Chương 31: Bạn trai thứ ba.
Tác giả: Đông Thi Nương.
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh trở về phòng thì ngay lập tức vọt vào phòng tắm, gần như chùi đến khi ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng mới dừng lại. Cô nhìn mình trong gương, không khỏi dâng lên một nỗi chán ghét bản thân.
Bùi Oanh Oanh mở vòi nước, sau khi xả đầy bồn rửa mặt, cô vùi đầu vào đến tận khi ngạt thở mới ngẩng đầu lên. Giọt nước chảy dài theo gò má, cả người cô khẽ run, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay nắm chặt thành quyền, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh Hạ Anh Mạc hôn mình.
Cái cảm giác khi hai bờ môi chạm vào nhau đó khiến cô ghê tởm đến mắc ói.
“Tôi nghĩ em sẽ không nói với chị em chuyện mình hôn bạn trai của cô ấy đâu.”
Những lời của Hạ Anh Mạc giống như ma quỷ, một mực vang vọng bên tai cô.
Người mà Bùi Oanh Oanh thấy chán ghét nhất là chính mình, bởi vì quả thật là cô không dám nói. Cô bưng tay ôm kín mặt, tiếng khóc nho nhỏ phát ra từ kẽ ngón tay.
Năm phút sau, Bùi Oanh Oanh ra khỏi phòng tắm, cô ôm chân ngồi trên ghế salon, gọi điện thoại cho Tống Đan.
Tiếng tút vừa vang lên thì bị ngắt, Tống Đan không nhận, còn cúp điện thoại của cô. Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi, chuyển sang bấm một dãy số khác.
“Oanh Oanh, sao vậy?” Giọng Quý Đường vang lên ở đầu dây bên kia.
Nghe được giọng Quý Đường, Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà cắn môi, cô tủi thân muốn khóc, nhưng lại không thể khóc ra, “Chị, em về phòng rồi nhưng không thấy Tống Đan đâu, chị có thấy cậu ấy không?”
“Tống Đan sao?” Quý Đường ngừng giây lát, tựa hồ đang tìm xem có Tống Đan ở đó không, “Em ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm cô bé.”
“Vâng.”
Lúc điện thoại bị tắt, Bùi Oanh Oanh vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn, mà chỉ càng tăng thêm cảm giác tội lỗi.
Cô nhìn lên chùm đèn treo trên trần nhà, hai mắt đờ đẫn.
Một đêm này, Bùi Oanh Oanh ngủ rất kém, cô liên tục choàng tỉnh, trong mơ đều là gương mặt của Quý Đường, cô mơ thấy Quý Đường trách móc cô, còn mơ thấy Quý Đường nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, cứ như cô là thứ rác rưởi đáng khinh nhất trên đời.
Bùi Oanh Oanh trở mình, nước mắt cứ thế chảy ra.
Bởi vì ban đêm ngủ không ngon giấc nên sáng hôm sau, lúc cửa phòng bị gõ, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Bùi Oanh Oanh ngồi dậy, bước chân trần xuống giường, cô tiến lại gần cửa, cảnh giác hỏi: “Ai đấy?”
“Oanh Oanh, là tôi.” Bên ngoài là giọng Quý Đường.
Nghe thấy giọng Quý Đường, bước chân Bùi Oanh Oanh vô thức lùi về sau, ánh mắt hốt hoảng, cánh môi run rẩy. Quý Đường ngoài cửa không thấy Bùi Oanh Oanh đáp lại thì mất kiên nhẫn.
“Oanh Oanh, mở cửa.”
“Chờ một chút.” Bùi Oanh Oanh vội la lên, “Chờ em một chút.”
Bùi Oanh Oanh chạy vào phòng tắm, vừa rửa mặt vừa thử nhìn gương mặt mình trong gương.
Thật quá tệ, hai quầng mắt thâm đen, miễn không phải người mù thì đều có thể biết là đêm qua cô ngủ không ngon.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, nhưng lại không biết nên làm cái gì.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, đứng trước cửa, điều chỉnh hô hấp mấy lần mới có đủ dũng khí mở cửa ra.
Quý Đường đang đứng đó.
Sau lưng Quý Đường còn có hai người phụ nữ.
“Mang đồ vào đi.” Quý Đường nói với hai người phụ nữ kia.
Bùi Oanh Oanh chỉ chỗ đặt đồ cho bọn họ, lại nhìn kỹ đồ mà hai phụ nữ kia cầm, theo thứ tự là balo của cô với đồng phục học sinh, và một bộ đồ mới.
Hai phụ nữ kia đặt đồ xong liền rời đi, Quý Đường bước vào, “Sao mãi mới mở cửa vậy?” Giọng điệu của cô ấy bình tĩnh, dường như không hề phát hiện sự khác thường của Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, “Đêm qua em mải chơi điện thoại nên ngủ muộn.”
Quý Đường trở tay đóng cửa lại, dừng bước chân, lẳng lặng nhìn Bùi Oanh Oanh một hồi mới nói: “Tôi chỉ đang hỏi em tại sao lâu như vậy mới mở cửa?”
Bùi Oanh Oanh không tự chủ mà lại lùi về phía sau, do cẳng thẳng sợ hãi, thậm chí cô còn lắp ba lắp bắp, “Em… em… vừa rồi em đi rửa mặt.”
“Phải không?” Quý Đường bước lại từng bước một, thấy thiếu nữ trước mặt mình cứ lùi dần khi thấy mình tiến đến, khoé miệng cô ấy khẽ nhếch lên.
Quý Đường bắt lấy cổ tay Bùi Oanh Oanh rồi sáp lại, đẩy Bùi Oanh Oanh dựa lên tường, bàn tay còn lại nâng cằm đối phương. Đôi mắt hồ ly xinh đẹp quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt tái nhợt của Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, em đang sợ cái gì?”
Quý Đường dễ dàng nhìn thấu nỗi sợ hãi bên dưới lớp nguỵ trang của Bùi Oanh Oanh.
Bờ mi Bùi Oanh Oanh run run, không nói được bất cứ lời nào, may mà Quý Đường liền buông cô ra.
“Được rồi, không trêu em nữa, lần sau không được chơi điện thoại quá muộn. Thay quần áo xong thì lên tầng năm tìm tôi.” Nói xong Quý Đường định đi ra ngoài, Bùi Oanh Oanh gọi cô ấy lại, “Chị, Tống Đan… cậu ấy đã dậy chưa?”
“Dậy rồi, tôi đã bảo cô bé lên tầng năm.” Quý Đường quay đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bùi Oanh Oanh vội đáp.
***
Quý Đường rời đi, Bùi Oanh Oanh đi thay quần áo, cô chần chừ hồi lâu mới ra khỏi phòng.
Đến phòng ăn ở tầng năm, cô không mất bao lâu đã tìm thấy Quý Đường, Tống Đan ngồi cạnh cô ấy.
Bùi Oanh Oanh ổn định lại tâm trạng rồi mới đi tới, “Chị.”
Quý Đường ra hiệu bằng mắt tỏ ý bảo Bùi Oanh Oanh ngồi xuống bên tay phải mình, nói với cô: “Em nhìn xem muốn ăn gì?”
Tống Đan ngồi đối diện với Bùi Oanh Oanh, từ lúc Bùi Oanh Oanh xuất hiện, vẻ mặt cô ta cũng hơi thay đổi, cô ta căng thẳng nhìn Bùi Oanh Oanh, còn Bùi Oanh Oanh thì, cũng do trong lòng có quỷ nên không dám nhìn Tống Đan.
Trong lòng cả hai người đều cất giấu bí mật, nên ai cũng không dám xé lớp giấy này ra trước.
Nhân viên phục vụ vừa mang thức ăn lên thì Hạ Anh Mạc đi tới.
Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu xám tro, bên trong là áo sơ mi trắng.
Hạ Anh Mạc vừa đến, hai thiếu nữ trên bàn đều thay đổi sắc mặt, nhưng anh ta làm như hoàn toàn không nhận ra, chỉ đứng bên cạnh Quý Đường, còn đặt tay lên bả vai cô ấy, “Tiểu Đường, sao em xuống ăn sáng mà không gọi anh?”
Giọng điệu anh ta như thường, gương mặt mang theo nụ cười, trông không hề có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua.
Quý Đường liếc nhìn Hạ Anh Mạc, sau đó đứng dậy, mà một màn tiếp theo đã làm cả Bùi Oanh Oanh và Tống Đan cùng kinh sợ.
Vì Quý Đường cầm ly nước trái cây trên tay mình trút thẳng lên đầu Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc không né không tránh, để mặc Quý Đường ra tay, đợi Quý Đường đổ xong, anh ta còn ôn hoà hỏi lại: “Có cần thêm một ly nữa không?”
Quý Đường nhếch môi cười khẽ, trầm giọng đáp, “Được.”
Cô ấy lại bưng ly sữa bò trước mặt Bùi Oanh Oanh, một lần nữa đổ lên đầu Hạ Anh Mạc.
Hành động này thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Hạ Anh Mạc nâng tay lau mặt, bộ quần áo trên người anh ta đã bị làm hỏng, nhưng anh ta cũng không hề tỏ vẻ tức giận, “Đã vui hơn chưa?”
“Chưa.” Quý Đường thu lại nụ cười trên mặt, “Tối hôm qua anh đã làm cái gì, hẳn là chính anh rõ nhất.”
Bùi Oanh Oanh thót tim, khẩn trương nhìn Quý Đường.
“Ồ?” Hạ Anh Mạc mỉm cười, “Anh làm cái gì? Hôm qua anh uống hơi nhiều thì phải.”
“Thế sao?” Quý Đường gật đầu, một lần nữa ngồi xuống, gọi người phục vụ bưng nước trái cây và sữa bò khác lên, hoàn toàn bỏ mặc Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc thở dài, đi đến ngồi xuống phía đối diện Quý Đường, anh ta dùng khăn ăn lau sạch vết bẩn trên mặt, nhưng bất kể lau thế nào thì cũng không thể lau khô được, vậy mà anh ta lại không quan tâm cho lắm, “Tiểu Đường, dù sao anh cũng phải biết rõ lý do em nổi giận chứ, đúng không?” Anh ta ngừng lại, “Nếu không, chúng ta cứ vậy mà chia tay, anh không cam lòng.”
Quý Đường nâng mắt nhìn Hạ Anh Mạc, sau đó, cô ấy sờ tay Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, em nói cho tôi nghe, tối hôm qua em đã nhìn thấy gì?”
Thân thể Bùi Oanh Oanh run lên, kinh ngạc nhìn Quý Đường.
Quý Đường đã biết rồi?
Chị ấy biết được bao nhiêu?
Bùi Oanh Oanh quay đầu nhìn về phía Hạ Anh Mạc, ánh mắt tràn ngập nỗi căm ghét. Hạ Anh Mạc nhìn lại, còn bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội, “Nào, Oanh Oanh, tối qua em nhìn thấy gì?”
Chẳng qua, Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp nói gì thì Tống Đan đã lên tiếng trước, cô ta cúi đầu, nghẹn ngào nói, “Chị Quý Đường, chị… đừng nên chia tay vì em, chuyện ngày hôm qua chỉ là sự cố, em tin là Hạ tiên sinh không cố ý đâu.”
Hạ Anh Mạc có chút ngạc nhiên, anh ta nhìn Tống Đan, âm thầm nhíu mày, rồi mới gật đầu, “Hoá ra là chuyện này.” Anh ta nói tiếp, “Anh có thể giải thích, chính là không biết vị Tống tiểu thư này, tại sao hôm qua lại đột nhiên tiến vào phòng tôi? Cứ cho là cửa phòng tôi không khoá đi chăng nữa, do tôi uống hơi nhiều, nhưng phòng của Tống tiểu thư cũng không ở tầng 14 thì phải? Tại sao lại đi vào phòng tôi cơ chứ?”
Mặt Tống Đan tái mét, “Em đi nhầm tầng.”
“Đi nhầm tầng, cũng không đến nỗi nhìn nhầm cả số phòng.” Hạ Anh Mạc nhếch môi, “Hay phải nói là, Tống tiểu thư cố tình đi vào phòng tôi mới đúng.”
Tống Đan vờ như nghe không nổi nữa, cô ta đứng bật dậy, run rẩy nói, “Em không có.”
Hạ Anh Mạc chuyển tầm mắt từ Tống Đang sang Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, em phải làm chứng cho tôi, đêm qua là bạn của em đi ra từ phòng tôi, có đúng hay không? Tôi cũng không đến mức phải buổi tối xông vào phòng của một thiếu nữ vô tội, càng không muốn trêu chọc một thiếu nữ đáng thương đâu.”
Ngón tay đặt trên đầu gối Bùi Oanh Oanh khẽ co quắp, lúc cô đang định mở miệng.
“Anh?”
Phía sau truyền đến một giọng nam.
Hạ Già Vinh kinh ngạc đi đến, “Anh, sao bộ dạng anh lại thành thế này?” Nói xong cậu ta còn cười hả hê, “Ba mẹ mà nhìn thấy thì nhất định cười chết luôn.”
Hạ Anh Mạc nhìn Hạ Già Vinh, “Chỉ cần em không nói thì làm sao mà ba mẹ biết được?”
Hạ Già Vinh cười cười, không trả lời vấn đề này của Hạ Anh Mạc, cậu ta quay sang chào hỏi Quý Đường, “Chào buổi sáng Quý tiểu thư.” Rồi lại nhìn Bùi Oanh Oanh, “Chào buổi sáng.”
Quý Đường không để ý đến Hạ Già Vinh mà chỉ nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, “Hôm qua em thấy Tống Đan đi ra từ phòng của Hạ tiên sinh.”
Quý Đường nghe xong liền nhìn Hạ Anh Mạc, tựa hồ đang đợi anh ta giải thích.
Hạ Già Vinh phát hiện có điểm không đúng, cậu ta đứng cạnh Hạ Anh Mạc, ngây ngốc nhìn cảnh này.
Hạ Anh Mạc vứt khăn ăn xuống mặt bàn, nới lỏng nơ trên cổ, bình tĩnh cất giọng, “Oanh Oanh thấy Tống tiểu thư đi từ phòng tôi ra, vậy có thấy tôi làm gì với Tống tiểu thư không?”
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, đêm qua cô chỉ thấy Tống Đan hốt hoảng chạy ra khỏi phòng Hạ Anh Mạc chứ không nhìn thấy gì khác, nhưng mà con người Hạ Anh Mạc này đáng ghét hơn bề ngoài của anh ta rất nhiều, đến mình mà anh ta còn ức hiếp thì không biết anh ta còn làm gì Tống Đan nữa.
Hạ Anh Mạc thấy Bùi Oanh Oanh không nói gì, bèn nhìn Tống Đan, “Chi bằng Tống tiểu thư tự mình nói xem, tôi đã làm gì cô? Theo như tôi được biết, Tống tiểu thư còn chưa thành niên, người chưa thành niên mà tố cáo người trưởng thành, người ta sẽ càng đứng về phía người chưa thành niên, cho nên, Tống tiểu thư mới có thể bêu xấu tôi không chút kiêng nể như thế, đúng không?”
“Không có!” Tống Đan nôn nóng phản bác.
Hạ Anh Mạc cười, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt, “Vậy Tống tiểu thư thử nói nghe xem, rốt cuộc đêm qua tôi đã làm gì người vô tội như cô?”
“Thôi, đủ rồi.” Quý Đường lạnh nhạt nói, cô ấy đứng lên, “Tôi không hứng thú với những chuyện đã xảy ra giữa các người.”
Nói xong Quý Đường rời khỏi bàn ăn, Tống Đan bối rối đi theo, “Chị Quý Đường.”
Quý Đường dừng bước, quay lại nhìn Tống Đan, sau một giây yên lặng, cô ấy lạnh lùng nói: “Cô về đi, ở đây quá lâu rồi, ba mẹ cô sẽ không yên lòng.”
Buổi sáng cùng ngày Tống Đan bị đưa khỏi du thuyền.
Bùi Oanh Oanh không biết cô ta đi thế nào, tóm lại trong hai ngày kế tiếp, cô không hề trông thấy Tống Đan.
Hết chương 31.
Lời của Bê Ba: Con mẻ Tống Đan này trơ trẽn tởm lợm y hệt con mụ Bội Lan. Tiếc là con này hời quá, đáng lẽ ra phải cho nó ra bã chứ không phải chỉ thả mỗi cho đi thế này. Tức gheeeee.
À mà hai ly nước kia của Quý Đường không phải vì để xả giận cho con mẻ Tống Đan đâu, còn xả giận cho ai thì mọi người biết rồi đấy, hí hí. Dám động vào người của thiếu gia à? :v :v