từng lưu không ít số điện thoại di động và wechat của nhà sản xuất, đạo diễn và các diễn viên khác, trước kia hỏi thăm vấn đề gì đối phương cũng chưa chắc đã trả lời, lúc này thông báo trên điện thoại di động cá nhân và wechat đã biến thành 999+, chẳng qua là điện thoại di động bị tổ chương trình lấy mất, không có cách nào nhìn thấy mà thôi.
Để không ảnh hưởng tới Thẩm Phất, Lương Hiểu Xuân không nói những tình huống này với cô.
Chẳng qua chỉ sợ nói cũng không ảnh hưởng tới Thẩm Phất, cô chỉ cảm thấy hứng thú với việc có thể kiếm được bao nhiêu tiền mà thôi.
Ban đêm cơm nước xong xuôi xong tổ chương trình lại bắt đầu tìm việc.
“Ngày mai liền tiến hành vòng thứ tư “thời hạn chụp hình tạp chí ngày xuân” , đêm nay chúng ta sẽ không chuẩn bị quá nhiều khâu cho các khách mời, chỉ có một bữa tiệc trà ngoài trời, mời các khách mời di chuyển sang sân thượng.”
Từ khi tiết mục bắt đầu phát sóng đến nay người xem chưa từng thấy các khách mời nói chuyện phiếm trước ống kính.
Nhiều lắm chính là hàn huyên một chút trong mấy ngày đầu mới bắt đầu.
Về sau bầu không khí càng ngày càng tan vỡ, cho tới bây giờ cũng chỉ còn Tả Mân và Cố Thanh Sương trong lúc rảnh rỗi sẽ ngồi nói chuyện cắm hoa trước ống kính.
Hiển nhiên tổ chương trình cũng cảm thấy mọi người cần có giao tiếp, cho nên cố ý chuẩn bị khâu này.
[Một đám người đều đang mong chờ.]
Trên sân thượng có một cái bàn tròn.
Mọi người ngồi xuống dựa theo vị trí trên bàn ăn trước đó, bên trái Thẩm Phất chính là Hướng Lăng Vân, bên phải là Giang Thứ.
Giang Thứ đeo kính râm, nhìn chằm chằm Hướng Lăng Vân mấy lần.
Thừa dịp tổ quay phim còn chưa đặt ống kính trước mặt, Thẩm Phất đi WC, anh nhanh chóng đứng dậy chuyển một bồn hoa trên sân thượng tới đặt ở giữa Thẩm Phất và Hướng Lăng Vân.
Sau đó ngồi lại chỗ cũ, cao ngạo ôm cánh tay, điềm nhiên như không có việc gì.
Hướng Lăng Vân: “…”
Thẩm Phất vừa quay lại liền phát hiện bên trái xuất hiện một bồn hoa một cách vô cùng đột ngột, không nhịn được nhìn Hướng Lăng Vân một cái.

Anh ta muốn ngăn cách với cô, cô còn không muốn ngồi cạnh anh ta đâu.
Tổ quay phim đã chuẩn bị xong, máy quay đã vào chỗ.
“…” Hướng Lăng Vân muốn giải thích cũng đã không còn cơ hội.
[Bồn hoa đặt ở giữa Hướng Lăng Vân và Thẩm Phất thật kỳ quái nhỉ.]
[Cơ mà sao Giang Thứ lại ngồi ở bên cạnh Thẩm Phất?]
Giữa các khách mời sóng ngầm cuồn cuộn, nhất là giữa Hướng Lăng Vân, Chử Vi và Ôn Tranh Hàn.
Ban ngày Hướng Lăng Vân và Chử Vi không thấy đâu, lúc này mới xuất hiện trực tiếp trước ống kính, người xem lập tức phát hiện có điểm gì là lạ ở hai người.
[Khóe miệng Hướng Lăng Vân là sao? Sao lại hơi rách da? Thời tiết quá khô à? Tổ chương trình lại không làm việc?]
[Chử Vi thì sao? Đội đầu khủng long bông làm gì?]
Tổ chương trình cũng hỏi như vậy: “Thầy Chử Vi, sao hôm nay cậu lại đội đầu khủng long bông thế?”
Chử Vi trốn ở trong phòng dùng túi chườm nước đá đắp mặt cả ngày, sao có thể nói là mặt mình còn chưa tiêu sưng, chỉ có thể cười cười trong đầu khủng long bông: “Đổi kiểu tóc mới, ngày mai chuẩn bị cho fan hâm mộ một bất ngờ, hôm nay dùng đầu khủng long bông che giấu trước.”
Fan hâm mộ rất cảm động: [Huhuhu anh à em yêu anh.]
“Vậy thì, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề, khâu đêm nay là, mở điện thoại di động của mọi người ra, chuẩn bị video nói chuyện phiếm với người liên hệ duy nhất.”
“Chúng tôi sẽ gọi cho người liên hệ duy nhất của các khách mời, sau đó hỏi bọn họ một câu hỏi riêng tư, mời khách mời liên quan trong khâu này né tránh.”
[Aaaaaa riêng tư, có thể riêng tư tới mức nào?]
Bình luận lập tức trở nên hưng phấn.
[Có thể hỏi một chút ba năm trước thái tử gia ôm công chúa rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra hay không?]
“Người thứ nhất cần tránh mặt…” Ánh mắt đạo diễn dạo qua các khách mời một vòng: “Thẩm Phất.”
Những tu la tràng dạo gần đây đều có liên quan tới Thẩm Phất, trước hết nhất hỏi vấn đề liên quan tới cô, bảo đảm tỷ lệ người xem có thể tăng vọt.
Thẩm Phất giao đưa di động cho tổ chương trình.
Lúc này nên thấy may mắn khi người liên hệ duy nhất của cô là Lương Hiểu Xuân.
Chị ấy hẳn sẽ không nói lung tung.
Thẩm Phất tránh về phòng của mình.
Tổ chương trình tìm tới phương thức liên lạc của Lương Hiểu Xuân trong điện thoại di động của cô.

Sau đó thêm bạn wechat, dùng máy tính bảng gọi video.
Cũng thiếu đạo đức chiếu video cuộc gọi lên máy chiếu, thuận tiện cho khách mời và người xem nhìn rõ ràng.
Lương Hiểu Xuân nghe, dù sao cô cũng đã lăn lộn quen trong ngành, thân là một người đại diện, không hoảng hốt chút nào.
[Mau hỏi chuyện ôm công chúa hôm đó?]
Bình luận quả thực là vò đầu bứt tai, không nhịn nổi vội vã.
Nhưng mà tổ chương trình nhìn khuôn mặt bị kính râm che hết cảm xúc của Giang Thứ, không hỏi vấn đề này.
“Cô Lương, câu hỏi cô cần trả lời là, làm người đại diện kiêm bạn tốt của cô Thẩm Phất, cô cho rằng hình mẫu lý tưởng của Thẩm Phất là kiểu người nào?”
“Ây.” Lương Hiểu Xuân kém chút bị vấn đề này hỏi sặc: “Vấn đề này tôi và Thẩm Phất chưa tán gẫu qua.”
Giang Thứ thoáng thả lỏng.
May mắn không trả lời được, bằng không nếu nghe được có dính dáng tới ba tên đàn ông khác ở đây thì anh không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Đạo diễn tiếp tục khó xử: “Vậy cô cảm thấy thế nào, chỉ nói một chút suy đoán của cô là được rồi, gần với ai nhất trong số bốn khách mời nam ở đây?”
Chử Vi và Hướng Lăng Vân liếc nhau, sắc mặt đều vô cùng kỳ lạ.
Ôn Tranh Hàn đột nhiên phát hiện chính mình cũng không chen vào được cuộc giao lưu bằng ánh mắt của hai người kia, trong lúc nhất thời sắc mặt còn có chút khó coi.
Có ý tứ gì?
Hai người này đã hoàn toàn cảm thấy Thẩm Phất không có khả năng để ý mình rồi?
Ánh mắt Lương Hiểu Xuân nhìn lướt qua bốn người.
Chử Vi, người cũ, nói cậu ta, sẽ bị fan hâm mộ của cậu ta xé nát.
Ôn Tranh Hàn cũng không được, tất cả người trong vòng đều biết quan hệ của Tả Mân với anh ta.
Giang Thứ…!Ánh mắt Lương Hiểu Xuân hơi ngừng lại.
Giang Thứ đối diện với ánh mắt của chị ấy, trong khoảng thơời gian ngắn lưng kéo thẳng tắp, lại có chút khẩn trương.
Một giây sau.
Lương Hiểu Xuân: “Tôi đoán có thể là kiểu người như anh Hướng nhỉ.”
Giang Thứ cũng không được, tâm tư của loại đại thiếu gia này ai có thể hiểu rõ, nhỡ chẳng may đắc tội anh ta thì sự nghiệp của Thẩm Phất cũng chôn cùng.
Tốt nhất vẫn là tránh đi mấy người này.
Vậy thì không phải là chỉ còn Hướng Lăng Vân hoàn toàn không có quan hệ gì với Thẩm Phất hay sao?
[Ui đệch, thật hay giả vậy, hình mẫu lý tưởng của Thẩm Phất sẽ là kiểu người như Hướng Lăng Vân sao?]
Fan hâm mộ của Chử Vi có chút khó chịu: [Người đại diện này không có ánh mắt gì cả, Thẩm Phất không từng thích anh nhà tôi thì còn nói chuyện yêu đương với anh nhà tôi làm gì?]
Fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân không hiểu sao có chút mừng thầm: [Bỏ qua bỏ qua bỏ qua.]
Không chỉ có là fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân mừng thầm mà còn có bản thân anh ta.
Hắn ta buông cái chân đang vắt chéo xuống, nhìn thẳng Lương Hiểu Xuân trong màn hình nhẹ gật đầu: “Chào cô.”
Quả nhiên, anh ta đã nói rồi.
Loại hình Thẩm Phất thích còn không phải là mình hay sao.
“Roẹttt…” Thanh âm chân ghế bị kéo ra trên mặt đất bỗng vang lên.
Giang Thứ đột nhiên rời khỏi chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN