Cho đến tận lúc đứng dưới vòi hoa sen, Bùi Oanh Oanh vẫn hơi thảng thốt, cô lắng nghe tiếng tivi từ bên ngoài vọng vào, cứ cảm thấy có phần không chân thực.
Sau 5 năm, anh lại xuất hiện.
Bùi Oanh Oanh ôm mặt, lẳng lặng che đi dòng nước mắt. Vừa rồi cô cố tình chuyển chủ đề sang chiếc điện thoại, bởi cô không muốn khóc oà trước mặt Quý Đường, bởi bây giờ cô đã không còn là một cô bé nữa.
Cô đang cực kỳ vui vẻ, suốt 5 năm qua, chưa bao giờ cô vui vẻ như lúc này.
Thật ra thì cô không biết mình thích Quý Đường từ bao giờ, mãi đến tận khi đối phương phải rời đi, cô mới thật sự hiểu rõ lòng mình.
Có lẽ từ lần gặp anh vào năm 7 tuổi ấy, câu chuyện của hai người đã được viết sẵn kết cục rồi.
Nhưng thật may, không phải là một cái kết bi thảm.
Bùi Oanh Oanh nâng tay lau đi lớp sương mờ trên mặt gương, trong gương cô vẫn còn trẻ, làn da căng mịn tươi tắn, nhưng rồi cô sẽ già đi, không giống Quý Đường.
Cô nở nụ cười với mình trong gương, cuộc đời nào ai có thể viên mãn hoàn toàn. Chỉ là cô có phần không dám để Quý Đường nhìn thấy dáng vẻ già nua của mình.
Đến khi cô 70-80 tuổi mà Quý Đường vẫn trẻ trung, cô sợ cô sẽ không dám thoải mái nắm tay anh ra phố nữa.
***
Bùi Oanh Oanh vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Quý Đường, ánh mắt anh dán chặt vào người cô, không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì.
Bùi Oanh Oanh đỏ mặt trước ánh nhìn của anh, ngượng ngùng quay mặt đi, vừa cầm khăn lau tóc vừa nói, “Anh cũng đi tắm đi, em lấy khăn mới cho anh rồi.”
“Oanh Oanh, tôi không có quần áo mặc.” Quý Đường nói nhỏ.
Hiện tại anh thật sự nghèo rớt mồng tơi, mấy người Tề Huy cũng không cùng anh xuống trần.
Động tác lau tóc của Bùi Oanh Oanh khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn Quý Đường, hơi xấu hổ, “Ở đây có đồ ngủ của anh, còn quần áo khác thì mai đi mua nhé, mai em không có tiết.”
Hồi đó, sau khi Quý Đường rời đi, cô nhét một ít đồ mà anh hay sử dụng vào valy, bao gồm cả bộ đồ ngủ mà anh thích mặc nhất.
Lúc chuyển đến đây, cô bỏ những thứ đó ra để nhớ đến anh. Đồ ngủ của anh được cất chung với quần áo của cô, thỉnh thoảng cô lại bỏ ra giặt một lần.
Nói xong Bùi Oanh Oanh đi nhanh vào phòng ngủ, mở tủ lấy bộ đồ ngủ của Quý Đường ra, vừa mới xoay người liền bị ôm chặt lấy.
Quý Đường cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hồ ly loé lên ánh sáng gian xảo, “Có muốn tắm cùng tôi không?”
“Không muốn.” Bùi Oanh Oanh đỏ mặt nhét quần áo vào trong ngực anh rồi lách ra ngoài, “Em còn phải soạn giáo án, anh đi tắm đi, tối nay ngủ sớm một chút.”
Quý Đường chớp mắt, “Được rồi.”
Anh ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, bỏ lại Bùi Oanh Oanh đứng đó với trái tim đập thình thịch, vừa rồi cô đã thật sự liên tưởng đến nhiều thứ không nên nghĩ.
Cô khẽ thở phào, cảm thấy may mắn vì Quý Đường không cố nài nỉ mình, nếu không cô cũng không dám chắc, liệu mình có thể đồng ý với điều kiện vô lý đó của anh không nữa.
Để ngăn cho mình không nghĩ bậy bạ, Bùi Oanh Oanh thật sự mở máy tính ra soạn bài, một khi đã soạn bài là cô sẽ rất nghiêm túc, thậm chí còn không biết Quý Đường tắm xong ra ngoài từ khi nào.
Chờ khi làm xong mọi việc thì đã là 10 rưỡi đêm, bấy giờ cô mới phát hiện Quý Đường đang ngồi sau lưng mình. Thấy cô xong việc, anh chớp chớp mắt, “Xong việc rồi, có thể ngủ chưa?”
“Anh vẫn luôn chờ em hả? Sao anh không ngủ trước đi?” Bùi Oanh Oanh đứng dậy, cô không ngờ Quý Đường lại một mực ngồi chờ cô, đã vậy còn không hề lên tiếng quấy rầy.
“Tôi muốn cùng ngủ với em, ngày hôm sau sẽ cùng nhau tỉnh dậy.” Quý Đường cũng đứng lên, chìa tay ra với cô.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bàn tay anh rồi đặt tay mình vào. Hai bàn tay lập tức đan chặt vào nhau.
***
Thật ra thì ngay từ lúc tắm Bùi Oanh Oanh đã biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. Cô không hề kháng cự chuyện đó, bởi cô cũng muốn Quý Đường. Chẳng qua thân là phái nữ, cô vẫn cứ thấy xấu hổ, không thể thẳng thắn thú nhận khát vọng của mình với anh được.
Bùi Oanh Oanh ngước lên nhìn Quý Đường, khẽ mím môi, hỏi ra câu hỏi mà rất nhiều cô gái từng hỏi bạn trai mình.
“Liệu có đau không?”
Quý Đường hơi sửng sốt, anh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Tôi không biết.” Vừa dứt lời anh liền nhỏm dậy, “Hay là để tôi quay về một chuyến, thử hỏi Tề…”
Anh còn chưa nói hết câu thì đã có một đôi tay vòng lên cổ anh.
Bùi Oanh Oanh nhìn anh đầy tức giận, “Ngay cả chuyện này mà anh cũng phải hỏi người khác sao?”
Quý Đường đỏ mặt, “Tôi… trước kia tôi… chỉ biết mỗi tu luyện.”
Bùi Oanh Oanh không ngờ một Quý Đường đã sống mấy nghìn năm lại vẫn giống cô, đều là lần đầu tiên. Cô thấy vừa buồn cười lại vừa hạnh phúc.
“Thôi được rồi, anh đừng đi hỏi người khác, anh… anh nhẹ một chút là được.” Bùi Oanh Oanh nói lí nhí.
Quý Đường dùng bàn tay lạnh lẽo sờ lên vòng eo mảnh khảnh, một lần nữa cúi đầu kề sát môi mình vào môi cô, “Tôi hứa.”
…
Bùi Oanh Oanh vẫn bị đau đến bật khóc.
Cô chỉ nghe nói lần đầu tiên làm chuyện này sẽ đau, nhưng không ngờ lại đau đến vậy. Nhưng cô lại rất hạnh phúc, vì cô đã thực sự có được Quý Đường.
Kỵ sĩ hăng hái băng qua đồng cỏ rậm, nhấm nháp nước suối nơi sâu thẳm, lại tiến vào hang động nhỏ hẹp, đâm loạn một lúc mới đột phá vòng vây.
Nửa đêm vui vẻ, thân thể ửng hồng, hai đùi run rẩy, thành trì thất thủ.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, hàng mày thanh thú khẽ cau lại, gò má ửng hồng như cánh phù dung, đôi mắt như nước mùa thu sóng sánh. Nếu giờ phút này có ai nhìn thấy cô, chắc hẳn sẽ phải thất thần hồi lâu.
Bây giờ cô cảm thấy cả người đều khó chịu, phải nhỏ giọng xin tha để đối phương làm nhanh một chút. Vất vả lắm mới chờ xong trận này, cả người cô đã mềm nhũn như bông.
Bùi Oanh Oanh bò dậy, định bụng đến phòng tắm rửa ráy một phen, nhưng Quý Đường lại bám dính lấy cô như một con cún to xác.
“Oanh Oanh, tôi…” Anh ngập ngừng.
Bùi Oanh Oanh nhìn anh, lồng ngực khẽ nảy lên vài nhịp, “Anh làm sao?”
Quý Đường mím môi không đáp, cứ thế bế thẳng cô vào phòng tắm. Ngay sau đó cô liền biết anh đang muốn nói điều gì.
***
Ngày hôm sau cô ngủ đến tận chiều mới dậy, vừa dậy liền lên mạng tra thông tin về rắn.
Quý Đường ôm cô từ phía sau, nhìn bài viết giải thích về rắn trong điện thoại của cô, lười biếng ngáp, “Xem đi, tôi đâu có lừa em.”
Bùi Oanh Oanh cảm thấy như cô lại sắp khóc đến nơi rồi.
Hết chương 110.